Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 68: Đầu Đường Bắn Nhau
C
ảm nhận được một cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm này, Diệp Thiên Vân lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, từ khi kct đột phát đến tầng 3, phạm vi cảm giác của hắn mở rộng thêm mấy lần, nhưng mà hiện cũng không phát hiện ra cái gì xung quanh.
Hắn quay lại nhìn hai bảo tiêu phía sau, nhưng mà hai người này cũng không phát hiện cái gì, Tôn Vĩnh Nhân thì vẫn đang nói chuyện bản thân, hoàn toàn không chú ý đến Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cũng không nghe xem hắn nói gì, cảm giác vừa rồi chỉ trong tíc tắc, nhưng lại rất rõ ràng, tình trạng này trước đây chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là mình luyện công có vấn đề? Trong đầu Diệp Thiên Vân thầm nghĩ, rồi đột n hiên loại cảm giác đó lại xuất hiện, hơn nữa còn mạnh hơn so với vừa rồi, hắn liền lập tức lại điều tra, rút cục thì cũng biết đó là cái gì.
Mặt Tôn Vĩnh Nhân bỗng méo mó đi, bởi vì Diệp Thiên Vân đột nhiên đạp hắn một cước, sau đó thì tự hắn cũng nhảy xuống, ngay sau đó thì tiếng súng vang lên.
Hai tên bảo tiêu cách đó khoảng 7-8 mét, nghe thấy tiếng súng vang lên liền lập tức có phản ứng, đầu tiên chính là nhìn về phía Tôn Vĩnh Nhân, sau khi thấy hắn cùng với Diệp Thiên Vân đã biến mất, sau đó cũng nhanh chóng nằm xuống, rút súng ra, cẩn thận quan sát đối tượng khả nghi xung quanh.
Tôn Vĩnh Nhân vừa rồi còn đang nói chuyện, đột nhiên bị Diệp Thiên Vân đạp một phát, lăn xuống sườn dốc. Hắn ban đầu còn nghĩ là Diệp Thiên Vân tức giận, tưởng là Diệp Thiên Vân nghe chuyện của hắn xong thì phẫn nộ, nhưng ngay khi hắn còn chưa ngã đến đất thì nghe thấy tiếng súng nổ, lúc này mới hoảng sợ, phát đạn này nhất định là nhằm vào hắn, hơn nữa một đạp của Diệp Thiên Vân rất kịp thời, nếu chậm một chút thì hắn ăn đạn rồi.
Trong nháy mắt khi Diệp Thiên Vân tiếp đất thì đã làm động tác để giảm bớt xóc, sau đó hắn cúi đầu, vừa rồi chính là hắn cảm thấy một khẩu súng lục đen xì đang nhằm vào phía Tôn Vĩnh Nhân, mà hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp phải loại “đồ nóng” này, trong lòng tất nhiên là hơi hoảng, vì súng không phải là côn bổng, căn bản là không thể chống lại, cho nên hắn mới sáng suốt chọn né tránh.
Tôn Vĩnh Nhân bị ngã xuống đất liền cảm thấy đau nhói, chẳng qua còn hơn bị trúng đạn, vì thế hắn rất cảm kích Diệp Thiên Vân: Thiên Vân, anh vừa cứu tôi một mạng, nếu không có anh, chắc là đời tôi đã tàn hôm nay rồi, tôi không ngời lại không nhận ra anh là một siêu cấp cao thủ? So với bảo tiêu của tôi còn cao cường hơn nhiều. Thoạt nhìn thì Tôn Vĩnh Nhân cũng có chút cam đảm, ở thời điểm này mà còn tâm trạng nói đùa.
Diệp Thiên Vân nhỏ giọng nói: Cậu ở chỗ yên chỗ này, không đươc cử động, bọn họ đến giết cậu, đừng đứng dậy, cứ ở đây nhìn là được.
Nói xong Diệp Thiên Vân liền rút di động ra gọi cho Vương Vĩnh Cường, chỉ lát sau đầu kia đã thông, Diệp Thiên Vân liền nói: Vương ca, chúng tôi lúc từ Hải Thiên trở về thì bị tập kích, đối thủ có súng.
Vương Vĩnh Cường nghe xong vội la lên: Hai người có chuyện gì không? Anh cho người đến ngay! Diệp Thiên Vân nghe xong liền cúp máy.
Tôn Vĩnh Nhân vừa mới suy nghĩ nửa ngày liền nói: Bọn chúng? Không phải chỉ một người tới? Anh làm sao biết được? Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy hai tiếng súng vang lên.
Diệp Thiên Vân không trả lời Tôn Vĩnh Nhân, lúc n ày hai bảo tiêu đang đấu súng trên đường cái với đám sát thủ, phỏng chừng là đám sát thủ nhất định phải giết bằng được Tôn Vĩnh Nhân, nếu không, vừa rồi bắn hụt chúng đã rút lui rồi, cần gì lưu lại bắn tiếp nữa.
Diệp Thiên Vân bò trên mặt đất, hai tay phát lực, cả người nằm nghiêng trên mặt đất 45 độ, trực tiếp dùng Bích Hổ Công trèo lên sườn núi, nhìn xuyên qua bụi cỏ để thấy tình huống đấu súng, thấy ngay có một bảo tiêu đang nằm trên mặt đất, có vẻ là bị trúng đạn, hơn nữa máu chảy rất nhiều, hơn nữa là khó sống nổi.
Mà người còn lại thì nhìn thoáng qua không có chuyện gì, chỉ cầm súng nằm trên mặt đất, nhằm thẳng về phía mà vừa rồi Diệp Thiên Vân cảm nhận được, xem ra người này cũng đã nhận ra vị trí đối phương.
Diệp Thiên Vân nhìn phía đối diện một chút, thấy không có động tĩnh gì, hắn đang muốn xem tên bảo tiêu kia một chút, nhưng rồi hắn lại phát hiện Tôn Vĩnh Nhân cũng đã bò lên, cũng thò đầu ra quan sát tình huống, hơn nữa sau khi xem xong còn như là được ăn xuân dược quá hạn vậy, lại còn không tự chủ được nói: Kích thích quá, tôi lần đầu tiên bị tập kích thế này, hiện giờ cảm thấy cả người đầy sức mạnh, thật muốn đi ra góp vui. Nói xong, hắn nắm chặt nắm tay, thân thể hơn run rẩy.
Diệp Thiên Vân nhìn tên công tử ăn chơi trác táng này, cảm thấy hắn ít nhất cũng can đảm, không phải là trông thấy cảnh này mà không chịu nổi, vì thế liền bình tĩnh nói: Nhân vật chủ yếu bây giờ là cậu, cậu tự lo an toàn cho mình đi, hơn nữa trong tay hai người đó đều có súng, một bảo tiêu đã bị thương, không biết chết chưa. Lời này từ trong miệng Diệp Thiên Vân phát ra, cảm giác đúng là lạnh như băng.
Tôn Vĩnh Nhân nhìn Diệp Thiên Vân một hồi, cảm giác mình vừa rồi còn nói hắn nhát gan, hiện giờ thì đúng là khác biệt hoàn toàn, Diệp Thiên Vân rất thong dong, rất bình tĩnh đối với những chuyện này, vì thế không khỏi cảm thấy rất bội phục: Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Trong tay anh có súng sao? Chúng ta chuẩn bị đấu súng à! Tôn Vĩnh Nhân còn tưởng là mình đang đóng phim mất.
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: Trên người tôi không có súng, mà cậu biết bắn sao? Nói xong, hắn lại nhìn Tôn Vĩnh Nhân.
Tôn Vĩnh Nhân kiên định nói: Tôi biết! Sau đó hắn lại nghi hoặc hỏi: Trên người anh không phải không có súng sao?
Diệp Thiên Vân nghe hắn hỏi như thế liền nhảy lên đường quốc lộ nhanh như chớp, sau đó lăn một vòng, rồi dán trên mặt đất bò đi 3, 4 mét, vừa vặn dừn lại bên cạnh bảo tiêu bị thương, lúc này sờ thì đã thấy không còn thở nữa, vì thế hắn cầm lấy súng rồi chậm rãi lui trở lại, cả quá trình hành động của Diệp Thiên Vân đều như nước chảy mây trôi, mặc dù thoạt nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng mà lại khiến người ta như lạc vào cảnh giới vô cùng kỳ lạ.
Tôn Vĩnh Nhân nhận súng sau đó mới rầu rĩ nói: Tôi ở sân tập bắn thử qua mấy lần, chẳng qua là thành tích không tốt lắm, nhưng mà có thể thử xem, có lẽ là có thể bắn trúng.
Diệp Thiên Vân vừa nghe thấy Tôn Vĩnh Nhân nói như vậy thì thở dài, thiếu chút nữa thì ngất luôn, chỉ là tập mà cũng nói là nổ súng, không ngờ đến giờ tên này còn nói giỡn với mình. Vì thế Diệp Thiên Vân hung hăng nói với Tôn Vĩnh Nhân: Sau này chuyện gì không chắc chắn thì đừng có nói càn. Tôn Vĩnh Nhân cũng nhận ra là vừa rồi mình nói quá, hắn cúi đầu không dám nói gì nữa, mặc dù Diệp Thiên Vân tuổi còn không bằng hắn, nhưng mà giờ phút này lời nói của Diệp Thiên Vân lại có uy thế khiến hắn không cãi được.
Chỉ trong thời gian không lâu mà hai tên sát thủ kia đã dần tiến lại gần, xem ra chúng cũng không chờ được nữa, nếu cứ giằng co như vậy, bọn chúng sẽ bất lợi.
Diệp Thiên Vân tiếp tục nhìn tình huống bên ngoài, lúc này trên đường chỉ còn một gã bảo tiêu đang bắn trả, lúc này hắn đã bắn trúng một tên sát thủ, nhưng tiếc là đối phương có hai người, vì thế hắn bắn trúng một tên nhưng cũng bị tên kia bắn trúng. Sau khi ba tiếng súng vang lên, dùng ngón chân nghĩ cũng biết bảo tiêu kia đã mất mạng, một người đấu hai thì tất nhiên là không có cơ hội rồi, đây chính là số mạng của bảo tiêu.
Diệp Thiên Vân thoáng ngâng đầu nhìn hướng tên còn lại, rồi lại nhìn về phía sau, thấy đó là một bãi cỏ hoàn toàn bằng phẳng, xem ra là không còn đường lui rồi.