Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Chương 65
T
ôi ngửi thấy mùi cà phê, xúc xích, cá, dâu, và pho mát. Hành phi bơ. Thịt hun khói. Chanh. Hạt tiêu. Hàu biển. Rau bina. Mơ. Mùi vị này tỏa ra từ các ngôi nhà. Thoảng đưa từ các quán cà phê. Chúng tròng ghẹo tôi từ các xe đẩy, quầy hàng, và giỏ của người bán hàng rong. Lúc này tôi đang đi về Cung điện Hoàng gia vì tôi cũng chẳng biết phải đi đâu.
Tôi gặp chuyện lớn. Lớn nhất. Tôi đang ở thế kỷ mười tám. Trời vừa mưa vừa lạnh vừa tối. Tôi đã đi khắp Paris tìm lối ra khỏi nơi này và tôi mệt rũ. Quần áo tôi ướt sũng. Tôi run cầm cập. Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ tới là thức ăn. Bởi tôi đói như thể chưa bao giờ đói trong đời mình.
Hai mươi tư giờ qua tôi chưa có gì vào bụng. Một nắm thuốc Qwell và vài miếng thịt chim bí mật với Amadé không tính. Lúc nãy tôi cố mua một ổ bánh mì trông rất tởm. Tôi đưa cho cô gái bán bánh hai euro. Cô ta lắc đầu và trả lại. Tôi cầu xin cô ta nhận chúng. Cô ta gọi ông chủ tiệm bánh.
Ông ta nhìn tôi từ đầu tới chân, rồi bảo ông ta sẽ đá cái mông người Anh của tôi nếu tôi không ra khỏi cửa hàng với những đồng tiền Anh của tôi. Tôi thử lần nữa ở quầy hàng ở chợ tôi đi qua – cũng không khá hơn. Lúc nãy tôi cũng ngủ nữa. Tôi cuộn mình dưới gốc cây ở Bois de Boulogne.
Tôi đã quyết định tất cả chỉ là ảo giác do số lượng lớn thuốc chống trầm cảm mà tôi đã uống và khi cuối cùng thuốc hết tác dụng, tôi sẽ nằm trên giường nhà bác G. Chuyện đó không xảy ra. Thế là tôi tự nhủ đây là một loại ảo tượng gộp lại với nhau bởi tiềm thức của tôi từ những thứ mà tôi thấy gần đây – hầm mộ, bức chân dung của Malherbeau, những bức ảnh Paris cổ.
Tôi cấu mình. Tát vào mặt mình. Nhưng không có gì thay đổi cả. Tôi vẫn lạnh. Vẫn ướt. Vẫn bị lạc. Vẫn đói. Hôm tôi chơi nhạc xin tiền ở Notre Dame, tôi đã nghĩ là mình rất đói. Nhưng hôm đó so với hôm nay chả là gì. Đây là cái đói chết người. Vài ngày không đồ ăn, vài đêm ngủ ngoài đường là tôi chết ngay.
Nước mắt rỏ ròng ròng xuống má khi tôi bước đi. Tôi sẽ thấy xấu hổ nhưng chẳng ai để ý tới tôi. Mấy năm vừa qua có lẽ họ còn nhìn thấy những chuyện tệ hại hơn nhiều. Tôi tới Cung điện Hoàng gia và ngồi xuống một ghế dài bên ngoài lối vào. Ở đó có người ngồi rồi. Một ông già.
Quần áo ông ta kỳ cục. Trông nó chẳng giống những bộ đồ ảm đạm mà tôi thấy ngoài phố. Nó bẩn thỉu và lòe loẹt. Trông như thể ông ta lấy nó từ thùng rác của vua Louis XIV vậy. Tuy nhiên giày của ông ta lại sành điệu. Nó được làm từ da đỏ. Ông ta bảo với tôi tên ông ta là Jacques Chaussures.
Tôi nói cho ông ta tên mình. Ông ta hỏi tôi có chuyện gì thế. Tôi bật cười và hỏi ông muốn nghe bắt đầu từ đâu. “Từ chuyện tồi tệ nhất,” ông nói. “Tôi đói,” tôi nói. “Rất đói.” Ông cho tay vào áo khoác và lấy ra một mẩu bánh mì. Ông bẻ ra làm đôi và cho tôi một nửa.
Nó vừa khô vừa bẩn nhưng tôi không quan tâm. Tôi ăn ngấu nghiến. Và chỉ nhớ cám ơn ông ta khi tôi nuốt miếng cuối cùng. Ông ta chỉ vào guitar của tôi. “Cậu biết chơi chứ?” Tôi gật đầu. “Vậy chơi đi. Một nhạc công giỏi không bao giờ hoàn toàn nghèo đói.” “Ừm… ở đâu?” Ông nhìn tôi như thể tôi là đứa ngu.
“Ngay sau cậu ấy.” “Cung điện á? Ồ đúng rồi! Ý ông là đánh đàn xin tiền? Ừa, tôi có thể làm việc đó. Hoàn toàn có thể. Này, cám ơn ông, Jacques.” Tôi đứng lên và lấy đồ đạc của mình. Nếu kiếm được vài đồng, tôi có thể mua một ổ bánh mì. Thậm chí vài miếng pho mát để ăn cùng.
“Khoan,” Jacques nói, lấy một cái giẻ bẩn trong túi ra. “Cậu chảy máu kìa.” Ông chấm lên trán tôi. “Vết thương nặng quá. Không thấy đau à?” “Ồ. Đau suốt,” tôi bảo ông. Tôi tạm biệt và vào trong Cung điện Hoàng gia. Ở đây kinh khủng quá. Thậm chí còn hoang dại hơn tối qua.
Khi tôi bước vào sân, tóc tôi suýt nữa bị một gã thổi lửa làm cháy. Có một phụ nữ đi trên dây. Cô ta đẩy một cái xe cút kít bên trong có một đứa nhỏ. Tôi thấy một gái điếm ngồi trong lòng khách hàng của cô ta. Cô ta chưa tới mười bốn. Có một thằng nhỏ mù đang ăn xin rất thảm hại.
Những con chuột nhảy máu. Một con khỉ gầy giơ xương bị xích lại. Những nghệ sĩ tung hứng. Một con gấu bị bịt mõm. Những con bạc ném xúc xắc. Những đứa bé gái bán nước chanh. Và một cái đầu. Trên bàn. Thoạt đầu tôi nghĩ là đồ giả, nhưng không phải. Ruồi bu quanh nó. Mọi người cười nhạo nó.
Nhét xì gà vào miệng nó. Cho nó uống rượu. Tôi nghe có người bảo hắn ta là người của Fouquier-Tinville, một Jacobin. Gã đó cũng bảo rồi chả mấy chốc chính Fouquier-Tinville sẽ bị chém đầu và cả Paris sẽ đổ đi xem. Tôi bước tiếp. Tránh xa cái đầu. Rồi tôi lấy guitar, mở thùng đàn ra để trên mặt đất trước mặt mình, rồi bắt đầu chơi.
Không ai quan tâm. Tôi chơi Lully, Rameau, và Bach, nhưng thế cũng chẳng tác dụng gì. Mọi người còn nghịch cái đầu, cố làm mấy gã tung hứng bị rơi ngã, đùa bọn chuột. Bụng tôi quặn lên đau đớn. Tôi bắt đầu cảm thấy thực sự hoảng loạn trước khả năng rất thực là tôi có thể bị chết đói.
Tôi phải kiếm được tiền. Tôi phải ăn. Tôi phải giành được sự chú ý của họ. Một cô gái bán những viên kẹo đầy sắc màu đi ngang qua và rồi tôi chợt nảy ra ý tưởng. Tôi bắt đầu chơi bản “Tôi muốn ăn kẹo” không lời. Tôi cá nó sẽ hút được sự chú ý. Tôi cố hết sức chơi giai điệu đó, và cả hát nữa.
Nếu phải đứng bằng đầu thì tôi cũng làm. Và rồi, tự dưng một gã say loạng choạng đi về phía tôi. Tóc gã vàng, râu ria lởm chởm. Gã đứng đó một phút, lảo đảo và lắng nghe. Rồi gã xông tới và thè lưỡi hôn tôi. Gã có vị như cá ươn. “Lùi lại!” tôi rít lên, giằng ra. Gã loạng choạng lùi lại, phá lên cười, rồi thả một nắm xu cho tôi.
“Lúc nào tao cũng muốn hôn một đứa man di!” gã nói. “Mày quê ở đâu? Châu Phi? Châu Mỹ? Tao thích tóc tết của mày. Mày là người Mohican à? Tao chưa bao giờ nghe loại nhạc hoang dã như vậy. Chơi cho tao đi, Pocahontas! Hay hơn là,” gã nói, nhìn dâm dật, “về nhà tao. Tao sẽ trả hời cho mày.
Tên tao là Nicolas. Nicolas LeBeau. Tên mày là gì, con quỷ nhỏ yêu dấu?” Tôi vẫn đang chùi nụ hôn của gã khỏi miệng mình thì thằng nhỏ mù xông vào và bắt đầu nhặt tiền xu. “Này! Tiền của tôi cơ mà!” tôi hét lên với nó. Thằng nhỏ chửi tôi và tiếp tục bốc xe. Tôi cúi xuống, cố nhặt lấy một ít cho mình.
Sai lầm. Gã say kia có đồng bọn. Một gã tóm lấy mông tôi. Tôi xoay người lại để tát hắn nhưng hắn túm được tay tôi, kéo tôi về phía hắn và hôn tôi. Tên kia thả một đồng xu vào quần tôi rồi cố lấy lại. Tôi vung cây đàn, đập vào mặt tên đầu tiên. Hắn ôm mũi và rú lên, còn thằng kia mải phá lên cười nên buông tôi ra.
Tôi nhặt thùng đàn, đóng lại, và chạy. Tôi tiếp tục đi cho tới khi tôi ra khỏi sân và đi dưới dãy cột. Tôi gần như ra khỏi được cung điện rồi – tôi có thể thấy những cây cột cao màu trắng ở lối vào và con phố đằng sau nó – thì một gã từ trong bóng tối bước ra và tóm lấy tôi.
Tôi cố hét lên, nhưng gã bịt miệng tôi lại và kéo tôi vào trong ngưỡng cửa. Tôi giằng co và đá, cố thoát ra. “Ối! Đau quá! Thôi đi, đồ ngu này! Là tao đây, Fauvel!” Tôi lạnh cứng người. Tôi biết cái tên đó. Fauvel chính là gã mà Alex mua pháo hoa. Gã đã bán đứng cô cho bọn lính.
“Đừng có đá nữa thì tao sẽ thả mày ra,” gã nói. Tôi gật đầu. Gã buông tôi ra và tôi quay lại. Bọn tôi đối mặt nhau trong bóng chạng vạng. Ngực tôi đang căng lên. Tôi hết cả hơi vì phải giằng co và chạy. “Tao sẽ nói nhanh thôi,” gã nói. “Tao không thể bị bắt gặp ở đây được.” Gã đeo một cái túi qua vai.
Gã mở túi, lấy ra một gói bọc trong báo và đưa cho tôi. Tôi mở ra. Bên trong có pháo hoa. Pháo hoa giấy. Và cán cầm gỗ. Tôi hết nhìn chỗ pháo hoa lại nhìn sang gã, rồi nhận ra gã nghĩ tôi là cô ấy – Alex. “Hai chục. Như thỏa thuận. Lần tới tao muốn tiền trả nhiều hơn,” gã rít lên với tôi.
“Càng lúc càng khó, mày biết rồi đó. Lấy thuốc pháo đen khó hơn. Cả kali nitrat nữa. Tao phải trả cho một thằng để nó ăn cắp từ kho hàng quân đội đấy.” Mắt hắn nhìn thấy vết thương trên trán tôi. “Mày bị thương mấy đêm trước phải không? Báo viết thế. Cẩn thận. Với tao mày còn sống thì đáng giá hơn chết rất nhiều.
Mang cho tao thêm đồ trang sức – đồ ngon vào. Và một ít đồng Louis vàng. Tao đang ngắm thấy một căn nhà rất đẹp. Nó thuộc về một lão hầu tước.” Chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần. “Tao nấn ná lâu quá rồi,” Fauvel nói. “Tao phải đi đây.” Khi gã nói xong, một thằng nhỏ bán báo đi qua.
Nó hét lớn những dòng tiêu đề và tin Bonaparte đã nâng giá tiền thưởng cho Người Xanh lên mức ba trăm francs, dù sống hay chết. Mắt Fauvel nheo lại. “Tao đã nói một nắm đồng Louis vàng phải không?” gã nói. “Cho thành một túi đầy nhá.” “Người Xanh là ai? Người Xanh là ai?” thằng bé bán báo hét khi nó đi qua chúng tôi.