Số lần đọc/download: 2933 / 34
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:38 +0700
Hồi 64 - Hai Nữ Lãng Chúc Nổi Cơn
B
óng xanh mau như cánh én vượt rừng dương từ trên không lao mình xuống vun vút, nguy hiểm vô cùng.
Một việc xảy ra quá đột ngột, khiến cho ba người có mặt tại tràng buột miệng rú lên một tiếng kinh hãi.
Cừu Thiên Hiệp có đôi mắt linh hoạt tựa hắc ưng, công lực lại cực kỳ thâm hậu, vừa thoáng thấy đôi chân nhích động nhảy bung tới trước, tay hữu giữ chặt ngọn kiếm “khô trúc” tay tả vươn ra chộp lấy tay hữu Nhan Như Ngọc, đồng thời kéo nàng nhảy vọt ra ngoài cả trượng dư, lại buột miệng gọi to:
- Bích cô nương! Chuyện đâu còn có đó... xin cô nương nên lấy lời nói phải hơn!
Nguyên bóng xanh vừa đáp xuống tràng, là Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng.
Bích Lệ Hồng đánh một chiêu rơi vào khoảng không, sự tức giận càng bốc lên cao độ, nàng trầm giọng hét lanh lảnh:
- Ngươi chẳng nên xen vào câu chuyện của ta, hôm nay chẳng giết được Nhan Như Ngọc ta thề chẳng làm người!
Vừa nói dứt, kiếm lượn tựa móng trời, thân người như phụng múa, chiêu thế thứ hai nhắm ngay Nhan Như Ngọc phất tới bằng những đòn trí mạng, hai người thề không đội trời chung.
Nhan Như Ngọc bị Cừu Thiên Hiệp đỡ lui ra ngoài, khí giận càng tăng thêm gấp bội, tay hữu rút “soạt” trường kiếm buột miệng rống to lên:
- Ngạnh đầu! Tuy bản cô nương có điểm đắc tội cùng ngươi! Nhưng hành động của ngươi không tha thứ được!
Nàng vừa nói, vừa huy động kiếm chiêu, biến tỏa ra một vầng khí lạnh trắng mờ nhấp nhoáng như tuyết rơi, mưa đổ, hàn khí xung buốt mặt mọi người.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy thế cả kinh, kêu to lên:
- Các ngươi giở trò gì lạ thế? Muôn việc ở đời đều có thể giải quyết được bằng lời nói, chuyện gì phải... động thủ... hãy dừng lại mau lên!
Hai vị nữ lệnh chủ tuy có nghe tiếng hét can gián của Cừu Thiên Hiệp, nhưng đôi bên vẫn vũ lộng kiếm thép giao nhau.
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng khí giận bốc mờ cả não quan, chiêu thế lại cuộn trào như muôn ngàn đợt sóng, thi nhau bủa thế, không thể nhượng bộ được.
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc, tính nóng như lửa đốt, công lực lại không kém Bích Lệ Hồng, thì há chịu đầu hùm đuôi thỏ mà ngưng chiêu hay sao?
Cho nên, giữa tràng đấu bốc cuộn lên kiếm khí ngợp trời, bụi bay dậy đất.
Bóng xanh quyện tròn thành một vòng, trông tựa hồ như đám mây xanh bị đảo thanh phong bốc thổi, bay lên cuồn cuộn, biến tỏa ra hàng chiêu lợi hại công mạnh vào đại huyệt đối phương, nguy hiểm vo kể, ác hiểm rợn người.
Bóng trắng biến thành chiếc cầu vồng trắng toát, ẩn vào đạo kiếm thức của đối phương, tả xung hữu đột, chớp nhoáng và nhịp nhàng như cánh bướm màu vờn hoa, hung hãng như sấm sét bủa nền trời.
Hàng ngàn đạo kiếm phong bốc nổi, thổi tạt vào tà áo kêu phần phật, cuốn tung cỏ, lá bay rợp trời, tiếng gió phát ra vi vu như cơn mưa gào nước lũ, thật là một trường ác đấu có một không hai.
Cả đôi bên dùng hết sức bình sinh, đánh chớp nhoáng, chiêu nhanh như điện xẹt, thế lẹ hơn sao sa, trong chớp mắt hai đàng công kích lẫn nhau trên dưới ba mươi chiêu thế chỉ vì cả sức lực tương đương nên chẳng người nào chịu dừng tay ngưng đấu.
Cừu Thiên hiệp quá sốt ruột, vội cất nhanh “khô trúc thánh kiếm” vào bọc, thân mình lắc nhẹ tiếng đến trước mặt Đằng Hồng Tiêu, cất tiếng bảo khẽ:
- Đằng cô nương! Xin cho tại hạ mượn tạm trường kiếm để dùng!
Đằng Hồng Tiêu nhếch môi cười... đáp khẽ:
- Chẳng nên can dự vào câu chuyện của họ!
Nàng chưa nói hết lời, Cừu Thiên Hiệp nhanh như chớp, cướp lấy đơn kiếm trên tay nàng, tung mình nhảy vọt tới trước, vừa buột miệng hét to:
- Hai vị khá đề phòng!
Trong tiếng hét, chàng đã lay động đơn kiếm vùn vụt, thân mình như cánh cuồng ưng xông thẳng vào đạo kim quang.
Bỗng nhiên hai tiếng kêu sảng sốt vang lên:
- Ối... Ối chao..!
Kèm theo đấy là kiếm thép chạm nhau leng keng.
Ba bóng người đang cuộn thành một vòng tròn. Đột nhiên lảo đảo tháo lùi ra sau cả trượng lại nghe Cừu Thiên Hiệp cao hứng gọi to:
- Tại hạ cam thất lễ!
Vừa nói chàng vừa thu đơn kiếm vòng tay hướng vào hai vị cô nương cao giọng nói:
- Sự tình cấp bách, xin nhị vị lệnh chủ thứ lỗi sự lỗ mãng này!
Nhan Như Ngọc khí giận xung thiên, đôi mắt phượng tròn xoe như quả nhãn nhìn chằm thanh kiếm dài nằm trên mặt đất, bằng giọng nói căm hờn hét lanh lảnh:
- Cừu Thiên Hiệp, hay cho mi!
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng hai tay bóp mạnh vào nhau, đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn thanh kiếm nằm trơ trên đất, bằng giọng nói đau đớn nghẹn ngào hét lên:
- Cừu Thiên Hiệp, ngươi chẳng biết trắng đen phải quấy tại sao ngươi bức hại ta thế này?
Nàng vừa nói, hai hàng lệ tuôn rơi lả tả như mưa.
Nguyên Cừu Thiên Hiệp đã dùng đơn kiếm gạt văng hai thanh kiếm của hai nàng lệnh chủ, thâm ý của chàng lo sợ cho sinh mệnh cả hai vì lưỡng hổ tranh nhau chẳng bại cũng bị thương không ngờ hai nàng lại oán trách.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua thở dài, buồn bã nói:
- Hai vị cô nương, dĩ vãng không oan trái và gần đây chẳng oán cừu, chỉ vì một hai lời nói hơn thua mà gặp mặt đã liều thân tủ chiến... thật tại hạ chẳng rõ vì cớ nào?
Tại sao hai vị lại giao phong kịch liệt như thế?
Chàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn cả hai cô nương, sau cùng lại đưa mắt nhìn thẳng Nhan Như Ngọc như ngầm hỏi:
Nhan Như Ngọc khí giận phừng phừng đưa tay chỉ vào Bích Lệ Hồng nói to:
- Tại sao ngươi không hỏi nó? Chính nó đã ra tay trước kia mà?
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng giận xám mặt đưa tay điểm vào mặt Nhan Như Ngọc rít lên căm hận:
- Hỏi ta ư? Trong thâm tâm ngươi rõ hơn ai cả?
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc bĩu môi cười khẩy, và bằng giọng nói lạnh nhạt:
- Hừ! Dĩ nhiên là hiểu rõ! Nếu ngươi muốn biết... thì nên tìm lệnh thiên kim của bài bang mà hỏi nàng ấy... ngươi dám không? Đủ can đảm chứ?
Đằng Hồng Tiêu nhìn thấy cả hai có vẻ oán hờn như chất chứa một mối thù truyền kiếp, và cả hai lại tỏ vẻ trìu mến Cừu Thiên Hiệp khiến lòng nàng nổi lên một tràng nghi vấn, lại thêm Nhan Như Ngọc dùng lời ám chỉ mình khiến nàng không thể dằn lòng được nên bước đến trước mặt Cừu Thiên Hiệp mỉm cười khổ sở hỏi:
- Câu chuyện này vì sao xảy ra như thế?
Cừu Thiên Hiệp lắc đầu thở dài nói:
- Ta cũng không rõ vì sao?
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng mặt mày tái nhợt, đưa tay chỉ vào mặt Nhan Như Ngọc trầm giọng:
- Nhan Như Ngọc! Ngươi đằng giả vờ chỉ Đông nói Tây... Bản cô nương hỏi ngươi... Cha con chúng ta có oán hận gì với Huyết quang giáo... Tại sao ngươi phái người phục kích sát hại trên đường từ Phượng Hoàng thành đi ra ngoại ô,... nói mau?
Nàng vừa nói dứt, gương mặt lạnh lùng của Nhan Như Ngọc vụt đỏ au lên, mất cả vẻ tự nhiên.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua rúng động cả tâm tư vội nhanh nhẩu hỏi:
- Bích cô nương, cô nương bảo sao?
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng khí giận chưa nguôi, cao giọng hét:
- Cuối canh ba, gần qua đầu canh tư, ta và phụ thân ta rời Phượng Hoàng thành đi ra ngoại ô, giữa đường gặp mười mấy tên đại hớn bịt mặt phục kích, vừa trông thấy mặt cha con ta, bọn chúng không phân hắc bạch phải quấy, túa ra vây đánh tơi bời... thực là hung hoang ác độc...!
Nhan Như Ngọc cao giọng cướp lời:
- Ngươi dám quả quyết mấy người hớn tử bịt mặt là người của Huyết quang giáo ư?
Bích Lệ Hồng phá lên cười chua chát, bằng giọng nói lạnh như sương bảo:
- Hừ! Cách giả trang cải dạng thì dể, chiêu số võ nghệ không đổi được, vì thế ta nhận ra trong chúng nó có tên thủ tọa Hộ pháp Huyết quang giáo là Thiết tán kiệu dương Lôi Thanh Minh, với cây lộng sắt của hắn trên chốn giang hồ quyết không có kẻ thứ hai! Ngươi còn cải bướng làm gì chứ!
Nhan Như Ngọc thẹn đỏ mặt cúi đầu nín lặng.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua vô cùng kinh ngạc, cau mày nhìn Nhan Như Ngọc gắt hỏi:
- Nhan cô nương! Nếu sự thật như thế, chẳng nhẽ quý giáo đã tiếp được Phi khích truyền thơ, mà đến tham dự cuộc hội tại Thủy Nguyệt đình hay sao?
Nhan Như Ngọc nhếch môi cười nhạt:
- Đúng đấy! Cũng vì thế mà bị người lầm lẫn!
Cừu Thiên Hiệp quá ngạc nhiên hỏi lại:
- Lầm lẫn? Tại sao?
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng cau mày tròn mắt nói như hét:
- Xí! Huyết quang giáo đối với các môn các phái trong giang hồ không vãng lai giao thiệp, thì có ai mà ước hội với bọn chúng nó!
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc mỉm cười gượng chống chế.
Bích Lệ Hồng đưa tay khoác lia lịa ngắt lời.
- Hừ! Ngươi đừng già hàm chối tội! Lôi Thanh Minh đã luôn mồm bảo vâng theo Hồng hoa lệnh chủ Phó giáo chủ, cản trở không cho cha con ta vào Thủy Nguyệt đình...
Ngươi còn gượng cãi! Chối làm gì? Chẳng nhẽ Huyết quang giáo còn có hai tên phó giáo chủ hay sao?
Nhan Như Ngọc cứng họng không nói nên lời, sự xấu hổ biến thành cơn phẫn nộ, nàng cao giọng hét to:
- Hừ! Ta sai phái như thế đấy! Chỉ vì ta muốn thử cái ngón võ cái thế thập bát chưởng xem sao!
Vừa nói dứt, nàng rùn mình thủ thế toan tấn công.
Cừu Thiên Hiệp hét to một tiếng nhún mình nhảy vào giừa, tay hữu vịn Nhan Như Ngọc tay tả nắm giữ Bích Lệ Hồng cao giọng nói:
- Không nên động thủ, đánh nhau chẳng phải là phương pháp giải quyết đâu?
Bích Lệ Hồng cũng giơ tay tới trước quát to:
- Chẳng có phương pháp gì cả! Nay nợ máu phải đền nợ máu, lấy răng trả lại răng!
Cừu Thiên Hiệp nghe đến hai chữ “nợ máu” lấy làm kinh hãi kêu lên:
- Húy! Bích cô nương, lệnh tôn đã ra sao... lệnh tôn như thế nào?
Bích Lệ Hồng không dằn được xúc động, nghẹn ngào nói:
- Phụ thân trúng nhầm ngọn tán của Lôi Thanh Minh...!
Cừu Thiên Hiệp kêu lên sửng sốt:
- Ối trời! Vậy lệnh tôn ở đâu?
Bích Lệ Hồng nấc nghẹn đáp:
- Đang ngồi dưỡng thương trong Sơn thần miếu!
Cừu Thiên Hiệp hốt hoảng nói nhanh:
- Đi! Chúng ta nên đến xem thương thế Bích lão tiền bối ra sao? Hiện tại tranh luận chỉ vô ích!
Bích Lệ Hồng nghe Cừu Thiên Hiệp nhắc đến thương thế của phụ thân khiến cõi lòng đau như xé, nàng đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Nhan Như Ngọc nói to:
- Nếu cha ta đổ một giọt máu, Huyết quang giáo phải đổ mười giọt máu, nếu cha ta có bề gì... Thì ta sẽ giết sạch Huyết quang giáo không chừa con chó con gà!
Cừu Thiên Hiệp gượng cười nhìn Nhan Như Ngọc hỏi:
- Nhan cô nương! Bích lão tiền bối thương thế ra sao? Tại sao cô nương...
Nhan Như Ngọc lạnh lùng cướp lời:
- Cũng tại lão nghề nghiệp không tinh trách chi người lở tay lỗ mãng! Cừu Thiên Hiệp ý ngươi muốn bênh cô ả đấy hử!
Cừu Thiên Hiệp nghiêm sắc mặt, vòng tay hướng vào Nhan Như Ngọc trang trọng nói:
- Tất cả đều là bạn hữu luân lạc với nhau, Cừu Thiên Hiệp này chẳng bênh ai, bỏ ai cả, theo ý kiến của tại hạ thì Nhan cô nương có thể cùng tại hạ vào Miếu sơn thần gặp mặt nhau nói cho minh bạch việc gì khó khăn đối diện nhau, giải quyết vẫn được kia mà! Và hãy xem tại hạ bênh ai bỏ ai?
Nhan Như Ngọc nghe qua nghe qua ngẩn người không biết trả lời sao cho ổn, nàng lại cúi đầu nghĩ ngợi:
- Nếu ta chẳng đi... hóa ra tiện lợi cho Đằng Hồng Tiêu và Bích Lệ Hồng hay sao?.. Đị. nhất định phải đi mới được nghĩ đến đây nàng nhoẻn miệng cười nói:
- Ngươi bảo ta sợ ư? Không bao giờ... Đi thì đi, chứ ngại gì?
Cừu Thiên Hiệp lại vòng tay hướng vào Bích Lệ Hồng dịu giọng nói:
- Bích cô nương! Việc cứu người là khẩn cấp chúng ta nên viếng xem thương thế của Bích lão tiền bối trước... rồi sẽ thảo luận sau!
Ngay lúc đó, Đằng Hồng Tiêu lại cảm thấy mình bơ vơ như một kẻ hùng quan bèn đưa mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp nũng nịu bảo:
- Thiếu hiệp! Hiện giờ ta về là phải!
Cừu Thiên Hiệp ngẩn người lên chưa biết phải trả lời cách nào, vì chàng vừa an ủi và năn nỉ xong hai vị cô nương ai ngờ lại có vị cô nương thứ ba nổi cơn hờn dỗi nữa, bất giác chàng mỉm cười khổ sở tiếp lời:
- Đằng cô nương! Cô nương tính đi đâu?
Đằng Hồng Tiêu mỉm cười nhỏ nhẹ đáp:
- Vì... vì ta giấu lệnh phụ thân đi ra đây, vả lại trời gần sáng, nếu không trở về e phụ thân lo lắng sốt ruột!
Nhan Như Ngọc nghe qua phá cười sặc sụa bằng giọng nói trêu tức lạnh lùng:
- Ha! Ha... lại một ả, sầu vì thương thế của cha, một cô nàng lo phụ thân sốt ruột! Thật là hai bên đều khó... Hi hi! Chỉ có con Nhan ngạnh đầu này không có cha, không có mẹ, không phải lo, phải ngại gì cả... hì hi! Thích chứ nhỉ!
Bích Lệ Hồng cau đôi mày liễu nặng giọng nói:
- Hừ! Thích... chí thì ngươi nên gọi gã họ Cừu cưới ngươi làm vợ đi!
Nhan Như Ngọc nghe qua thẹn đỏ mặt, song giả bộ ngước mặt lên trời cười hăng hắc đoạn nói tiếp:
- Ừ! Suy bụng ta ra bụng người, chẳng ngờ ngươi có lòng luyến ái họ Cừu đến thế... bản cô nương đường đường là phó giáo chủ, việc làm rất chánh đại quang minh... ha... ha!
Cừu Thiên Hiệp sợ hai người đấu khẩu sẽ xảy ra nhiều chuyện không hay, bèn đưa tay nắm áo Đằng Hồng Tiêu dịu dàng bảo:
- Đằng cô nương nên cùng đi với chúng tôi cho vui, trở về Thần Châu độ nửa khắc, chẳng bao lâu đâu!
Đặng Hồng Tiêu thấy không thể chối từ, bèn gật đầu đáp nhỏ:
- Xin chìu ý thiếu hiệp!
Cừu Thiên Hiệp lại vòng tay xá vào Bích Lệ Hồng và Nhan Như Ngọc mỉm cười nói to:
- Xin mời nhị vị lệnh chủ lên đường!
Nhan Như Ngọc phá lên cười rũ rượi đưa tay khoác lia lịa nói:
- Thôi thôi, ta chịu ở đợi tại đây... vì ta có biết Miểu sơn thần ở đâu?
Bích Lệ Hồng cười nhạt, nhấc nhẹ thân mình đi trước, dẫn đầu.
Kế tiếp là Cừu Thiên Hiệp, Đằng Hồng Tiêu đi sau cùng là Nhan Như Ngọc đi lần vào hậu diện Sơn thần miếu.
Bỗng nhiên, họ trông thấy phía trước mặt, bốn bóng người nhảy múa lồng lộn ẩn dưới lớp sa mù, bốn bóng người này là bốn chàng thanh niên cao thủ, họ tung ra chưởng pháp mù trời, chiêu lay động như sấm rền gió thét.
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng đi trước đột nhiên kêu rú, thất thanh:
- Ối chao! Bất hảo!
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy cách đấy ba mươi trượng năm bóng người nhảy múa lồng lộn dường như đang giao đấu với nhau lại nghe Bích Lệ Hồng gọi lên eo éo, bèn vận thêm nội lực vượt cả hai cô gái lướt tới trước buộc miệng kêu to:
- Phải miếu sơn thần đây không!
Bích Lệ Hồng chạy vụt tới trước kêu lên hốt hoảng:
- Ai thế! Ai thế!
- Ối chao! Bích lã tiền bối cùng người giao thủ!
Vừa nói dứt, thân mình chàng lướt tới vun vút như mũi tên thoắt một cái đã vượt khỏi hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng, hạ ngay trước nền ván miếu vũ.
Chợt thấy Cái thế ma quân Bích Nam Hùng, tay hữu lay động ngọn quỷ đầu truy hồn trảo như điên như dại, dùng hết tàn lực chống lại bốn thanh trường kiếm của bốn thanh niên đang công tới như vũ bão.
Cừu Thiên Hiệp nhận thấy chiêu thế của Cái thế ma quân Bích Nam Hùng tuy lợi hại nhưng chỉ dùng toàn thế hư không thật, vì đôi chân lão không giữ được thăng bằng đôi tay quờ quạng một cách mệt nhọc, chứng tỏ nội lực đã suy giảm, huyết khí đã kiệt cùng.
Chợt nghe một trong bốn tên thanh niên cao thủ trầm giọng hét:
- Bích Nam Hùng! Có vay có trả, hôm nay mạng số ngươi đã đến kỳ!
Một thanh niên tay thu lưỡi Tang môn kiếm hắn lồng lộn như con hổ điên, chiêu số vừa công tới, miệng kêu lên cực to:
- Hãy nộp Ma mạng cho ta!
Cái thế ma quân Bích Nam Hùng nín lặng để giữ nguồn nội lực, tay hữu vẫy mạnh ngọn Quỷ đầu hồn trảo chống lại hai lưỡi kiếm đang công tới tấp.
Không ngờ người thanh niên thứ ba tay cầm chặt ngọn Ngô cầu kiếm vũ lộng ra chiêu Tư nha điếu ngư nhằm ngay lưng Bích Nam Hùng chém phạt xuống như nhát búa Lôi công nhanh không tưởng tượng được.
Ví như Cái thế ma quân Bích Nam Hùng có thêm một mắt sau ót, cũng không thể tránh kịp đường chiêu khóc liệt này!
Ngay lúc đó, đột nhiên một chiếc cầu vòng trắng như tuyết xuất hiện, từ trên cao hạ xuống tràng viện.
Cừu Thiên Hiệp chân chưa chấm đất đã buộc miệng quát to như sấm nổ:
- Tiểu tử thật to gan, dùng nhiều thắng ít! Hãy dừng tay lại mau!
Chàng vừa nói vừa đẩy nhanh ra một chưởng đạo kình phong thoát ra khỏi lồng tay như đất dậy ba đào, sấm rền chóp núi, công hẳn vào bốn thanh niên cao thủ, với chiêu thế nhanh không thể tưởng được.
Bốn thanh niên cao thủ vừa nghe hơi gió vội thu kiếm phòng thân, rúng mình nhảy ra xa mấy trượng.
Cái thế ma quân Bích Nam Hùng mình mang nặng vết thương, cho nên thân pháp kém linh hoạt, không né tránh kịp, bị đạo chưởng phong của Cừu Thiên Hiệp đẩy văng ra ngoài.
- Bung!
Thân mình phốp pháp của Ma quân bịt té ngồi trên mặt đất, luôn cả ngọn Quỷ đầu truy hồn trảo bị văng ra xa sáu, bảy trượng. Gương mặt Bích Nam Hùng trắng bệt, hai tròng mắt đờ đẫn thất thần, lão đưa tay ôm chặt ngực kêu lên một tiếng:
- Ái!
Và mửa ra hằng ngụm máu tươi.
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng kêu lên:
- Cha... cha!
Vừa nói nàng nhảy bổ đến bên Bích Nam Hùng khóc to.
Cừu Thiên Hiệp càng thêm phẫn nộ, ngươi chưa chấm đất đã búng vọt tới trước mặt bốn gã thanh niên cao thủ, trầm giọng quát to:
- Bốn người kết tay nhau, đánh một lão già bị trọng thương, thì còn chi là hảo hán anh hùng?
Một gã tay cầm Tang môn kiếm trợn đôi mắt tròn xoe nhìn Cừu Thiên Hiệp gắt to:
- Ngươi muốn nhúng tay vào vụ này ư?
Cừu Thiên Hiệp xòe to song chưởng trầm giọng hét:
- Các ngươi thuộc vào hạng tiểu bối của môn phái nào?
Gã cầm Ngô câu kiếm dựng mày trợn mắt nạt to:
- Chúng gia gia không môn, không phái gì cả, như thế chẳng đối đãi với ngươi được à!
Cừu Thiên Hiệp nghe lòng rúng động bèn nói thầm:
“Chẳng nhẽ bọn chúng không phải là người của Huyết quang giáo, chi bằng đợi Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc đến xem sao!” Vì nghĩ thế, nên chàng cười khẩy, nói tiếp:
- Hừ! Nếu các ngươi không phải là thuộc hạ của danh môn chánh phái, thì hóa ra các ngươi là trảo nha của bọn Tà ma ngoại đạo hay sao!
Gã cầm Tang môn kiếm giận run lên, bằng giọng nói trầm khiếp hét cực to:
- Câm mồm ngươi lại, ngươi có mắt không tròng nên chẳng nhìn biết người!
Vừa nói dứt, bốn gã thanh niên khí giận xung thiên, chúng đồng bước sấn tới trước cao giọng nói:
- Anh em chúng ta gồm có bốn người là bào điệt của Cương chỉ truy hồn Hích Bá Vong, chúng gia gia quyết tìm Bích Nam Hùng để thanh toán món nợ nhà, chẳng phải tranh giành môn phái không can hệ gì đến ngươi!
Cừu Thiên Hiệp kêu lên sửng sốt:
- A! Hích Bá Vong? Cương chỉ truy hồn?
Gã cầm Ngô câu kiếm kêu lên kinh ngạc:
- Thế nào? Ngươi khiếp đảm à?
Cừu Thiên Hiệp rúng động tận đáy lòng, cúi đầu nín lặng, lúi lưỡi chẳng thốt nên lời.
Nguyên vì, lấy điều ân oán ra suy luận thì Cương chỉ truy hồn Hích Bá Vong đối với Cừu Thiên Hiệp có cái ân thừa tặng công tại võ lâm giang hồ, đáng gọi là người ân, nhưng chẳng cần hỏi sự tình xảy ra, cũng đủ biết Hích Bá Vong chết dưới tay Bích Nam Hùng. Hôm nay con hắn là vì nghĩa cả mà báo thù, thì chính họ làm một điều thiên kinh đại nghĩa đáng khen, ta cản trở sao phải!
Cừu Thiên Hiệp suy nghĩ đến đây vụt quay lại nhìn Cái thế ma quân Bích Nam Hùng, chỉ thấy lão râu bạc nhuộm hồng, da vàng, mắt đỏ, thần sắc trông thật thảm hại, lại quay nhìn sang Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng thì thấy mặt hoa ủ dột, lệ đổ như mưa, bao nhiêu sự khó khăn ràng buộc khiến Cừu Thiên Hiệp chỉ cất tiếng thở dài và buộc miệng nói to:
- A! Ta tưởng đâu các vị là thủ hạ... là trảo nha của Huyết quang giáo chứ!
Không ngờ gã thanh niên tay cầm Tang môn kiếm tỏ vẻ bất mãn gắt to:
- Đáng cười chưa! Chúng gia gia còn xem Cửu đại môn phái chưa thấm vào đâu?
Sá gì một giáo phái tí teo Huyết quang giáo!
Ngay lúc đó, Đằng Hồng Tiêu và Nhan Như Ngọc đã hạ xuống tràng viện...
Nhan Như Ngọc chưa kịp đứng vững đã nghe tên thanh niên cao thủ nói, khiến nàng uất giận xung lên, bằng giọng nói như ma kêu hét lên kinh hoàng:
- Tên vô đầu tiểu bối kia! Huyết quang giáo bé nhỏ ở chỗ nào? Vậy chứ ai... lớn hơn Huyết quang giáo? Ngươi hãy nói mau!
Chỉ vì nàng quá giận, nên không để thanh niên cao thủ trả lời, nàng tuốt thanh kiếm múa lộng một vòng, tiến đến công kích bốn tên thanh niên cao thủ, thế mạnh chiêu nhanh không tưởng tượng được.
Bốn thanh niên cao thủ vừa trông thấy vội tung mình nhảy trái qua một bên né tránh, một mặt chúng tuốt nhanh quái kiếm, huy động ra chiêu thức, túa ra bao vây Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc, thực là hoa lạc giữa rừng gươm, nguy hiểm vô ngần.