Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 67
D
an gục xuống mũi xe bám đầy tuyết của chiếc Suburban, thở hổn hển rồi ho sặc sụa. Anh cảm thấy hụt hơi. Lồng ngực anh đau nhức, hai lá phổi như sắp nổ tung vì bị bóp nghẹt. Mặt và chân tay anh bỏng rát vì giá lạnh. Anh chẳng thể cảm nhận được ngón tay và ngón chân của mình nữa. Chúng đã bắt đầu tái nhợt.
Anh đã băng qua màn mưa tuyết một cách nhanh nhất có thể, lần theo chính dấu vết mà lúc nãy Calloway và anh đã để lại lúc đi lên. Anh không cho phép mình được dừng lại. Ý nghĩ duy nhất của anh lúc đó là quay trở lại chiếc Suburban, tìm người trợ giúp – với điều kiện điện đàm vẫn con hoạt dộng trong trời bão tuyết như thế này – rồi quay lại để tìm Tracy. Một phần trong Dan tin rằng Calloway cố tình đuổi anh đi chỗ khác chỉ để tránh cho anh không dấn sâu hơn vào tình thế nguy hiểm.
Anh suýt ngã khi vấp chân vào thành của chiếc xe, nhưng anh đã đứng vững nhờ nắm vào tay cầm ở một bên cửa. Tuyết rơi từ trên nóc xe xuống sàn và ghế ngồi khi anh kéo cánh cửa mở ra. Anh bám vào vô lăng, lấy đà để đẩy mình vào trong rồi đặt cây đèn pin lên ghế. Anh ngừng lại giây lát để thở. Hơi thở của anh để lại những làn khói trắng đục bên trong chiếc xe. Dan cởi găng tay, hà hơi vào bàn tay và cố xoa những ngón tay có cảm giác sưng vù. Anh bật công tắc điện đàm. Nó sáng lên – đó là một dấu hiệu tốt. Anh nhấc micro, hít một hơi thật sâu và bắt đầu hổn hển nói: “A lô? A lô, a lô!”
Chỉ có tiếng rè rè.
“Đây là Dan O’Leary. Có ai ở đó không? Finlay?” Anh ngừng một chút để tiếp tục thở. “Chúng tôi đang cần cứu viện tại khu nhà của Parker House. Cần mang theo cưa xích. Cây đổ trên đường.”
Anh ngả đầu ra đằng sau ghế ngồi, chờ đợi, và vẫn chỉ nghe thấy tiêng rè rè. Dan chửi thề vì không có tiếng trả lời. Anh thừ vặn núm chỉnh tần số như Calloway đã làm lúc trước rồi thử lại. “Xin nhắc lại lần nữa! Cần cứu viện ngay lập tức. Xe cứu thương. Cưa xích. Khu nhà Parker House. Finlay, anh có đó không? Finlay? Chết tiệt!”
Một lần nữa, vẫn chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng rè rè. Dan lặp lại thông điệp lần thứ ba rồi đặt micro trở lại vị trí sau khi không thấy có ai trả lời. Anh đã hy vọng rằng có ai đó sẽ nghe thấy, nhưng anh cũng không thể chờ đợi thêm được nữa. Anh cảm thấy cơ thể mình đang ngừng hoạt động, chân tay anh nặng nề hơn. Trí não và bản năng của anh đều đang chống lại cái ý định quay lại khu nhà trong bầu trời mù tuyết và gió rét như thế này.
Anh duỗi ngón tay, hà hơi vào chúng lần cuối rồi xỏ găng tay vào. Anh chộp lấy chiếc đèn pin từ ghế ngồi rồi mở cửa xe.
Tiếng điện đàm chợt vang lên. “Thủ trưởng?”
Tracy kiểm tra lớp bụi xi măng màu trắng cùng những mảng muối kết tinh trên mặt khe nứt. Cô đưa ngón tay lên đầu lưỡi. Chúng có vị chua và đắng. Cô ngửi chúng và nhận thấy chúng phảng phất mùi lưu huỳnh.
Cô lùi lại, nhìn lên trần hầm nham nhở bằng đất. Phía bên trên chỗ này là cả một khu rừng – một hệ sinh thái gồm dương xỉ, cây bụi và rong rêu, thay phiên nhau mọc lên rồi chết đi qua rất nhiều năm. Xác động vật và cây cối mục rữa trong đất sẽ tạo ra những chất hóa học. Nước mưa cùng tuyết tan sẽ cuốn theo chúng, thấm qua bề mặt đất đá. Bê tông không phải là thứ chịu được điều kiện ẩm ướt như vậy. Muối lưu huỳnh sẽ tạo ra những biến đổi hóa học trong liên kết xi măng và làm cho xi măng yếu đi.
Cô quỳ gối xuống sàn và thử cạy mặt tường bê tông. Chúng đã bắt đầu mục và rơi ra từng mảng nhỏ. Tracy kéo sợi dây xích, cảm thấy tấm kim loại gắn trên tường hơi tuột ra. Hai con ốc vít khoan vào tường giờ đã gỉ sét. Càng gỉ, chúng sẽ càng nở ra, làm cho bề mặt bê tông đằng sau tấm kim loại bị nứt. Vết nứt cho phép nước thấm qua đó. Cô kéo thêm lần nữa. Tấm kim loại tuột ra khỏi tường khoảng một phân. Tracy sờ tay vào phía sau và cảm nhận được những vết lõm mà ai đó đã đục. Chính là Sarah. Con bé đã tìm cách kéo tấm kim loại ra khỏi tường, nhưng hai mươi năm trước, có lẽ công việc đó khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
“Như thế nào? Em đã làm thế nào?”
Tracy đứng dậy và lùi ra khỏi bức tường xa nhất có thể để xác định khu vực mà Sarah có thể với tới trong tầm sợi xích. Cô bước đi một vòng. Ánh sáng trên đầu đang tắt dần. Bóng tối bắt đầu tràn xuống bức tường bê tông, phủ lên thông điệp của Sarah.
Tôi không
Tôi không sợ
Tôi không sợ
Tracy nhìn thấy những tấm thảm vuông bên dưới, bèn quỳ xuống để nhấc chúng lên. Cô có thể cảm nhận được đất ở đó không nhẵn nhụi. Cô bắt đầu bới đất lên bằng tay.
“Em đã dùng cái gì? Nó ở đâu?”
Ánh sáng phát ra từ dây tóc bóng đèn giờ chỉ còn là một vệt sáng màu da cam yêu ớt. Khi ánh sáng rút chạy thì cũng là lúc những bóng đen trên tường tràn xuống sâu hơn.
Tôi không sợ
Tracy đào nhanh hơn. Ngón tay cô chạm vào vật gì đó cưng cứng. Cô tiếp tục đào và phát hiện ra đó chỉ là một viên sỏi nhỏ. Cô chửi thầm rồi nhìn về phía cánh cửa trên tường. Cô không biết lúc nào House sẽ quay lại, và cô cũng chẳng thể đào cả chỗ này lên được. Nó quá rộng, và Tracy hiểu rằng House không có ý định ở lại trong căn hầm này lâu như hồi hắn bắt cóc Sarah. Cô đoán rằng hắn đang thực hiện một nhiệm vụ nào đó đã đề ra, có lẽ là thanh toán nợ nần. Cô tiếp tục mò mẫm, xung quanh cô gần như tối thui. Đột nhiên, cô có một cảm giác kỳ lạ, dường như có ai đó đang nắm tay cô, đặt lên ngay phía trên chỗ cái hố mà cô vừa đào được viên sỏi. Đó là một mô đất. Cô đưa tay qua và cảm thấy có gì đó không bằng phẳng ở bên dưới, nền đất dường như hơi lõm về một bên. Cô bắt đầu đào. Tay cô chạm vào một vật rắn chỉ cách mặt đất có hai phân. Cô hầu như chẳng còn nhìn thấy gì trong bóng tối. Tracy dùng ngón tay để phủi đất xung quanh rồi sờ lên bề mặt vật đó. Cho dù vật đó là gì thì nó cũng không tròn. Nó thẳng và có hình chữ nhật. Cô tiếp tục dùng ngón tay để lần theo góc cạnh của nó. Khi đã tìm thấy, cô ấn ngón tay xuống sâu hơn để cảm nhận được bề rộng của nó. Rồi cô dùng ngón tay nạy một đầu của nó lên, cảm thấy lớp đất xung quanh đang nhả nó ra một cách miễn cưỡng. Cô dùng ngón tay thứ hai, rồi ngón tay thứ ba. Cô đã nắm được nó. Bằng một sự cố gắng đáng nể, cô rút nó ra khỏi mặt đất.
Một thanh kim loại.