Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 53: Học Cách Yêu Thương .
T
háng 11 ở kinh thành càng thêm lạnh lẽo, chỉ trong một buổi sáng ngày hôm nay, tuyết đã hoàn toàn phủ kín mọi thứ .
Sau khi bãi triều, Tần Vật Ly mượn cớ thưởng tuyết để giữ Tần Mộ phong cùng Hoắc Thiên ở lại .
Tần Mộ Phong không phải ngày nào cũng lên triều, có lên triều hay không tuỳ thuộc vào tâm tình của hắn . Khó thấy được hắn tiến cung, Tần Vật Ly tự nhiên muốn giữ hắn lại .
Trong nội cung có một lầu thưởng tuyết, là nơi để cho hoàng đế, hoàng hậu cùng các phi thần thưởng tuyết . Khi còn thơ ấu, bọn họ rất thích đến chỗ này chơi . Hoắc Thiên là hậu nhân của một vị trung thần, phụ thân của hắn là một đại tướng quân uy chấn thiên hạ, mẫu thân là một nữ quân sư thông minh quyết đoán . Năm ấy, khi hắn 10 tuổi, phụ mẫu chiến tử sa trường, hắn được thái hậu lúc đó còn là hoàng hậu thu dưỡng . Ba người bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình như tay chân .
Tần Vật Ly có tài năng của một vị quân chủ, tần mộ Phong cũng vậy . Nhưng Tần Mộ Phong không tranh hề tranh đoạt hoàng vị mà toàn tâm toàn ý phụ tá Tần Vật Ly, tình huynh đệ như vậy khó có thể tìm thấy trong gia đình vương đế .
Ba người đồng thời ngồi xuống, Tần Vật Ly nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài, thản nhiên nói “Bây giờ chúng ta là huynh đệ, không phải là quân thần .”
“Hoàng thượng, ý của người là ?” Người thông minh như Hoắc Thiên lập tức nghe ra trong lời nói của hắn có ẩn ý .
Tần Vật Ly mỉm cười, lắc đầu “Không có gì, ta nhớ rõ khi còn bé chúng ta rất thích đến nơi này thưởng tuyết .”
Ánh mắt Tần Mộ Phong dừng ở trên mặt Tần Vật Ly “Hoàng thượng, có chuyện nói thẳng .”
Tần Vật Ly trầm mặc trong chốc lát .
“Mộ Phong, ta đã ra lệnh cho Tuyết Nhạn giám thị ngươi .” Vẫn là thẳng thắn tốt hơn .
“Hoàng huynh, ngươi có ý gì ?” Tần Vật Ly chính miệng nói ra khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc .
“Ngân Ưng trong lúc làm nội gián trong phủ nam hân thiên, phát hện trong phủ hắn có thư từ mang dấu hiệu của Bình Nam Vương phủ . Trải qua nhiều lần điều tra, nàng khẳng định Nam Việt thái tử và người của Bình Nam Vương phủ có liên lạc với nhau .”
Tần Vật Ly ngẩng đầu “Cho nên, ta mới để Tuyết Nhạn giám thị ngươi .” Không phải hắn quá đa nghi mà thực sự hắn không biết làm thế nào để tin tưởng Tần Mộ Phong .
“Trong phủ của ta có gian tế ?” Nếu Tần Vật Ly vẫn còn hoài nghi hắn thì sẽ không đem chân tướng của chuyện này nói ra .
“Tuyết Nhạn ở trong phủ của ngươi bắt được một con bồ câu đưa thư, trong thư viết để cho Dạ cơ giết ngươi xong lập tức trở về Nam Việt quốc . Nàng đuổi theo con chim câu đến bắc viện thì mất dấu, đáng nghi nhất chính là bốn người đàn bà của ngươi .” Tần Vật Ly nhìn thẳng vào Tần Mộ Phong “Nàng hoài nghi Thải Y .” Tần Mộ Phong si mê Thải Hà đến mức mất đi lý trí, hắn luôn luôn căm ghét những gì mà người khác nói về Thải Hà . Hắn hoài nghi Thải Y cũng giống như nghi ngờ Thải Hà . Tần Vật Ly không biết Tần Mộ Phong sẽ có phản ứng gì .
“Hoàng thượng có dự định gì không ?” Tần Mộ Phong thường xuyên vì Thải Hà mà mất đi lý trí nhưng cũng biết được chuyện này rất nghiêm trọng .
Trong mắt Tần Vật Ly hiện lên một tia âm độc “Nếu ngươi tin tưởng Tuyết Nhạn thì hãy đem gian tế trong phủ của ngươi dẫn ra .” Đối đãi với địch nhân, hắn sẽ không nương tay .
“Ta tin tưởng Tuyết Nhạn .” Tuyết Nhạn là đại nôi đệ nhất mật thám, tin tức mà nàng tra được nhất định không sai . Cho dù hắn không muốn hoài nghi sự trong sạch của Thải Hà nhưng cũng phải tin tưởng năng lực của Tuyết Nhạn .
Tần Vật Ly liếc nhìn hắn, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng không biến mất “Ta đã để cho Tuyết Nhạn đến Bình nam Vương phủ bảo vệ ngươi, ngươi phải cẩn thận .” Giọng nói của hắn vẫn ôn hoà như cũ nhưng trong đó lại mang theo một tia hàn ý .
“Thần tuân chỉ .” Tần Mộ phong chậm rãi cúi đầu, mặt không hề đổi sắc .
Hoắc Thiên liếc nhìn hai huynh đệ bọn họ, vỗ vỗ cái trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng . Bọn họ đầu tiên là quân thần, sau đó mới là huynh đệ . Từ khi Tần Vật Ly ngồi trên ngôi vị hoàng đế, tình cảm huynh đệ giữa bọn họ ngày một xa cách .
Bọn họ thuỷ chung vẫn là quân thần a .
Tần Vật Ly đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Phong, bình tĩnh nói “Bình Nam Vương, vị Liễu Thiến cô nương kia của ngươi bộ dạng như thế nào ?” Đêm đó gặp phải Tần Mộ Phong ở trên đường, hắn vẫn kỳ quái vì sao Phi Yên phải dịch dung . Sau đó, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có nhiều điểm nghi vấn . Vị cô nương tên Hồng Ngạc kia rõ ràng là nha hoàn của Liễu thiến, như thế nào lại theo bên người Phi yên ? Hơn nữa khi Phi Yên nhìn thấy hai người đàn bà bên người Tần Hộ Phong thì lập tức nổi giận, trong đó còn mang theo cả mùi giấm chua . Hắn hoài nghi Phi Yên chính là Liễu Thiến . Phi Yên là nữ tử đầu tiên làm cho hắn động tâm, nếu nàng là người đàn bà của Tần Mộ Phong thì hắn phải đối xử với nàng như thế nào ? Hắn không muốn cùng huynh đệ chung hưởng phụ nữ, lại càng không muốn cướp đoạt người đàn bà của thần tử .
Tần Mộ Phong ngẩn ra . Hoàng thượng từ lúc nào cảm thấy hứng thú với đàn bà của hắn ?
Cho dù có rất nhiều nghi vấn nhưng Tần Mộ Phong vẫn duy trì bộ dạng cung kính “Quyến rũ, xinh đẹp, là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành .” Liễu Thiến đúng là một mỹ nữ .
“Tốt rồi .” Tần Vật Ly thở phào nhẹ nhõm . Phi Yên thanh tao diễm lệ nhưng không quyến rũ, cũng không xinh đẹp, cùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành kia không hề liên quan .
****
Những bông tuyết rơi xuống mặt đất làm thành một lớp tuyết trắng rất dày . Một vị nữ tử tuổi còn rất trẻ, trong tay ôm một cây đàn tranh cổ, đang run rẩy đứng trước cửa phủ Bình Nam Vương .
Nàng chải một kiểu tóc đơn giản, trên búi tóc cài một đoá châu hoa nhỏ nhắn, trên trán là một chuối mã não màu xanh ngọc . Bông tai ngọc trai dài được chế từ trân châu màu xanh biếc cùng những viên bảo thạch màu hồng phấn . Nàng một thân lục y, trên người khoác một chiếc áo choàng màu trắng làm bằng da cáo . Nhìn qua thì thấy đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ hào phóng . Một nữ tử thanh nhã dịu dàng lại mang theo vẻ quyến rũ .
Đứng kế bên nàng là một vị hồng y nữ tử, vị hồng y nữ tử đó trang phục sang trọng, không hề giống một nha hoàn bình thường .
Bình Nam Vương Tần Mộ Phong từ trong cung quay về, mới bước từ trong kiệu ra đã nhìn thấy bóng lưng của các nàng .
Hắn đi đến bên cạnh các nàng, thấy rõ dung mạo của các nàng, không nhịn được kêu khẽ “Liễu Thiến ?” Nàng không phải đã mất tích rồi sao ? Tại sao lại đứng ở chỗ này ?
Thiên Mạch ôm cây đàn tranh đã cũ, hơi nghiêng người, sắc mặt tái nhợt tiều tụy “Vương gia, ngươi thu nhận Thiến nhi có được không ?” Trong màn tuyết thân hình mảnh mai của nàng càng thêm cô độc .
“Ngươi làm sao vậy ?” Lúc hắn gặp nàng mấy ngày trước, nàng vẫn rất rực rỡ, nhưng chỉ có mấy ngày, nàng làm sao lại trở nên tiều tụy như thế này ?
Thiên Mạch nhẹ nhàng lắc đầu “Ta không sao, ta chỉ muốn Bình Nam vương thu nhận ta .”
Tần Mộ Phong không nén được cảm xúc mà nắm lấy tay nàng, đem bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng giá của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay “Tại sao không đi vào ?”
Thiên Mạch cúi đầu, hờ hững nói “Người của Vương phủ không nhận ra ta nên không có cho ta vào, vì vậy ta ở nơi này chờ ngươi .”
Bình Nam Vương phủ không phải là nơi muốn vào thì vào, một nữ tử thanh lâu như nàng đương nhiên không vào được .
Hắn nói bằng một giọng ôn nhu, lôi kéo nàng đi vào “Ta đưa ngươi vào .” Hôm nay nàng đột nhiên trở nên mềm yếu khiến cho hắn tự nhiên có cảm giác muốn được che chở cho nàng .
Thiên Mạch một tay ôm đàn, tay còn lại để cho hắn nắm, ngoan ngoãn đi theo hắn vào Vương phủ .
Nàng bây giờ không phải là Liễu Thiên Mạch mà là Liễu Thiến . Ít nhất, nàng đang đóng vai Liễu Thiến .
“Liễu Thiến, đi ra, ta thật sự không có cách nào ở chung với hắn .”
“Tự mình làm đi, ta giả bộ không biết .”
“Liễu Thiên Mạch và Liễu Thiến khác nhau rất xa, hắn nhất định sẽ phát hiện ra .”
“Khác rất nhiều sao ? Hắn sẽ không phát hiện được đâu .”
“Chỉ cần trộm được trái tim của hắn là ta có thể rời khỏi Vương phủ, cầu ngươi đi ra giúp ta .”
“Tự mình làm đi, ta coi như không biết .”
“Ta không biết làm sao để câu dẫn nam nhân .”
“Chẳng nhẽ ta vừa sanh ra đã là hồ ly tinh sao ? Ta cũng không biết a . Đại tỷ, ngươi là lão bản phía sau của tuý yên lâu, là thiên hạ đệ nhất phi tặc, ngươi ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ làm được .”
“Khẩu vị của ta không có nặng như vậy .”
“Ta khen ngươi đấy chứ, không có nghe ra à, ngu ngốc .”
“Đừng giả vờ, ngươi mau ra đây đi, đến lượt ta ngủ .”
“Coi như không biết, ngươi tự mình làm đi .”
“Ta muốn đánh chết ngươi .”
“Ta đang ngủ, không nghe thấy gì hết .”
“Đang ngủ mà còn nói chuyện được sao ?”
“Nói mơ .”
“....”
Tần Mộ Phong không bao giờ đem nữ nhân vào trong Thính Phong hiên, Thính Phong hiên là nơi hắn luyện võ và xử lý công vụ, trong thư phòng của hắn cất giấu rất nhiều bí mật của Thiên Diệp vương triều . Trừ Phi Dương ra không ai có thể tự do ra vào . Cho dù là hạ nhân đến quét dọn cũng chỉ có thể vào mỗi buổi sáng sớm đi vô quét dọn . Thư phòng của hắn bất luận là kẻ nào cũng không được đi vào, còn việc sửa sang lại là do Phi Dương hộ vệ phụ trách .
‘Liễu Thiến’ đã phá vỡ quy củ của hắn, trở thành người đàn bà thứ nhất được hắn tự tay đưa vào Thính Phong hiên . Mặc dù hắn rất yêu Thải Hà nhưng hắn cũng không cho phép nàng đi vào Thính Phong hiên chứ đừng nói tới chuyện hắn tự mình dắt nàng đi vào .
Ở trong Bình Nam Vương phủ đã nửa năm,Thiên Mạch tự nhiên biết được quy định này của hắn, thế nên khi hắn đưa nàng vào trong Thính Phong hiên nàng đã rất ngạc nhiên .
“Đây là nơi nào ?” Đứng ở trong phòng khách, thiên mạch giả vờ không biết, nhìn nhìn xung quanh .
Tần Mộ phong giúp nàng phủi đi những bông tuyết bám trên người “Đây là Thính Phong hiên, là nơi ở của ta .” Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức cảm thấy có chỗ không đúng . Thính Phong hiên luôn luôn không cho người ngoài ra vào, hắn như thế nào lại vô tình mang nàng đến đây ?
Thiên Mạch cười yếu ớt “Sau này ta sẽ ở lại nơi này sao ?” Chi dù nàng giả vờ quyến rũ nhưng trong lời nói của nàng vẫn như cũ mang theo một tia lạnh lẽo . Nàng là người trời sanh lạnh lùng, trong chốc lát khó mà thay đổi được .
Tần Mộ Phong ngừng một chút “Ngươi ở Thu Đường viện, cách nơi này không xa . Không có người đàn bà nào có thể ở lại trong Thính Phong hiên .
“Ta muốn ở nơi này, có được không ?” Chỉ có ở trong Thính Phong hiên mới có thể tiếp cận đối phương .
“Không được .” Tần Mộ Phong nheo mắt, thốt ra một câu, lời nói có chút bất thiện .
“Ta đã biết .” Thu Đường viện là nơi ở của sủng thiếp,nàng được ở trong đó xem như nàng đã đắc sủng .
Tần Mộ Phong kéo Thiên Mạch ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn kỹ nàng “Thiến nhi, ta hướng hoàng thượng xin chỉ dụ, phong ngươi làm trắc phi của ta .” Liễu Thiến là muội muội của Phi Yên cô nương, hoàng huynh nhất định sẽ đồng ý .
Liễu Thiên Mạch lắc đầu, vẻ mặt buồn bã, bình thản nhìn ra phía ngoài cửa “Liễu Thiến chỉ xin Vương gia tạm thời thu nhận ta, sớm muộn cũng có một ngày ta phải rời khỏi Vương phủ, không dám làm phiền Vương gia .”
Tần Mộ Phong đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Thiên Mạch, trong con mắt hàm chứa sự tức giận “Đáng chết, tại sao ngươi muốn rời khỏi ta ?” Nữ nhân này nhiều lần cùng hắn đối nghịch, sau đó lại lặng lẽ biến mất . Hôm nay đã vào Bình Nam Vương phủ lại còn muốn rời đi . Bốn cái thị thiếp kia không người nào không nghĩ trăm phương ngàn kế để được lưu lại, vậy mà nàng cư nhiên còn muốn bỏ chạy . Nữ nhân này... đúng là không biết tốt xấu, vừa khiến cho hắn khó xử, lại làm cho hắn đau lòng .
Thiên Mạch nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào hắn “Vương gia, Liễu Thiến dựa vào cái gì để lưu lại Vương phủ ? Ngươi muốn lấy ta ? Tại sao ? Giữa chúng ta đã từng tồn tại một thứ gọi là tình yêu sao ?” Thiên Mạch cười nhạt, lắc đầu “Không nên, nếu ngươi không yêu ta, thì không cần phải lấy ta . Ngươi muốn chịu trách nhiệm với ta ? Không nên . Trên đời này nhất định sẽ có một nam tử thật lòng thương yêu ta . Nếu thực sự yêu ta, hắn sẽ không quan tâm đến chuyện ta có còn nguyên vẹn hay không . Vương gia, ngươi không nên vì xúc động nhất thời mà đối với ta phụ trách cả đời .” Thứ mà nàng muốn là tình yêu chân thành của hắn, còn cái gọi là chịu trách nhiệm ? Nàng không cần .
Tần Mộ Phong trầm mặc hồi lâu, ánh mắt thâm trầm “Thiến nhi, ngươi là phong trần nữ tử sao ?” Nhìn nàng mặc một thân thuý y, không có chỗ nào giống một nữ tử phong trần .
Hắn đang ảo tưởng sao ? Hắn cảm giác nàng không phải là Liễu Thiến của Túy Yên lâu mà là Liễu Thiên Mạch, vẻ lãnh đạm của nàng thật sự rất giống người đàn bà đó .
Thiên Mạch cụp mắt, cũng im lặng .
Hắn ôn nhu dẫn dụ nàng “Thiến nhi, ngươi rốt cuộc có thân phận như thế nào ?” Sẽ là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý sao ?
Thiên Mạch hít một hơi thật sâu “Ta không phải phong trần nữ tử .” Nếu nàng nói mình xuất thân phong trần thì liệu hắn có tin không ?
“Ngươi vì sao lại ở trong Tuý Yên lâu ?” Một thiên kim tiểu thư không lý nào lại lưu lạc phong trần .
Thiên Mạch thản nhiên nhìn hắn “Ta cùng tỷ tỷ so tài, cho nên mới lên lầu biểu diễn .”
Nếu hắn không gặp được ‘Phi Yên’ thì sẽ không hoài nghi thân phận của nàng . Bọn họ trong lúc đó có mối quan hệ chằng chịt . Lần này sự phát triển của nhiệm vụ hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của nàng . Đi một bước phải tính cả trăm bước, nàng cũng không biết phải làm sao cho tốt .
Tần Mộ Phong từ từ buông tay nàng ra, thở dài “Nói một chút về thân thế của ngươi đi .” Xem ra sau lưng nàng cũng có một đoạn chuyện xưa .
Thiên Mạch có chút mê man “Phụ mẫu ta đều đã mất từ khi ta còn nhỏ, sau đó ta bị bán vào thanh lâu . Ta biết bản thân tư sắc hơn người, sớm muộn gì cũng có một ngày phải ra tiếp khách, vì thế ta dùng tro bôi lên mặt, làm cho gương mặt của mình trở nên xấu xí . Năm ta 5 tuổi, ta gặp được tỷ tỷ, tỷ tỷ mang ta rời khỏi thanh lâu, đưa đến kinh thành mở Tuý Yên lâu . Hoa Linh cũng giống như ta, đều là nữ tử bị bán vào thanh lâu, cũng là tỷ tỷ đã cứu nàng . Tỷ tỷ đối với ta rất tốt, còn nhận ta làm nghĩa muội, nuôi dưỡng ta giống như một thiên kim tiểu thư .” Cái mà nàng đang nói chính là quá khứ của Hồng Ngạc . Hồng Ngạc, Hoa Linh đều là do nàng cứu ra từ thanh lâu khi làm nhiệm vụ cách đây năm năm . Cũng bởi vì Hoa Linh từ nhỏ lớn lên ở thanh lâu mới có thể luyện được một thân bản lĩnh cùng cách xử sự linh hoạt, thế nên nàng mới đem Tuý Yên lâu giao cho Hoa Linh quản lý .
“Tỷ tỷ của ngươi chính là Phi Yên ?” Tần Mộ Phong hỏi .
“Đúng vậy .” Lão bản phía sau của Túy Yên lâu đích thực là Phi Yên .
“Tỷ tỷ của ngươi lai lịch ra sao ?” Nữ tử kia vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, khí thế bức người, ánh mắt độc đáo, nhất định không phải là một nữ tử bình thường . Hoàng huynh yêu thích một nữ tử như vậy không biết là phúc hay hoạ .
“Ta cũng không biết, ta chưa bao giờ hỏi qua .” Trong ánh mắt của nàng mang theo sự nghi hoặc, dường như nàng cũng muốn ‘biết’ .
Hồng Ngạc đứng bên cạnh tâm phục khẩu phục . Công phu diễn xuất của tiểu thư đã đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh, ngay cả ánh mắt cũng có thể chân thực như vậy .
Nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của nàng, Tần Mộ Phong không thể không hỏi “Tại sao ngươi lại đến tìm ta, ngươi và tỷ tỷ cãi nhau sao ?”
“Tỷ tỷ nói ngươi muốn gặp ta, còn muốn chịu trách nhiệm với ta . Nàng bảo ta đến Bình Nam Vương phủ tìm ngươi, nếu ngươi thực sự yêu ta thì sẽ đem ta gả cho ngươi .” Thiên Mạch cười chế giễu chính mình, ý cười càng lúc càng sâu “Người Bình Nam Vương yêu nhất chính là Thải Hà, làm sao có thể yêu ta ? Tỷ tỷ muốn ta biết rõ điều đó, cho nên ta sớm muộn cũng phải quay về Tuý Yên lâu .”
Trong giọng nói của Tần Mộ Phong mang theo một chút khổ sở “Ta không thể yêu ngươi .”
Thiên Mạch ôm đàn đứng lên, cười buồn bã “Cám ơn Vương gia đã thẳng thắn .” Trong thâm tâm của hắn, người hắn yếu nhất vẫn là Thải Hà . Trong lòng Thiên Mạch cảm thấy chua xót, ý cười vô cùng thê lương . A, đây là do diễn xuất ? Hay trong lòng nàng thực sự chua xót ? Nàng đã không còn phân biệt được nữa . Thiên Mạch từ từ xoay người, chậm rãi đi ra cửa . Nàng đi rất chậm, mỗi một bước đều rất nặng nề .
Tần Mộ phong nhìn bóng lưng cao ngạo của nàng, bàn tay bất giác siết chặt, trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn đứng bật dậy đuổi theo nàng “Thiến nhi, chờ một chút .”
Hắn nắm được cánh tay Thiên Mạch “Thiến nhi, ở lại đây .” Tại sao muốn nàng ở lại ? Hắn không biết .
Thiên Mạch nghiêng đầu, khoé miệng hiện lên một nụ cười lạnh nhạt “Vương gia, Thiến nhi lưu lại có được không ?” Trong ánh mắt của nàng tràn đầy ý châm chọc .
“Lưu lại” Tần Mộ Phong nhìn vào mắt nàng “Ở lại Vương phủ .”
Thiên Mạch thấy trong mắt hắn giống như đã hạ quyết tâm rất lớn “Được” Thiên Mạch ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt Tần Mộ Phong “Vương gia, người đáp ứng ta, thử yêu ta một lần, đừng để bản thân mình mãi mãi chìm đắm trong những kỷ niệm . Thải Hà cô nương ở trên trời có linh thiêng cũng không hy vọng ngươi tự hành hạ bản thân như vậy . Nếu ngươi thực sự yêu nàng hãy tự đi tìm một nữ tử mà ngươi cảm thấy yêu thương, cùng nàng sống trọn một đời . Ngươi tìm hoa bụi rậm, lại tự đóng kín trái tim mình, nếu Thải Hà cô nương biết, nhất định sẽ rất đau lòng .” Trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, Thải Hà quả nhiên có bản lãnh, người đã chết rồi mà vẫn có thể chiếm được trái tim Tần Mộ Phong .
Hắn từng có vô số đàn bà nhưng không có ai nói với hắn những lời chân tình như vậy . Trong lòng hắn tự nhiên cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng mở miệng “Được, ta đáp ứng ngươi .” Ánh mắt hai người giao nhau, không khí đột nhiên trở nên mập mờ .
Toàn thân Hồng Ngạc nổi da gà, cố tình quay đầu đi, không dám nhìn bọn họ .
“Đa tạ Vương gia thành toàn .” Nàng cười nhẹ, xoay người đi ra ngoài .
Thấy nàng bước đi, Tần Mộ Phong vội hỏi “Ngươi đi đâu đó ?”
“Đến Thu Đường viện .”
“Không cần, ngươi cứ ở lại đây .” Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin .
Thiên Mạch trong lòng cười thầm, nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ “Ta ở đây ?” Nàng đã đánh cược với tâm tư của hắn và nàng đã thắng .
“Ngươi ở lại đây với ta .” Lão thiên, rốt cuộc hắn đang nói cái gì vậy . Tần Mộ Phong có chút xấu hổ “Thính Phong hiên chỉ có một phòng ngủ, ngươi ở trong phòng của ta .” Có thể quang minh chính đại ở trong ‘phòng’ của hắn, Liễu Thiến là người đầu tiên .
“Được .” Thiên Mạch cúi đầu, đáy mắt có một ý cười thoảng qua .
*****
Tin tức Thính Phong hiên có một nữ tử đến ở lập túc lan truyền khắp phủ Bình Nam Vương, mọi người đều suy đoán nữ tử kia rốt cuộc có lại lịch như thế nào, bộ dạng ra sao mà có thể đi vào Thính Phong hiên, có thể cùng Vương gia của bọn họ sống chung một gian phòng ? Nói như vậy Vương gia thập phần yêu thích nàng ? Trong tương lai gần, Bình Nam Vương phủ có phải sẽ có một vị Vương phi chính thức không ?
Đêm đó, Tần Mộ Phong cùng Thiên Mạch đồng thời dùng bữa ở Thính Phong hiên .
Sau khi hạ nhân bưng thức ăn lên, Phi Dương từ bên ngoài quay vào, không chút khách khí mà ngồi xuống, tự mình xới cơm . Tần Mộ Phong liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy buồn cười “Ngươi đói lắm sao ?” Hai người bọn họ tình như tay chân, cùng ngồi ăn cơm với nhau là chuyện bình thường . Lúc hai bọn họ ở trong Thính Phong hiên cũng rất tuỳ tiện .
“Rất đói .” Phi Dương dùng sức đem thức ăn nhét cả vào miệng, coi bọn nó tưởng tượng thành Tần Mộ Phong .
Thiên Mạch nhìn cách ăn của Phi Dương nhịn không được cười thành tiếng .
Phi Dương liếc nhìn nàng “Liễu Thiến cô nương, ngươi muốn cười cứ cười đi . Ngươi là tân sủng của Vương gia, cũng là chủ tử của Phi Dương, nếu ngươi vì nhịn cười mà mang bệnh thì đó là lỗi của Phi Dương .” Hắn đối với Liễu Thiến không hề có chút hảo cảm .
Tần Mộ Phong đưa cho Thiên Mạch một đôi đữa “Ngươi cũng đói bụng rồi, ăn đi, đừng để ý đến hắn .”
Phi Dương nắm chặt lấy đôi đũa, nghiến răng nghiến lợi “Vương gia, ty chức một lần nữa ‘nhắc nhở’ ngươi, Hoàng thượng tứ hôn, thê tử chính thức của ngài là Thiên Mạch phu nhân . Cho dù giờ này không biết phu nhân đang ở đâu nhưng nếu người muốn cưới thiếp ít nhất cũng nên báo cho phu nhân một tiếng .” Thiên Mạch đã mất tích vậy mà Vương gia vẫn còn tâm tìn nạp thiếp, nói hắn bạc tình cũng không oan .
Sắc mặt Tần Mộ Phong trầm xuống “Ngươi yên tâm, nàng không sao đâu .” Liễu Thiên Mạch từ nhỏ đã sống tại hoang viên, vậy mà còn có thể học được một thân tài nghệ, có thể thấy nàng ta không hề đơn giản .
Đáy mắt Thiên Mạch xẹt qua một tia quỷ dị, sau đó lập tức hồi phục lại sự bình tĩnh ban đầu .
Tần Mộ Phong gắp một cái đùi gà để vào bát của Thiên Mạch “Ngươi gầy quá, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để thổi ngươi bay mất .” Nàng rất mảnh mai, giống y như Liễu Thiên Mạch .
Liễu Thiên Mạch, nhớ đến nàng, hắn đình chỉ hành động . Không biết đàn bà kia thế nào rồi ? Nàng lúc nào thì hết giận ? Lúc nào quay lại Vương phủ ?
Ngày đó tại miếu thành hoàng, hắn từng nói với nàng phải tẩm bổ cho tốt, chớp mắt một cái hắn đã quên ngay . Hắn đối với Liễu Thiên Mạch có phải rất không công bằng ?
Săc mặt Phi Dương càng khó coi, nhấn mạnh từng câu từng chữ “Vương gia, Thiên Mạch phu nhân cũng rất gầy .” Thiên Mạch gầy như thế mà Vương gia thậm chí còn không thèm liếc mắt lấy một cái .
Tần Mộ Phong không giận, đem một cái đùi gà khác gắp vào bát hắn “Ăn thức ăn của ngươi đi, đừng nhắc đến người đàn bà kia trước mặt ta, làm cho ta ăn mất ngon .” Không muốn để ý Liễu Thiên Mạch nhưng trong tâm trí lại hiện lên hình bóng của nàng .
Phi Dương buông chén cơm, cầm lấy cái đùi gà nhét vào trong miệng Tần Mộ Phong, hung hăng nói “Không ăn .” Thiên Mạch phu nhân có chỗ nào kém Liễu Thiến chứ ?
Tần Mộ Phong bị đùi gà làm cho á khẩu, hắn dở khóc dở cười lấy đùi gà ra “Uy, ngươi làm gì ?” Phi Dương lại nổi giận, hơn nữa hoả khí rất lớn .
“Thuộc hạ không dám quấy rầy hai vị ân ái .” Phi Dương nói xong tông cửa mà ra .
Thiên Mạch cúi đầu ăn cơm, khoé miệng hiện lên một nụ cười . Lúc có người ngoài, Phi Dương đối với Tần Mộ Phong rất cung kính . Không nghĩ đến hắn cũng có lúc đáng yêu như vậy .
Tần Mộ Phong bất đắc dĩ lắc đầu “Hắn lại mất bình tĩnh .” Đường đường là một đấng nam nhi, lúc mất bình tĩnh lại giống như một đứa trẻ .
Thiên Mạch không nói, cúi đầu tiếp tục ăn cơm .
Tần Mộ Phong gắp một khối đậu hũ bỏ vào trong bát nàng “Không nên chỉ ăn cơm trắng .”
“Cảm ơn Vương gia .” Thiên Mạch ngoài miệng thì cảm ơn nhưng lại cẩn thận đem khối đậu hũ thoạt nhìn rất ngon miệng kia vùi vào trong cơm .
Vương gia ? Nghe thật là lạ . Nữ nhân bên người hắn đều gọi hắn là Vương gia, hắn sớm đã nghe quen rồi, nhưng lúc Liễu Thiến xưng hô với hắn như vậy tự nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu .
Tần Mộ Phong cau mày “Ngươi có muốn gọi thử tên ta không ?” Mẫu hậu và phụ hoàng luôn gọi hắn bằng những cái tên khác nhau .
Thiên Mạch “A?” một tiếng, hỏi ngu ngốc “Tên ngươi là gì ?”
Tần Mộ Phong không để ý đến việc nàng ‘không biết’ tên của hắn, hắn nhẹ nhàng nói cho nàng “Ta là Tần Mộ Phong, ngươi có thể gọi ta là Mộ Phong .”
“Mộ Phong.....Mộ....Phong......” Thiên Mạch líu lưỡi, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu . Khuôn mặt nhỏ nhắn phía sau lớp mặt nạ bắt đầu nóng rần lên, toàn thân đều nhanh chóng bị thiêu đốt .
Tần Mộ Phong mỉm cười hài lòng “Gọi lại một lần nữa đi .” Lần đầu tiên có nữ tử gọi tên của hắn . Hắn vì Liễu Thiến mà phá lệ nhiều lần, tại sao lại làm như vậy ? Hắn không biết .
“Mộ Phong” Là tiểu thiếp của hắn, hắn không thèm quan tâm, hoá thân làm kỹ nữ lại được hắn sủng ái . A, câu nói kia quả thực không sai, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ .
Hắn cười cười hài lòng “Ngươi không ăn đậu hũ ?” Hắn liếc mắt nhìn vào miếng đậu hũ bị nàng vùi dưới cơm trắng .
“Chỉ cần là những thứ có dính đến chữ đậu ta đều chán ghét .” Đây là bản tính trời sanh, không thể thay đổi .
“Đưa ta” Tần Mộ Phong dùng đũa cắp miếng đậu hũ trong bát nàng bỏ vào miệng .
Một không khí thân mật không nói nên lời đang phát tán giữa bọn họ .
“Ngon”
Thiên Mạch hé miệng nở một nụ cười dịu dàng .