Số lần đọc/download: 896 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 07:32:56 +0700
Chương 68
C
ó một loại tình cảm cũng mang danh tình yêu, nhưng chỉ là tình yêu đơn phương, tình yêu của tôi, kịch bản chỉ dành ột người, cũng chỉ có mỗi một vai diễn trong đó.
Trần Nhất Lâm♪
Đi trên phố lớn, ngước nhìn lên trên, trời vẫn cứ xanh mây vẫn cứ trắng, nhìn lại, xe vẫn cứ tấp nập qua lại. Nào có ai trên đời này vì ai đó đau thương mà dừng lại?
Chẳng ai cả, cũng chẳng ai biết cả.
Dạo bước trên phố, chẳng biết làm gì, chẳng có mục đích.
Cảm giác đơn phương thật là khó chịu quá.
Đi thêm vài bước, gặp được hai đứa trẻ, bé gái đang cúi đầu khóc, bé trai đứng một bên không bỏ đi nhưng cũng chẳng chịu đến dỗ.
Tôi đến ngồi xổm trước mắt cô bé, “Bạn nhỏ, sao em khóc thế?”
Cô bé nhìn tôi, ngón tay nhỏ bé chỉ qua cậu bé đang đứng, “Cậu ấy lấy kẹo đã cho người khác đến cho em ăn.”
Tôi cười, lấy khăn lau nước mắt cho cô bé, “Cậu ấy đã cho em ăn rồi, sao em còn khóc nữa?”
“Cậu ấy đã cho người ta rồi, em không thèm nữa đâu.”
Tôi lắc đầu, “Chỉ là kẹo thôi mà, không phải đều để ăn ư?”
Cô bé lắc đầu, “Em không muốn giống người khác, em muốn một thứ độc nhất vô nhị cơ.”
Tim tôi cứ căng lên trong lồng ngực, đến một cô bé cũng muốn độc nhất vô nhị, thế mà tôi, cũng chỉ ước được ăn kẹo mà thôi, chẳng cần biết nó là loại gì, cũng chẳng quan tâm xem những người khác có kẹo giống tôi hay không, chỉ biết đó là kẹo thì chắc chắn phải ngọt rồi.
Cậu bé đứng bĩu môi, “Quỷ hẹp hòi.”
Cô bé lại chực chờ khóc, tôi đau đầu, “Ngoan nào, chị kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé, em không được khóc nữa nhé?”
Cô bé vui vẻ thành giao với tôi.
“Ngày xưa có một cô gái…”
“Cô gái giống như em phải không?” Mắt cô bé sáng rỡ.
Cậu bé cười sặc sụa, “Chắc chắc khác cậu rồi, người ta xinh đẹp hơn cậu nhiều ơi là nhiều.”
Cô bé làm mặt quỷ với cậu bé, “Chị ơi, chị đừng để ý cậu ta, tiếp tục kể chuyện cho em đi.”
Tôi gật gật đầu, “Cô gái ấy sống trong rừng, một ngày nọ cô ấy ra ngoài chơi, tình cờ phát hiện một tòa thành cực kì nguy nga tráng lệ. Đó giờ cô ấy chưa từng được thấy một tòa thành nào mỹ lệ như vậy, cô ấy cứ đứng đó nhìn mãi nhìn mãi, cô ấy nghĩ tòa thành đã xinh đẹp như vầy thì bên trong tòa thành nhất định còn đẹp hơn nữa, nên cô ấy đến cửa thành. Nhưng cửa thành lại đóng kín như bưng, cô ấy không vào được. Cô ấy không nản chí, bởi cô ấy nhận ra, mình vào không được thì những người khác cũng có vào được đâu. Cô ấy nghĩ, chỉ cần cố gắng chờ, chờ hoài, biết đâu mình có thể bước vào tòa thành này, sau đó được chiêm ngưỡng khung cảnh mỹ lệ bên trong.”
Cô bé cái hiểu cái không nhìn tôi, “Thế cuối cùng cô gái ấy có vào được không?”
“Có một hoàng tử ở trong tòa thành, chàng nhất quyết không chịu mở cửa, nên không thể vào được.”
“Dù sao thì cũng có chìa khóa mà! Chỉ cần là cửa thì sẽ có chìa khóa để mở thôi mà.” Cô bé phấn khích.
Tôi gật gù, “Đúng rồi, cửa thành cần chìa khóa. Nhưng rất lâu rất lâu về trước, hoàng tử đã giao chìa khóa ột người khác, chìa khóa ấy là cái chỉ có một trên đời, nên không ai vào được tòa thành cả.”
Cô bé thoáng nghĩ, “Người đó từng vào trong tòa thành đó phải không?”
“Cô ấy là người duy nhất từng vào tòa thành, cũng là người duy nhất có chìa khóa tòa thành.”
Cô bé hân hoan, “Em biết rồi, hoàng tử vẫn luôn ở trong tòa thành, chưa từng ra ngoài, bởi chàng đã giao chìa khóa cho cô gái kia mất rồi. Hoàng tử vẫn kiên trì chờ cô gái kia suốt từ trước đến giờ, chàng chờ nàng ấy đến mở cửa, sau đó hoàng tử sẽ cùng cô gái ấy rời khỏi tòa thành.”
Tim tôi run rẩy.
“Phải không, phải không? Có phải vậy không?” Cô bé lắc lắc cánh tay tôi.
Lúc này cậu bé mới chạy tới kéo cô bé ra, “Cậu đừng phiền chị nữa.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu không thấy thần sắc chị ấy đang rất đau khổ hả?”
Tôi đứng lên, nhắm chặt mắt lại.
Tôi những tưởng tòa thành lộng lẫy thế kia thì trong tòa thành nhất định sẽ đẹp hơn bội phần, nên lúc nào tôi cũng muốn bước vào tòa thành mỹ lệ ấy. Tôi chưa từng nghĩ, bên trong tòa thành biết đâu chẳng có gì đẹp cả, chỉ có người bên trong tòa ấy đang kiên trì chờ đợi một người khác đến mang anh rời khỏi chỗ đó. Còn tôi, chỉ muốn mãi mãi được sống trong tòa thành đó.
Vốn dĩ tôi đã sai ngay từ đầu.
Buổi tối điện thoại tâm sự với chị tôi, tôi mang điều này và câu chuyện cổ tích chưa sửa kể cho chị nghe.
Chị tôi nghe xong thì hỏi tôi rằng: “Mắc gì em lại dám chắc rằng cảnh sắc bên trong tòa thành là mỹ lệ?”
“Bởi lẽ tòa thành rất mỹ lệ.”
Tôi nghe tiếng chị tôi cười châm biếm, “Suy cho cùng thì bên trong tòa thành có thật sự đẹp như trong tưởng tượng của em không thì em cũng đâu biết được. Bởi em không thấy nên em cho rằng nó đẹp nhất. Thế nên em đã bỏ qua điểm quan trọng nhất, cảnh bên trong tòa thành đẹp không không quan trọng, quan trọng là người trong tòa thành có muốn cho em vào không á. Em rõ mà, em không vào được. Nhưng em nghĩ: tuy mình không vào được nhưng những người khác cũng có vào được đâu, tất cả đều y như nhau, chẳng ai là người đặc biệt. Rồi bỗng có một ngày, em phát hiện không phải thế, có một người cầm chìa khóa đến mở cửa thành. Lúc này em có hai lựa chọn, một là bỏ đi, hai là theo cô ấy vào thành, bảo cô ấy đưa chìa khóa lại cho em.”
Tôi há hốc miệng.
Chị lại tiếp tục, “Nhưng em không nỡ, em đã chờ lâu lắm rồi, lúc xoay người bỏ đi, em không cam lòng cũng không muốn từ bỏ. Em nghĩ cớ gì mà một người chẳng làm gì, chẳng bỏ công chờ đợi mỏi mòn, cô ấy dựa vào đâu mà có được cái chìa khóa chứ. Nên em chọn cách thứ hai. Nhưng khi em chọn xong, em mới biết, thật ra em có cầm được chìa khóa cũng vô ích, bởi điểm trọng yếu không nằm trên chiếc chìa khóa, chìa khóa trong tay ai căn bản không hề quan trọng. Bởi chàng hoàng tử ấy nếu muốn ra ngoài đã tự mình ra mở cửa rồi, nhưng cậu ta không đồng ý cũng không chịu mở cửa, cậu ta chỉ muốn chờ người tới mở cửa á. Điểm quan trọng nằm ở chỗ hoàng tử đấy, cậu ta không muốn, ai cũng đừng mơ vào.”
“Chị ơi, em…”
“Ngay từ đầu tòa thành cũng đâu đẹp được dường như thế đâu, nhưng lúc em gặp nó là lúc nó đã đẹp lộng lẫy rồi. Có lẽ chính cô gái mà em tưởng không trả giá gì mới là người dựng nên tòa thành này, tất cả nỗ lực của cô ấy em đều không thấy được, dĩ nhiên em sẽ cho rằng cô ấy chỉ biết ngồi không xong đến hưởng lộc. Nhưng hoàng tử biết, cậu ta biết cô ấy đã phải trả giá những gì, cậu ta mang chúng khắc ghi vào trong tim. Sự chờ đợi của em, đợi đến mỏi mòn nhưng khi so với cô gái đã dựng lên tòa thành này thì nó nhỏ đến nổi chẳng đáng nói đến.”
Tôi cầm điện thoại, lòng đau như cắt, “Nhưng em đau lắm chị ơi…”
“Chị biết mà.” Chị ấy thở dài, “Nhưng em phải hiểu, em yêu là yêu tòa thành ấy lúc nó lộng lẫy xa hoa, là lúc nó xinh đẹp nhất. Nhưng cái cô gái đó yêu, có lẽ tòa thành chỉ mới là một đống đổ nát, cô ấy đã dựng nên một tòa thành thì cớ gì phải cho phép người khác ngấp nghé?”
Tôi rơi lệ, “Em hiểu rồi…”
Thì ra đó giờ người ngồi không hưởng lợi là tôi mới đúng.
Nhưng mà sau này tôi mới vỡ lẽ, tất cả những gì chị tôi nói tối nay, cũng là đang tự nói với chính chị ấy, chúng ta đã từng yêu một tòa thành khi nó lộng lẫy nhất, nhưng lại không có may mắn gặp được tòa thành khi nó chỉ mới là tòa phế tích.
Thật ra cô gái ấy có trả giả hay không cũng chẳng quan trọng.
Thẩm Tòng Văn từng nói: tôi đã đi qua rất nhiều rất nhiều cây cầu, thấy qua rất nhiều mây tụ, uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu duy chỉ một người ở độ tuổi đẹp nhất.
Chẳng qua đó xuất hiện đúng lúc hoàng tử cần, ngay sau đó cô ấy cũng trở thành người không thể thay thế.
Than khóc đều không có tác dụng, không thể thay thế là không thể thay thế.