Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 686 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68: Cùng Tắm
riệu Lục lãnh binh áp giải lương thảo tới hạ du Minh Thủy, thời điểm đi ngang qua Hoa Đào đàm liền lọt vào mai phục, chẳng qua binh lực của đối phương không mạnh, hơn nữa nhân số cũng ít, chỉ dựa vào địa thế hiểm yếu và tập kích bất ngờ mà thôi.
Triệu Lục phái binh bảo vệ lương thảo, bắt sống vài người, thẩm vấn mới biết được, nguyên lai là dư đảng của Chương Hồng, chạy trốn đến Hoa Đào đàm, dựa vào địa thế hiểm yếu mà lưu lại nơi này.
Trong Hoa Đào đàm đều là lư thảo, tuy lư thảo không độc, nhưng gặp ánh nắng mặt trời liền có độc, dư đảng không tìm thấy thôn dân gần đây, không có lương thực ăn, lại sợ người đuổi giết, cho nên nhìn đến đội vận lương, hóa liều tấn công.
Bởi vì Triệu Lục phải bảo vệ lương thảo, một số dư đảng không bắt được, hướng Minh Thủy chạy trốn.
Này đó dư đảng bị Phụng quốc bắt lấy, vì bảo mệnh, liền khai chuyện Triệu Lục dẫn binh tới Hoa Đào đàm nói cho Phụng Minh.
Phụng Minh chiếm được bí mật, cũng không để lại những người này, bản thân Chương Hồng là kẻ bất nhân bất nghĩa, dư đảng cũng là như thế, lưu lại chỉ sợ có ngày bán đứng Phụng quốc.
Phụng Minh nhìn nhìn bản đồ, cách Hoa Đào đàm không xa là một núi nhỏ, tuy không cao, nhưng vì địa thế xung quanh rất trung, cho nến đứng trên đỉnh núi có thể nhìn toàn cảnh chân núi. Nếu Triệu Lục dẫn binh tới Hoa Đào đàm, tất nhiên là muốn chiếm lĩnh ngọn núi này, về sau có động tĩnh gì, cũng có thể nhìn rành mạch.
Đương nhiên Phụng Minh biết Tiết vương trời sinh đa nghi, không có khả năng chỉ dựa vào mình gả cho một quận chúa, từ nay về sau hai nước liền hòa bình ở chung, lúc mình âm thầm tăng mạnh phòng vệ, Tiết Quân Lương cũng phái ra binh lực.
Quả thật như Tiết Quân Lương suy nghĩ, nếu âm thầm đánh lén, Hoa Đào đàm là cửa đột phá tốt nhất.
Phụng Minh nhắm mắt cười lạnh một tiếng, Tiết Quân Lương thông minh, nhưng y quá tự phụ, tính kế người khác luôn tính sai thời điểm, y cho rằng phái Triệu Lục đến Hoa Đào đàm, mình sẽ không bỏ xuống được tình cũ, không thể ngoan độc xuống tay sao.
“Thật sự là đáng tiếc …”
Phụng Minh thì thào tự nói, thở dài, Triệu Lục là nhân tài, nhưng Tiết Quân Lương cũng đánh giá thấp Phụng Minh, Phụng Minh và Triệu Lục ở chung gần mười năm, sao không biết tính cách của Triệu Lục, y hành quân dụng binh thế nào hắn đều nhất thanh nhị sở, nếu khai chiến, có lẽ là vạn hạnh trong bất hạnh.
Triệu Lục sai người hạ trại trên núi, xây vọng tháp, không quá một tháng, hạ du Minh Thủy cũng hạ doanh trướng, thiết vọng tháp, đối diện quân doanh của Triệu Lục.
Bởi vì cách Minh Thủy, thám tử không dễ lui tới, lại qua nửa tháng, thám tử của Triệu Lục mới hồi báo, “Tướng quân của Phụng quân họ Lữ, là một văn nhân chỉ biết dùng bút.”
Triệu Lục trong lòng chấn động, không ngờ là Lữ Thế Thần.
Tiết Quân Lương ngồi trên long ỷ, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Các khanh thấy thế nào?”
Có đại thần nói Lữ Thế Thần là một văn nhân, Phụng Minh phái văn nhân trấn biên, vừa thấy chính là vận số đã hết.
Tiết Quân Lương liền lành lạnh cười, nói: “A… Cô nhớ rõ, lúc cô phái Lang Tĩnh đi Minh Thủy, nói như vậy, vận số của Tiết quốc cũng đã hết sao?”
Y vừa nói xong, chúng thần sợ tới mức vội vàng quỳ xuống dập đầu, miệng nói không dám.
Đằng Vân nói: “Lữ Thế Thần là văn nhân, nhưng trí mưu hơn người, trên sa trường khinh địch, cũng chỉ có thảm bại.”
Tiết Quân Lương gật đầu nói: “Đằng khanh nói có lý, đúng là tâm tư của cô.”
Đằng Vân thoáng nhìn đối phương đang mỉm cười, mặt liền nóng lên, vội vàng cúi đầu, từ sau đại hôn ở Vân Phượng cung, tuy Đằng Vân vẫn lấy thân phận Đằng Nam hầu vào triều, tham dự quốc sự, nhưng ánh mắt Tiết Quân Lương nhìn hắn trở nên không giống trước, có khi sẽ ôn nhu, có đôi mang theo sầu lo, điều này khiến Đằng Vân nhịn không được nhớ tới đêm đó, nhất định đối phương tưởng mình đang ngủ, mới có thể thổ lộ tiếng lòng.
Đằng Vân nào biết, kỳ thật Tiết Quân Lương biết hắn không ngủ, mới cố ý thổ lộ tiếng lòng, sau đó lại ra vẻ không biết, như vậy sẽ không làm Đằng Vân hoảng sợ, cũng đâm thủng tầng ngăn cách, đem Đằng Vân chưa biết gì xoay vòng.
Tiết Quân Lương trên cao nhìn xuống phản ứng của Đằng Vân, nhìn tai hắn từ từ đỏ lên, cổ cũng đỏ thẫm, trong lòng có chút đắc ý, cũng không quá phận, lập tức thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn Lang Tĩnh, nói: “Lang Tĩnh, ý của ngươi đâu.”
Lang Tĩnh nói: “Theo lời các vị đại nhân, Lữ Thế Thần không đủ gây sợ hãi.”
“A? Nguyên lai Lang Tĩnh ngươi sớm nắm chắc phần thắng?”
Lang Tĩnh sắc mặt bất biến, nói: “Hiện nay còn chưa khai chiến, nhưng nếu trận chiến này là từ Phụng quốc đi trước, vi thần dám khẳng định Lữ Thế Thần không đủ gây sợ hãi.”
Tiết Quân Lương lấy tay chống cằm, cười nói: “Phân tích kĩ lưỡng một chút.”
Lang Tĩnh nói: “Lữ Thế Thần là văn nhân, văn nhân có nhược điểm của văn nhân, ví dụ vai không thể khiêng tay không thể cầm đao, cũng ví dụ như lòng dạ đàn bà, Lữ Thế Thần không phải không biết đánh giặc, mà là không muốn đánh giặc, nếu hắn muốn lên trận, tất nhiên dùng phương pháp thương vong ít nhất, mà thường thường trên chiến trường không có khả năng vẹn toàn đôi bên.”
Tiết Quân Lương hơi hơi gật đầu một cái, “Nói đúng, muốn cố thủ thiên hạ, há có thể lòng dạ đàn bà, có đôi khi nhân nghĩa nhất thời, đổi lấy hi sinh càng nhiều tính mạng tướng sĩ.”
Lang Tĩnh nói: “Chỉ cần Phụng quốc phát binh trước, mặc kệ có đủ lý do hay không, chắc chắn Lữ Thế Thần sẽ áy náy, đến lúc đó tự nhiên không đành lòng, ở trên sa trường, sai một ly đi nghàn dặm, không ra toàn lực, sao có thể đánh thắng.”
Tiết Quân Lương cười nói: “Đều nói Lữ Thế Thần tài trí hơn người, cô thấy hắn còn không bằng ngươi.”
Lang Tĩnh dừng một chút, nói: “Vi thần tạ bệ hạ ưu ái, chỉ tiếc vi thần tự biết không bằng người, chỉ là biết người biết ta mà thôi. Hơn nữa mặc dù Phụng vương có Lữ Thế Thần, lại không biết giúp người này phát triển khát vọng, bệ hạ có được Đằng Nam hầu, cũng không câu nệ tục lệ, mới là chân chính anh minh.”
Y nói mấy câu có thể nghe ra là đang vuốt mông ngựa, nhưng Tiết Quân Lương lại cực kỳ hưởng thụ, vừa lúc nói đến điều trong lòng, vừa tán dương Đằng Vân, còn nói Tiết vương là Bá Nhạc.
Tiết Quân Lương biết Lang Tĩnh nịnh nọt mình, hoàn toàn là vì Tiết Ngọc, tuy Tiết Ngọc đã được thả, nhưng vẫn bị hạn chế tự do, hơn nữa không thể vào triều.
Tính tình Tiết Ngọc tương đối thẳng, lúc trước châm chọc khiêu khích Lang Tĩnh một phen, không vì cái gì khác, chỉ vì Lang Tĩnh là thực khách dưới tay hắn, hiện giờ Lang Tĩnh đã có thể tự do ra vào sở quân cơ, còn mình chỉ là Hầu gia hữu danh vô thực, ra vào đều bị người âm thầm giám thị.
Lang Tĩnh rõ ràng biết bản tính của Tiết Ngọc, y một lòng vì Tiết Ngọc làm việc, tự nhiên muốn vì Tiết Ngọc tranh thủ thực quyền, Tiết Quân Lương cũng rõ ràng.
Tiết Quân Lương nghe xong ý kiến của mọi người, liền phân phó bãi triều, trước khi đi cười nói với Lang Tĩnh một câu, “Thật lâu chưa gặp Trấn Cương hầu, hắn đệ bài tử tiến cung.”
Lúc này Lang Tĩnh mới lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng lập tức lại khôi phục trấn định ngày thường, quỳ xuống tạ ơn.
Phủ đệ của Đằng Vân từ Đằng Nam hầu phủ biến thành Vân Phượng cung, hiển nhiên hạ triều cũng không ra cung, chỉ có thể quay về Vân Phượng cung, không ngờ đi nửa đường bị Tiết Quân Lương chặn lại, cười nói: “Hôm nay Đằng khanh không cần đến sở quân cơ, vậy theo ta đi.”
Từ ngày ấy tâm tư Đằng Vân cũng rất loạn, ân oán giữa hắn và Tiết Quân Lương, nói ra đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Tiết Quân Lương đã từng một mũi tên giết mình, rồi lại cùng mình thổ lộ tiếng lòng, Đằng Vân không biết mình nên nghĩ thế nào mới tốt.
Mà đối phương lại thủy chung vân đạm phong khinh, mỉm cười nhìn mình, có đôi khi sẽ cùng nhau dùng bữa, có đôi khi sẽ nghe một vài ý kiến của mình, trừ bỏ ngẫu nhiên da mặt dày hôn một cái, cũng không có chuyện gì quá phận.
Đằng Vân trong lòng băn khoăn, cũng không quan tâm Tiết Quân Lương muốn dẫn mình đi đâu, đợi tới nơi mới phát hiện.
Tiết Quân Lương cười tự tay đẩy cửa hộ Đằng Vân, nói: “Ta thấy đã nhiều ngày tinh thần Đằng khanh không tốt, cố ý sai người đưa nước suối đến.”
Đằng Vân nhìn ngọc trì bốc hơi nước trước mắt, cũng không biết là do nhiệt khí huân đến, hay là do lời nói của Tiết Quân Lương, trên mặt liền phát sốt.
Tiết Quân Lương nhìn ra hắn da mặt mỏng, vẫy lui thị nữ đứng bên hầu hạ, Khương Dụ ngầm hiểu cũng lui xuống, trước khi đi nói: “Nếu bệ hạ có chuyện, lão nô liền ở bên ngoài.”
Khương Dụ lui xuống, đóng cửa, nội thất liền u ám, có vẻ mây mù lượn lờ, Đằng Vân nghe tiếng đóng cửa, nhịn không được run lên một cái, cảm thấy bắp chân có chút nhũn ra, thời điểm ra chiến trường cũng chưa từng phản ứng như vậy.
Đằng Vân hít vào một hơi, có thể ngửi được dược hương ẩm ướt, nói vậy trong nước nóng có bỏ thêm dược liệu, tình cảnh này càng thêm ái muội.
Tiết Quân Lương nhìn hắn ngẩn người trước ngọc trì, đi qua hai bước, cười nói: “Thế nào, Đằng khanh bị săn sóc tỉ mỉ của ta cảm động?”
Đằng Vân bỗng nhiên cảm giác hơi thở phun bên tai mình, không khỏi rụt cổ, Tiết Quân Lương đã nhích lại gần, đưa tay cởi y phục của hắn.
Đằng Vân không dám động, Tiết Quân Lương nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, cười nói: “Ngươi yên tâm, ta thấy ngươi cả ngày tinh thần không tốt, chắc là ngủ không ngon, ngự y kê phương thuốc hòa vào nước tắm, ngươi xuống ngâm, ta đứng một bên, ngươi không cần lo ngại.”
Đằng Vân nghe khẩu khí của y, tựa hồ cũng không xuống dưới cùng mình tắm, trong lòng không khỏi có chút phức tạp, vừa nãy Tiết Quân Lương bảo thị nữ ra ngoài, trước mắt chỉ còn lại mình và Tiết vương, chẳng lẽ Tiết vương muốn hầu hạ người khác sao?
Tiết Quân Lương giúp hắn cời ngoại sam, vắt lên bình phong, lại muốn giúp Đằng Vân cởi nội y, Đằng Vân dịch một bước, nói: “Bệ hạ… Vi thần tự mình làm được.” Hắn nói nhưng thanh âm có chút run rẩy.
Tiết Quân Lương giả vờ không nghe ra Đằng Vân thất thố, nói: “Được.”
Lập tức xoay người, tựa hồ đang tìm cái gì đó, không nhìn hắn, Đằng Vân thấy Tiết Quân Lương xoay người sang chỗ khác, mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cởi hết y phục, rồi nhanh chóng bước xuống ngọc trì.
Tiết Quân Lương nghe thấy tiếng nước rất nhỏ, trong lòng chậc chậc hai tiếng, thật sự hối hận mình làm bộ săn sóc, nếu không, quay đầu có thể thưởng thức đến cảnh tượng Đằng Vân thoát y. (=.=)
Lúc này y mới quay người lại, ngồi xuống ghế lớn cạnh ngọc trì, cười nói: “Nước còn ấm áp chứ?”
Đằng Vân dựa vào bờ bên kia ngọc trì, cả người trầm xuống, nước cao tới cằm, Tiết Quân Lương thấy thế quả thật muốn cười, đành phải nói: “Đằng khanh không cần trốn xa như vậy, nơi này đều là hơi nước, căn bản không thấy rõ, huống chi…”
Y nói xong ái muội cười một cái, nói: “Huống chi, ta muốn nhìn liền nhìn, cần gì phí sức như vậy?”
Đằng Vân bị khẩu khí của hắn làm ngượng ngượng, liền dịch sang một bước, Tiết Quân Lương nhịn không được cười ha hả, “Xem ra ta bắt được điểm yếu của tướng quân.”
Đằng Vân cũng không nói lời nào, cũng không nhìn Tiết Quân Lương, hắn đứng trong ngọc trì, phi thường xấu hổ, tuy Tiết Quân Lương không có động tĩnh gì, nhưng luôn nhìn sang bên này, tuy trong quân doanh loại chuyện này thực thông thường, nhưng dù sao không ai dám ôm tâm tư với Đằng Vân, cộng thêm những lời lúc Đằng Vân giả bộ ngủ nghe được, liền thêm mất tự nhiên.
Mới đầu Tiết Quân Lương chỉ muốn đùa Đằng Vân một chút, Tiết Quân Lương thích nhìn vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi của Đằng Vân, chẳng qua hiện tại y liền hối hận.
Sương mù rất dày, trong phòng lại ẩm ướt, Tiết Quân Lương một thân triều phục chưa kịp thay, vải dệt rất nặng khiến y ra không ít mồ hôi, bên tai lại nghe được tiếng nước rất nhỏ, Tiết Quân Lương bỗng nhiên cảm thấy bản thân tự tới chuốc lấy cực khổ.
Tiết Quân Lương rốt cục ngồi không yên, y đứng dậy cởi ngoại sam, động tác này khiến Đằng Vân cả kinh, theo bản năng căng thẳng sống lưng, nhìn nhất cử nhất động của y.
Nước ao không sâu, nếu đứng thì chỉ tới ngực, Đằng Vân căng thẳng đương nhiên nghiêm túc mà đứng, Tiết Quân Lương nhìn bọt nước vương trên ngực hắn, khụ một tiếng.
Tiết Quân Lương cởi xong ngoại sam, lại tháo mũ ngọc, kéo kéo cổ áo, mới miễn cưỡng cảm thấy mát mẻ một chút, bất quá rất nhanh nhiệt khí lại huân đến khiến y đổ một thân mồ hôi.
Đằng Vân nhìn y vừa kéo cổ áo vừa quạt gió, cảm giác phức tạp lại dâng lên.
Tiết Quân Lương là vua của một nước, đứng trên vạn người, tại Tiết quốc không ai dám chống đối y, hiển nhiên cũng không ai dám làm trái ý y, là một đế vương độc đoán, lại vì Đằng Vân làm được đến tình trạng này, nói không cảm động là giả.
Hơn nữa với người như Đằng Vân, người khác đối hắn hảo, đối hắn để bụng, hắn đều từng chút từng chút một ghi tạc trong lòng.
Đằng Vân bỗng nhiên hít sâu một hơi, nghĩ thầm, may mắn lúc ấy người một tên xuyên tim mình là Tiết Quân Lương, nếu đổi là người khác, Đằng Vân đều không có khả năng tiêu tan, dù có đối với hắn tốt như Tiết Quân Lương cũng tuyệt đối không thể tiêu tan…
Tiết Quân Lương bị tiếng nước cùng nhiệt khí “Tra tấn” đến không được, nhưng y đã quyết định chỉ cần Đằng Vân không gật đầu, y sẽ không đoạt, dù sao trước kia làm chuyện sai lầm, y không muốn tiếp tục thương tổn Đằng Vân.
Tiết Quân Lương lại khụ một tiếng, nói: “Đằng khanh ngươi chậm rãi tắm, nước lạnh liền nói với Khương Dụ, ta đột nhiên nhớ có chuyện cần…”
Y chưa nói xong, lại nghe thanh âm cơ hồ không thể nghe thấy của Đằng Vân: “Bệ hạ… Bệ hạ không cần như thế.”
Động tác kéo cửa của Tiết Quân Lương đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Đằng Vân, Đằng Vân nói xong câu này liền vội vàng khoát nước lên mặt mấy cái làm mình thanh tỉnh một chút, chẳng qua nước ấm áp, ngược lại càng thêm choáng váng.
Tiết Quân Lương nghe xong, trong lòng mừng rỡ, hiển nhiên không tiếp tụp giả vờ thánh hiền ra sức khước từ, lập tức cởi đồ bước xuống ngọc trì.
Đằng Vân nhất thời hối hận muốn chết, ao rất lớn, nhưng Tiết Quân Lương sẽ không thành thành thật thật đứng ở đầu kia, y đi tới nhẹ nhàng ôm Đằng Vân.
Đây là lần đầu tiên hai người xích lõa tiếp xúc, Đằng Vân lần nữa lui về phía sau, đáng tiếc Tiết Quân Lương không cho hắn như nguyện, thời điểm thân thể hai người chạm nhau, Tiết Quân Lương rõ ràng cảm giác được Đằng Vân run lên, tuy rằng rất nhẹ, nhưng ức chế không được.
Tiết Quân Lương chỉ ôm hắn, dùng cằm cọ đỉnh đầu hắn, cười cười rồi thở dài, nói: “Rốt cuộc khi nào ngươi mới hiểu được? Rốt cuộc ta phải chờ tới khi nào…”
Đằng Vân luống cuống, hắn biết ý Tiết Quân Lương, nhưng trong lòng mình nghĩ thế nào còn chưa rõ ràng, chỉ có thể im lặng.
Tiết Quân Lương không cưỡng cầu, cũng không muốn Đằng Vân lập tức trả lời mình, chính là, tay ôm sau lưng hắn bắt đầu không thành thật ăn bớt.
Đằng Vân đã ngâm nước một lúc, người như nhũn ra, lúc này bị Tiết Quân Lương vuốt ve, nhịn không được ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Ở phương diện này, Đằng Vân không thuần thục, đối với việc giữa hai nam nhân càng không hiểu biết, tuy hắn biết chuyện Đằng Thường và Tiết Hậu Dương, nhưng hắn da mặt mỏng, cũng không nghĩ tìm tòi, lúc này càng thua trong tay Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương phát hiện phản ứng của Đằng Vân thực mẫn cảm, khiến Tiết Quân Lương nhất thời có cảm giác thực đắc ý…
Hơn nữa Đằng Vân đụng đến loại chuyện này, công phu học qua đều ném sau đầu, duy nhất có thể làm là nằm trong ngực Tiết Quân Lương, gắt gao cầm lấy cánh tay y, thật giống như rơm rạ cứu mạng.
Tiết Quân Lương phát hiện sống lưng hắn căng thẳng, cười an ủi hắn: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì, ngươi rất khó chịu sao?”
Đằng Vân còn chưa đáp lời, Tiết Quân Lương đã vươn tay cầm lấy hạ thân hắn, thăm dò chậm rãi trượt.
Đằng Vân cắn môi, khí lực bắt lấy cánh tay Tiết Quân Lương đột nhiên mạnh lên, cả người cuộn lại, bộ dáng này thật giống như nằm trong lòng Tiết Quân Lương, có vẻ cực kỳ thuận theo.
Tuy ngày thường Đằng Vân cũng không vô duyên vô cớ bướng bỉnh với y, nhưng đây là lần đầu tiên Tiết Quân Lương thấy hắn thuận theo như vậy, nhất thời trong lòng dâng lên một cỗ khô nóng, tựa hồ nước cũng nóng lên.
Tiết Quân Lương thấy đối phương không giãy dụa, tay nơi hạ thân dần dần nhanh hơn, thậm chí y có thể nghe được tiếng rên rỉ nho nhỏ của Đằng Vân.
Đằng Vân cảm thấy trong đầu trống rỗng, thân thể đã không nghe chính mình sai sử, hoàn toàn bị Tiết Quân Lương chi phối, cảm giác chua xót khiến hắn chỉ có thể ôm lấy Tiết Quân Lương, cái gì cũng không làm được.
Tiết Quân Lương đang đắc ý, bỗng nhiên trên cổ truyền tới đau đớn, Đằng Vân hai mắt đỏ ửng, một hơi cắn tại cổ y.
Tuy Tiết Quân Lương không ngại loại chuyện này, có thể làm cho Đằng Vân động tình không khống chế được, cũng là một chuyện tốt, nhưng Tiết Quân Lương yên lặng nghĩ, cắn tại vị trí này, phỏng chừng cổ áo che không được …
Đằng Vân phát tiết xong, Tiết Quân Lương giúp hắn tẩy trừ thân mình, may mà Đằng Vân cũng coi như gầy yếu, không nặng lắm, Tiết Quân Lương ôm hắn ra khỏi ngọc trì, lau khô thân thể, chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, Đằng Vân mới hồi phục tinh thần lại, muốn mở miệng, lại vì chuyện vừa rồi nên cổ họng có chút khó chịu, thanh âm hơi khàn khàn.
Tiết Quân Lương biết hắn da mặt mỏng, nếu đùa hắn sẽ nhận được kết quả không tốt, liền nói: “Mau mặc y phục vào, nếu không lạnh.”
Đằng Vân hồi tưởng lại, thoáng nhìn vết cắn trên cổ Tiết Quân Lương, mặt càng đỏ, vội vàng cầm y phục sạch sẽ đặt bên cạnh mặc vào.
Khương Dụ ở bên ngoài đợi đã lâu mới thấy cửa mở ra, tựa hồ tâm tình Tiết vương không tồi, chỉ nghe y nói: “Hình như cô nhớ, vừa rồi bảo Trấn Cương hầu đệ bài tử tới? Hắn tới chưa?”
Khương Dụ vừa lau mồ hôi vừa đáp: “Tới, tới… Hầu gia đã đợi gần một nén nhang.”
Sửu Nương Nương Sửu Nương Nương - Vân Quá Thị Phi