Số lần đọc/download: 2077 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
66
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ sáu mươi bảy
BINH CƯƠNG TẾ THẢO MINH HOÀNG ĐỘC
TÀ NHẬT HÀN TÂM ĐIỂM MỘ NHA
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Đồi cao cỏ mượt con bò rống,
Đàn quạ rừng thưa điểm bóng tà..”
Hán Khẩu.
Mới tờ mờ sáng, gần vạn người gồm cả hào khách vũ lâm và lương dân bách tính đã tề tựu đông đủ cạnh bờ sông Hán Thủy. Họ đến để xem trận tỷ vũ giữa hai đại cao thủ do Lưu Hương Viện tổ chức.
Mặc dù phải đến giữa giờ Thìn trận đấu mới khai diễn, nhưng mọi người ai nấy đều đến thật sớm để mong chiếm lấy vị trí quan chiến tốt nhất. Quang cảnh vô cùng náo nhiệt như một ngày hội lớn. Tiếng ồn ào vang dậy cả một quãng sông. Các đội quan binh phải luân phiên tuần phòng để giữ gìn trật tự. Tuy vậy, chúng quan quân đều rất hứng khởi, bởi người đến càng đông thì càng có thêm nhiều thu nhập. Từ khi cùng Lưu Hương Viện chia nhau các khoản thu nhập từ Hán Khẩu Diễn Vũ Trường, sinh hoạt của quan quân thủy trại Hán Khẩu được cải thiện thấy rõ.
Trước mặt đám đông là một bờ tường cao hơn trượng vây quanh một khu đất rất rộng có thể chứa được hàng mấy vạn người, phía ngoài bờ tường còn có hào sâu hơn trượng, rộng ba trượng. Bên trong chính là Diễn Vũ Trường. Mười hai đại môn dẫn vào bên trong lúc này đều đóng im ỉm, điếu kiều cũng đã được kéo lên.
Mọi người đến đây từ sớm, chờ đợi đã lâu mà đại môn vẫn cứ mãi đóng im ỉm nên vô cùng sốt ruột, nóng nảy. Nếu không có sự hiện diện của bọn quan binh thì cục trường chắc khó tránh khỏi cảnh hỗn loạn. Và thế lực của Lưu Hương Viện cũng không phải dễ trêu vào nên những người có chút hiểu biết cũng đã cố gắng tự kiềm chế. Chỉ có một số là những kẻ mới đến lần đầu, chưa biết quy củ ở đây nên đã lớn tiếng mắng chưởi, và những kẻ đó cũng mau chóng im miệng khi nghe người bên cạnh nhắc nhở. Trong khi đó, nhiều người khác lại cố chen lấn để tiến gần đến đại môn, sao cho khi cửa vừa mở là có thể vào ngay bên trong mà chiếm lấy chỗ tốt.
Quang cảnh càng lúc càng thêm náo nhiệt.
Mọi người vẫn cứ chờ đợi trong kiên nhẫn …
Đến giữa giờ Mão, chợt nghe có tiếng đàn sáo vang lên, và quân tuần đã được tăng lên gấp bội. Theo thông lệ thì khi cử nhạc cũng chính là lúc bắt đầu mở cửa. Đám đông lại một phen xôn xao chen lấn.
Giữa lúc đang cử nhạc, trên nóc mười hai đại môn đã dựng lên mười hai lá đại kỳ. Lá cờ trắng viền xanh lớn hơn mảnh chiếu, giữa có hình thư bút là tiêu ký của Lưu Hương Viện ngạo nghễ tung bay trong gió sớm.
Sau khi tiếng âm nhạc đã ngừng hẳn, trên đại môn ở hướng chính Nam, một lão hán thanh y đứng ra dõng dạc nói:
- Kính cáo chư vị. Lão phu là Vương Tiến Bảo, chấp sự của Lưu Hương Viện, và cũng là người phụ trách Hán Khẩu Diễn Vũ Trường. Hôm nay nơi đây lại được vinh dự tổ chức một cuộc tỷ vũ giữa hai đồng đạo vũ lâm. Hân hoan chào đón chư vị đến chứng kiến. Hân hoan … chào đón … chư vị … đến chứng kiến …
Vừa nói lão vừa vòng tay chào khắp lượt mọi người. Thanh âm lão vang vọng khắp bốn phía, át cả tiếng ồn ào của đám đông. Sau đó, lão lại nói tiếp:
- Dù chư vị đã biết hay còn chưa biết, lão phu cũng xin được nhắc lại quy củ. Vé thượng hạng là một nghìn lượng bạch ngân, vé thường ba mươi lượng. Sau khi Diễn Vũ Trường mở cửa, thượng khách sẽ vào trước, sau đó sẽ đến lần lượt quý khách. Xin chư vị hãy chuẩn bị sẵn ngân lượng, đến trao cho nhân viên giữ cửa rồi cứ việc đi vào. Đa tạ chư vị đã chiếu cố. Đa tạ … Đa tạ … Đa tạ …
Sau khi lão đã dứt tiếng, âm nhạc lại trỗi lên. Bốn cửa chính Đông, chính Tây, chính Nam, chính Bắc từ từ mở ra, và điếu kiều cũng được hạ xuống. Tiếp đó, lão Vương chấp sự lại hô lớn:
- Hãy trỗi khúc nghênh tân, cung nghênh thượng khách nhập trường.
Âm nhạc đổi cung chuyển điệu, trỗi khúc nghênh tân. Và cũng cùng lúc đó, đại môn đã mở rộng hoàn toàn. Bên ngoài cũng bắt đầu có sự chen lấn xô đẩy, cùng những tiếng la lối quát tháo. Nhưng những kẻ đứng ở hàng đầu chưa một ai tiến vào, bởi muốn tiến vào là phải mất nghìn lượng bạc.
Sau một lúc lộn xộn, đã có hơn trăm người rẽ đám đông tiến ra, đi vào Diễn Vũ Trường. Những người này gồm có cả nam phụ lão thiếu, có người y phục sang trọng, có người vận áo vải thô, có người dáng vẻ khệnh khạng, có người tiến bước ung dung. Bọn họ đều là nhà quyền quý, vũ lâm thế gia hay những người có địa vị cao cả trong vũ lâm, muốn đề cao địa vị của mình hoặc không muốn mất mặt nên đã chịu tốn nhiều ngân lượng để được ngồi vào ghế thượng khách, cao hơn người thường một bậc. Nhờ những người như bọn họ mà Lưu Hương Viện mới dễ phát tài. Chỉ riêng số người này thôi cũng đã mang lại cho Lưu Hương Viện hơn mười vạn lượng.
Tiếp đó là đến lượt những người thường. Cả mười hai đại môn đều mở rộng. Đám đông tràn vào như ong vỡ tổ khiến bọn môn hạ Lưu Hương Viện phụ trách giữ cửa thu tiền cuống cả chân tay, phải cố gắng lắm mới hoàn thành trọng trách.
Cảnh hỗn loạn kéo dài hơn nửa canh giờ. Và khi mọi người đã vào hết thì mọi chuyện cũng đâu vào đó cả. Tình hình dần dần ổn định trở lại.
Bên trong Diễn Vũ Trường, nơi chính giữa là một vũ đài được xây bằng đá khá kiên cố, xung quanh có cắm cờ xí và bày đủ thập bát ban binh khí. Phía Bắc có dựng nhà rạp thành hình cánh cung bao bọc lấy vũ đài, bên trong là những dãy đại ỷ phủ gấm đặt trên bệ cao, cạnh mỗi ghế lại có một chiếc kỷ trà. Tỳ nữ tíu tít chạy qua chạy lại. Đó chính là nơi dành cho thượng khách.
Ba phía còn lại dành cho khách thường, không có nhà rạp mà cũng không có ghế ngồi, mọi người ngồi bệt cả xuống mặt cỏ. Lúc này, trong Diễn Vũ Trường đã có gần vạn người tụ tập chật ních. Hàng trăm quân binh cùng vũ sư hộ viện của Lưu Hương Viện phải luân lưu tuần phòng để giữ gìn trật tự.
Đến giữa giờ Thìn, một đoàn nhân mã từ cửa chính Nam rầm rộ tiến vào đấu trường, dẫn đầu là một lão nhân râu tóc bạc phơ nhưng sắc diện hồng hào. Lão nhân vận hoàng bào, đầu đội mũ Khổng Minh, dáng vẻ rất cao ngạo, nhìn mọi người bằng nửa con mắt. Đoàn tùy tùng của lão gồm hơn hai mươi người, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng, nhãn thần sáng quắc và thái dương gồ cao. Khi đám người này tiến vào, quần hùng liền rẽ ra nhường một lối rộng để bọn họ đi qua.
Hoàng bào lão nhân nhìn lên vũ đài, rồi đưa mắt nhìn khắp cục trường một lượt, đoạn cất giọng rổn rảng như chuông đồng, hỏi:
- Thạch lão nhi chưa đến ư?
Vương lão chấp sự từ trong khu nhà rạp tiến ra, vòng tay nói:
- Lão tiên sinh. Thạch lão tiên sinh vẫn chưa thấy đến.
Lão nhân trợn mắt nhìn lão chấp sự, hỏi:
- Ngươi là người phụ trách ở đây?
Thái độ của lão rất ngạo mạn, chẳng xem lão chấp sự ra gì. Nhưng lão chấp sự vẫn hòa nhã tươi cười đáp:
- Vâng. Tiểu lão họ Vương, là chấp sự của Lưu Hương Viện, phụng mệnh Viện chủ mà phụ trách Hán Khẩu Diễn Vũ Trường.
Lão nhân lại hỏi:
- Thái Chính Cung chủ đã đến chưa?
Vương lão chắp sự cười nói:
- Có lẽ lão tiên sinh đã hiểu lầm rồi chăng?
Lão nhân gằn giọng hỏi:
- Lão phu hiểu lầm chuyện gì?
Vương lão chấp sự nói:
- Thái Chính Cung tuy có chủ nhân nhưng lại không hề có chức danh cung chủ. Vậy nên, nhân vật mà lão tiên sinh vừa nêu đó vốn không tồn tại, thì sao lại có thể đến đây được?
Toàn trường ồ lên kinh ngạc. Lão nhân cũng rất kinh ngạc, vội hỏi:
- Thế sao ta nghe nói …
Nhiều người cũng nghĩ như lão, tưởng đâu mình đã bị lừa. Nhưng lẽ đâu đường đường là Lưu Hương Viện uy danh lừng lẫy lại đi lừa mọi người. Một số kẻ bản tính nóng nảy đã lộ vẻ tức giận, toan phát tác.
Vương lão chấp sự vẫn tươi cười, chậm rãi nói:
- Lời đồn cũng không sai. Cuộc tỷ đấu hôm nay, vương thượng sẽ thân hành đến thẩm định. Nhưng hiện vương thượng đang bận tiếp kiến quan quân địa phương, lát nữa mới đến đây được.
Lão nhân hỏi:
- Vương thượng là ai?
Vương lão chấp sự chỉ mỉm cười mà không đáp. Hoàng bào lão nhân cũng không gặng hỏi, tung mình rời khỏi lưng ngựa, nhảy thẳng lên vũ đài, thân hình đang trên cao từ từ hạ xuống vị trí chính giữa vũ đài, tư thái rất lăng lệ. Quần hùng không nhịn được, bật tiếng hoan hô rầm rĩ.
Lão nhân đứng sững giữa đài, cất giọng sang sảng:
- Chư vị. Lão phu là Sở Nam Phi, môn chủ Hạo Thiên Môn ở Sơn Tây. Bao năm qua, người giang hồ vẫn cho rằng Cuồng Phong tam thập lục thức là khắc tinh của vũ học bản môn. Lão phu vốn không tin, nhưng vì Cuồng Phong Kiếm Khách đã sớm qua đời, lại không có hậu nhân nên lão phu không có cơ hội để nghiệm chứng. Gần đây nghe nói Lôi Phong Sơn chủ Thạch Hùng sở đắc bí kiếp của Cuồng Phong Kiếm Khách, và đã luyện thành tuyệt kỹ, nên lão phu mới ước hẹn lão ta đến so tài để chứng nghiệm sự thật. Được chư vị đến chứng kiến, lão phu vô cùng hân hạnh.
Quần hùng lại một phen nổi lên tiếng hoan hô, có vẻ rất phấn khích. Cuộc tỷ đấu tranh giành danh khí giữa hai nhà chắc chắn sẽ vô cùng quyết liệt, và đó là điều mà ai nấy đều mong đợi. Người vũ lâm vốn ưa náo nhiệt, đặc biệt là những tranh chấp giữa các vũ lâm thế gia hoặc danh môn đại phái càng thu hút sự quan tâm của mọi người.
Chờ cho tiếng hoan hô lắng xuống, lão lại cao giọng nói:
- Đến giờ này mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thạch lão nhi đâu cả, chắc là lão ta đã sợ hãi nên bỏ cuộc rồi.
Từ phía đám đông chợt nổi lên những tiếng xì xào. Mọi người đến đây là để xem trận quyết đấu, nhất định không chịu về không. Vương lão chấp sự thấy vậy liền nhảy lên đài, lớn tiếng nói:
- Chư vị. Chư vị. Thạch lão tiên sinh cũng là nhân vật có địa vị cao cả trong vũ lâm. Chắc phải có lý do gì đó nên Thạch lão tiên sinh mới đến muộn. Xin chư vị hãy chờ thêm một lúc nữa. Nếu đến hết giờ Thìn mà Thạch lão tiên sinh vẫn chưa đến thì bản viện sẽ hủy bỏ cuộc tỷ vũ và hoàn trả ngân lượng lại cho chư vị.
Ngay lúc đó, một lão nhân từ trong khu nhà rạp thủng thẳng tiến ra, chậm rãi bước đến dưới chân vũ đài. Lão nhân vận áo xám, lưng thắt dây tơ, chân đi giày cỏ ra vẻ một ẩn sĩ chốn sơn lâm. Nhưng từ nơi lão toát ra một phong khí bất phàm. Một số người đã nhận ra lão nhân này, bất giác ồ lên kinh ngạc. Môn chủ Hạo Thiên Môn Sở Nam Phi cũng kinh hãi thất sắc, hỏi:
- Lão … lão vẫn còn sống ư?
Lão nhân cười nhạt nói:
- Thọ mạng do trời. Lão phu làm sao dễ chết thế được?
Không thấy lão cất chân, nhưng cả thân hình lão bỗng nhấc lên, xéo xéo bay lên vũ đài. Quần hùng đồng loạt vỗ tay hoan hô vang dội.
Đứng trên vũ đài, lão nhân mặt mày rạng rỡ, vòng tay vái chào khắp bốn phía, rồi cao giọng nói:
- Kính cáo chư vị vũ lâm đồng đạo. Lão phu là Hàn Thái Lộc, năm xưa vì một cuộc tranh chấp nhỏ mà gây nên mối cựu thù với họ Sở kia, mãi đến nay vẫn chưa giải quyết xong. Có lẽ nên nhân lúc này giải quyết luôn thể. Nếu như Thạch huynh không đến được thì lão phu sẽ thay Thạch huynh phó ước.
Quần hùng không ai muốn về không, nên đều lớn tiếng tán thành. Sở Nam Phi nộ khí xung thiên, gằn giọng nói:
- Lão cho rằng lão phu sợ lão ư? Hừ. Lát nữa lão phu đả bại Thạch lão nhi rồi thì sẽ tính tới lão.
Hàn Thái Lộc cười ha hả nói:
- Được thôi. Được thôi. Lão phu sẵn sàng hầu tiếp. Chỉ sợ lão không thể đứng vững được đến lúc đó mà thôi.
Sở Nam Phi hừ lạnh nói:
- Rồi lão phu sẽ cho lão thấy. Lão cứ chống mắt chờ xem.
Hàn Thái Lộc cười to, nói:
- Được. Được. Lão phu sẽ chống mắt chờ xem. Lão phu cũng muốn biết vẻ mặt thảm bại của lão là như thế nào.
Sở Nam Phi lửa giận bừng bừng, lớn tiếng quát:
- Không cần chờ nữa. Lão phu sẽ cho lão một bài học.
Vừa nói lão vừa vung tay định xuất chưởng tấn công Hàn lão. Giữa khi ấy, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên rất đột ngột:
- Như thế không được đâu. Nhị vị tiên sinh không nên động võ.
Mọi người đều quay nhìn về phía tiếng nói. Cả hai lão Sở, Hàn cũng không còn định đánh nhau nữa, mà quay lại xem kẻ vừa lên tiếng là nhân vật thế nào. Toàn trường bỗng chốc yên lặng như tờ. Sau khi nghe thấy có người lên tiếng khuyên ngăn hai cao thủ không nên động võ, mọi người đều sửng sốt, kể cả hai nhân vật trên võ đài, đều đồng loạt quay nhìn về phía tiếng nói vừa thốt lên.
Nơi cửa chính nam, một chàng thiếu niên công tử diện mạo tuấn tú, vận hoàng y hoa lệ, cưỡi trên một con danh câu thần mã cao to lực lưỡng, móng vàng yên bạc rực rỡ sang trọng, bên yên ngựa có treo túi sách và một thanh cổ kiếm. Tuy trông chàng văn nhã quý phái nhưng lại toát ra một khí thế bất phàm, khiến người nể phục. Trong đám đông có nhiều người kêu lên:
- Phương thiếu hiệp.
- Phương công tử.
Sở Nam Phi lúc đầu tưởng đâu người lên tiếng khuyên ngăn phải là một lão tiền bối tuổi cao đức trọng nên mới dám bảo mình đình thủ, nào ngờ chỉ là một thiếu niên công tử tuấn tú văn nhã. Đang lúc nóng giận, lão cười gằn hỏi:
- Tiểu tử ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của lão phu?
Thiếu niên công tử tươi cười vòng tay đáp:
- Tiểu sinh họ Phương, song danh Nhân Kiệt. Chẳng hay tiên sinh có phải là Sở môn chủ của Hạo Thiên Môn?
Sở Nam Phi cười lạnh lùng:
- Chính là lão phu.
Phương Nhân Kiệt lại quay sang lão già họ Hàn, vòng tay hỏi:
- Còn tiên sinh đây có lẽ chính Hàn tiên sinh, trưởng lão của phái Không Động, sư thúc của Thạch chưởng môn?
Hàn Vĩnh Lộc ngạc nhiên hỏi:
- Lão phu đã lâu không qua lại vũ lâm, sao công tử nhận biết được lão phu?
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Đại danh tiên sinh lừng lẫy vũ lâm, sao tiểu sinh lại không biết.
Hàn Vĩnh Lộc nói:
- Công tử quá lời, quá lời.
Sở Nam Phi thấy hai người nói chuyện với nhau ra vẻ khách sáo như vậy, tức giận quát hỏi:
- Tiểu tử …
Trong đám đông chợt có giọng âm trầm:
- Sở môn chủ. Môn chủ nên nói năng cẩn trọng, đừng để mất thân phận của mình. Nếu môn chủ xử sự vô lễ với Phương thiếu hiệp tức là chẳng nể mặt Cửu đại môn phái chúng ta rồi đấy.
Sở Nam Phi trợn mắt nhìn thẳng về phía người vừa phát ngôn, thấy đó là một lão ăn mày đầu tóc bù xù nhưng nhãn thần sáng quắc. Trên áo lão khất cái có tám chiếc túi, chứng tỏ thân phận trưởng lão Cái bang. Nhiều cao thủ của Cửu đại môn phái, trong đó có cả lão khất cái, đã từng chịu ân cứu mạng của Phương Nhân Kiệt, nên rất kính trọng y. Nay thấy lão họ Sở tỏ ra vô lễ như vậy, một điều tiểu tử này, hai điều tiểu tử nọ, lão không nhịn được nên mới lên tiếng.
Nhưng Sở Nam Phi tự cho mình là cao nhân tiền bối, nên chẳng xem lão khất cái kia vào đâu. Lão hắng giọng nói:
- Đến Bang chủ của ngươi còn chẳng dám nói với lão phu bằng cái giọng đó, nữa là cái thứ như ngươi.
Lão khất cái giận tím mặt khi thấy đối phương khinh thường Bang chủ bản bang, liền đứng phắt dậy lớn tiếng nói:
- Dù Bang chủ có ở đây thì cũng nói vậy thôi. Cửu đại môn phái chúng ta đã từng chịu ơn của Phương thiếu hiệp. Lão gây sự với Phương thiếu hiệp cũng tức là gây hấn với Cửu đại môn phái chúng ta đấy.
Mọi người nghe lão khất cái nói Phương Nhân Kiệt đã từng thi ân cho Cửu đại môn phái, đều nhìn y sửng sốt. Sở Nam Phi cũng thầm chột dạ, nhưng sự đã lỡ, trước đám đông mà rút lui thì bẽ mặt. Lão hừ lạnh nói:
- Ngươi nghĩ lão phu sợ bọn Cửu đại môn phái các ngươi ư? Nếu lão phu cứ gây hấn với tên tiểu tử kia thì các ngươi làm gì được lão phu?
Lão khất cái giận quá, cười nhạt nói:
- Nếu lão muốn kiếm chuyện mà không sợ mang họa vào thân thì tùy lão.
Nói xong lão khoát tay ngồi phệt xuống đất, cười lạnh mấy tiếng ra chiều rất tức giận. Sở Nam Phi thấy lão khất cái kính trọng Phương Nhân Kiệt như thế, nghĩ y phải có chỗ hơn người. Nhưng thế như tên đã lên dây cung, không còn đường lùi nữa. Lão ngầm vận chân lực, rồi quát lớn một tiếng, dùng thế Đại Bàng Triển Dực phi tới tấn công Phương Nhân Kiệt lúc này vẫn còn đang ngồi trên yên tuấn mã. Lão đã áp dụng sách lược tiên hạ thủ vi cường để chiếm tiên cơ.
Đúng ra với thân phận nhất môn chi chủ thì lão không thể hành động như vậy. Nhưng lão đã giận quá, không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ mong sao tống cho họ Phương kia một chưởng để hả giận.
Sở Nam Phi xuất thủ tấn công quá đột ngột, không ai kịp can thiệp. Quần hùng chỉ còn biết ngưng thần theo dõi. Nhiều người thầm lo cho sinh mạng của vị thiếu niên công tử anh tuấn hào hoa kia.
Từ trên cao, Sở Nam Phi như một con đại bàng khổng lồ xòe cánh múa vuốt sà xuống bắt mồi. Trong khi đó, Phương Nhân Kiệt vẫn ngồi yên trên lưng ngựa như không kịp phản ứng vì biến diễn quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt là thế trảo cường mãnh của họ Sở đã chụp xuống sát đỉnh đầu y. Nhiều người vội nhắm nghiền mắt lại, trong đầu tưởng tượng đến thảm cảnh. Một số bật thét lên.
Chỉ chừng một sát na nữa thôi là trảo thức của lão họ Sở đã đến đích. Lão đã nghĩ đến chiến thắng.
Mọi người ngưng thần theo dõi. Ai nấy đều rất hồi hộp, trừ một số ít người thuộc Cửu đại môn phái cùng môn hạ Lưu Hương Viện.