Số lần đọc/download: 3176 / 112
Cập nhật: 2019-07-26 06:26:41 +0700
Biển Tầm Ma
Eragon trượt người sang một bên, rồi … không thấy gì hết. Nó vẫn thở được, nhưng không khí ảm đạm không mang chút sinh khí, khi nó cử động, áp lực lên thần chú của nó càng tăng.
Nó vươn tâm trí tới những người chung quanh xem nó có cứu được tất cả hay không. Elva đã bất tỉnh, Murtagh thì gần như vậy, nhưng họ và tất cả những người khác vẫn sống.
Lần đầu tiên Eragon tiếp xúc với tâm trí Thorn. Con rồng đỏ giãy giụa phản ứng. Tư tưởng của nó u ám hơn, cũng méo mó hơn Saphira nhiều, nhưng trong đó có sức mạnh và sự cao quý khiến Eragon ấn tượng.
Chúng ta không thể giữ thần chú lâu hơn được, giọng Umaroth căng thẳng.
Mọi người phải giữ, Eragon nói. Nếu không chúng ta sẽ chết.
Thêm vài giây nữa trôi qua.
Ánh sát đột nhiên tràn vào mắt Eragon, tai nó lùng bùng những tiếng ồn.
Nó nhăn nheo, chớp mắt để quen với ánh sáng.
Quá không trung đầy khói bụi, nó thấy một miệng hố cháy sáng nơi Galbatorix từng đứng. Những tảng đá nóng rực, nảy lên như đang sống khi không khí phảng qua bề mặt. Trần nhà cũng phát sáng, cảnh tượng khiến Eragon mất bình tĩnh; như thể họ đang đứng trong một cái lò luyện kim khổng lồ vậy.
Không khí tràn ngập mùi sắt thép.
Bức tường căn phòng nứt toác, nhưng cây cột, phù điêu, đèn lồng bị nghiền nát. Phía cuối căn phòng là xã Shruikan, da thịt hầu như đã bị lột khỏi khung xương bám đầy bồ hóng. Phía trước bức tường đá đã bị vụ nổ phá nát, cùng hàng trăm thước tường nhà xa hơn, để lộ ra vô số căn phòng và lối đi. Cánh cổng vàng giữa lối đi đã bật tung bản lề, Eragon ngỡ nó thấy ánh sáng bên ngoài ở phía xa ngoài tiền sảnh.
Nó đứng dậy, để ý lưới phòng hộ vẫn rút năng lượng từ những con rồng, nhưng không nhanh như trước.
Một tảng đá to bằng ngôi nhà từ trần nhà rơi xuống ngay cạnh sọ Shruikan, vỡ tan thành hơn chục mảnh. Xunh quanh họ, bức tường nứt rộng hơn, tiếng rin rít cọt kẹt rợn người từ mọi phía vọng lại.
Arya bước tới hai đứa trẻ, ôm lấy hông bé trai giúp nó trèo lên lưng Saphira. Rồi cô chỉ vào bé gái bảo Eragon, “Ném nó cho tôi!”
Eragon chật vật mất một giây thu thanh Brisingr vào vỏ. Rồi nó ôm hông bé gái liệng sang cho Arya bắt lấy.
Ergon quay mình sải bước qua Elva về phía Nasuada. “Jierda!” nó hô, đặt tay lên ổ khóa xích chặt cô vào tảng đá xám. Thần chú có vẻ không linh nghiệm, rồi kết thúc nhanh chóng vì tốn quá nhiều năng lượng.
Nasuada rên lên hối thúc, rồi nó rút mảnh vải ra khỏi miệng cố. “Cậu phải tìm chìa khóa!” Cô nói. “Gã cai ngục của Galbatorix mang theo nó.”
“Không kịp tìm hắn đâu!” Eragon vung thanh Brisingr chém thẳng vào ổ xích quanh tay trái cô. Thanh gươm bật khỏi ổ xích kêu khô khốc, chỉ để lại một vệt mờ trên mặt kim loại. Nó chém thêm phát nữa, nhưng sợi xích vẫn trơ trơ dưới lưỡi gươm.
Một tảng đá lớn từ trần nhà rơi xuống, đập xuống sàn kêu rầm.
Một bàn tay nắm lấy tay nó, Eragon quay lại thấy Murtagh đang đứng phía sau, một tay ôm vết thương trên bịnh. “Tránh ra,” hắn càu nhàu. Eragon lui ra, Murtagh nói ra tên của các tên như đã làm, kèm theo từ jierda, rồi chiếc cùm sắt bật ra rơi khỏi tay chân Nasuada.
Murtagh nắm cổ tay cô, dẫn về phía Thorn. Mới đi được một bước, cô luôn xuống dưới cánh tay để hắn dựa vào vai mình.
Eragon há miệng rồi ngậm lại. Nó sẽ hỏi sau vậy.
“Chờ đã!” Arya kêu lên, nhảy ra khỏi Saphira và chạy đến bên Murtagh. “Thế quả trứng đâu? Các Eldunarí nữa? Chúng ta không bỏ lại đây được!”
Murtagh nhăn nhó, rồi mẩu thông tin len vào tâm trí nó và Arya.
Arya xoay mình, mái tóc cháy xém tung lên, lao thẳng về phía một cánh cửa đối diện căn phòng.
“Quá nguy hiểm!” Eragon kêu với theo. “Nơi này đang sụp đổ! Arya!”
Đi đi, cô hối thúc. Đưa lũ trẻ tới nới an toàn. Đi đi! Cậu không có nhiều thời gian đâu!
Eragon chửi thề. Nó ước gì ít nhất cô cũng mang theo Glaedr. Nó trượt thanh Brisingr vào vỏ, cúi xuống nhấc Elva, lúc này đang cựa mình lên.
“Có chuyện gì vậy?” cô bé hỏi khi Eragon đưa cô lên lưng Saphira phía sau hai đứa trẻ.
“Chúng ta rời khỏi đây,” nó dặn. “Giữ chặt.”
Saphira đã bắt đầu di chuyển. Tập tễnh vì chân trước bị thương, cô nàng phi thẳng qua miệng hố, Thorn theo sát ngay sau, mang theo Murtagh và Nasuada.
“Cẩn thận!” Eragon la lên, thấy một mảng trần sáng lóa rơi thẳng xuống đầu họ.
Saphira dạt qua bên trái, tảng đá nhọn rơi xuống bên cạnh vỡ tung tóe. Một mảnh phi trúng sườn Eragon giắt vào áo giáp. Nó rút ra quăng đi. Khói bốc lên từ đầu găng tay, nó ngửi thấy mùi lông vũ cháy khét. Những tảng đáng khác rơi khắp căn phòng.
Khi Saphira tới cửa tiền sảnh, Eragon xoay mình nhìn Murtagh. “Có những cái bẫy nào?” Nó hét lên.
Murtagh lắc đầu, vẫy tay ra hiệu họ đi tiếp.
Những đống đá đổ nát phủ lên sàn tiền sảnh, khiến lũ rồng chậm lại. Eragon thấy những căn phòng và lối đi hai bên đường đầy gạch vụn bị vụ nổ xé toang, với bàn ghế, đồ đạc bốc cháy bên trong. Lộ ra bên dưới những đống đá lớn là những xác người chết hay hấp hối đang dặt dẹo kì cục, hay những gương mặt phủ bụi.
Nó tìm kiếm Blödhgarm và các pháp sư, nhưng không thấy họ đâu, dù còn sống hay đã chết.
Phía cuối tiền sảnh, hàng trăm người cả binh lính lẫn đầy tớ túa ra từ những cánh cửa, chạy hối hả về phía cánh cửa mở toang. Hầu như họ đều bị gãy chân tay, bỏng, xây xước hay bị thương. Họ dạt ra tránh Saphira và Thorn, nhưng lờ lũ rồng đi.
Saphira vừa đến cuối sảnh thì tiếng đổ ầm như sấm vang lên phía sau, Eragon nhìn về phía phòng ngai vàng sụp xuống, chôn vùi sàn nhà dưới lớp đá hơn năm mưới thước.
Arya! Eragon hoảng hồn. Nó cố tìm cô bằng tâm thức nhưng không thấy đâu, hoặc có quá nhiều vật cản giữa họ, hoặc bùa chú xung quanh đống đá vụn cản trở tầm tư tưởng của nó, hoặc – một khả năng nó ghét cay đắng – cô đã chết. Nó biết cô không ở trong căn phòng khi nó sụp xuống, nhưng nó ngờ rằng cố có thể tìm được đường ra, giờ đây căn phòng đã bị chặn.
Rồi họ lao ra khỏi tòa thành, Eragon thấy vụ nổ tàn phá Urû’baen nghiêm trọng nhường nào. Nó hất tung trần vô số ngôi nhà chung quanh, đốt cháy những thanh xà bên dưới. Hàng trăm ngọn lửa rải khắp thành phố. Những luồn khói cuộn lại cho đến khi gặp nhau bề dưới phiến đá. Bên rìa Đông nam thành phố, khói đen che kín ánh nắng, luồn qua bờ đá nhô ra, phát sáng đỏ-cam như những viên đá lửa.
Dân chúng Urû’baen chạy nháo nhào khỏi nhà, đổ ra những con phố về phía cái hố bên tường thành. Binh lính và người hầu từ tòa thành nhanh chóng nhập vào đoàn người, để khoảng trống cho Thorn và Saphira tự do di chuyển trước khoảng sân rộng. Eragon không để ý lắm một khi chúng không gây loạn.
Saphira dừng lại giữa sân, Eragon hạ Elva và hai đứa trẻ chưa biết tiên xuống. “Các em có biết cha mẹ đâu không?” nó quỳ xuống hỏi cặp an hem.
Chúng gật đầu, đứa trẻ chỉ về phía một ngôi nhà lớn phía bên trái sân đình.
“Các em sống ở đó à?”
Bé trai gật đầu.
“Thế thì đi đi,” Eragon đẩy nhẹ chúng. Không cần giục thêm, hai an hem chạy vụt về phía ngôi nhà. Cánh cửa mở tung, một người đàn ông hios giắt kiếm trên hông bước ra, ôm lấy cả hai đứa trẻ trong vòng tay. Ông liếc nhìn Eragon, rồi rảo bước quay vào với hai đứa trẻ.
Dễ nhỉ, Eragon bảo Saphira.
Galbatorix chắc đã sai quân tìm những đứa bé ở gần nhất, cô nàng đáp. Chúng ta không cho lão nhiều thời gian hơn.
Anh cũng đoán thế.
Thorn ngồi cách Saphira mấy bộ, Nasuada đỡ Murtagh xuống. Rồi hắn ngồi sụp xuộng cạnh bụng Thurn. Eragon nghe thấy hắn tụng phép chữa thương.
Eragon cũng không để ý tới vết thương của nó, bước lại chữa cho Saphira bởi cô nàng bị nặng hơn nó nhiều. Vết rạch trên chân trước rộng ngang bàn tay nó, máu chảy đẫm bàn chân cô nàng.
Răng hay vuốt? Nó kiểm tra vết thước.
Vuốt, cô nàng đáp.
Nó sử dụng sức mạnh của mình lẫn Glaedr đắp vết rạch lại. Xong việc, nó quay lại chưa cho mình, bắt đầu từ vết bỏng rát bên sườn, nơi bị Murtagh đâm.
Nó vừa phù phép vừa trồng chừng Murtagh – đang chữa lành vết thương trên bụng, cái cánh gãy của Thorn và những vết khác. Nasuada ở cạnh hắn suốt, tay đặt lên vai Murtagh. Eragon thấy làm thế nào đó hắn đã lấy lại thanh Zar’roc trong phòng ngai vàng.
Eragon quay qua Elva đang đứng một bên. Cô bé có vẻ đau, nhưng nó không thấy máu. “Em đau à?” Nó hỏi.
Lông mày cô bé nhăn tít, lắc đầu. “Không, nhưng họ đang đau lắm.” Elva chỉ về phía đoàn người chạy khỏi tòa thành.
“Mmh.” Eragon lại liếc Murtagh. Hắn và Nasuada đang đứng nói chuyện.
Nasuada cau mày.
Rồi Murtagh vươn tay nắm cổ áo giật sang, xé toạc mảnh vải.
Eragon tuốt thanh Brisingr ra nửa đường thì nó trông thấy một những vết soi hằn sâu ngoằn ngoèo dưới xương đòn cô. Cảnh tượng ấy giáng cho nó một cú: gợi lại những vết thương trên lưng Arya khi nó và Murtagh cứu cô khỏi nhà tù Gil’ead.
Nasuada gật đầu, cúi gằm.
Rồi Murtagh bắt đầu nói, Eragon chắc chắn lần này bằng cổ ngữ. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên nhiều chỗ trên cơ thể cô – hơi rụt rè nữa – rồi nét mặt cô giãn ra minh chứng rõ ràng cho Eragon thấu hiểu đau đớn cô phải chịu.
Eragon quan sát thêm một phút, rồi cảm xúc đột nhiên trào lên trong nó. Nó quỳ ngồi lên móng phải Saphira, đầu gối mềm đi. Cô nàng cúi đầu cọ lên vai nó, nó cũng tựa đầu vào cô nàng.
Chúng ta đã làm được rồi, cô nàng lắng giọng.
Chúng ta làm được rồi, nó không tin nổi những từ ngữ ấy.
Nó có thể cảm thấy Saphira suy nghĩ về cái chết của Shruikan: dù nó có nguy hiểm nhường nào, cô nàng vẫn đau buồn vì sự ra đi của một trong những thành viên cuối cùng của chủng tộc.
Eragon tóm lấy vảy cô nàng. Nó thấy nhẹ bẫng, gần như chóng mặt, như thể nó đang bồng bềnh trên mặt đất. Giờ đây thế nào …?
Giờ đây chúng ta sẽ tái thiết, cảm xúc của ông lẫn lộn giữa thỏa mãn, đau thương và kiệt queek.Cậu đãlàm tròn bổn phận của mình rồi Eragon à. Không ai khác có thể tấn công Galbatorix như cậu đâu.
“Tôi chỉ muốn lão thấu hiểu,” nó khẽ lẩm bẩm. Nhưng Glaedr không đáp lại.
Cuối cùng, kẻ phá-lời-Thề đã chết, Umaroth vui mừng.
Sự thực Galbatorix không còn nữa dường như không thể nào xảy ra được. Eragon suy nghẫm lại về sự thực ấy, dường như giải phóng điều gì đó trong tâm thức, rồi nó nhớ lại – như thể chưa bao giờ quên – từng thứ đã trải qua trong Hầm mộ của Linh Hồn.
Nó háo hức. Saphira…
Em biết, cô nàng cũng phấn khích không kém. Những quả trứng!
Eragon mỉm cười. Những quả trứng! Trứng rồng! Giống nòi của chúng sẽ không tuyệt chủng nữa. Chúng sẽ tồn tại, sẽ sinh sôi, trở lại ngày tháng huy hoàng như trước sự sụp đổ của những Kỵ Sỹ.
Rồi một tia ngờ vực khủng khiếp thoáng qua. Người không khiến chúng ta quên cái gì khác chứ?Nó hỏi Umaroth.
Nếu quả thế, làm sao chúng ta biết được? con rồng trắng đáp lời.
“Nhìn kìa!” Elva chỉ tay la lên.
Eragon quay lại, thấy Arya đi ra từ giữa lòng tòa thành. Đi cùng cô là Blödhgarm và các pháp sư, thâm tím và trầy xước, nhưng vẫn sống. Arya mang trên tay một hòm gỗ nhỏ khóa vàng. Một hàng dài hộp kim loại -mỗi cái lớn ngang thùng xe ngựa – đang trôi nổi là là trên mặt đất phía sau các tiên nhân.
Eragon phấn chấn lao đến phía họ. “Các vị vẫn sống!” Nó ôm chầm lấy Blödhgarm, khiến ông kinh ngạc.
Blödhgarm nhìn nó trong giây lát bằng đôi mắt vàng, rồi ông mỉm cười giơ móng vuốt lên.
“Chúng tôi còn sống, Khắc tinh của Tà thần à.”
“Và đây là những … Eldunarí?” Eragon nhẹ giọng hỏi.
Arya gật đầu. “Họ ở trong phòng chứa của Galbatorix. Chúng ta sẽ phải quay lại khi nào đó, có nhiều kì quan còn ẩn giấu.
“Họ thế nào? Ý tôi là các Eldunarí.”
“Lộn xộn lắm. Chắc phải mất hàng năm họ mới hồi phục, ấy là nếu có thể.”
“Và đây là…” Eragon hướng về phía cái hòm cô mang.
Arya liếc qua, chắc chắn không ai đó ở quá gần có thể thấy; rồi cô nhấc khẽ nắp hòm bằng ngón tay. Bên trong, trên lớp nhung, Eragon thấy một quả trứng rồng xinh đẹp, màu lục xen lẫn những nét trắng.
Khuôn mặt rạng ngời của Arya khiến trái tim Eragon nhảy lên. Nó cười toe toét ra hiệu với các tiên nhân. Khi họ tụ tập xung quanh, nó thầm thì bằng cổ ngữ, nói về những quả trứng ở Vroengrad.
Họ không cười, không la lên, nhưng ánh mắt lấp lánh, cả nhóm người run người khấn khích. Vẫn cười toe toét, Eragon nhún nhảy vui mừng vì phản ứng của họ.
Rồi Saphira nói. Eragon!
Cùng lúc Arya nhăn mặt nói, “Thorn với Murtagh đâu rồi?”
Eragon nhìn sang, thấy Nasuada đang đứng một mình trên sân đình. Bên cạnh cô là một cặp túi yên Eragon không nhớ từng thấy Thorn mang. Gió thổi qua sân, rồi nó nghe thấy tiếng vỗ cánh, nhưng không thấy Murtagh và Thorn đâu.
Eragon phóng tâm trí về phía nó nghĩ có họ. Nó cảm thấy họ ngay, vì họ không ẩn tâm trí đi, nhưng họ từ chối nói chuyện với nó.
“Khỉ thật,” Eragon lẩm bẩm, chạy về phía Nasuada. Má cô vương lệ, gương mặt suýt mất vẻ điềm tĩnh.
“Họ đi đâu rồi?!”
“Đi xa.” Cằm cô run run. Rồi cô hít sâu, thở ra, đứng thẳng lên.
Eragon lại chửi thầm, nghiêng mình mở túi yên ra. Nó tìm thấy bên trong một vài Eldunarí nhỏ đóng trong những ngăn riêng. “Arya! Blödhgarm!” nó hô lên, chỉ vào hai cái túi. Hai tiên nhân gật đầu.
Eragon chạy thẳng về phía Saphira. Nó không cần phải giải thích, cô nàng hiểu cả. Dang rộng cánh cho nó trèo lên yên, rồi lập tức bay khỏi sân đình ngay khi nó yên vị.
Tiếng hoan hô nổi lên khắp toàn quân Varden khi nhìn thấy cô nàng.
Saphira hối hả vỗ cánh lần theo mùi Thorn trên không trung. Cô nàng bay về phía Nam, xa khỏi bóng của phiến đá, rồi ngặt theo một hòn đá lớn về phía Bắc theo dòng Ramr.
Thêm vài dặm, dấu mùi chạy thẳng và hướng lên cao. Khi dòng sông lớn hình thân cây ở phía dưới, dấu mùi bắt đầu hướng xuống.
Eragon quan sát mặt đất trước mắt, thấy một ánh đỏ ở ngọn đồi nhỏ phía bên kia dòng sông. Bên kia, nó nói, nhưng Saphira đã nhận ra Thorn từ trước.
Cô nàng bay xoắn ốc xuống, nhẹ nhàng hạ cánh trên đỉnh đồi với lợi thế độ cao. Không khí mát rượi và ẩm ướt, mang theo mùi mùn rêu, bùn và nhựa cây. Giữa ngọn đồi và dòng sông là một biển cây tầm ma. Chúng mọc dày tới mức cách duy nhất để đi qua là phải cắt sạch thành đường đi. Những phiến lá đen hình răng cưa rối ào nhau vang tiếng rì rào hòa lẫn tiếng dòng sông chảy xiết.
Murtagh đang đứng cạnh Thorn bên bờ biển tầm ma, điều chỉnh đai yên rồng.
Eragon gỡ chốt thanh Brisingr, thận trọng tiến lại.
Murtagh hỏi, không quay lưng lại, “Cậu đến để chặn bọn ta lại à?”
“Còn phụ thuộc. Các anh đi đâu?”
“Anh không biết. Có lẽ phía Bắc, … đâu đó xa khỏi con người.”
“Anh có thể ở lại.”
Murtagh cười khổ. “Cậu biết rõ mà. Thế chỉ tổ gây phiền phức cho Nasuada thôi. Thêm nữa, đám người lùn không chấp nhận đâu. Anh đã giết Hrothgar.” Anh so vai với Eragon. “Galbatorix hay gọi anh là Sát thủ của Nhà Vua. Chú giờ cũng là Sát thủ của Nhà Vua rồi.”
“Có vẻ di truyền rồi.”
“Cậu phải để ý tới Roran đấy … rồi Arya là kẻ giết rồng. Sẽ không dễ dàng với cô ta đâu – một tiên nhân giết rồng. Cậu nên nói chuyện, đảm bảo cô ta vẫn ổn.”
Eragon king nghạc vì sự sâu sắc của Murtagh. “Em sẽ làm thế.”
“Rồi,” Murtagh buộc nút cài cuối cùng trên đai. Rồi anh quay ra nhìn Eragon, Eragon thấy anh đang tuốt sắn thanh Zar’roc, sẵn sàng sử dụng. “Nên lần nữa: cậu đến ngặn bọn anh phải không?”
“Không.”
Murtagh cười nhẹ, đút thanh Zar’roc vào bao. “Tốt. Anh hơi ghét lại phải đánh nhau với chú.”
“Làm sao anh thoát khỏi Galbatorix được? Đó là tên thật của anh, phải không?”
Murtagh gật đầu. “Như anh nói, anh không … bọn anh không” – anh chạm nhẹ Thorn – “như trước nữa. Phải mất một thời gian mới nhận ra được.”
“Còn Nasuada.”
Murtagh nhăn mày, quay đi nhìn về phía biển tầm ma. Eragon bước tới bên cạnh, “Cậu có nhớ lần cuối chúng ta ở con sông này không?”
“Khó quên đấy. Em vẫn nghe thấy tiếng kêu của lũ ngựa.”
“Cậu, Saphira, Arya, và ta, cùng nhau, không gì có thể ngăn cản …”
Eragon hồi tưởng lại, cảm nhận Saphira và Thorn đang nói chuyện. Nó biết Saphira sẽ nói lại với nó sau.
“Anh sẽ làm gì?” nó hỏi Murtagh.
“Ngồi nghĩ thôi. Có lẽ anh sẽ xây một lâu đài. Anh có đủ thời gian.”
“Anh không phải đi đâu. Em biết sẽ rất … khó, nhưng anh còn có gia đình ở đây: em và cả Roản nữa. Anh ấy cũng là anh họ của anh như em vậy, mà anh thì còn chưa bao giờ gặp anh ấy… Anh cũng thuộc về Carvahall và Thung lũng Palancar nhiều như Urû’baen vậy, có khi còn hơn ấy.”
Murtag lắc đầu, tiếp tục nhìn chăm chú lên những cây tầm mà. “Không được đâu. Thorn và anh cần ở một mình; bọn anh cần thời gian chữa lành. Nếu ở lại, bọn anh sẽ quá bận rộn để nghĩ về bản thân.”
“Có người bên cạnh, rồi luôn tay luôn chân thường là liều thuốc tuyệt nhất cho tâm hồn bị tổn thương mà.”
“Không phải những gì Galbatorix đã gây ra với bọn anh… Hơn nữa, sẽ rất đau đớn khi ở bên Nasuada lúc này, cho cả anh và cô ấy. Không được, bọn anh phải đi.”
“Anh nghĩ sẽ đi bao lâu?”
“Cho đến khi thế giới này không còn hận thù, bọn anh không còn muốn giết chóc nữa.”
Eragon nín lặng. Họ sánh vai nhìn về phia dòng sông phía dưới hàng liễu thấp. Tiếng gió Tây lùa qua hàng tầm ma càng lúc càng lớn.
Rồi Eragon nói, “Khi các anh không còn muốn ở một mình nữa, cứ đến tìm bọn em. Các anh sẽ luôn được chào đón trong ngôi nhà của bọn em, dù nó có là gì đi nữa.”
“Chắc rồi. Anh hứa đấy.” Eragon ngạc nhiên nhin anh mắt Murtagh sáng lên. Nhưng chỉ giây lát sau nó biến mất. “Cậu biết không,” Murtagh nói, “anh không bao giờ cho rằng cậu có thể làm điều đó … nhưng anh vui vì cậu làm được.”
“Em đã may mắn. Mà cũng sẽ không thể nếu không có anh giúp.”
“Kể cả thế … Cậu có thấy những Eldunarí trong mấy cái túi không?”
Eragon gật nhẹ.
“Tốt lắm.”
Chúng ta có nên nói cho họ không? Eragon hỏi Saphira, hy vọng cô nàng đồng ý.
Saphira nghĩ một hồi. Được, nhưng đừng nói ở đâu. Anh cứ nói với anh ta đi, em sẽ bảo Thorn.
Theo ý em vậy. Eragon nói với Murtagh. “Có một chuyện anh nên biết.”
Murtagh liếc qua nó.
“Quả trứng Galbatorix giữ - nó không phải quả duy nhất ở Alagaësia. Có nhiều hơn nữa, giấu ở cùng nơi bọn em tìm thấy các Eldunarí cùng đi theo.”
Murtagh quay sang, mặt lộ vẻ không tin. Cùng lúc, Thorn uốn cổ, phát ra một tiếng gầm vui sướng làm lũ nhạn bên những nhành cây bên cạnh hoảng sợ.
“Có bao nhiêu?”
“Hàng trăm.”
Trong khoảnh khắc, Murtagh không thốt nên lời. Rồi: “Cậu sẽ làm gì với chúng?”
“Em à? Em nghĩ Saphira và các Eldunarí sẽ có ý kiến trong chuyện này, nhưng có lẽ sẽ tìm nơi nào đó an toàn chờ những quả trứng nở, rồi bắt đầu xây dựng lại đoàn Kỵ Sỹ.”
“Cậu và Saphira sẽ dạy chúng chứ?”
Eragon vươn vai. “Em chắc các thần tiên sẽ giúp. Anh nữa, nếu anh nhập bọn em.”
Murtagh nghiêng đầu thở dài. “Những con rồng sẽ trở lại, và các Kỵ Sĩ nữa.” Anh cười nhẹ. “Thế giới này sẽ thay đổi.”
“Nó đã thay đổi rồi.”
“Uhm. Vậy cậu và Saphira sẽ là lãnh đạo mới của đoàn Kỵ Sỹ, trong khi anh và Thorn sống nơi thâm sơn cùng cốc.” Eragon cố nói gì đó khích lệ Murtagh, nhưng anh nhìn nó. “Không, cứ như thế là hơn. Cậu và Saphira sẽ dạy tốt hơn anh nhiều.”
“Em không chắc đâu.”
“Mmh… Hứa với anh một chuyện.”
“Gì vậy?”
“Khi cậu dạy chúng – hãy dạy chúng đừng sợ hãi. Một ít thì cũng tốt, nhưng khi sợ hãi thường trực, nó sẽ xâu xé bản ngã của cậu, khiến cậu khó có thể làm những việc cậu biết là đúng đắn.”
“Em sẽ cố.”
Rồi Eragon thấy Saphira và Thorn không nói gì nữa. Con rồng đỏ đi vòng quanh cô nàng đến khi cúi xuống nhìn Eragon. Thorn nói giọng ấm áp nghe như một điệu nhạc, Cảm ơn vì đã không giết Kỵ Sỹ của ta, Eragon-Em-trai-Murtagh.
“Ừ, cảm ơn,” Murtagh nói khô không khốc.
“Em mừng vì không phải làm thế,” Eragon nhìn con mắt đỏ rực lấp lảnh của Thorn.
Con rồng khịt mũi, cúi xuống chạm nhẹ đầu Eragon, vuốt ve vảy trên mũ nó. Cầu cho nắng và gió sẽ phù hộ cậu.
“Và của các vị nữa.”
Cảm giác giận giữ, đau thương, mâu thuẫn tràn qua Eragon khi tâm thức Glaedr phủ lấy nó, Murtagh và Thorn có vẻ căng thẳng, chuẩn bị một cuộc đấu. Eragon quên khuấy mất Glaedr cùng các Eldunarí đang ẩn túi không gian vô hình phía sau nó – đã ở đây và nghe cuộc nói chuyện.
Ta có phải cảm ơn vì điều tương tự không, từng lời Glaedr cay đắng như vỏ sồi non. Cậu giết thân thể ta, và cậu giết Kỵ Sỹ của ta. Câu nói thẳng thừng, đơn giản nhưng bởi vậy càng đáng sợ hơn.
Murtagh nói gì đó bằng ý nghĩ, nhưng Eragon không biết đó là gì, vì nó trực tiếp hướng tới Glaedr, và Eragon thì chỉ có thể nghe thấy ý nghĩ của Glaedr mà thôi.
Không, ta không thể, con rồng vàng nói. Tuy nhiên, ta hiểu Galbatorix đã khiến cậu tới đó, là hắn đã vung tay gươm của cậu, Murtagh… ta không thể tha thứ, nhưng Galbatorix đã chết, và lòng báo thù của ta cũng chết theo. Con đường của các cậu đã luôn khó khăn từ khi sinh ra. Nhưng hôm nay các cậu đã cho thấy những bất hạnh không thể đánh gục mình. Các cậu đã chống lại Galbatorix khi điều đó chỉ mang lại đau đớn, và nhờ đó cho phép Eragon giết hắn. Hôm nay cậu và Thorn đã chứng tỏ bản thân xứng đáng với Shur’tugal, dù các cậu chưa bao giờ có được sự hướng dẫn đúng đắn. ĐIều đó thật … đáng ngưỡng mộ.
Murtagh cúi nhẹ đầu, Thorn nói, Xin cảm ơn người, Ebrithil, Eragon nghe được. Lời kính cẩn của Thorn ebrithil có vẻ khiến Murtagh giật mình, quay lại nhìn con rồng há miệng như thể định nói gì đó.
Rồi Umaroth cất tiếng. Chúng ta biết nhiều khó khăn các cậu phải đối mặt, Thorn và Murtagh à, vì chúng ta đã quan sát các cậu từ xa, kể cả khi đang dõi theo Eragon và Saphira. Có nhiều thứ chúng ta sẽ dạy các cậu khi đến lúc sẵn sàng, nhưng giờ đây, ta sẽ nói điều này: trong cuộc lãng du, tránh xa nấm mồ Anghelm, vị vua duy nhất của loài Urgal,Kulkarvek yên nghỉ. Tránh xa tàn tích của Vroengard và củaEl-harím. Cẩn thận những nơi sâu thẳm, và đừng đặt chân lên những nền đất đen giòn vỡ, nơi không khí đượm mùi lưu huỳnh, vì đó là nơi ma quỷ ẩn nấp. Cứ làm thế, trừ khi thật bất hạnh, các cậu sẽ không gặp phải nguy hiểm vượt quá khả năng của mình.
Murtagh và Thorn cảm ơn Umaroth, rồi Murtagh liếc nhìn về phía Urû’baen, “Bọn anh nên đi thôi.” Anh lại nhìn Eragon. “Giờ cậu có nhớ tên của cổ ngữ không, hay phép thuật của Galbatorix vẫn bao phủ tâm trí cậu?”
“Em có thể gần như nhớ được, nhưng …” Eragon lắc đầu chán nản.
Rồi Murtagh nói tên của các tên hai lần: đầu tiên để gạt bỏ bùa chú lãng quên Galbatorix đặt lên Eragon, rồi một lần nữa để Eragon và Saphir có thể nhớ cái tên. “Anh sẽ không nói cho ai khác nữa,” anh nói,” Nếu mỗi pháp sư đều biết tên cổ ngữ, ngôn ngữ này sẽ còn tệ hơn cả khi nó vô hại.”
Eragon gật đầu đồng ý.
Rồi Murtagh nắm tay Eragon, nó cũng nắm chặt cánh tay anh. Họ đứng nguyên trong giây lát, nhìn nhau chăm chú.
“Bảo trọng,” Eragon nói.
“Cậu nữa… Em trai.”
Eragon chần chừ, rồi gật đầu. “Anh trai.”
Murtagh kiểm tra đai trên yên Thorn rồi leo lên mình con rồng. Khi Thorn dang cánh chuẩn bị nhấc mình, Murtagh kêu lớn, “Nhớ đảm bảo Nasuada được bảo vệ an toàn. Galbatorix có rất nhiều tay sai, nhiều hơn lão nói với anh nhiều, và không phải tất cả bọn chúng đều bị rằng buộc với lão chỉ bằng phép thuật đâu. Chúng sẽ tìm cách trả thù cho chủ nhân đấy. Phải luôn luôn đề phòng. Có những kẻ còn nguy hiểm hơn Ra’zac nhiều!”
Rồi Murtagh giơ tay tạm biệt. Eragon cũng vậy, rồi Thorn nhảy ba bước khỏi biển tầm ma rồi phi lên trời, để lại dấu chân bự chảng trên nền đất mềm.
Con rồng đỏ lấp lánh lượn một vòng, hai vong, ba vòng, rồi quay mình về phương bắc, vỗ cánh chầm chậm, vững chãi.
Eragon đi về phía Saphira ở dưới chân đồi, cùng quan sát Thorn và Murtagh nhỏ dần như ngôi sao mờ trôi về đường chân trời.
Cùng cảm thấy nỗi buồn dâng lên trong lòng, Eragon leo lên mình Saphira, khởi hành từ ngọn đồi nhỏ về Urû’baen.