Số lần đọc/download: 515 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:38 +0700
Chương 66: Chia Tay Và Níu Kéo
G
iang Tiểu Tư tỉnh lại, đôi mắt mở to có thể xuyên qua cây cối mà nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Gió đêm thật lạnh lùa vào cô, thật lạnh. Quần áo đã rách tả tơi, cô nằm trên bãi cỏ, bốn bề đều rất yên lặng, không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang vọng lại.
Cô kinh ngạc ngẩn ra nhìn bầu trời, lờ mờ nhớ ra mình đã bị đánh trở về nguyên hình ở đây, sự thật bại lộ cả rồi. Bị Ngư Thủy Tâm ghim vào thân cây, sau đó, Thẩm Mạc tới, Thẩm Mạc thấy bộ dạng này của cô, cô còn hút máu Thẩm Mạc….. Liếm liếm khóe miệng, hương vị RH- tuyệt vời này, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.
Cuối cùng Thẩm Mạc vẫn biết, biết rằng thật ra cô là một cương thi.
Anh ấy tức giận, anh ấy chán ghét cô, cho nên anh ấy không cần cô nữa, bỏ lại một mình cô ở đây..…Ngực đau quá, không biết là vì bị thương hay là gì nữa. Giang Tiểu Tư đứng dậy, nghiêng ngả bước về phía trước. Bên bờ có một chiếc thuyền. Cô quay về khách sạn, muốn tìm Thẩm Mạc.
Tìm anh làm gì ư? Cô không biết. Cô muốn xin lỗi, muốn anh đừng giận cô, cô muốn cầu xin anh đừng hắt hủi mình….. Nhưng Thẩm Mạc đã đi, mang theo tất cả hành lý của anh. Trên mặt đất, chỉ còn trơ trọi lại đôi dép lê của cô. Thế là Giang Tiểu Tư ôm lấy chiếc gối, ngồi tựa vào tường, cả một đêm.
Còn muốn như thế nào nữa? Ít nhất anh ấy đã cứu mình, không để Ngư Thủy Tâm tiếp tục tra tấn mình, như vậy đã là tốt lắm rồi. Anh ấy ghét phi nhân loại như vậy, sau khi phát hiện ra bị cô lừa gạt, cho dù đâm cô mấy đao cho hả giận đều hợp tình hợp lý. Cô còn muốn gì nữa chứ? Thái độ của anh đã rõ ràng, chẳng lẽ cô còn định liều chết mà bám lấy, chờ đợi anh ấy thu phục cô như đối với mấy yêu tinh khác sao?
Ngày hôm sau, cô mang theo đôi mắt sưng húp, một mình lên đường về nhà. Thoát Cốt Hương thật trống trải, ba vẫn chưa trở về. Hạt châu vẫn được đeo trên người cô, nhưng bây giờ thân phận cô đã bị vạch trần rồi, nó cũng chẳng thể bảo vệ hay che dấu cho cô được gì nữa.
Miệng vết thương vẫn lành đi một cách cực kì nhanh chóng, trong khoảng thời gian này, dù Giang Tiểu Tư gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho Thẩm Mạc đều không có ai đáp, gửi bao nhiêu tin nhắn cũng chẳng có hồi âm.
Cô không ngừng để lại ở hộp thư thoại những lời xin lỗi, nói với anh rằng mình sai rồi, cô không cố ý muốn lừa anh, cầu xin anh ấy tha thứ, đừng bỏ lại cô. Cô tới trường, anh vẫn chưa trở lại, chưa đi dạy, cô tới nhà anh, không ai ở đó. Cô tìm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy. Vì thế, cô ở lại luôn nhà anh, ngày ngày chờ, đêm đêm chờ, cô không tin anh ấy sẽ không trở lại.
Cuối cùng, vào một tối khuya của tuần sau đó, cô nghe được tiếng mở cửa.
Thẩm Mạc nhìn Giang Tiểu Tư đang cuộn mình trên sofa ở phòng khách, mặt không lộ chút biểu cảm, A Vệ, A Âm vẫn luôn đi theo cô, đương nhiên anh biết rõ hành tung của của cô. Cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách giải quyết, cuối cùng anh vẫn phải tàn nhẫn mà đối mặt với cô, cự tuyệt cô.
“Thẩm Mạc…..” Giang Tiểu Tư vừa nhìn thấy anh đã nhảy khỏi ghế sofa, chân trần chạy đến trước mặt anh, vươn tay ra, nhưng không dám đụng vào anh. Từ anh phát ra những tia phòng vệ và căm ghét, dường như muốn kết nên một toà thành lũy, cản lại cô ở bên ngoài nó.
Thẩm Mạc nhìn khuôn mặt cô, chỉ ngắn ngủi vài ngày, thế mà cô đã tái nhợt, tiều tụy đến mức này. Anh sao phải khổ sở thế, tra tấn cô, cũng tra tấn bản thân như vậy mà làm gì?
“Giang Tiểu Tư, chúng ta chia tay đi.” Thẩm Mạc lạnh lùng nói, nhìn khuôn mặt kia tràn đầy cảm xúc vui sướng khi nhìn thấy anh từ từ biến thành đau lòng như muốn chết đi.
“Cô đi đi, đừng tới đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Thẩm Mạc quay lưng đi.
“Thực sự xin lỗi, em không cố ý gạt anh….. Em, em sợ anh ghét em. Cho em thêm một cơ hội nữa được không? Em không muốn chia tay, em không muốn……” Giang Tiểu Tư ôm lấy anh từ phía sau, nước mắt ướt đẫm lưng áo anh.
Thẩm Mạc đẩy cô ra: “Cô vẫn chưa hiểu ra sao? Không phải là vì cô gạt tôi, mà là vì cô là cương thi, tôi là người, chúng ta vốn không thể ở bên nhau. Cô cũng biết tôi căm ghét phi nhân loại đến thế nào rồi đấy, đi ngay đi, ít nhất tôi còn có thể coi cô là học sinh của mình. Đừng bám lấy tôi nữa, nếu không tôi sẽ cho cô muốn làm cương thi cũng không được.”
Những lời này, như một chậu nước lạnh, dập tắt tất cả hy vọng của Giang Tiểu Tư. Cô cắn chặt môi dưới, đối với kết cục như vậy, không biết phải tiếp tục cố gắng cái gì nữa. Thẩm Mạc lại biến trở về thành cái người lãnh khốc vô tình như lúc ban đầu cô biết anh. Cô là cương thi, anh là đạo sĩ, ngay từ lúc bắt đầu, họ đã ở hai phía đối lập nhau. Nhưng cô khao khát tình yêu của anh, anh ấy cũng đã cho cô rồi, sao bây giờ lại thay đổi, muốn lấy lại nó?
Thẩm Mạc mở cửa, muốn cô đi ra ngoài. Trái tim giống như bị xé rách, cô gắng sức ôm lấy anh, không chịu buông ra. Thẩm Mạc lại đẩy mạnh cô ra, thậm chí để móng tay của cô cắt qua tay áo anh. Tình yêu, cuối cùng cũng như một quá trình tuyệt vọng mà tự đánh chính mình.
“Em yêu anh, là người hay là cương thi thì liên quan gì chứ?” Giang Tiểu Tư khóc không thành tiếng.
Thẩm Mạc nghiến răng: “Đừng có giở tính trẻ con ra, cô là cương thi, vĩnh viễn vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô muốn sau này tôi phải đối mặt với cô thế nào đây?”
“Em sẽ lớn lên, em sẽ lớn lên thật mà, anh đợi em được không, cho em thêm chút thời gian nữa…..”
Lòng Thẩm Mạc đau như dao cắt, không thể chịu nổi khi nhìn cô rơi lệ cầu xin như vậy thêm nữa, anh quay đi, hét lớn: “A m. Đưa cô ta về đi.”
Tức khắc, Giang Tiểu Tư bị một cô gái áo trắng ôm lấy, bay xuống chân núi, nhưng tiếng la khóc vẫn không ngừng vang vọng lại. Thẩm Mạc cố gắng lấy lại hô hấp, bình ổn lại cảm xúc của bản thân, ngồi sững sờ trên sofa.
Yêu một người, không phải là chỉ biết giữ lấy, mà phải biết nghĩ cho đối phương, phải biết đem tới cho cô ấy bình an, để cô ấy hạnh phúc. Vất vả lắm anh mới ngộ ra điều này, đừng để nước mắt làm anh thất bại trong gang tấc.
Thẩm Mạc lấy một chiếc hộp tinh xảo ra từ trong túi áo, trong đó chính là đôi nhẫn vừa mới làm xong, nhưng họ lại không có cơ hội đeo.
Có người, khi đối mặt với tình yêu sắp mất đi, có thể mỉm cười buông tay, nói chúc anh hạnh phúc. Có người lại mang oán hận trong lòng, làm tổn thương đối phương, căm hận đến mức muốn kết thúc cuộc sống cùng nhau. Cũng có những người, người yêu mắc phải bệnh tình nguy kịch, chỉ có thể cố gắng gom góp lại hết thảy những hạnh phúc sắp không thể có.
Về tâm trí, Giang Tiểu Tư vẫn chỉ là một đứa trẻ không tới mười sáu tuổi, chỉ biết khóc lóc, chỉ biết cố gắng bám đuổi, mất đi người yêu, cô còn có thể làm được thêm những gì nữa đây?
Hết lần này đến lần khác bị từ chối không cho vào cửa, hết lần này tới lần khác đối mặt với những lời nói vô tình tàn khốc của anh, toàn bộ thế giới của cô hầu như đã hoàn toàn sụp đổ, cô cảm thấy bản thân sắp không thể thở nổi nữa. Thật không thể hiểu nổi, tình yêu của con người, nói thay đổi thì cứ thế thay đổi nhanh chóng như vậy được sao? Sao anh đã chấp nhận cô rồi, mang đến cho cô nhiều ngọt ngào như vậy rồi, lại quay người rời bỏ cô mà đi?
Đêm dài, cô đứng bên giường Thẩm Mạc, trang điểm thành một người trưởng thành, đi giày cao gót, mặc váy ngắn, trông quyến rũ vô cùng. Cô leo lên giường anh, cô khóc, làm lem hết viền mắt, nghẹn ngào nói rằng: “Em sẽ lớn lên, những việc người lớn có thể làm, em cũng có thể làm được.”
Ở thời khắc ấy, Thẩm Mạc dường như muốn giết chết chính mình, hận cô sao lại cố chấp không buông như vậy, càng hận bản thân mình ích kỷ, ác độc lạnh lùng, cuối cùng đã bức cô đi đến bước này sao?
Trước đây, khi cô thổ lộ, đối mặt với lời cự tuyệt của anh, cô còn có thể gắng gượng nở nụ cười, ngẩng cao đầu mà quay đi, rồi không đến trường học, không để họ gặp lại nhau. Nhưng hiện tại, tình yêu đã sâu đến mức nào mà có thể làm cô vứt bỏ tất cả tự trọng, hạ giọng khép nép mà cầu xin anh đừng bỏ rơi cô như vậy?
“Giang Tiểu Tư, cô đừng có lên cơn điên nữa. Đừng có biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này. Cô làm tôi cảm thấy ghê tởm. Cút ngay ra ngoài cho tôi.”
Thẩm Mạc đẩy cô ra khỏi cửa, dán bùa khắp nơi trong căn nhà, như vậy, dù có chìa khóa, Giang Tiểu Tư cũng không vào được nữa. Cô thật không biết mình còn có thể làm gì nữa, cô đã móc cả trái tim mang ra cho Thẩm Mạc rồi, nhưng người kia lại nói không cần là không cần. Nếu như là trước đây cô có thể vờ như không có gì mà buông tay ra, nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn mất lý trí rồi. Giống như một người phụ nữ phát điên vì tình yêu, chỉ cần Thẩm Mạc không rời xa, cô có thể làm bất kì điều gì.
Nhưng cô không hề đến tìm Thẩm Mạc ở trường hay ở văn phòng, cũng không hề bám lấy anh ở trước mặt những người khác. Cô không muốn ảnh hưởng tới cuộc sống hàng ngày của anh, không muốn có bất kì lời đồn đại nào ảnh hưởng tới thanh danh của anh, cũng là vì giữ lại một phần tôn nghiêm cuối cùng cho chính mình.
Bản chất cô là một người cao ngạo, bốc đồng. Ngàn năm qua, cô sống kiêu ngạo, tự do thoải mái như vậy, thu hút tất cả sự sủng ái cưng chiều của Giang Lưu và những người xung quanh vào bản thân. Nhưng khi đối mặt với Thẩm Mạc, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng ấy, dù có thể nào cô cũng không giữ lại được trái tim mình. Cô hạ thấp bản thân, cô khóc, cô cầu xin, nhưng trong tình yêu, nếu bạn càng muốn dùng tôn nghiêm của bản thân để đánh đổi, vậy thì càng không thể đổi.
Ba giờ sáng, Giang Tiểu Tư đứng ở trên lầu của trường học, gửi tin nhắn cho Thẩm Mạc.
“Em đứng ở sân thượng tòa nhà 9 tầng chờ anh, trước 4 giờ mà anh không tới, em sẽ nhảy xuống.”
Diệp Miêu từng dùng sinh mệnh của bản thân để uy hiếp, đánh tan sự trốn tránh của một người đàn ông, đạt được tình yêu. Cô từng cảm thấy cô ấy thật ngốc, thật điên rồ. Sinh mệnh là của chính mình, sao lại để tình yêu dành ột người đàn ông sở hữu chứ? Cô cười cô ấy, con gái lúc nào cũng chỉ biết giở những trò như vậy trong mà thôi.
Nhưng khi chuyện xảy đến với chính cô, cô mới nhận ra rằng, đã muốn dùng đến cái chết để chứng minh một người đàn ông yêu hay không yêu mình, không chiếm được tình yêu thì buông bỏ sinh mệnh là một chuyện đáng buồn biết chừng nào.
Cô vẫn đang mơ hồ sống trong ảo ảnh tình yêu cuồng nhiệt với anh, cô không chịu tỉnh lại, cũng không muốn tin tưởng. Cô muốn chứng minh, rằng anh thực ra cũng không căm ghét cô như vậy, không đến mức cô sống hay chết anh cũng chẳng màng.
Một giây, một giây trôi qua đều thật gian nan. Cô đã nghĩ, Thẩm Mạc sẽ không đến đây, nhưng cuối cùng, anh vẫn đến. Anh đừng ở dưới lầu ngẩng lên nhìn cô, lại dùng một câu, gạt bỏ hi vọng cuối cùng của cô.
“Tôi đến đây là muốn nói cho cô rằng” Giọng nói lạnh như băng của Thẩm Mạc vang lên. “Cô muốn chết, vậy thì chết đi, nếu có thể chết được.”
Sau đó, anh quay người, nhanh chóng rời đi.
Giang Tiểu Tư nhìn theo bóng lưng anh, buồn bã cười. Đúng vậy, cô quên mất, mình có một nửa là cương thi mà, nhảy lầu mà thôi, sao có thể chết được, uy hiếp nổi ai nữa?
Thẩm Mạc tiếp tục đi về phía trước, anh nghe thấy một âm thanh thật nặng nề, là âm thanh của một vật thể rơi từ trên cao xuống, bước chân vẫn không ngừng lại. Giang Tiểu Tư phải tự học cách lớn lên, nếu những đau khổ này có thể làm cô quên đi, hoặc là làm cô oán hận anh, vậy thì nó đáng giá.
“Chủ nhân.” A Âm nhìn không đành lòng, cất tiếng gọi anh.
“Không cần lo lắng.” Giọng Thẩm Mạc đã khàn đến mức không nói thành lời, hai mắt đỏ sậm trống rỗng nhìn về phía trước. “Giang Lưu đã trở về, không sao cả, không sao cả……..” Anh thì thào lặp lại, hình như đang cố gắng thuyết phục mình.
Đứa ngốc kia sao lại nhảy xuống thật chứ, cô có một nửa là người, không chết, nhưng vẫn đau mà. Cơ thể Thẩm Mạc như bị xé rách, mỗi bước đều như bước trên bàn chông. Anh đã từng nhận lời sẽ bảo vệ cô, anh đã từng đồng ý rằng sẽ không bao giờ để cô chịu tổn thương nữa. Vậy mà anh lại tàn nhẫn vô tình ép cô nhảy từ trên lầu xuống, ha ha, sao anh vẫn không chết đi chứ?
Giang Tiểu Tư ngồi phịch giữa mặt đất đầy máu, nhìn bóng lưng của Thẩm Mạc mỗi lúc một xa dần, anh ấy thật sư, thật sự không quay đầu, dù chỉ một chút. Sợi dây kết nối giữa hai người, cứ như vậy đứt phựt. Bao nhiêu máu như vậy, không biết trái tim ai tan nát hơn, đau lòng hơn.