Số lần đọc/download: 1584 / 11
Cập nhật: 2015-11-28 05:25:25 +0700
Chương 67
T
uyết Y lại kéo Nhã Kỳ xang một bên khác, tóc tai cô rối bù lên như tổ quạ, mặt mày tái đến nỗi không còn chút sắc trằng, hồng nào nữa...hai mắt thâm quần, gương mặt xuống sắc nặng nề...
Tuyết Y nói:
- Cho vào thùng đi.
Tên kia vác Nhã Kỳ lên vai rồi ném vào thùng làm bằng đồng to lớn có chứa nước bên trong rồi đậy nắp vào...
Tuyết Y đứng ngoài cầm kẻng...
Choang....
Tiếng kêu ngay cả người đứng cạnh như tên tai thính cũng phải bịt tai khó chịu nữa là người bên trong đó...
Còn cả nước nữa chứ...
Nhã Kỳ nhức đến buốt óc...tai cô như bị ù ù đi...Nhã Kỳ cô bịt tai lại, thì mắt cô hoa hoa lên trong nước....
Choang....Choang...
Hai tiếng kêu liên tục khiến Nhã Kỳ đinh tai nhức óc đến tận cùng...màng nhĩ của cô muốn thủng, đôi mắt như sắp long ra đến nơi rồi....Nhã Kỳ cố gắng gào lên:
- Tô...i sai rồi....tô...i xi...n l..ỗi...
Choang....
Cô cố bịp tai, nhắm mắt thật chặt nhưng cảm giác...thở thở đó vẫn không thuyên giảm....
Choang...choang...choang...
Càng ngày tiếng kẻng càng dồn dập hơn...Nhã Kỳ muốn chết quách đi cho xong còn hơn chịu cảnh này...Chỉ cần vài tiếng nữa thôi máu mắt, máu tai cô sẽ chảy ra hết mất....
Đủ khôn để biết điểm dừng.., Tuyết Y ngưng tay, nói:
- Cho ra đi...
Tên tai thính mở ngay nắp thùng kéo Nhã Kỳ ra khỏi đó, Chân cô đứng không còn vững, mọi âm thanh bên ngoài chẳng còn nghe rõ nữa...nước mắt nước mũi chảy dòng dòng theo dòng nước bên trong thùng...người run cầm cập...Vừa để Nhã kỳ đứng xuống, cô đã ngã ập xuống sàn nằm bệt dưới đó...Mọi giác quan như tê lịêt hoàn toàn...
Tuyết Y lại gần, ánh mắt sắc lạnh nhìn Nhã Kỳ, miệng cười nhạt:
- Vẫn tiếp tục được chứ...
Mắt Nhã Kỳ hoa hoa lên, khẩu hình miệng của Tuyết Y quá rõ...cô ý thức được điều Tuyết Y muốn, cố gắng dùng hết sức lực còn lại để lắc đầu...tay chân thì không thể nào nhấc lên nổi rồi...
Nhã Kỳ ngất lịm đi...
Tên tai thính thấy như vậy cũng đã quá đủ với sức chịu đựng của một người phụ nữ rồi, hắn nhìn Tuyết Y, ái ngại hỏi:
- Bây giờ...đến đánh cô ta à...
- Để lại dấu tích để bọn cảnh sát bắt tội mình à...- Tuyết Y khôn ngoan nói – Đủ rồi...đưa đến sở cùng lão già sắp die kia đi..............
Phải mãi đến trưa hôm sau, Nhã Kỳ mới có thể mở mắt ra nổi....
Cô nhận thức được mình đang nằm một nơi rất lạ...Im lặng...mọi thứ xung quanh quay một vòng tròn không định trước mắt Nhã Kỳ...cô nhắm mắt vào mà đầu óc cũng vẫn quay vòng như đang trên không vậy...
Két...Tiếng cửa sắt mờ ra....Một viên cảnh sát bước vào nhìn Nhã Kỳ lắc đầu nói:
- Phạm nhân 276 mau đứng dậy để chuyện đến trại giam trên Bộ.
Dù đã mở mắt được ra, những tai cô vẫn ù ù như người điếc... cố gắng lắm mới nghe được loáng thoáng chữ được chữ không...
Cô vẫn nằm im không cử động...mắt nhìn chằm chằm tên cảnh sát đó...Sao cô lại ở đây...sao lại có cảnh sát....
Nhã Kỳ lên tiếng thều thào hỏi:
- Tôi...tôi đang ở đâu...
Tên cảnh sát thở hắt ra nhìn Nhã Kỳ:
- Cô bị buộc tội bắt cóc và ngược đãi trẻ em...
Nhã Kỳ không còn sức lực để níu kéo hay dãy dụa hỏi thêm nữa...vẻ mặt buông xuôi, tay chân không buồn nhúc nhích như người bại liệt vậy....
Tên cảnh sát miễn cưỡng cúi xuống kéo Nhã Kỳ dậy, đỡ cô đi ra ngoài xe thùng kín.......
Bên trong xe thùng, ông Đổng ngồi sẵn đó, hai tay che mặt....cuối cùng tội ác cố che đến đâu cũng phải lòi ra...
Lão ước gì thời gian quay lại để khôn ngoan không làm ra những chuyện kinh khủng ấy...
Nhã Kỳ bước lên xe với chiếc còng tay...thấy ba mình, hai mắt cô ướt nhoà đi vì một phút nông nổi mà đã ra nông nỗi này...
"Lười trời lồng lộng..."...
Tất cả côngty đều hớn hở vui mừng ra mặt khi tivi đưa tin Hàn thiếu trong sạch...và chiếu cận cảnh hai cha con tên sát nhân đó....
Tuyết Y vào cônty, ai cũng cười cúi đầu chào cậu cung kính như mọi ngày...Tuyết Y chỉ hơi cười lại...Cậu vẫn còn một chuyện buồn chưa giải quyết được...Muốn đến thăm đứa con nhưng lại sợ gặp Tử Di, khiến cô càng thêm kích động...
Có lẽ cậu cần đi một thời gian để lắng xuống chuyện này thôi.......
Qúach giám theo chân Tuyết Y vào phòng, cậu nói:
- Chúc mừng Hàn thiếu, anh được giải oan rồi...
- Ừm- Tuyết Y cười nhẹ. Cậu lấy chiếc thẻ vàng trong ngăn kéo ra, mịêng dặn dò Qúach giám:
- Nhờ cậu quản lý côngty 1 thời gian vậy.
- Hàn thiếu...- Qúach giám cảnh giác lời nói của Tuyết Y – Anh định...đi đâu?
- Xả stress...- Tuyết Y cười nhẹ rồi lấy khoá xe đi ra ngoài...........
- Mẹ ơi, có phải chú Y là ba con không? Ren vừa tỉnh dậy được một lúc, sắc mặt có vẻ khá hơn nhiều, chắc tại do đói quá mà bị hành hạ nên mới mất sức như vậy.
- Ai nói với con như vậy – Tử Di nhẹ giọng hỏi.
- Mụ simla bắt con ấy...- Mặt Ren hiện rõ hay chữ bực tức khi nhắc đến Nhã Kỳ.
Tử Di bật cười:
- Nếu Tuyết Y là ba con thật, con có ghét không?
- Không – Ren lắc đầu – Mụ simla ấy có nói xấu ba với bảo con là nghiệt chủng nhưng con không tin. Con thấy ba đối xử rất tốt với con. Rõ ràng ba quan tâm mới đi cứu con như vậy..Mẹ nói xem đúng không.
Nghe Ren làm một tràng toàn nói tốt cho Tuyết Y, cô hơi cười;
- Mẹ xin lỗi vì đã dấu con...đúng, Tuyết Y là ba con nhưng chuyện mẹ nói với con hồi trước về ba con đều là hiểu lầm. Thật ra ba con rất mong có con...ba còn nói "Ba rất mong muốn có sự có mặt của con trên đời này".
Ren thích chí cười tít mắt:
- Con biết mà, ba cũng đáng yêu đấy chứ.
- Vậy à...- Tử Di không nói gì hơn chỉ cười trừ.......
Tuyết Y ghé qua bệnh viện. Cậu đứng ngoài phòng, bước chân không dám tiến thêm vào trong...
Ren đã tỉnh rồi, vậy là cũng đỡ lo phần nào...Tuyết Y khẽ cười nhìn Tử Di đang nói gì đó mà thằng bé cười tươi rói...
- Sao không vào trong đi...- Đan Băng từ sau lên tiêng.
Cậu giật mình quay lại,:
- Ừ thôi. Nhờ cậu chăm sóc hai mẹ con Tử Di một thời gian nhé.
- Ba nói chuyện với Tử Di rồi, cô ấy có vẻ đã hiểu được nỗi khổ của anh...
Tuyết Y cười gượng:
- Hiểu nhưng chưa chắc đã tha thứ. Tốt nhất tôi nên lánh mặt...Nhờ cậu gửi lời đến Tử Di:- Tôi xin lỗi vì đã làm cô ấy và con phải chịu nhiều rắc rối...xin lỗi – Nét mặt Tuyết Y chất chứa đầy nỗi ưu thương, đáy mắt màu nâu phẳng lặng như đáy hồ thu...
- Anh định đi đâu...
- Chưa biết, ra sân bay xem còn chuyến đi đâu được thì đi vậy.- Tuyết Y hơi cười – Đi nhé.
Cậu lách qua người Đan Băng đi thật nhanh khỏi đây...
Đan Băng lắc đầu, định mở cửa vào thì Tử Di đã đi ra...Cô nhìn theo bóng dáng cao lớn cô độc của Tuyết Y mà thấy nhói lòng...
Đan Băng nhìn Tử Di, nhớ gương mặt khắc nỗi buồn của Tuyết Y làm mọi sự ghét của Đan Băng đối với cậu phút chốc tan biến...Mỗi người...đều có một nỗi khổ riêng...Đan Băng nhẹ giọng nói:
- Cậu...hiểu điểm yếu của Tuyết Y chính là mình và đứa bé rồi chứ?
Mắt Tử Di vẫn dõi theo Tuyết Y đến khi cậu đi khuất, miệng đáp:
- Tớ mới là người đã làm phiền đến cuộc sống của Tuyết Y đúng không.
Đan Băng lắc đầu cười:
- Không ai làm phiền cuộc sống ai cả...Là do số phận của hai người phải liên quan đến nhau...Nếu bỏ qua mọi chuyện cũ, tớ thấy Tuyết Y cũng là 1 người đàn ông đáng mơ ước đấy...............
- Mẹ ơi, ba Y đâu, sao không vào thăm con...
Đang ăn, Ren bỗng nhớ ra gì đó liền hỏi Tử Di.
Cô lắc đầu, vẻ mặt hơi buồn
- Mẹ cũng không biết ba con đang ở đâu nữa. Mà con không thấy ghét ba con sao?
- Đương nhiên rồi – Ren gật đầu, vẻ hiểu chuyện – Nếu không có ba thì không có con trên đời rồi...với lại ba rất coi trọng con chứ đâu như lời mẹ nói hồi trước.
- Ừm – Tử Di cười hiền nhìn con – Con biết vậy là tốt rồi...nhưng con hiểu một chiếc gương vỡ dù cố lắp ghét đến đâu cũng hiện lên vết nứt chứ...
Ren lắc đầu:
- Con không hiểu những lời sâu xa mẹ nói...Con chỉ biết ngày xưa mẹ đã dạy con: mọi thứ cho qua được thì cho qua, đừng cố ghi nhớ để nặng lòng...còn gì.
Tử Di dù đang buồn nhưng cũng phải bật cười trước lý luận của Ren...Cô không nói gì nữa, tay xoa xoa mấy sợi tóc con trên trán Ren...Đúng là vậy....ngay cả một đứa bé cũng hiểu được cái lý của câu nói đó, chính cô là người dạy nó thì tại sao lại không thể làm theo điều đó..........
2 tuần sau.....
Người đàn ông đẹp xuất hiện trước mắt cô giáo Ren, cậu khẽ cười nhìn cô, giọng thật nhẹ nhàng như làn gió thu:
- Cô giáo cho tôi đón Ren nhé...
- Anh là...- Nhìn mặt người đàn ông, cô giáo thấy ngờ ngợ rồi chợt ớ ra...- Ồ..., có phải anh là người trên tivi....
- Ờ không, tôi là chú của Ren...- Cô cứ gọi Ren ra là nó nhận mà..- Người đàn ông chặn ngang lời nói dông dài của cô giáo.
Miệng cô giáo cứ tròn vo nhìn người đàn ông đó, mày nhương nhướng lên vừa quay đi vừa lắc đầu suy nghĩ...
- Ba....
Ánh mắt Tuyết Y mơ lớn đầy sửg sốt...Cậu vừa nghe Ren gọi mình là gì??? Tuyết Y ngồi xuống, nhìn Ren:
- Chàu vừa gọi chú là gì?
- Chú không phải ba cháu sao?- Ren hỏi ngược lại.
- Đúng, chú là ba cháu.
- Vậy cháu không gọi chú là ba thì gọi là gì...- Ren nhìn Tuyết Y cười cười.
- Ừ, ừ..Đúng rồi..
Tự nhiên tâm trạng Tuyết Y trở nên thoải mái hẳn...Mọi điều lo sợ trước khi đến đây đều tan biến hết.
Tuyết Y thầm hài lòng về đứa con trai cứng của mình...Mới bé thế mà đã hiểu chuyện rồi...
Cô giáo đứng chân chân nhìn hai người...lớn thì nói là chú...bbé thì gọi là cha...Là sao??
- Con không ghét ba à?
Ren lắc đầu, gương mặt khôi ngô trấng trẻo giông bố lắc đầu, bắt đầu thể hiện:
- Mẹ nói với con rồi "Ba rất mong muốn sự có mặt của con trên đời" còn gì nữa, con hiểu được rồi thì ghét ba thế nào. Là người không nên cố chấp...
Tuyết Y cười bậat ra, gật gật đầu:
- Con hơn ba rồi đấy...- Cậu cười cười nhìn Ren, lòng thanh thản đến nhẹ nhàng...- Định đi lâu lâu một chút nhưng nhớ con quá nên lại phải về..- Tuyết Y thở hắt ra.
- Ai bảo ba thích đi cơ, có ai đuổi ba đâu - Ren nhướng mày nói.
- Ba...
- Mẹ...- Ren nuốt khan nhìn xang Tuyết Y, cậu bé nhún vai, nói nhỏ - Chuẩn bị tâm lý đi ba nhá...
Ren chạy khỏi vòng tay Tuyết Y, lao đến ôm tử Di, giọng nịnh nọt để đỡ cho Tuyết Y:
- Mẹ, hôm nay mẹ lại đến muộn nhé, nhưng may là ba đến sớm với con đấy...Ba đi làm việc mấy tuần nay mệt như thế vừa xuống sân bay đã ra đón con rồi đấy...mẹ thấy...
"ba"...Níck cạnh Tử Di chẳng hiểu Ren đang nói gì nữa...tự nhiên xuất hiện "ba" nào ở đây...Cậu đảo mắt nhìn Tuyết Y "chẳng nhẽ nói người đó...". Níck bàng hoàng đến sửng sốt nhưng vẫn im lặng vì chưa có cơ hội hỏi.
- Con trai nói ít thôi – Tử Di chau mày nạt Ren làm cậu bé im bặt...
Ren nhìn Tuyết Y, mặt cậu bé xìu xuống...Tuyết Y chẹp mịêng đứng dạy, mắt cậu nhìn xang Níck...gương mặt tối sầm hẳn xuống...Dù đã cố nói những lời cao thượng như " em có thể đến với người khác..." nhưng lòng lại nghĩ khác...Tử Di phải biết ý chứ...
Tử Di nhìn nhìn Tuyết Y. Cô chau mày đanh giọng nói:
- Chơi chán chưa?
- Anh...- Tuyết Y cứng họng...
- Ba đi chơi đâu, ba làm việc mà mẹ...nhìn ba mệt mỏi...thế..
- Không được bon chen với người lớn – Tử Di quát tiếp, Ren nín luôn...cậu bé lắc đầu thở hắt ra nhìn Tuyết Y...
Tử Di quay xang nhìn Níck:
- Anh đưa con về hộ em nhé...
Níck tò mò hỏi:
- Còn em?
- Tôi có chuyện cần làm. Anh giúp hộ nhé.
- Ừ được..- Níck gật đầu trong nghi vấn quan hệ giữa ba người...
Níck dắt tay Ren nói:
- Về cháu.
- Vâng...- Trước khi đi, Ren quay lại nhìn Tuyết Y, miệng nói thành hình chứ không ra tiếng: "Ba đẹp trai, cố lên..."
Tuyết Y cười cười, thấy Tử Di gườm gườm nhìn mình, cậu lại cúi đầu, im bặt đi...làm vẻ mặt đáng thương...vô số tội......
- Anh đi theo tôi...
- Ừ..- Tuyết Y ngoan ngoãn đi sau.
Tử Di bỗng nhiên nhớ ra cô đi cùng Níck 1 xe thì làm gì còn xe:
- Xe anh đâu..
- Trước mặt em...
Tử Di tự nhiên đi đến ngồi vào ghế bên...Tuyết Y vào xe lái đi...Vừa lái cậu vừa hỏi:
- Đi đâu?
- Đến chỗ mộ mẹ anh đi.
Tuyết Y quay xang nhìn Tử Di, hai hàng khẽ nhíu lại..Tử Di tiếp:
- Chỗ mộ mẹ anh cũng gần chỗ mộ ba, mẹ tôi thôi, không có gì đâu.
- Ừ, vậy à – Tuyết Y hơi cười, gương mặt phảng phất nét buồn...........
- Cháu với Hàn thiếu là quan hệ gì vậy – Níck dò hỏi.
- Ba cháu đấy.- Ren tự nhiên khoe, giới thiệu luôn ngoại hình của ba mình – Ba cháu đẹp trai không?
Níck quay xang nhìn Ren tự hào khoe về ba nó, tự nhiên cậu thấy nghẹn họng trả muốn nói thêm gì nữa...
Tự dưng ở đâu lại xuất hiện kẻ ngáng đường này cơ chứ...Vậy là cậu phải chịu thua rồi sao...
Mặt Níck méo xệch, mịêng bật thốt:
- Không cam tâm tý nào.
Ren quay xang nhìn Níck, cậu bé hỏi:
- Chú nói gì?
Tự nhiên Níck nổi máu trẻ con vốn được nuông chiều từ bé đến lớn ra nói:
- Mẹ cháu phải là của chú chứ. Ba cháu đẹp trai làm sao bằng chú.
Ren trề môi cả thước:
- Vâng. Chú cứ tự an ủi mình đi.
- Mẹ cháu là của ba cháu rồi, chú đừng cố nữa. Chẳng phải mẹ cháu toàn từ chối chú rồi sao.
Đúng là nhục quá...để một đứa trẻ chạm ngay vào nỗi đau thầm kín của mình, mặt Níck quạu đeo lại quay xang lườm Ren mà mặt nó vẫn nhơn nhơn...làm Níck tức điên, khi nó bồi thêm câu cuối nữa:
- Sự thật lúc nào cũng phũ phàng chú ơi.
- Cháu...- Ren tức nghẹn họng, cho xe phóng vút về nhà. Ngồi với thằng bé này một lúc nữa chắc cậu chết nhục vì thua lý một đứa bé quá.