Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Donnelly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
àm ơn đi, Amadé. Chỉ một hay hai đêm thôi mà.” “Không.” Tôi ngồi ở bậu cửa nhà anh. Đã khuya. Tôi lạnh. Tôi đã ngồi đây nhiều giờ. Anh chỉ mới vừa về nhà. Cổ anh đeo sợi ruy băng đỏ và người tỏa ra mùi rượu. “Tôi sẽ im lặng. Tôi sẽ không đập cái gì cả. Tôi thề,” tôi bảo anh.
“Tránh ra.” Tôi đứng dậy nhưng không tránh ra. “Tôi có đồ ăn. Rất nhiều. Đủ cho cả hai chúng ta,” tôi bảo anh. Tôi mở túi và lấy ra một khúc xúc xích, một tảng pho mát, và một ổ bánh mì. Tôi ngấu nghiến một cái cẳng gà và một giỏ dâu. Tôi mua thức ăn bằng đồng tiền mà một trong những gã say thả xuống quần tôi.
Anh đẩy tôi qua một bên. Nhét chìa khóa vào ổ. “Tôi sẽ cho anh cái xúc xích. Cả cái luôn,” tôi nói. “Tôi không muốn ăn.” Chìa khóa xoay. Cửa mở ra. Tôi cho tay vào tối mò mẫm. Tôi đề nghị cho anh kẹo cao su, bút, đèn pin. Tôi phải vào trong. Tôi phải ngồi cạnh lò sưởi. “Tôi không muốn thứ gì của cậu cả.
Tôi chỉ muốn cậu đi đi,” anh vừa nói vừa đi vào trong. “Tôi lạnh lắm,” tôi bảo anh. “Nếu không được sưởi ấm tôi chết mất.” Anh bắt đầu đóng cửa lại. Và rồi tay tôi, vẫn để trong túi, cầm được cái iPod. “Gượm đã!” tôi nói, chìa nó ra cho anh. “Tôi sẽ cho anh cái này.
Nó là cái hộp nhạc. Như cái trong hầm mộ ấy. Nhớ không?” Mắt anh mở to. Anh với lấy nó nhưng tôi đưa ra xa. “Được rồi,” anh nói, mở cửa. “Cậu có thể ở lại. Nhưng nếu cậu mà bắt đầu gào thét với đập đồ đạc là ra vĩnh viễn luôn đấy.” “Cám ơn anh,” tôi nói. “Anh thậm chí sẽ không biết là tôi có mặt ở đây đâu.
Tôi thề.” Tôi đưa cái iPod cho anh, bỏ đồ ăn lên bàn, rồi nhét túi và gói đồ của Fauvel xuống dưới giường. Tôi hỏi cho tôi mượn một cái áo được không rồi tôi thay quần áo ướt ra và treo lên lưng ghế để phơi khô. Tôi làm một cái sandwich rồi nhóm lửa và ngồi xuống ăn. Tôi không nghĩ là mình sẽ biết ơn sâu sắc cho bất cứ thứ gì trong đời mình như tôi dành cho ngọn lửa ấm áp và cái sandwich này.
“Ăn gì đó đi,” tôi nói với Amadé, miệng vẫn ngậm đầy thức ăn. Nhưng anh không muốn ăn gì. Anh đang nghịch cái iPod. Cuối cùng anh đưa cho tôi và nói, “Làm sao để vặn cái này? Khóa nằm ở đâu?” “Không có khóa,” tôi bảo anh. “Đây, nhìn đây…” Tôi chỉ cho anh nhấn vào chỗ nào để bật nó lên.
“Anh cần phải có tai nghe nữa,” tôi nói, đứng dậy lấy một đôi trong túi áo khoác ra. “Đây. Đó là danh mục, thấy không? Anh muốn nghe gì?” iPod của tôi lưu rất nhiều nhạc. Nó là một quyển sách lịch sử thực sự về âm nhạc bởi vì thầy Nathan và tất cả đống bài tập của thầy đều có trong này.
Amadé nhìn khi tôi chuyển từ vần A sang vần B. “Beethoven?” anh nói. “Tay chơi dương cầm? Ở Viên?” “Ừa.” “Tôi nghe nhiều điều hay về anh ta. Họ bảo anh ta viết vài bản nhạc khá hay.” “Ừa, một hay bản. Đây, nghe thử cái này.” Tôi nhấn Eroica, giúp anh đeo tai nghe, rồi nhìn khi anh nghe nhạc.
Mắt anh nhắm lại và khuôn mặt, vốn đã đẹp, càng lúc càng đẹp đẽ hơn. Anh mỉm cười. Cau mặt. Gật đầu. Há hốc miệng kinh ngạc. Anh cử động bàn tay nhạc sỹ duyên dáng của mình như thể anh đang chỉ huy dàn nhạc. Sau vài phút, tôi thấy nước mắt trên má anh và tôi ghen tị với anh.
Nghe thứ âm nhạc đó lần đầu tiên – không phải trong một bộ phim hay một quảng cáo xe hơi, vị tan nát thành từng mảnh, mà hoàn thiện như Ludwig muốn ta nghe – chắc phải tuyệt vời lắm. Tôi ăn xong cái sandwich và bỏ thức ăn thừa còn lại lên bệ lò sưởi để Hugo không lấy được. Rồi tôi bò lên giường của Amadé.
Tôi quá mệt, người đau nhừ. Khi tôi kéo chăn lên đắp, Amadé bỏ tai nghe ra. Anh cố nói gì đó nhưng không thể. Anh lau mắt, rồi nói, “Anh ta viết bản này khi nào?” “Chưa. Chưa viết. Nhưng sẽ viết. Ông ta sẽ viết xong nó vào năm 1804 và dành tặng cho Napoleon Bonaparte.” “Tướng Bonaparte á?” Amadé hỏi, trông kinh ngạc.
“Sao cậu biết được điều này?” “Ai chả biết. Nó ở trong sách lịch sử lớp mười ở Mỹ mà,” tôi lẩm bẩm một cách mệt mỏi. “Tôi không hiểu.” “Ừ, tôi biết anh không hiểu. Tôi cũng không hiểu,” tôi nói. “Nghe này, Amadé, tôi biết có gì đó xảy ra khi tôi chạy qua hầm mộ với anh tối hôm qua.
Tôi đã ở Paris – Paris của thế kỷ hai mốt. Giờ thì tôi ở thế kỷ mười tám.” Amadé nhìn tôi đầy ẩn ý. “Cậu uống quá nhiều; chuyện xảy ra thế thôi. Rồi cậu ngã và bị đập đầu.” “Không, hơn thế cơ. Chuyện gì khác nữa đã xảy ra. Tôi không biết điều gì, nhưng có gì đó.” Nhưng anh không nghe tôi nói nữa.
Anh quay lại với Beethoven. Tôi muốn nhìn anh, tận hưởng sự sung sướng của anh, nhưng mắt tôi đang nhắm lại. Khi nằm đó, tôi mới chợt nhận ra rằng mình đang ở với Amadé Malherbeau, đề tài luận văn của tôi, và rằng các nguồn tài liệu không hề có các thông tin cơ bản. Nếu mai anh ta vẫn còn ở đây khi tôi thức dậy – nếu tôi vẫn còn ở đây vào ngày mai khi tôi thức dậy – tôi có hàng tỉ câu hỏi cho anh ta.
“Ôi không! Nó hết rồi,” đột nhiên anh kêu lên. Anh chạy lại, đưa cái iPod cho tôi. “Bật hộ tôi thêm cái.” Tôi cầm lấy tay anh, bắt anh trỏ ngón, và chỉ cho anh, một lần nữa, cách tìm bài và chọn. “Nào giờ anh làm đi,” tôi nói. “Chọn bài đó đi.” Anh nhấn nút chọn. Nhấn Jane’s Addiction.
Ritual de lo Habitual. “Đợi đã, Amadé, anh vừa bỏ qua cả hai thế kỷ đấy,” tôi nói. “Tôi sẽ không làm thế đâu.” Nhưng đã quá muộn rồi. Tai nghe đã được đeo. Anh nghe một vài giây, rồi tháo ra. “Đây thực sự là âm nhạc của tương lai ư?” anh thì thầm, mắt mở to. “Ừa,” tôi nói, hai mắt lại nhắm lại.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia