If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
húng tôi sẽ trông nom anh ấy" bà Blanchette nói. "Chính em gái Robert là người anh phải lo".
"Nhưng Robert cần bác sĩ".
"Sáng nào bác sĩ cũng ghé đây, khi ông đến khám cho các cô gái. Ngay khi Roberrt đủ khoẻ là chúng tôi sẽ đưa anh ấy đi Anh".
Dax nhìn qua bà tới Mèo Bự rồi cô gái đang quỳ bên chiếc chõng. Với ngần ấy người trong căn phòng bé tí, hầu như không còn chỗ để quay đầu nữa. "Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta ra ngoài đi".
Khi cửa khép lại, anh nói "Thưa bà, tôi nợ bà một lời xin lỗi". Bà Blanchette mỉm cười. "Còn về Caroline, vâng, cô De Coyne, bà có cách gì giúp tôi không?"
Bà nhún vai. "Chúng tôi biết chút ít thôi, không hiểu có giúp được gì không. Cô ấy bị đám tay chân của tướng Foelder bắt, nên chúng tôi cho rằng cô ấy bị giữ ở bản doanh của viên tướng".
"Mà bản doanh của hắn lại đóng tại Royale Palace Hotel?"
"Ở tầng hầm hai, họ xây một nhà tù cơ mật. Có thể anh sẽ thấy cô ấy ở đấy".
"Còn có thể bị giữ ở chỗ nào khác không?"
"Cũng có thể ở nhà tù của mật thám, tuy nhiên tôi không tin lắm. Himmler và Foelder vốn là quân thù quân hằn, nhưng ở Paris thì mọi thứ đều trong tay của Foelder". Bà ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. "Mai chúng ta có thể biết thêm chút ít. Viên tướng qua đêm ở đây".
Dax suy nghĩ một lát. "Tôi cho là chúng ta không cần chờ lâu như thế. Khi rời đại sảnh, tôi có nói chuyện với viên tướng. Hắn bảo tôi là hồ sơ đã đóng. Chúng ta biết rằng không bắt được Robert thì hắn phải giữ Caroline".
"Nghe logic đấy, thưa ông".
"Phải có cách gì đó để xác minh chắc chắn".
Mèo Bự chợt nói "Tôi quên không bảo anh là lúc chập tối ông bạn Sergei của anh gọi điện, từ văn phòng của ông bố. Anh ấy bảo sáng mai sẽ gọi lại".
Cha Sergei có một văn phòng ở khách sạn Royale Palace. Chắc chắn ông biết về Caroline, và dù cho không thích nói chuyện với Dax, ông chắc chắn sẽ nói với Sergei. Nhưng không biết Sergei có sẵn sàng giúp không?
Sergei nhìn Dax. "Cậu thay đổi quá".
"Cậu cũng thế. Song… chỉ người chết là không thay đổi thôi". Châm điếu xì gà nhỏ, Dax nói. "Mình rất tiếc về chuyện Sue Ann".
Cặp lông mày của Sergei nhướn lên. "Cậu biết à?"
Dax gật đầu. "Một người bạn của mình chạm trán với Sue Ann ở Lisbon. Cô ấy đang trên đường về nhà. Cậu buồn không?"
Sergei nghĩ một lát. "Không, không thực sự như thế. Chuyện đã bắt đầu từ lâu rồi, từ khi đứa bé ra đời".
"Mình nghĩ là nó ở với cậu, sẽ không nói gì đến cháu cả".
Sergei nói thẳng. "Đứa bé bị thiểu năng. Sue Ann cho là lỗi tại mình". Anh giơ cả hai tay lên. "Với thời gian, đứa bé sẽ ổn thôi".
Dax lặng thinh hồi lâu. "Có khi thế lại hay. Ít nhất thì hàng ngày hai người không phải nhìn mặt và tra tấn lẫn nhau".
"Thế còn cậu?" Sergei hỏi. "Người ta đồn là cậu lấy con gái tổng thống hồi cậu ở Corteguay. Giờ thì lại đồn đại về cậu và Giselle d Arcy".
Dax cười. "Bao giờ người ta chẳng có cái gì đó để đàm tiếu?"
"Nhưng cậu không kêu mình đến chỉ để chuyện gẫu chứ?"
"Không. Mình nói vắn tắt thôi. Hôm kia, hình như bọn Đức đã bắt Caroline De Coyne. Mình nghi là cô ấy bị nhốt trong tầng hầm của Royale Palace Hotel mà tướng Foelder đã biến thành nhà tù riêng. Mình có ý định đưa cô ấy ra".
Sergei huýt một tiếng sáo dài. "Cậu không đòi hỏi nhiều đến thế chứ? Cậu nghĩ mình giúp gì được đây?"
Dax nhẹ cả người. Anh lại cầm điếu xì gà lên. Chỉ một thực tiễn là bạn anh không từ chối đã làm anh yên tâm. "Bản doanh của cha cậu ở trong khách sạn ấy. Mình phải biết cô ấy đang ở đâu. Một cách chính xác. Rồi mình phải đưa cô ấy ra".
"Thế nếu bố mình không biết hoặc biết mà không nói cho mình thì sao?"
Dax nhún vai. "Thì bọn mình phải tìm cách khác vậy".
Sergei suy nghĩ một lát. "Rồi. Để xem mình làm được gì".
"Cám ơn".
Sergei cười khi đứng lên. "Đừng cám ơn. Cánh De Coyne cũng là bạn mình mà".
Hai giờ sau, anh trở lại văn phòng Dax. "Tại sao cậu không bảo mình là cô ấy bị giữ vì bị tình nghi là dính líu với một nhóm phá hoại cùng với Robert?"
Dax nhìn anh. "Mình không biết".
Sergei chằm chằm nhìn lại. "Đấy là chuyện hệ trọng".
"Họ đưa ra được chứng cứ gì chưa?"
"Chưa. Họ vẫn đang tra hỏi cô ấy".
"Thế thì chấm hết rồi. Một tuần với cách hỏi của chúng là đủ để, thậm chí cả tôi lẫn cậu, nhận là đã đốt nhà Quốc hội Đức". Dax ngồi phịch xuống. "Thế thì mình nghĩ là cha cậu cũng không nói cho cậu biết là cô ấy ở đâu?"
"Bố mình đã bảo. Một cách chính xác. Ông cũng báo cho mình biết ai thụ lý một vụ ấy và cả cách duy nhất có thể đưa cô ấy ra".
Dax trợn mắt. "Mình không hiểu. Tại sao ông lại làm thế?"
"Cậu không biết ai là chủ của Royale Palace Hotel à?" Dax lắc đầu. "Bá tước De Coyne. Ông ta là người duy nhất ở Paris cho bố mình một việc làm khi từ Nga đến".
"Vậy chúng ta sẽ đưa cô ấy ra bằng cách nào?"
"Rất giản dị. Cậu là chiếc chìa khoá để đưa cô ấy ra".
Dax bối rối. "Mình?"
Sergei gật đầu. "Bọn Đức đang rất nôn nóng có được thoả thuận về thịt bò với cậu. Chúng được lệnh phải bợ đỡ cậu".
"Mình vẫn không hiểu".
Sergei lấy một phong bì trong túi ra, đặt lên bàn. "Trong phong bì là bốn giấy phép vào thăm Caroline. Toàn bộ công việc cậu phải làm là vào đấy với một linh mục và hai người làm chứng. Cậu cưới cô ấy rồi đi lên thang, vào văn phòng của bố mình và đề nghị ông thả vợ cậu ra. Ông sẽ ký giấy tha".
"Nhưng còn tướng Foelder? Chả lẽ hắn không phê duyệt gì?"
"Foelder có chuyện gì đó với Himmler nên sáng nay phải đi Berlin giải quyết. Cho đến khi hắn về thì bố mình là tổng chỉ huy".
"Mình sẽ cần hai người làm chứng". Dax nói trong suy tư. "Mèo Bự có thể là một, nhưng… người kia?"
Sergei đứng phắt lên. "Đừng nhìn mình. Cậu phải hiểu biết khá hơn chứ".
Dax gật đầu, trầm ngâm. Không thể tính đến Sergei được, vì còn người cha. Như thế thì mối quan hệ quá lộ liễu. "Mình sẽ không nghĩ đến cậu".
"Mình chắc cậu sẽ tìm được ai đó" Sergei nói. "Cậu biết là người Pháp ưng cưới hỏi như thế nào rồi". Một nụ cười thoáng trên môi anh. "Và, cho phép mình là người đầu tiên chúc mừng".
"Anh là đồ mắc dịch!" Giselle la lên. Dax đứng lặng lẽ khi cô đi ngang phòng. "Anh là thứ người gì cơ chứ?" cô hỏi. "Anh đề nghị em làm người chứng kiến cuộc hôn nhân của anh? Anh cho là em không có cảm xúc à?"
"Nếu nghĩ thế, anh đã chẳng dám. Em là người duy nhất mà anh nhờ đấy".
"Hay quá nhỉ?" cô nói chua chát. "Anh nghĩ thế nào nếu em đề nghị anh là người chứng kiến đám cưới của em?"
"Anh không thích thế. Nhưng đây không phải điều anh thực sự làm. Anh đề nghị em giúp để cứu mạng một cô gái".
"Tại sao em phải quan tâm đến cô ta? Cô ta có nghĩa gì với em? Em thậm chí không biết cô ta".
"Cô ấy là người Pháp, đang bị bọn Đức giam giữ. Lý do ấy đã đủ chưa?" Giselle không trả lời. "Hay là cuối cùng Georges đã lôi em về phía họ?"
"Em yêu anh, Dax. Anh biết không?" Dax gật đầu. "Anh không nghĩ là em muốn lấy anh à? Vì sao chẳng bao giờ anh hỏi?"
Anh chịu đựng cái nhìn của cô một cách bình tĩnh. "Anh cũng không biết nữa. Bao giờ cũng như thiếu thời gian. Anh mong là mình có nhiều thời gian".
Dax thấy mắt cô rưng rưng. "Anh nói thật, phải không?"
"Anh không bao giờ nói dối em. Bây giờ cũng không".
Cô ôm mặt, nức nở. "Dax, điều gì sẽ xảy đến với chúng ta?"
Anh vuốt tóc cô. "Chẳng có gì cả. Chẳng bao lâu chuyện này sẽ qua đi, rồi mọi thứ sẽ lại như trước".
"Không" cô thì thầm. "Khi anh trở lại, chẳng có gì như cũ cả".
Họ đứng lên khi cửa mở, và Caroline vào. "Các người có mười lăm phút", mụ đóng cửa lại phía sau lưng.
Caroline đứng đấy, run rẩy, mắt chớp lia lịa dưới ánh đèn. "Tôi không biết gì cả", cô lều phều nói. "Tôi không nói dối. Các người đừng đánh tôi nữa!"
Dax liếc những người khác. Mèo Bự và linh mục chằm chằm nhìn Caroline, còn Giselle thì nhìn anh. Anh bước tới, đưa tay ra, nhưng Caroline co rúm lại. "Caroline, anh đây. Dax đây. Anh không làm em đau đâu".
Cô chớp mắt lia lịa như cố nhìn cho rõ. "Tôi không tin ông. Là trò lừa đảo".
Cô khóc, và Dax nhẹ nhàng quay cô lại phía mình. "Không phải trò lừa đảo, Caroline".
Anh thực sự sốc khi thấy những mảng tím bầm, sưng vù trên mặt cô, quần áo cô như đám giẻ bám trên người. Anh thấy cả những vết lằn chằng chịt trên ngực cô, và không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào mình. Cô giấu mặt dưới vai anh, thổn thức. Anh nâng mặt cô lên, nhưng cô không chịu.
"Đừng nhìn em" cô nấc lên. "Chúng nó làm những điều khủng khiếp này. Em còn thấy bùn đất trên mặt!"
"Caroline" anh nói chậm rãi. "Anh đến xin cưới em. Đấy là cách duy nhất để đưa em ra khỏi đây. Em hiểu không?"
Cô lắc đầu trên vai anh. "Em không thể lấy anh được" giọng cô nghẹn ngào trên vai áo khoác anh. "Không thệ sau tất cả những gì chúng đã làm, không thể,sau tất cả những gì chúng bắt em làm".
"Chẳng có gì thành vấn đề đối với anh cả. Em phải nghe anh".
"Không!" giọng cô đầy kích động. "Anh sẽ không còn thích em nếu anh biết em đã làm những gì để họ ngừng đánh đập em! Họ bắt em…"
"Thôi đi!" giọng Giselle oang oang trong căn phòng nhỏ.
Caroline nghẹn lại. Lần đầu tiên cô ngẩng mặt lên. Giselle bước tới. Giọng cô thô nhám và bằng phẳng. "Đừng có thương thân nữa! cô còn sống, thế thôi". Cô tóm vai Caroline, đẩy mạnh về phía Dax. "Giờ thì câm mồm và hãy làm như anh ấy nói trước khi cô khiến cho tất cả đều bị giết!"
Qua đầu Caroline, mắt Giselle gặp mắt Dax. Cô quay sang linh mục. "Nghi lễ bắt đầu!"
Linh mục mở cuốn sách bìa đen nhỏ và ra hiệu cho mọi người đứng trước mặt ông. Mèo Bự và Giselle đứng vào chỗ của mình, ngay sau Dax. Giọng linh mục thật nhẹ nhàng khi ông đọc:
"Chúng ta đến đây, trong nghi lễ giản dị này, trước mắt của Chúa trời và của con người, để kết hôn người đàn ông này với người đàn bà này trong sự ràng buộc của hôn nhân trong sạch…"
Nghi lễ kết thúc. Mặt Caroline vẫn vùi trên vai anh khi Giselle bước tới. Dax nhìn cô "Cám ơn em ".
Nước mắt chợt trào ra trong mắt, cô vươn ra hôn lên cả hai má anh. Rồi cô quàng tay qua Caroline, nhẹ nhàng kéo gần lại. "Nào, cô bé. Tôi có mấy thỏi son đây. Cô dâu trong ngày cưới không thể trông thế này được".
Dax trân trân nhìn hai cô gái.
Chợt Giselle bắt được ánh mắt anh. "Đừng bận tâm vì em" cô nói "đám cưới nào em cũng khóc cả"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu