Số lần đọc/download: 2552 / 33
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:57 +0700
Phần X: Nắm Bắt Cơ Hội - Chương 64
J
oshua và Rebekah Weigel là những nhà làm phim ở Los Angeles từng giành được một số giải thưởng danh giá, luôn cống hiến tài năng và công sức để làm ra những bộ phim có tính giải trí cao đồng thời có tác dụng khích lệ tinh thần khán giả. Tôi chưa bao giờ gặp họ, nhưng sau khi họ xem các video về tôi, họ có cảm hứng viết một kịch bản phim, trong đó tôi là nhân vật chính. Trong khi viết kịch bản đó, họ cố liên lạc với tôi qua nhiều kênh khác nhau, nhưng vì tôi bận đi diễn thuyết nên họ không thể liên lạc ngay được. Thế rồi vào một ngày chủ nhật, trong khi đang dự lễ nhà thờ ở làng Westlake, họ tình cờ gặp một người bạn cũ tên là Kyle.
“Anh hiện giờ đang làm gì?”, họ hỏi Kyle.
“Tôi làm người chăm sóc cho một chàng trai tên là Nick Vujicic”, Kyle nói.
Tất nhiên, Joshua và Rebekah rất kinh ngạc.
Thật ngạc nhiên đúng không bạn? Nghe có vẻ như là một cơ hội bằng vàng nhỉ? Liệu có thường xảy ra chuyện hai nhà làm phim đầy nhiệt huyết viết kịch bạn về một người mà họ chưa bao giờ gặp mặt, rồi bỏ công ra tìm kiếm anh ta và đề nghiê làm một bộ phim về anh ta? Thật tuyệt vời, đúng không bạn? Một giấc mơ thành hiện thực?
Bạn đã bao giờ để lỡ mất một cơ hội vì bạn sắp xếp các hoạt động của mình một cách không hiệu quả chưa? Bạn đã bao giờ trải nghiệm nỗi thất vọng khi thấy ai đó bước qua một cánh cửa mà bạn đã bỏ qua chưa? Hãy học lấy bài học từ chính những trải nghiệm đó, và hãy hăng hái lên, bạn ạ! Walter Chrysler, người sáng lập ra hãng xe hơi Chrysler, từng nói rằng lý do mà rất nhiều người chẳng thể tiến bộ được trong cuộc sống là khi cơ hội gõ cửa, họ lại đang ở sân sau mải tìm một thứ cỏ may mắn. Ngày nay tôi thấy nhiều người mua xổ số hay vì đầu tư vào tương lai. Hãy đầu tư vào tương lai bằng cách làm việc chăm chỉ, dốc toàn tâm toàn lực cho những mục đích của bạn, và chờ đợi thời điểm thích hợp để tạo ra bước nhảy vọt.
Nếu cảm thấy mình chưa bao giờ đạt được mục tiêu nào đó, thì đó là bởi vì bạn chưa thực sự nạp đạn và sẵn sàng khai hoả. Bạn chịu trách nhiệm về sự thành công của chính bạn. Hãy nhìn nhận trách nhiệm đó bằng cách chuẩn bị sẵn sàng để cố gắng hết sức vì mục tiêu đặt ra. Khi bạn vươn lên được vị trí thích hợp, những cơ hội sẽ đến. Nếu mặc cảm hoặc tự ti, bạn không thể mong các cơ hội sẽ đến với mình. Hãy tin vào chính bản thân (Tôi đã đề cập đến điều này rồi, đúng không?) Hãy tin vào các khả năng và cơ hội dành cho bạn trong cuộc đời này. Hãy tin vào giá trị của bạn trên hành tinh này. Nếu bạn không cảm nhận được giá trị của đôi cánh thì bạn sẽ chẳng bao giờ cất cánh khỏi mặt đất được.
Hãy lao động chăm chỉ và nghiêm túc. Hãy để cho đôi bàn tay của bạn thấm đẫm sự nhọc nhằn của lao động. Hãy học hành thật siêng năng. Thomas Edison từng nói rằng, các cơ hội thường bị bỏ lỡ bởi chúng thường ẩn sâu trong cuộc sống bình thường và tẻ nhạt. Bạn có sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần phải làm không?
Phải thú nhận rằng khi vợ chồng Weigel liên lạc với tôi lần đầu, tôi không chú ý đến họ lắm. Anh bạn Kyle tội nghiệp lại rất hào hứng. Anh cố nói với tôi về những bạn làm phim của anh và dự án của họ. “Tôi có mấy người bạn có ý tưởng làm phim về cậu”, anh mới nói đến đó tôi đã vội ngắt lời anh.
“Kyle, tôi bận lắm, không thể nói chuyện với các bạn của anh bây giờ đâu”, tôi cáu kỉnh.
Chẳng là tôi vừa mới trải qua một chuyến đi dài và đang cảm thấy mệt mỏi. Vả lại, trước đó không lâu tôi đã bị mất thời gian và tiêu hao năng lượng vì một đề nghị làm phim. Sau khi nghe người ta tóm tắt kịch bản (của một bộ phim truyện!), tôi đã háo hức suốt mấy tháng. Thế rồi họ gửi kịch bản cho tôi. Hoá ra nhà sản xuất muốn tôi đóng vai một nhân vật lúc nào cũng nhai thuốc, ăn nói thô tục, và trong phần lớn thời gian của bộ phim chỉ làm một kẻ vô công rỗi nghề.
Dù để bắt đầu hay kết thúc sự nghiệp điện ảnh của mình tôi cũng không muốn nhận vai diễn đó. Vậy nên tôi đã từ chối. Không phải mọi cơ hội đều đáng để chúng ta tận dụng. Bạn phải trung thành với những giá trị của mình, tích luỹ chúng cho mục đích lâu dài. Bạn muốn để lại dấu ấn gì trên cõi đời này? Bạn muốn được mọi người nhớ đến như thế nào? Tôi không muốn một ngày nào đó các cháu của tôi phát hiện ra một DVD của bộ phim trong đó ông Nick của chúng luôn miệng chửi thề, chảy dãi nhề nhề xuống cằm do nhai thuốc, và sống như một kẻ suy đồi. Vậy nên tôi nói cảm ơn, nhưng tôi từ chối lời mời đóng phim đầu tiên đó.
Tôi thích tham gia đóng phim, nhưng tôi không sẵn sàng từ bỏ các giá trị của mình để làm điều đó cho bằng được. Có thể cũng có lúc bạn phải đưa ra quyết định tương tự. Hãy mạnh mẽ lên. Hãy giữ vững các nguyên tắc của mình, nhưng đừng phạm sai lầm mà tôi đã phạm phải: khi đóng cánh cửa thứ nhất lại, tôi cũng đồng thời sập các cánh cửa khác.
Đó là lý do tại sao tôi lại dập tắt sự nhiệt tình của anh bạn Kyle tốt bụng mà không suy nghĩ một giây khi anh nói về dự án làm phim của vợ chồng Weigel. Tôi không nhìn thấy tương lai trong việc đó bởi đang mải nhìn về quá khứ. Đó là một sai lầm lớn.
May mắn thay, vợ chồng Weigel không dễ nản lòng. Họ nhờ một người bạn khác liên lạc với người phụ trách truyền thông của tôi. Ông ấy đọc kịch bản, thấy thích, và mang nó đến cho tôi. Đọc kịch bản đó tôi hiểu rằng Kyle đáng được nhận một lời xin lỗi từ phía tôi. Kịch bản của Weigel chứng đựng niềm hy vọng, sự cứu chuộc, các chủ đề gần gũi với trái tim và tinh thần tôi.
Thế thì còn ai vào vai nhân vật chính trong bộ phim đó tốt hơn tôi chứ? Nhất và vì nhân vật chính họ tạo ra cho tôi là “anh chàng Will không tay chân”. Mở đầu bộ phim, nhân vật đó là một “quái nhân”, đầy chán nản và cằn nhằn trong một buổi diễn xiếc phục vụ người nghèo. Sau đó, nhờ có lòng tốt của mọi người, Will được mời tham gia một đoàn xiếc chuyên biểu diễn vì mục đích từ thiện, và cậu trở thành ngôi sao của nghệ thuật nhảy trên không đầy mạo hiểm và thú vị.
Tôi hiểu rằng đây chính là cơ hội không nên bỏ lỡ. Tôi cảm ơn Kyle và nhờ ông ấy sắp xếp một cuộc gặp với vợ chồng Weigel. Những việc quan trọng mau chóng được thực hiện. Chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi kết giao. Và tôi ký hợp đồng với họ. Nhiệt huyết tăng lên khi tôi hiểu ra rằng nhiều diễn viên giàu kinh nghiệm đã đồng ý tham gia bộ phim.
Đó là một dự án phim được triển khai nhanh với kinh phí thấp, vậy nên tôi chỉ phải dẹp các việc khác của mình để dành ra một tuần cho các cảnh quay. Bạn sẽ phải đọc các bài viết về bộ phim đó mới có thể biết tôi có tương lai trong lĩnh vực điện ảnh hay không, nhưng, thực tế, bộ phim The Butterfly Circus của Weigel đã giành được giải thường trị giá 100.000 đô la Mỹ của Doorpost Film Project, một quỹ hỗ trợ và tôn vinh những nhà làm phim tạo ra những bộ phim mang lại hy vọng cho cuộc đời. Bộ phim nhỏ của chúng tôi (mà bạn có thể xem trên trang http://www.thedoorpost.com) được chọn từ hơn một trăm bộ phim ngắn có cùng chủ đề. Giải thưởng của Doorpost khiến phim thu hút được đông đảo công chúng, và vợ chồng Weigel hiện đang nghĩ tới việc chuyển thể nó thành một bộ phim truyện dài.
Có thể tôi cũng sẽ tham gia dự án làm phim đó. Suy cho cùng, không nhiều diễn viên có thể đóng vai một người không tay chân mà lại có thể nhảy cầu, bơi, và nói giọng Australia chuẩn như tôi!