Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 686 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65: Hoàng Hậu
iết Quân Lương không nhanh không chậm tiêu sái tiến đại điện, sau đó ngồi xuống, mọi người thỉnh an xong, Tiết Quân Lương mới ra vẻ kinh ngạc nói: “Thế tử làm sao vậy, nhiều năm không gặp, hiện giờ lại tiều tụy, chắc là đả kích rất lớn, cô sớm nghe thế tử hiếu thuận, vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, nên nén bi thương mới tốt.”
Tiết Quân Lương nói mấy câu, khiến mọi người có cảm giác là lạ, âm dương quái khí, Tiết Trường Kính vội vàng phụ họa lời y, vẻ mặt kinh sợ.
Tiết vương cũng không nói đến chuyện thừa kế, chỉ hỏi thân thể Tiết Trường Kính thế nào, dân chúng ở đất phong ra sao.
Tiết Quân Lương lại tiếp tục cười nói: “Tuy lúc hoàng thúc còn tại thế, cô không thường gặp hắn, nhưng cô và hoàng thúc tình cảm thân hậu, không thể tưởng được đến hôm nay Trường Kính vẫn chưa có chính thê, chẳng phải là khiến hoàng thúc chạnh lòng sao? Trước mắt ngươi thật vất vả mới đến kinh thành một chuyến, cô không có phần thưởng nào tốt ban cho ngươi, liền giúp ngươi tìm một chính thê xứng đôi, thế nào?”
Tiết Trường Kính đứng phía dưới trộm đổ mồ hôi, hắn không biết Tiết vương có nghe chuyện hắn thích nam sắc hay không, lúc Chính An hầu còn tại thế có biết hắn yêu thích nam sắc, nhưng hắn cũng cưới mấy phòng tiểu thiếp, quản cũng quản không được, cuối cùng không quản nữa.
Mà trong triều thần chỉ Đằng Vân và Tiết Hậu Dương biết bản tính của Tiết Trường Kính, nghe Tiết Quân Lương nói vậy, liền biết trò hay sẽ đến.
Quả nhiên Tiết Quân Lương không cô phụ kỳ vọng của mọi người, bí hiểm cười nói: “Vài ngày trước Phụng chủ còn nhắc chuyện liên hôn với cô, cô nghĩ công hầu chỉ còn Hậu Dương, lại ngại nữ nhi của cửu công Phụng quốc đều là kim chi ngọc diệp, Hậu Dương tâm tư rất thô, sợ chậm trễ, không ngờ Trường Kính chưa đón dâu, vậy thì tốt quá, hiện tại cô tự mình chỉ hôn cho ngươi.”
Tiết Trường Kính sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, nữ nhi của cửu công Phụng quốc được nuông chiều từ bé, đến lúc đó phu quân không chạm nàng, chẳng phải là khinh thường Phụng quốc, còn không khơi mào chiến hỏa hai nước sao.
Không chờ Tiết Trường Kính lên tiếng, Tiết Hậu Dương liền đứng ra, cười nói: “Thần đệ cũng thấy việc này rất tốt, thần đệ thường xuyên ra sa trường, cũng sợ chậm trễ quận chúa.”
Tiết Quân Lương nói: “Việc này rất tốt, Trường Kính a, nếu ngươi không có dị nghị gì, như vậy định rồi.”
Tiết Trường Kính muốn phản bác, nhưng nhìn đến bộ dáng tự tiếu phi tiếu của Tiết Quân Lương, nhịn không được liên tưởng đến trượng trách lúc trước, cả người lại đau lên, cuối cùng sợ tới mức không dám nói chuyện.
Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Vậy định rồi… Như thế, cô còn một việc muốn nói.”
Y nói xong, dừng một chút, lại cười nói: “Lần trước tặc tử Chương Hồng xâm phạm Minh Thủy, Đằng khanh bất đắc dĩ nắm giữ ấn soái xuất chinh, hiện giờ Chương Hồng đã giết, toàn bộ tặc tử bị bắt, nên ca ngợi Đằng khanh mới đúng.”
Đằng Vân nghe y nhắc tới mình, tiến lên nửa bước, cúi đầu nói: “Vi thần sợ hãi, bệ hạ quá khen.”
Tiết Quân Lương cười nói: “Ngươi không cần khiêm tốn. Nếu Đằng khanh đã chiến thắng trở về, chuyện lần trước hẳn nên làm xong, Thẩm thái phó nói rất đúng, mệnh cách của Đằng khanh chính là trợ giúp cô, không bằng liền thừa dịp Trường Kính đại hôn, cũng đón Đằng khanh tiến cung.”
Đằng Vân nhất thời sững sờ, mở to hai mắt nhìn Tiết Quân Lương, biểu tình của Tiết Quân Lương không giống đang trêu chọc, nhưng dù sao hắn cũng là một nam tử, bị người nói như vậy, trong lòng Đằng Vân vẫn cảm thấy không qua được.
Tiết Trường Kính lập tức phóng ánh mắt hiểu rõ tới, giờ hắn đã biết tại sao mình bị đánh, hóa ra động người không nên động.
Đằng Vân tự nhiên chú ý tới ánh mắt của Tiết Trường Kính, trong ánh mắt kia có ngạc nhiên, cũng có chế nhạo, tay không tự chủ nắm thành quyền, Đằng Vân cũng không nói lời nào.
Tiết Quân Lương nhìn thấy ánh mắt của Tiết Trường Kính, liền híp mắt, y không tự chủ được chú ý tới cảm thụ của Đằng Vân, lúc này nhìn Đằng Vân chịu khổ sở, trong lòng cũng không thoải mái, miệng tựa hồ không nghe sai sử.
Nói: “Cô thực hiện coi như là thuận theo thiên ý, dù sao cũng không chỉ một người nhắc tới chuyện này với cô, nếu các ái khanh có dị nghị hiện tại liền nói ra, cô không phải người chuyên quyền độc đoán, đúng không? Kỳ thật cô có chút thay đổi tâm ý, trí tuệ và công lao của Đằng khanh mọi người đã tận mắt thấy, cô nghĩ, nếu đón hắn tiến cung, tựa hồ lại ủy khuất hắn, không bằng như vậy… Nếu Đằng khanh có tài có đức, hơn nữa thân phận hiển quý lập nhiều chiến công, liền để hắn đứng đầu tam cung lục viện, không biết ý chư vị thế nào?”
Tiết Quân Lương vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc, sôi nổi bàn luận, tựa hồ đang nhìn xem ai là người đầu tiên đứng ra phản đối, nhưng qua nửa ngày, cũng không ai đứng ra, nhiều nhất là khe khẽ nói nhỏ.
Đằng Vân nhíu mày, hắn càng thêm không hiểu Tiết vương đang nghĩ gì, nếu muốn quyển cấm hắn, lúc trước phong quý phi, đã là cho hắn chút thể diện, hắn trăm triệu không ngờ, Tiết Quân Lương nói ra, lại là muốn hắn làm hoàng hậu.
Tiết Trường Kính càng liên tục nhìn Đằng Vân, như muốn tìm ra trên người Đằng Vân có chỗ nào không giống người thường, hoặc có chỗ nào khiến Tiết vương mê đến thần hồn điên đảo, chỉ sợ không đơn giản là khuôn mặt, nếu trên mặt hắn không có sẹo còn có khả năng được thông qua.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Dực đứng ra nói: “Đằng Nam hầu tài đức vẹn toàn, đúng là lựa chọn tốt nhất trở thành hoàng hậu, vi thần cũng tin tưởng, với tài trí của Hầu gia, ngay cả sa trường đều có thể bách chiến bách thắng, huống chi là tam cung… Chẳng qua chuyện này có chút rườm rà, cũng không phải một sớm một chiều có thể làm tốt, không bằng trước hết bệ hạ thỉnh Chính An hầu thế tử chọn lựa bức họa, trả lời Phụng chủ.”
Sao Tiết Quân Lương không hiểu kế hoãn binh của Thẩm Dực, bất quá y cũng không cần, kỳ thật Tiết Quân Lương nói xong cũng âm thầm kinh hãi, dù gì người trước mắt là người y để tâm, nhưng đồng thời là người y một lòng muốn giết; có lẽ y đã đánh giá thấp địa vị của Đằng Vân trong lòng mình, đồng thời lại đánh giá quá cao sự lãnh tĩnh của bản thân.
Tiết Quân Lương gật đầu nói: “Thẩm thái phó nói có đạo lý, việc này tạm thời như thế, để Chính An hầu thế tử chọn lựa bức họa xong, liền chọn ra ngày tốt, nghênh thú Phụng quốc quận chúa.”
Tan triều, Tiết Quân Lương muốn giữ Đằng Vân, nhưng y không biết phải nói gì với hắn, mà không nói được gì lại dẫn đến xấu hổ, đành phải từ bỏ, chỉ giữ Tiết Hậu Dương, vì hắn thỉnh cầu gặp Tiết vương.
Tiết Hậu Dương nói: “Thần đệ biết chuyện này thần đệ không nên xen vào, chính là thế tục làm khó, vì sao bệ hạ đột nhiên muốn lập Đằng Nam hầu vi hậu?”
Tiết Quân Lương thở dài, nói: “Vậy ngươi vì sao không thú thê?”
“Này…”
Tiết Hậu Dương không được tự nhiên gãi gãi mặt, nói: “Thần đệ là thật tâm đối đãi Đằng tiên sinh, cho nên… Cho nên không thể tái giá, cũng không muốn tái giá.”
“Ngươi cảm thấy tái giá sẽ ủy khuất Đằng Thường?”
“Kỳ thật thần đệ cảm thấy, đây không phải là chuyện ủy khuất hay không ủy khuất… Dù sao Đằng tiên sinh là nam tử, đôi khi y còn mạnh hơn thần đệ, chính là cảm thấy… Nếu thật sự có tâm, tất nhiên là thành tâm đối đãi, sao có thể dung hạ người khác.”
Tiết Quân Lương lẳng lặng nghe hắn nói, mắt nhìn phía trước, cũng không biết đang nhìn cái gì, qua thật lâu, thậm chí Tiết Hậu Dương cảm thấy y đang ngây người, Tiết Quân Lương mới thu hồi ánh mắt, cười nói: “Nghe quân nói một buổi, còn hơn đọc sách mười năm.”
“Bệ hạ… Ngài đừng giễu cợt thần đệ.”
“Không phải giễu cợt ngươi,” Tiết Quân Lương nói: “Ta cũng cẩn thận nghĩ qua chuyện này, nếu ta phong Đằng Nam hầu vi quý phi, hoàng hậu không có, sao ta có thể để người khác làm hoàng hậu chứ?”
“Bệ hạ ngài…”
Tiết Hậu Dương kinh ngạc nói một nửa, lại đột nhiên dừng lại, giống như cảm thấy không nên tiếp tục nói.
Tiết Quân Lương lại gật gật đầu, tựa hồ khẳng định lời Tiết Hậu Dương không có nói ra.
Tiết Hậu Dương càng kinh ngạc, trong lòng loạn thêm loạn, hắn ra đại điện, còn đụng phải Đằng Vân từ sở quân cơ đi ra, nhất thời có chút bối rối, ấp úng chắp tay chào Đằng Vân.
Đằng Vân bị phản ứng của Tiết Hậu Dương làm mơ hồ, hai người ra cung là cùng đường, Tiết Hậu Dương lại nói còn có chuyện quan trọng, bảo Đằng Vân đi trước, xa xa nhìn bóng dáng của Đằng Vân, Tiết Hậu Dương mới thở dài, càng ngày càng cảm thấy mình quá rỗi việc, dù sao chuyện này không liên quan đến mình, phải là chuyện của Đằng Vân và Tiết Quân Lương mới đúng.
Tiết Hậu Dương dạo trong cung một lát, cân nhắc Đằng Vân đã đi xa, mới ra cung, trực tiếp hồi phủ, trong lòng hắn có rất nhiều chuyện, muốn tìm người nói một câu, đương nhiên người này nhất định là Đằng Thường.
Tiết Hậu Dương vội vã về phủ, xoay người xuống ngựa liền kêu hạ nhân dắt đi, ném áo choàng cho hạ nhân, thuận miệng hỏi, “Đằng tiên sinh đâu?”
“Đằng tiên sinh ở hậu viện…”
Tỳ nữ chưa nói xong, Tiết Hậu Dương đã nhanh chóng đi tới hậu viện, tỳ nữ nhìn bóng dáng vội vã của Hầu gia, cũng không tiếp tục nói, kỳ thật nàng muốn nói, “Đằng tiên sinh ở hậu viện, Đằng Nam hầu đến đây, đang trò chuyện.”
“Tiên sinh! Ta…”
Tiết Hậu Dương từ xa hô lên, nhưng nói một nửa, liền thấy Đằng Thường ngồi cạnh bàn đá, kế bên là một người, tuy trên mặt có sẹo, thoạt nhìn thực đáng sợ, nhưng nhìn kỹ lại có vài phần khí chất nam tử nho nhã.
Nhất thời lời Tiết Hậu Dương nghẹn tại cổ, thiếu chút nữa nghẹn chết, bước tới chào hỏi: “Đằng Nam hầu đến đây, thế nhưng hạ nhân không nói cho ta biết, chậm trễ.”
Đằng Vân nhìn bộ dáng lỗ mãng của hắn, lại nhớ đến vẻ trầm ổn lúc lâm triều, không khỏi nở nụ cười: “Là ta mạo muội tới quấy rầy Hầu gia, xin đừng trách tội.”
“Không không không…” Tiết Hậu Dương vừa xua tay vừa nói: “Ngươi nói chuyện với Đằng tiên sinh ta đi trước, không quấy rầy các ngươi.”
Đằng Thường nói: “Hầu gia dùng cơm trưa chưa?”
Tiết Hậu Dương lắc đầu nói: “Còn chưa.”
“Nếu như vậy, không bằng cùng nhau dùng bữa.”
Tiết Hậu Dương nghe được Đằng Thường bảo mình dùng bữa, đương nhiên gật đầu, sau đó Đằng Thường lại nói: “Đằng Nam hầu cũng lưu lại sao?”
Đằng Vân cười nói: “Nếu phương tiện.”
Vì thế ba người liền vây quanh bàn đá bày ngọ thiện, Vạn Niên Hầu phủ chưa từng quá để ý lễ nghi, không có hạ nhân bố thiện, Tiết Hậu Dương cảm thấy bị người vây quanh sẽ ăn cơm không trôi.
Đằng Vân và Đằng Thường trò chuyện với nhau thật vui, sở thích và tác phong của hai người có nhiều chỗ giống nhau, tự nhiên có chuyện để nói, Tiết Hậu Dương cũng không xen ngang, Đằng Thường ngẫu nhiên hỏi hắn một câu, hắn liền đáp một câu, không khí cũng không tệ lắm.
Tiết Hậu Dương nhìn Đằng Thường cười với Đằng Vân, trong lòng tự nhắc nhở, Đằng Nam hầu kỳ thật là chất tử của Đằng Thường, nghĩ như vậy, nhưng ăn gì cũng cảm thấy vô vị.
Tiết Hậu Dương tự nhận là người thô tục, tuy sinh tại cấm cung, đọc sách cũng xem như tinh thông, nhưng hắn vẫn là người thẳng thắn, thích ăn dấm chua, mà Đằng Thường hoàn toàn tương phản, trên người Đằng Thường lộ ra khí chất văn nhân, nho nhã lễ độ lại kiên nghị, rất hợp với tác phong nho nhã của Đằng Vân.
Điều này khiến Tiết Hậu Dương có cảm giác mình là người ngoài cuộc…
Hai người hàn huyên qua ngọ, tới chạng vạng Đằng Vân mới rời đi, Đằng Thường lưu hắn dùng bữa tối, Đằng Vân cười cười, tựa hồ trong lòng biết rõ ràng, chỉ nói là: “Không làm phiền.”
Chờ Đằng Vân đi rồi, Đằng Thường đột nhiên hỏi: “Hôm nay vào triều, chắc chắn Tiết nói gì đó, đúng không?”
“A… Tiên sinh cũng nghe?”
“Không, lời đồn đãi còn chưa truyền tới phủ nhanh như vậy, là ta phát giác.”
Đằng Thường cười nói: “Hầu gia biết không, mặc dù hắn nhỏ hơn ta vài tuổi, nhưng ta cũng nhìn hắn lớn lên, chỉ lúc trong lòng có việc, hắn mới nói nhiều như thế.”
Tiết Hậu Dương thở dài: “Tiên sinh thực hiểu hắn.”
Lập tức nói: “Hôm nay lâm triều, Tiết vương nói muốn thừa dịp Chính An hầu thế tử đại hôn, cũng đón Đằng Nam hầu tiến cung.”
Đằng Thường cũng không có nhiều phản ứng, chỉ nói: “Xem ra ta đoán không sai.”
Tiết Hậu Dương nói: “Còn phía sau đâu, nhất định tiên sinh không đoán được.”
“A?”
“Đại vương muốn đón Đằng Nam hầu tiến cung, lập vi hoàng hậu.”
Đằng Thường kinh ngạc một chút, bất quá lập tức hiểu rõ cười cười, “Mặc dù là ngoài ý liệu, nhưng thật là tình lý bên trong.”
“Tình lý bên trong?”
Tiết Hậu Dương nói: “Ta hạ triều đi gặp Tiết vương, tuy Đại vương không chính miệng thừa nhận, nhưng tựa hồ đối với Đằng Nam hầu, là thật tâm thực lòng…”
“Thiệt tình thực lòng…”
Đằng Thường mỉm cười, “Có lẽ, nhưng đế vương đa tình, sủng hạnh phi tử nào không phải thực tâm? Mấu chốt là, phần thực tâm này có thể duy trì bao lâu, là mười ngày, một tháng, hay là một năm… Mười năm…”
Tiết Hậu Dương lắc đầu, hắn cũng không biết.
Chính An hầu thế tử chọn xong bức họa, Tiết Quân Lương liền phân phó đi Phụng quốc nghênh đón quận chúa, chuyện này hiển nhiên không thể giao cho Triệu Lục, nếu phái Triệu Lục đi, chẳng phải khơi mào chiến hỏa hai nước.
Hơn nữa Phụng quốc muốn thỉnh hòa, vì vậy phải bảo vệ quận chúa an toàn tới đây, Tiết Quân Lương cũng không cần quá lo lắng, liền phái Triệu Thống qua nghênh đón.
Triệu Thống tới Phụng quốc, Phụng quốc không thể chậm trễ, phái Thừa tướng đến thiết yến khoản đãi sứ giả.
Tuy Triệu Thống nghe chuyện Lữ Thế Thần từ quan, nhưng cũng đã nhiều ngày, còn tưởng đến yến hội lần này có thể nhìn thấy Lữ Thế Thần, chế nhạo hắn một phen, chỉ tiếc, hầu hết quan lớn quan nhỏ đều đến, cũng coi như cho Tiết quốc mặt mũi, duy độc không phát hiện Lữ Thế Thần.
Sau khi Triệu Thống nghe ngóng, mới biết được hiện tại Lữ Thế Thần vẫn từ quan, tướng phủ không ở, mà ở tại một ngôi nhà nhỏ trong kinh thành.
Đương nhiên Triệu Thống biết Lữ Thế Thần là trong sạch, nhưng y lại là người thẳng tính, cũng không rõ khúc chiết trong đó, tuy Phụng Minh tín nhiệm Lữ Thế Thần, nhưng sợ dân ý bất hòa, không thể dùng hắn.
Sai người hỏi thăm chỗ ở của Lữ Thế Thần, Triệu Thống muốn đi bái phỏng một chút, biết đâu có thể mượn sức người này giúp Tiết quốc, người mà Đằng Nam hầu và Lang Tĩnh đều khuyên hàng không được, mình có thể thành công, đương nhiên sẽ khiến người khác thêm vài phần kính trọng.
Chính là khi y nghe được nơi ở, mới giật mình, đất kinh thành đắt đỏ, Lữ Thế Thần làm quan thanh liêm, mua không nổi phòng tốt, may mà có người giúp, mới có một căn nhà tạm.
Tiểu viện này là nhà giàu bỏ lại, ra vào đều có cửa nhỏ, dù vứt đi nhưng vẫn rất tốt.
Lữ Thế Thần có chút gầy yếu, nhưng tinh thần không sa sút, trên bàn của hắn đặt rất nhiều sách, mỗi quyển đầu đánh giấu phê bình.
Lữ Thế Thần nhìn thấy Triệu Thống, lại không phản ứng gì, chỉ vừa xem sách vừa nói: “Ta nghe tướng quân tới đón quận chúa, nhưng không ngờ tướng quân sẽ tới đây, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.”
Hắn nói xong, không cho Triệu Thống thời gian nói chuyện, lại nói: “Nếu tướng quân tới chiêu hàng, thứ cho Thế Thần nói thẳng, không cần tốn võ mồm, để tránh tiểu nhân nhanh mồm nhanh miệng, khiến tướng quân không vui.”
Triệu Thống nhìn hắn nửa ngày mới nói: “Ngươi dù ở đây, cũng không chịu đến Tiết quốc thi triển khát vọng?”
“Có lẽ trên đời này có rất nhiều người sai mắt mà thưởng thức ta, nhưng Lữ Thế Thần đọc sách từ nhỏ, biết làm người không thể vong ơn, đại ân của Phụng vương còn chưa báo, trừ phi không có Phụng quốc, bằng không Lữ Thế Thần sẽ không chết tâm.”
Triệu Thống cười một tiếng, nói: “Nói thực tốt, trừ phi không có Phụng quốc.”
Lữ Thế Thần nghe ra ý của y, cười nói: “Ta cả gan hỏi một câu, nếu Tiết quốc không có, tướng quân sẽ làm thế nào?”
Hắn nói xong không đợi Triệu Thống đáp lời, lại nói: “Suy nghĩ của ta và tướng quân về điểm này, hiển nhiên giống nhau.”
Triệu Thống gật gật đầu, dừng một lát, mới nói: “Ngươi từ nhỏ đọc sách, mà ta từ nhỏ tập võ, tự phụ quang minh lỗi lạc, hiện tại ngươi nghèo túng như thế, là lỗi của ta, tuy ta cảm thấy không có gì hối hận, dù sao đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhưng tính tình của ngươi ta thưởng thức, ta thiếu ngươi một lần, sau này nếu xung đột, ta nhất định sẽ tha ngươi một lần.”
“Tướng quân nói thế, chuyện sau này vẫn là chuyện xấu.”
Triệu Thống cười nói một câu “Đương nhiên”, lắc lắc tay, lập tức rời đi.
Vì trong lòng Phụng Minh có khúc mắc, cũng không tới gặp Triệu Thống, quận chúa theo đại quân xuất phát, Phụng Minh mới lên trạm canh của Minh Thủy, xa xa nhìn theo.
—-
Quận chúa từ Phụng quốc khởi hành, Tiết Quân Lương sớm cho người chuẩn bị hôn sự của Tiết Trường Kính, lại đề cập lại chuyện lập Đằng Vân vi hậu, Thẩm Dực còn chuẩn bị kéo dài một chút, kết quả lần này Tiết Quân Lương không để Thẩm Dực thực hiện được.
Mọi người liền giằng co, Thẩm Dực trán đầy mồ hôi, liên tiếp nhìn Đằng Vân.
Đằng Vân không rõ Tiết Quân Lương có ý gì, Tiết Quân Lương chưa bao giờ nói thẳng ra, hơn nữa thái độ của y rất kỳ quái, khi lãnh khi nhiệt, khi thì quan tâm khi thì bất hòa, tuy Tiết Hậu Dương biết, nhưng cảm thấy mình là người ngoài cuộc, cũng không dễ nói, Đằng Thường càng không muốn nói với Đằng Vân, sợ đâm thủng tầng giấy này, ngược lại là trợ giúp Tiết Quân Lương, cho nên hiển nhiên Đằng Vân không biết.
Cuối cùng vẫn là Đằng Vân đứng ra, nói: “Vi thần là mãng phu, quen tại sa trường, chỉ sợ phá hủy quy củ.”
Tiết Quân Lương sắc mặt thảm bại, bởi vì y biết Đằng Vân không hiểu tình cảm của mình, vẫn tưởng mình tính kế hắn.
Thẩm Dực hạ triều liền đi cầu Lang Tĩnh, nói vài lời hay, Lang Tĩnh cũng không đi yết kiến, Thẩm Dực chỉ có thể nói: “Ngươi ngẫm lại, nếu ngươi khuyên nhủ được Đại vương, đó cũng là chuyện tốt, Đại vương nhất thời xử trí theo cảm tính, về sau tất nhiên hối hận, ngươi hiện tại khuyên can, nhất định sẽ nhớ công lao của ngươi, về sau Trấn Cương hầu có chuyện gì còn dễ nói!”
Lúc này Lang Tĩnh mới tiến cung, chỉ nói một câu, tuy sắc mặt Tiết Quân Lương vẫn thảm bại, nhưng không nói tiếp chuyện lập hậu, chỉ phong Đằng Vân vi quý phi.
Lang Tĩnh nói: “Bệ hạ làm thế không sáng suốt, để tay lên ngực nghĩ lại, nếu Đại vương cố ý làm thế, chỉ sợ là hận Đằng Nam hầu sâu vô cùng, muốn đẩy Đằng Nam hầu ra mũi đao đầu sóng, mong diệt trừ cho mau.”
Sửu Nương Nương Sửu Nương Nương - Vân Quá Thị Phi