Số lần đọc/download: 702 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:34:23 +0700
Chương 67
N
gày hôm sau thức dậy, Tần Chiêu Dương đã không còn ở đây, toàn thân cô đều có chút đau nhức, Hàn Tiêu Ly còn chưa tới gọi cô rời giường, cô đã tự giác bò dậy.
Chuyện đầu tiên sau khi bò dậy đó chính là đóng chặt cửa sổ, phòng cháy chống trộm, đề phòng Tần Chiêu Dương.
Ba ngày trôi qua thật nhanh, trong ba ngày đó, Tô Hiểu Thần theo Tô Khiêm Thành cùng Hàn Tiêu Ly đi một chuyến đến nhà các họ hàng thân thích, lúc về liền thu dọn hành lý, chuẩn bị đi du lịch.
Chuyện này đã được quyết định từ lúc trước đêm giao thừa, cho nên lúc đêm giao thừa Tần Chiêu Dương trực tiếp đề nghị với Tô Khiêm Thành, Tô Khiêm Thành suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Đến mùng bốn, bọn họ liền cùng nhau đi đến thành phố B.
Thành phố B có một tòa điện ảnh và truyền hình vô cùng nổi tiếng, nhưng không chỉ thế, ở đây còn có một viện bảo tàng, bên trong sưu tầm những tác phẩm kinh điển, hơn nữa, thời gian và lộ trình đều ăn khớp với lần du lịch này của bọn họ, nên mọi người liền trực tiếp quyết định ở lại nơi này.
Đến thành phố B đúng lúc 1 giờ, trước đi đến khách sạn gửi hành lý, Tần Chiêu Dương liền dẫn cô ra ngoài tìm chỗ ăn.
Tần Noãn Dương là khách quen của nơi này, biết mọi người muốn tới nơi này để giải trí, chỉ còn thiếu điều muốn tự tay viết kế hoạch, nhưng cuối cùng vì ngại vì tin tưởng chỉ số IQ của anh trai nhà mình, nên chỉ đánh dấu trên bản đồ một số lộ trình tốt mà thôi.
Đây chính là lần đầu tiên Tô Hiểu Thần được ra ngoài du lịch cùng Tần Chiêu Dương, suốt chuyến đi vẫn luôn duy trì cảm giác hưng phấn, đến cả khi ăn cơm cũng có thể cười được.
“Cười cái gì vậy?” Tần Chiêu Dương giúp cô bỏ xương cá rồi gắp vào trong chén cho cô.
Cô cắn cắn chiếc đũa, cười đến mức hai mắt đều cong cong, “Chỉ là em đang thấy rất vui.”
Ăn cơm xong, Tần Chiêu Dương dẫn cô đi xung quanh tản bộ, trạm thứ nhất chính là đi đến viện bảo tàng, Tô Hiểu Thần vốn muốn chụp hình, nhưng vừa nghĩ tới làm vậy đối với các di vật văn hóa có chút không tốt lắm, nên chỉ đứng nhìn nhiều thêm mấy lần, lúc nào thật sự thích liền giật giật nhẹ tay áo anh, “Lúc nào về, anh tìm cho em một bản mẫu giống cái này nha?”
Tần Chiêu Dương nhìn lại, đấy là một chiếc vòng tay, hòa điền ngọc, tạo hình đẹp mắt, được trau chuốt rất nhẵn nhụi, đúng là hàng thượng phẩm.
Thực sự đối với những thứ này anh không có nhiều hứng thú, nhưng chú hai của anh lại rất thích chúng, trong nhà có nguyên một gian phòng để trưng bày những thứ đồ cổ như vậy, đều là chính phẩm.
“Vậy thù lao đâu?”
Tô Hiểu Thần sững sờ một chút, giơ lên một ngón tay, “Một vạn?”
Tần Chiêu Dương mang vẻ mặt rất chính nghĩa mà lắc đầu.
Tô Hiểu Thần lại đưa thêm một ngón tay, “Hai vạn, đủ rồi chứ?” Không đủ thì chỉ cần bỏ qua giá trị bên trong….. Làm bằng vật liệu gì cũng được, chỉ cần hình dáng bên ngoài giống là được.”
Tần Chiêu Dương nhếch nhếch môi, có chút dở khóc dở cười, “Muốn vậy thật?”
Tô Hiểu Thần rất thành khẩn gật gật đầu, “Vô cùng muốn.”
“Dễ thôi, gả cho em, cái này sẽ là của em.” Anh chỉ chỉ chiếc vòng tay bên trong tủ trưng bày, “Sính lễ.”
Tô Hiểu Thần: “…..Việc này anh phải trao đổi với ba em, ba nói ba chỉ có một mình em là con gái, cho nên mới không cần gả qua sớm để phục vụ cho người khác.”
Tần Chiêu Dương chầm chậm cùng cô đi về phía trước, ánh đèn bên trong viện bảo tàng tỏa ra dịu dàng, trong đây cũng không có nhiều người, rất yên tĩnh, trong tầm mắt đều là những di vật văn hóa cổ xưa, vì vậy ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Cô đứng trước một tủ kính, chuyên chú nhìn vào di vật bên trong, lọn tóc để bên tai làm nổi bật nên vành tai trắng nõn lại ngọt ngào của cô.
Anh nhịn không được đem lọn tóc kia vén ra sau tai cho cô, cô quay đầu lại nhìn anh, liền rơi vào trong đôi mắt thâm u kia của anh, nhưng chỉ trong chớp mắt, thần sắc trên mặt anh lại khôi phục lại vẻ thờ ơ như cũ.
“Hai nhà chúng ta gần như vậy, em không cần phải đi qua, anh đi đến là được rồi.”
Tô Hiểu Thần: “….” Người có thể đem việc cầu hôn cứ ba ngày nhắc tới một lần như thế này phỏng chừng là đã thực sự vô cùng đói khát rồi.
Tần Chiêu Dương không thích đi đến những chỗ đông người, những chỗ ít người…..cũng không có hứng thú. Nhưng hôm nay lại phá lệ kiên nhẫn, cùng cô đi vòng quanh toàn bộ viện bảo tàng, đứng trên nền đá cẩm thạch đen, ngắm nhìn những đồ vật mang theo hương vị cổ xưa, thấm nhuần lịch sử, hết nguyên một buổi chiều.
“Em luôn cảm thấy những thứ này giống như là có sinh mệnh vậy.” Cô nhìn những bức tượng, đồ gốm trông rất sinh động kia, cùng những bình sứ thanh hoa vừa có tính thẩm mỹ lại vừa có tính lịch sử đó, cả người đều trở nên dịu dàng hẳn đi.
“Tần Chiêu Dương, anh nói xem kiếp trước chúng ta là cái gì a?”
Đối với những câu hỏi ấu trĩ loại này, Tần Chiêu Dương bày tỏ vẻ mặt xem thường, “Có loại chuyện kiếp trước này sao anh còn chưa từng nghe nói đến?”
“Có kiếp trước, như vậy mới có kiếp sau, nếu đời này còn chưa tích góp đủ duyên phận thì có thể để đến kiếp sau liền tiếp tục.” Thanh âm cô có chút nhẹ nhàng khe khẽ, lại mang chút ngây thơ.
Anh nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy tai như bị một chiếc lông vũ khẽ quét qua vậy, lúc quay đầu lại nhìn cô, cô đã bước từng bước nhỏ thong thả đi đến một tủ kính trưng bày khác, vừa nhìn thật chăm chú lại thật cẩn thận.
Ra khỏi viện bảo tàng là đã đến giờ cơm tối, hai người chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ ra ngoài viện bảo tàng, quay lại nhà hàng bên trong tòa điện ảnh và truyền hình do Tần Noãn Dương đề xuất để ăn cơm.
Nhà hàng này được gọi là Bát Tiên Lâu, không phải là Bát Tiên của Bát Tiên quá hải, mà là tám hương vị tươi ngon, những món ăn đặc sắc ở đây tổng cộng có tám đạo, tên món ăn thuần một sắc dễ nghe lại rất tinh tế.
Lúc nghe người phục vụ giới thiệu Tô Hiểu Thần đã không nhịn được, lúc đồ ăn được mang lên lại càng không thể khống chế thêm, một bữa cơm ăn đến no căng.
Bát Tiên Lâu được xây ở ven sông, Tần Chiêu Dương đã đặt sẵn một chỗ từ sáng, chính là chỗ tốt nhất ở đây, chỗ ngồi trên lầu hai gần cửa sổ hướng ra ven sông, phong cảnh ưu mỹ, dọc theo sông treo đầy đèn neon đủ màu sắc, thành cổ nhân tạo vẫn có một loại mỹ cảm khí phách độc đáo như cũ.
Xa xa hẳn là có một đoàn làm phim đang quay phim, ánh đèn sáng tỏ, trước đây lúc nhỏ Tô Hiểu Thần cũng đã từng đi theo Tô Khiêm Thành đến trường quay, nhưng chỉ đi đến một lần rồi cũng không đi nữa, trừ khi Hàn Tiêu Ly cũng ở đó, cô mới miễn cưỡng mang một vẻ mặt thưởng thức đi ngồi một lúc.
Đến sau khi lớn lên, kể cả khi Hàn Tiêu Ly có ở đó, cô cũng không hề đi nữa, có lúc còn thà đi sang nhà hàng xóm để Tần Chiêu Dương bắt nạt còn hơn…..
Lúc xuống lầu lại gặp được Hà Tân Thuần cùng Thẩm Mặc Triết, nhưng không chỉ có hai người này, phía sau còn có cả một đoàn người, có lẽ đều là cùng một tổ quay phim, cùng nhau đến đây dùng cơm.
Lúc đầu vẫn chưa có người nào nhận ra Tần Chiêu Dương, lúc chạm mặt, Hà Tân Thuần trước gọi Tần Chiêu Dương một tiếng “Tần tổng”, lúc này ánh mắt mọi người mới bắt đầu tụ tới.
Tại bữa tiệc đính hôn ngày hôm đó, Tần Chiêu Dương cũng đã chính thức nhậm chức Tổng giám đốc của công ty Tinh Quang, cho nên xưng hô của cấp dưới đối với anh cũng trực tiếp từ Tần thiếu biến thành Tần tổng, rất cung kính.
Tô Hiểu Thần đối với Hà Tân Thuần không có hảo cảm gì, lần này vừa đúng lúc xuống lầu thì gặp được, rất tự nhiên mà nhường chỗ cho cô ta, “Cô lên trước đi.”
Cô còn chưa biểu hiện gì, sắc mặt Hà Tân Thuần đã có chút thay đổi.
Cuộc nói chuyện của Tần Chiêu Dương và Hà Tân Thuần hôm đó cô thực sự không biết một chút gì, cho nên lần này cũng có chút như rơi vào sương mù, quay đầu lại nhìn Tần Chiêu Dương, trên mặt bày tỏ rất chân thành, “Em thực sự đáng sợ như vậy sao?”
Tần Chiêu Dương quét mắt qua bọn họ một lượt, chỉ là hơi gật đầu, “Mọi người dùng bữa thong thả, chúng tôi đi trước.” Dứt lời, dắt tay cô đi xuống lầu trước.
Khi đã đi cách được một quãng, Tô Hiểu Thần sờ sờ mặt mình, “Làm sao mà sắc mặt Hà Tần Thuần nhìn em lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ em đã đẹp đến độ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn đến nỗi cô ấy tự ti đến nỗi cảm thấy xấu hổ không ngóc đầu lên được sao?”
Khóe môi Tần Chiêu Dương giật giật, “Có lẽ là bị tinh thần mở mắt nói dối này của em dọa lui đó.”
Tô Hiểu Thần được ăn một bữa no liền đặc biệt thích huyên thuyên nhiều chuyện, kéo kéo tay anh còn có chút không nghe theo không khuất phục, bắt anh phải nhìn cô, “Anh nhìn em nè, anh mau nhìn em a, lẽ nào khuôn mặt xinh đẹp của em còn chưa đủ để làm cô ấy khuất phục sao hả?”
Tần Chiêu Dương rất biết nghe lời mà nhìn cô một cái, “Khuất phục, nhất định là rất khuất phục, tốt xấu gì mắt cũng đúng là mắt, mũi đúng là mũi.”
Tô Hiểu Thần: “…..Anh khen em một câu thì chết sao hả?”
“A.” Tần Chiêu Dương thật đáng ghét mà cười một tiếng, “Khen chứ, mắt là mắt, mũi là mũi.”
Cô cảm giác tâm hồn nhỏ bé ngây thơ của mình bị đả kích nghiêm trọng, “Vậy anh đi cưới một người mắt là mắt, mũi là mũi về nhà làm gì? Trong công ty anh còn một đống tiểu yêu tinh dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi sao anh lại không muốn a!”
Tần Chiêu Dương nghĩ nghĩ một chút mới nói: “Ít nhất thì ngũ quan của em cân đối, anh yêu cầu không cao.”
Tô Hiểu Thần tức giận, bắt lấy tay anh cắn một ngụm, “Anh rất xấu.”
Cô cắn xuống rất mạnh, cắn đến khi anh khẽ nhíu mày lúc đó mới buông ra, khuôn mặt cúi xuống ủy ủy khuất khuất, “Làm sao anh cũng không khen em, lòng tự tin của em đều bị anh đả kích thành mảnh vụn luôn rồi, sau này em làm sao còn trí đấu với ba ngàn tiểu yêu tinh.”
Mùa đông ở thành phố B so với thành phố A dễ chịu hơn một chút, nhưng buổi tối gió vẫn lạnh thấu xương, thổi mạnh như đao cắt như cũ, cứ như vậy một hồi chóp mũi cô cũng có chút đỏ lên, vừa đúng lúc đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt ươn ướt, anh nhìn đến nỗi lòng cũng bị tan chảy ra.
“Ở đâu ra ba ngàn tiểu yêu tinh, ở đây chỉ có một mình lão yêu tinh là em thôi….” Anh nói, tự bản thân cũng nở nụ cười, đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, cứ nửa ôm như thế đi về phía trước.
Tô Hiểu Thần bị anh khi dễ đều muốn khóc đến nơi, hung hăng nhéo anh một cái, nhéo xong lại có chút không nỡ, lại nhẹ nhàng xoa xoa cho anh, bởi vậy đang đi, lửa trên người Tần Chiêu Dương cũng bị cô khơi ra.
Cô còn không tự biết, ngón tay nhảy lên tiến vào trong lồng ngực ấm áp của anh, vừa mới vào trong liền bị anh đè lại, xoay người một cái liền trực tiếp đem cô dựa sát lên tường thành đỏ thắm, đúng lúc ánh đèn neon hai bên đường nhấp nháy thay đổi liên tục, trong đôi mắt thâm sâu của anh, như có một ai đó đang thắp lên một ngọn đuốc, phát sáng rực rỡ.
Cô lập tức thể hiện ra tư thế đầu hàng, rất ngoan ngoãn giơ hai tay lên qua đầu, gục đầu xuống rất chân thành nhận sai, “Em không quấy nhiễu anh, anh đừng kích động…..”
Lời còn chưa nói hết, anh đã cúi đầu xuống hôn cô.
Hơi thở của anh ấm áp, vô cùng tương phản với mặt tường thành lạnh lẽo sau lưng, cô có chút hoảng hốt, đến lúc bị anh cạy mở hàm răng ra tiến vào mới phản ứng được, nhắm mắt lại, đưa tay lên ôm anh.
Động tác này giống như đang khuyến khích, anh càng hôn càng sâu, trầm mê trong đó.
Môi của cô mềm mại ôn nhu, đầu lưỡi bị anh cường thế xâm nhập mà trốn đông trốn tây, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều không chút nào tự biết lại nhen lên lửa trong anh.
Anh chế trụ cằm cô, ngậm đầu lưỡi cô mút đến phát đau.
Không biết có phải là vì hôn trong bóng tối nên vô cùng kích thích hay không, bên tai cô còn nghe thấy được âm thanh hai người nữa đang hôn nhau phát ra, rất nhỏ, nhưng ban đêm ở đây vô cùng yên tĩnh nên cũng đặc biệt vang dội.
Cô mặt đỏ tới mang tai, nhưng làm cho hô hấp của cô càng lúc càng mỏng, cảm giác hôn môi thật dễ dàng làm cho người ta trầm mê trong đó.
Đến khi Tần Chiêu Dương cuối cùng cũng buông cô ra, hai chân cô đã mềm nhũn đứng không nổi, liền ôm lấy anh, thanh âm phát ra cũng có chút nghẹn ngào, “Anh quá cầm thú…..”
Tiếng hít thở nặng nề của anh vang lên bên tai cô, anh nghe vậy liền nở nụ cười, rất nhẹ nhàng rất ôn nhu hỏi cô: “Anh còn có thể càng cầm thú hơn nữa, có muốn thử một chút hay không?”
Tô Hiểu Thần núp ở trong ngực anh, nằm ngay đơ giả chết….