Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 66: Hay Cho Một Con Đường Phát Tài
T
hảo nguyên có thể có nhiều hạng mục vui chơi, nhưng theo kinh tế không ngừng phát triển thì mới từ từ hiện ra. Ví dụ như làm một đàn ngựa lớn ở thảo nguyên. Trong thảo nguyên vừa có thể cưỡi ngựa, bắn tên, tổ chức lửa trại, ăn đồ nướng.. Lại có thể vào lều Mông Cổ ở, thử nghiệm cuộc sống thảo nguyên.
Sau đó lại có thể xây dựng một số nhà nông ở quanh trang trại ngựa, cung cấp các đồ ăn nông thôn, đón tiếp du khách từ các nơi, dần dần phát triển thành khu nghỉ dưỡng với đầy đủ trò chơi, đồ ăn ngon, để khách du lịch thả lỏng tâm trạng. Chẳng qua với giai đoạn hiện nay thì tốt nhất đó chính là lấy cảnh đẹp thảo nguyên mà tuyên truyền tổ chức du lịch sinh thái về thiên nhiên là tốt nhất. Các hạng mục sau đó sẽ theo số khách du lịch tăng lên từ từ phát triển. Nếu như một bước hợp lại thì sẽ tạo thành hậu quả không tốt.
Tâm trạng Lý Đinh Sơn lúc này khá gấp, muốn tạo thành tích ở Huyện Bá, không có hai ba năm là không thấy hiệu quả rõ ràng. Trong lòng Hạ Tưởng không khỏi thầm than thở. Ưu điểm và khuyết điểm của Lý Đinh Sơn cùng xuất hiện, gặp chuyện dễ xúc động, làm việc lại quá gấp. Ví dụ như lúc trước khi vụ làm ăn đầu tiên của công ty thất bại, vốn cũng có nhiều hạng mục nhỏ khá được, tuy lợi nhuận không cao nhưng với quan hệ của y thì có thể chắc chắn không lỗ, chỉ có lãi. Chẳng những có thể duy trì hoạt động bình thường của công ty, một ngày cũng kiếm được vài trăm ngàn. Chẳng qua Lý Đinh Sơn cảm thấy uất ức khi vụ làm ăn đầu tiên thất bại nên muốn xoay chuyển tình hình, còn muốn làm việc kinh người nên tìm mọi cách muốn làm hạng mục màn hình tinh thể lỏng. Nếu là theo lịch sử bình thường thì ông ta sẽ hoàn toàn sụp đổ vì hạng mục này, không thể gượng dậy.
- Bí thư, thảo nguyên quá rộng, chưa chắc đã nhìn thấy tất cả cảnh đẹp vào tầm mắt. Nếu muốn một ngày tìm hiểu hết cảnh đẹp thảo nguyên là không thể. Chúng ta bây giờ chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Nhưng du khách tới đây không phải ai cũng dám cưỡi ngựa. Hầu hết du khách đến thảo nguyên chơi là do thấy mới lạ, thích náo nhiệt. Nên tôi thấy ngay từ đầu nên xây dựng một làng du lịch. Khi tiếng tăm lan xa, du khách nhiều hơn thì các nhà kinh doanh khác sẽ thấy lợi, không cần chúng ta chủ động tìm đầu tư, nhà kinh doanh cũng sẽ chủ động tới cửa.
Ý của Hạ Tưởng rất đơn giản. Ngay từ đầu dồn khoản tài chính có hạn vào một chỗ, trước hết tạo khuôn mẫu. Chỉ cần thấy hiệu quả và lợi ích thì về sau việc phát triển các làng du lịch mới sẽ dễ dàng hơn, dễ hơn việc thu hút đầu tư từ thời kỳ đầu.
Lý Đinh Sơn gật đầu không nói gì nhưng trong lòng đang thầm khen, Hạ Tưởng đúng là không đơn giản, nhìn nhận vấn đề xa hơn mình nhiều, hơn nữa luôn có vẻ rất tự tin, không hề nóng nảy, đúng là không biết đầu cậu ta là như thế nào.
Đằng trước là một sườn núi. Cưỡi ngựa trên sườn núi lập tức thấy mắt sáng rực lên giống như một nơi đầy màu sắc rực rỡ được ngọn núi che phủ. Đập vào mắt chính là biển hoa tươi và cỏ xanh biếc. Vô số các loài hoa không biết tên lung lay trong gió, nằm trong đám cỏ xanh. Cỏ xanh, hoa vàng, màu sắc rực rỡ làm người ta nhìn không rời mắt.
Lý Đinh Sơn vui vẻ nói:
- Nơi tốt như vậy mà không biến thành thắng cảnh du lịch thì quá đáng tiếc di sản của thiên nhiên. Tiểu Hạ, chúng ta hôm nay coi như đến đúng rồi, chuyến này đi không uổng. Ha ha.
Hạ Tưởng cũng bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc. Hắn mở to mắt nhìn, một lúc sau mới nói:
- Đẹp quá, vẻ đẹp không thể hình dung. Đáng tiếc vẻ đẹp như vậy mà vẫn giấu ở sâu trong núi. Đây không những là đáng tiếc với nhân dân Huyện Bá, còn là một tổn thất lớn đối với người yêu du lịch Trung Quốc.
Hoàng Hải nghe ra gì đó nên lộ vẻ khiếp sợ mà nói:
- Các vị là quan trên huyện?
- Không phải, chúng tôi là phóng viên nên muốn viết một bài về phong cảnh thảo nguyên.
Hạ Tưởng thuận miệng nói dối. Chẳng qua hắn thấy vẻ mặt của Hoàng Hải không đúng nên hỏi:
- Sao thế, chẳng lẽ quan trong huyện cũng thường xuyên đến xã sao?
- Không thường xuyên tới, nếu thường xuyên đến thì xong rồi. Nhất định bị bọn họ làm khổ đến chết.
Hoàng Hải rất tức giận mà nói, sau đó ra vẻ hốt hoảng nói:
- Các anh là phóng viên thật sao? Vậy đừng đưa lời tôi nói lên, nếu không tôi sẽ không được sống yên.
- Sao thế, anh nói nghe xem. Công tác sẽ giữ bí mật.
Lý Đinh Sơn nói.
Hoàng Hải còn ra vẻ thần bí nhìn xung quanh một chút. Hạ Tưởng ném cho y một điếu thuốc, mấy người xuống ngựa đứng trong đám cỏ.
- Được rồi, đừng giả vờ nữa. Ở đây chỉ có bốn chúng ta, anh nhìn gì thế?
Hạ Tưởng cười cười trêu chọc Hoàng Hải, đánh lên vai y.
Hoàng Hải đúng là sợ bị nói như vậy, y cười cười nịnh bợ châm thuốc, cúi đầu cười nói:
- Tôi chỉ là người dân bình thường, nếu nói bậy mà truyền đến tai người ta thì tôi sao có đường sống chứ? Cẩn thận vẫn hơn, phải không? -
Nghe y còn cố ra vẻ huyền bí, Hạ Tưởng giơ tay muốn cướp điếu thuốc của y mà nói:
- Không muốn hút thuốc nữa hả? Nếu còn nói linh tinh nữa thì lát không cho anh thuốc.
Hoàng Hải vội vàng thành thật nói:
- Ha ha, đừng mà, tôi nói, tôi nói ngay. Thực ra cũng không có quan gì hay đến xã tôi cả. Là con của một quan chức thường đến đây, hắn bình thường một tuần đến một lần, vừa đến là muốn chúng tôi làm việc cho hắn.
- Là ai? Bảo các anh làm gì?
Lý Đinh Sơn rất khó hiểu hỏi.
Hoàng Hải lại tái phát bệnh cũ, ấp a ấp úng không nói. Hạ Tưởng giao tiếp với người này thì phải mắng và dọa nên trừng mắt nhìn y mà nói:
- Nói thẳng đi, cho anh hai bao thuốc. Nếu không nói thì một điếu cũng không có.
Hoàng Hải cười ha hả nói:
- Lưu Hà con của Phó Chủ tịch Lưu. Hắn mỗi lần đến đây đều bảo chúng tôi đến thảo nguyên bắt thỏ cho hắn ăn, đương nhiên không phải ăn không mà cho thuốc hay gì đó. Đây là việc nhỏ, mọi người lúc rảnh rỗi đều đi bắt thỏ ăn, đều có dư thừa mà. Lưu Hà, chúng tôi đều gọi hắn là giám đốc Lưu, chính là bảo chúng tôi chạy đến khe suối giúp hắn tìm nấm Khẩu Bắc, rau Quyết Thái ăn ngon. Mấy thứ đó đều sống ở nơi không dễ tìm, nó lại nhỏ, không dễ tìm nên rất mệt.
Nấm Khẩu Bắc là thứ tốt, đều là đồ ăn đắt tiền ở Bắc Kinh và Thành phố Yến, nhất là giá trị dinh dưỡng của nó đạt đến đỉnh cao của thực phẩm hoang dã, được chuyên gia người nước ngoài đề cử là một trong mười món ăn tốt cho sức khỏe. Rau Quyết Thái còn được gọi là rau trường thọ, nó là rau hoang dã, được gọi là "Vua rau trong núi" dinh dưỡng rất phong phú.
Lại là Lưu Hà? Hạ Tưởng hơi động tâm.
- Hắn bảo các anh lấy nấm Khấu Bắc và rau Quyết Thái thì có trả tiền không?
Hạ Tưởng cũng đoán được ý đồ của Lưu Hà.
- Trả tiền gì chứ? Người ta là con của Phó chủ tịch huyện, hơn nữa còn là Phó chủ tịch cao nhất huyện. Nghe người ta nói, nói chuyện còn có tác dụng hơn Chủ tịch huyện, toàn bộ huyện không ai không dám nghe lời Phó Chủ tịch Lưu. Tất cả mọi người đều nói dù là Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện cũng không phải quan lớn nhất Huyện Bá. Quan lớn nhất Huyện Bá thực ra là Lưu Thế Hiên.
Hoàng Hải được hứa cho hai bao thuốc liền nói chuyện không hề e ngại gì.
Vẻ mặt Lý Đinh Sơn khá khó coi. Dù là ai làm Bí thư huyện ủy nghe người dân nói quan lớn nhất huyện là một Phó chủ tịch thì sao có thể thoải mái. Y là Bí thư huyện ủy, là quan lớn nhất huyện danh chính ngôn thuận trong toàn huyện.
Hạ Tưởng nghĩ không phải là tranh đoạt ai tiếng lớn hơn ai, mà là con đường phát triển kinh tế kia:
- Nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái ở chỗ các anh có sản lượng nhiều không?
- Nhiều lắm, khắp núi đều có.
Hoàng Hải chỉ về phía Đông, phía xa xa ngoài cỏ và hoa ra thì đúng là không thấy chỗ nào khác.
- Cứ đi về phía Đông hơn 10km là đến một khe suối, nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái ở trong rất nhiều, lấy không hết. Chẳng qua do đường quá xa lại không dễ lấy nên không ai muốn điều này. Thứ này mặc dù ăn cũng được nhưng chỉ là một món ăn, lại không thể ăn trừ cơm nên không ai coi vào đâu, không biết Lưu Hà kia cần làm gì? Có người hỏi hắn có phải bán lấy tiền, hắn còn nói là không phải, nói là hắn thích ăn món này. Hắn một tuần có thể lấy 200, 300 cân, đừng nói một mình hắn, cả nhà hắn ăn no chết cũng không hết.
Hoàng Hải nói một tràng, tất nhiên không ít lần bị Lưu Hà sai đi làm việc này. Giọng điệu nói chuyện của Hoàng Hải lộ rõ vẻ khinh thường và khó chịu.
Mấy trăm cân nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái là món ăn thuần thiên nhiên, cho dù bán ở thành phố Chương Trình một cân cũng được từ 10 đến 15 tệ, bán ở Bắc Kinh cũng được trên 20 tệ. Lưu Hà không tốn tiền mua thì ít nhất cũng thu được mấy ngàn. Mỗi tuần mấy ngàn, một tháng được hơn 10 ngàn. Đúng là một con đường phát tài không tốn tiền.