Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Chương 64
B
ên Gia Tuấn không được nghỉ lễ, anh kể cô nghe rằng anh tăng ca xong thì đi ăn khuya cùng Tiêu Cương và vài đồng nghiệp khác, sau đó tụ tập cùng trò chuyện, xem ti vi mừng năm mới. Bây giờ anh đã về phòng nghỉ ngơi nhưng không ngủ được, sực nhớ trong nước giờ này là đêm giao thừa nên gọi điện cho cô.
Nhâm Nhiễm khôi phục nhịp thở đều đặn sau một hồi loạn xạ. "Có nghe tiếng pháo bên em không?"
"Thật náo nhiệt, anh cũng có gọi điện về nhà, Mẫn Nghi nói với anh, Tiểu Bảo đã dám đốt pháo một mình, muốn ngăn cũng không ngăn được." Anh dặn dò cô, "Em đừng nhốt mình trong nhà mãi, ra ngoài cho khuây khỏa."
"Em biết, em có hẹn với mấy bạn trong hội xe, ngày mai sẽ lái xe đến bãi trượt tuyết Trương Gia Khẩu."
Gia Tuấn bật cười, "Trước đây ở Mt.buller (sân trượt tuyết gần Melbourne), lúc bắt đầu em và Mẫn Nghi đều thề thốt rằng không bao giờ quay lại đó, nào ngờ lúc 5 giờ chiều người ta đòi đóng cửa mà hai em còn chưa nỡ đi về."
Đó là lúc họ vừa đến Úc chưa bao lâu, Gia Tuấn lái xe dẫn họ đi trượt tuyết. Sau này thì ba người không bao giờ đồng hành nữa, giờ hồi tưởng lại, những ngày tháng vô lo đó thật sự quá xa xăm.
Cô không muốn nghĩ nhiều về quá khứ: "Nghe nói Trương Gia Khẩu có đến mấy sân trượt tuyết, còn có thể nướng thịt dê, tận hưởng cảnh vật vùng ngoại ô, thật tuyệt!"
"Vậy thì tốt, nhớ mang theo kính bảo vệ mắt, chơi vui vẻ và phải chú ý an toàn."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Nhâm Nhiễm rối bời đặt điện thoại xuống, cô muốn nằm hẳn trong phòng không bước ra ngoài nữa nhưng lại không thể.
Cô nói mà không hề nhìn anh, "Trần Tổng, không còn sớm nữa, mời ông..."
Trần Hoa đến gần cô, cô thụt bước theo bản năng, "Xin đừng như vậy, nếu không tôi xem như ông đã đi trái với ý nguyện của mình, cưỡng ép tôi."
"Rõ ràng em vẫn còn cảm giác với anh, hà tất phải đè nén cảm xúc."
"Đó là phản xạ bản năng của cơ thể, với tình yêu là hai chuyện khác nhau." Nhâm Nhiễm mệt mỏi, "Ông là đàn ông, trước và sau tôi ông đều có người yêu, không cần phải hỏi tôi phản xạ cơ thể là gì chứ?"
Trần Hoa dở khóc dở cười, "Điện thoại lúc nãy là của Kỳ Gia Tuấn đúng không?"
"Đúng."
Trần Hoa chỉ đứng cách cô một bước, lẳng lặng nhìn cô, "Lại là Kỳ Gia Tuấn. Nhâm Nhiễm, em mãi là một cô bé cố chấp. Anh không muốn trông thấy em cứ dấn thân vào cuộc sống của hắn, điều hắn mang đến cho em rất có thể chỉ là phiền toái. Nếu hắn yêu em như hắn tuyên bố thì sẽ không kết hôn sinh con với người khác khi có em bên cạnh, lại còn ngang nhiên dùng thân phận của một kẻ đã có gia đình đến quấy rối em."
"Trần Tổng, ông xưa nay vẫn rất tự phụ, quả quyết, ông có thể sắp xếp cuộc sống của mình theo ý nghĩ của bản thân, ông không do dự khi đưa ra phán đoán. Và đại khái là ông đã cho rằng, hầu hết mọi người đều là những người rất bình dị, họ sẽ có những lúc yếu đuối, sẽ phạm sai lầm, sẽ làm những điều ngốc nghếch và sẽ làm tổn thương người khác, đồng thời làm tổn thương chính mình, không phải lúc nào họ cũng hiểu rõ điều bản thân mong mỏi nhất là gì, phải kiên trì điều gì đến cùng. Tôi và anh Tuấn đều là những người bình dị như thế, hãy để chúng tôi sống cuộc sống của riêng mình, không cần ông phải phí sức phê bình."
Trần Hoa đau khổ cười, "Hễ nói đến hắn là tinh thần hi sinh của em lại trỗi dậy, em không thể khách quan được."
Nhâm Nhiễm không tức giận, cô cũng cười, "Tôi phải nói thế nào thì ông mới hiểu, tôi không dự định hi sinh bản thân. Tinh thần hi sinh rất vĩ đại, lắm lúc chỉ nhận được kiểu tình cảm khiên cưỡng. Mẹ tôi hi sinh cuộc sống của bà vì muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc cho tôi, rồi tôi đã hủy diệt nó. Tôi cảm thấy đau lòng cho sự hi sinh của mẹ, không xứng đáng chút nào. Nếu như thời gian có thể quay về, tôi thà rằng mẹ có thể sống ích kỉ hơn. Tôi mãi mãi yêu mẹ, nhưng tôi sẽ không đi vào con đường của bà. Tôi sẽ cố gắng không gán ghép tình yêu của tôi vào người khác, cũng không chấp nhận người khác phải hi sinh vì tôi."
"Em yêu Kỳ Gia Tuấn không?"
"Tình cảm giữa chúng tôi không phải là kiểu tình yêu ông lí giải được. Không sai, tôi không ngần ngại thừa nhận với ông rằng, anh Tuấn yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy. Chúng tôi đều thất vọng về cha, đều hoảng sợ tương lai, ngay từ khi chúng tôi vẫn còn là hai đứa trẻ thì đã nương tựa nhau sâu sắc, mãi không ruồng bỏ nhau."
"Thậm chí em không phân biệt rõ đó là tình yêu hay tình thân thì đã chuẩn bị gắn kết cuộc sống của mình với hắn rồi."
"Chúng tôi không bàn về chuyện đó, chuyện sau này, sau này hãy tính toán. Nhưng có một điều tôi biết rất rõ, anh ta là người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương tình cảm của anh ấy, chỉ với điều đó, tôi đã không thể ở bên cạnh ông."
Trần Hoa không thể tin vào tai mình, anh nhìn cô: "Chính vì nguyên nhân này mà em không dự định cho anh bất kỳ cơ hội nào sao?"
Nhâm Nhiễm nhìn thẳng vào anh, không né tránh: "Anh xem, anh không thể chịu đựng điều này đúng không? Lần sau đừng bao giờ nói với một phụ nữ rằng anh bất chấp cô ta có yêu anh không, chỉ cần anh yêu cô ta là được. Yêu là thứ tình cảm cần nhận được sự đền đáp, không ai có thể kiên trì tình yêu khi chỉ có một mình. Nhất là với kiểu đàn ông tự phụ như ông sẽ có yêu cầu càng cao trong tình cảm, tôi đã không còn là một đứa bé có thể bất chấp tất cả từ lâu rồi."
Lúc này, tiếng pháo bông ngoài cửa sổ vang lên như sấm, bông pháo in trên nền trời sáng rực. Nhâm Nhiễm nhìn ra ra ngoài cửa, bình lặng nói: "Tuyết đã vơi hẳn, Trần Tổng, về nghỉ ngơi sớm, lái xe cẩn thận."
Trần Hoa đứng dưới lầu đúng vào thời khắc bước sang năm mới, toàn thành Bắc Kinh được bao phủ bởi trời hoa rực rỡ, bởi không khí đầy mùi thuốc pháo. Anh ngước đầu nhìn lên, những vệt sáng vẫn lượn quanh bầu trời tăm tối, từng bông pháo to rực nở giữa bầu trời.
Cảnh vật này làm anh nhớ đến cái đêm chào mừng thiên niên kỉ tại Quảng Châu.
Lúc ấy, khó khăn lắm anh mới thoát thân khỏi Bắc Kinh, anh đón chuyến bay buổi tối về Quảng Châu và vừa bắt kịp lễ chào mừng thiên niên kỉ mới trên dòng sông Châu Giang của người dân thành phố. Anh không có nhã hứng góp vui vào bầu không khí náo nhiệt đó, anh đi xe đến thẳng chung cư, lên lầu rồi dùng chìa khóa mở cửa... anh phát hiện ti vi đang bật, màn hình lúc sáng lúc tắt rọi vào cô bé đang nằm trên sô pha.
Anh đứng bên ngoài cửa, kinh ngạc vô cùng.
Anh đã đưa địa chỉ cho Nhâm Thế Yến vào nửa tháng trước khi ông cố tình đến tìm anh. Anh nghĩ cô đã theo cha về từ sớm nhưng không ngờ cô vẫn còn ở đây.
Anh bước qua ngồi quỳ bên ghế, chỉ trông thấy cô ôm chặt gối, co rúm thân người xanh gầy, chân mày nhíu chặt như đang nằm mơ và mơ màng gọi mẹ.
Lần đầu tiên anh phát hiện rằng, cô kiên cường và cố chấp nhiều hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng.
Hôm đầu tiên họ gặp nhau, anh chứng kiến cảnh cô rơi từ thiên đường xuống hiện thực tàn nhẫn, cô khóc đến tuyệt vọng trong lòng anh.
Cô khảng khái thổ lộ với anh những tình cảm nhen nhóm trong lòng, cô rụt rè như thế lại dũng cảm thành thật đến thế, cô khiến anh bất giác động lòng.
Vào lúc anh khốn khổ nhất, cô đã ngã vào lòng anh.
Cô kiên trì ở bên cạnh anh đánh tan mọi bình tĩnh và khả năng tự kiềm chế của anh.
Bất ngờ lớn nhất mà cô dành cho anh chính là việc để lại cho anh toàn bộ tài sản của mình, ra đi không lời hứa hẹn.
Điều anh luôn làm, chỉ là hưởng thụ tình yêu của cô.
Thậm chí sự hiểu lầm ở Úc cũng rất ích kỉ.
Có vẻ như anh không muốn làm náo loạn cuộc sống của cô, anh quả quyết xoay lưng bỏ đi. Thực chất, anh không thể chấp nhận việc sau khi đã xem tình yêu của cô như một lẽ đương nhiên thì lại đột nhiên bị cô quên lãng – đó cũng chính là điều anh chẳng thể giải thích rõ với cô.
Nương tựa tình cảm vào một cô gái như thế, khiến anh thấp thỏm không yên. Anh thầm nghĩ, nếu cô đã lựa chọn một người đàn ông khác, vậy thì, điều anh có thể làm được chỉ là hờ hững.
Nhưng cô đã chiếm trọn trái tim anh.
Bắt đầu từ giấc ngủ không được kiềm chế bằng lí trí, khắc khoải đến tận sâu trong kí ức của anh.
Từng chi tiết nhỏ nhặt khi hai người chung sống đã ẩn mình trong đáy lòng với phương thức kín đáo nhất, hễ được khơi dậy, sẽ sống mãi trong tim.
Anh phát hiện những gì anh từ chối thể hiện trước mặt mọi người, thực tế đã sớm được cô phát giác, thấu suốt.
Điều cô vỗ về, tuyệt không chỉ là giấc ngủ cận kề khi anh phải đắm chìm trong âu lo, nhưng anh đã hờ hững tất cả, vẫn kiêu ngạo tự phụ phân tích tình cảm của cô, quy kết tình yêu của cô vào bốn chữ "sùng bái mù quáng".
Anh cứ ngỡ anh nhìn thấu giấc mộng hão huyền của cô bé, dung túng cô hưởng thụ kì nghỉ cũng chẳng sao.
Chỉ sau khi xa nhau thì anh mới biết, khi cô cho đi quá nhiều tình cảm như thế thì tình yêu của cô cần kiên quyết và mạnh mẽ đến nhường nào. Cô đã từng yêu anh biết mấy!
Thoạt nhìn, tưởng chừng anh là người nắm quyền chủ động trong quan hệ giữa hai người, nhưng thực tế, cô luôn dũng cảm và kiên định hơn anh.
Cô độc một mình nhớ mong anh, đợi chờ anh cả trong những lúc anh không hề hay biết. Đến khi anh quay lại thì tình yêu của cô đã cạn kiệt và bắt đầu lãng quên anh.
Sáu năm trôi qua, cô không còn bộc lộ sự yếu đuối của mình với anh như trước đây, cũng giống như ánh mắt bình thản khi cô nhìn vào anh, cô không còn là bé gái bất chấp tất cả đi về nơi anh.
Anh đã đánh mất cô mãi mãi rồi sao?
Gió lạnh ôm lấy những mảnh pháo vụn hòa quyện cùng tuyết tung bay trên bầu trời.
Không biết bao lâu sau, tiếng pháo thưa dần, người dân thức chào năm mới cũng bắt đầu say giấc, căn phòng anh dõi theo cũng đã tắt đèn.
Anh vẫn đứng bất động nơi ấy.
Trong phòng ngủ tăm tối của mình, Nhâm Nhiễm ngồi dậy vén hờ rèm cửa sổ, nhìn bóng hình cao to thẳng đứng dưới lầu.
Đó là người đàn ông mà cô đã từng yêu tha thiết.
Cô lao vào anh, như thiêu thân lao về ánh lửa, lao về một số phận thần bí.
Thiêu thân không thể kháng cự sức hấp dẫn của ánh lửa, nó lao vào lửa với quyết tâm mù quáng, kết quả là làm tổn thương chính đôi cánh của nó.
Ánh lửa không thể kháng cự quyết tâm của thiêu thân, trong giây phút họ gặp nhau, ánh lửa bỗng rực sáng bất thường.
Không ai có thể dừng bước trước bánh lăn của thời gian, thấm thoát, cô đã là một phụ nữ trưởng thành, một người lớn thận trọng, cô không còn dũng khí để lao về ánh lửa nhưng tuyệt không hối hận tình yêu mãnh liệt mà cô từng quên mình phấn đấu.
Pháo bông nở bung trên nền trời Bắc Kinh, từ huyên náo đến dần tĩnh mịch, ánh đèn gần xa của mọi nhà cũng vụt tắt, chỉ còn lại ánh đèn vàng le lói trên đường. Tia sáng kéo bóng anh dài thật dài, ngả trên làn tuyết mỏng.
Cô hạ dần rèm cửa – từng chút, từng chút một và thầm nói với anh: Tạm biệt!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa đã để lại tất cả những hồi ức không thể xóa nhòa: những nỗi đau khắc cốt ghi tâm, niềm hạnh phúc khờ dại nhưng ngọt ngào. Tất cả đều là đoạn đường họ cùng bước qua, là những kí ức chỉ thuộc về riêng họ.
Cô không hoài nghi tấm lòng của anh khi anh mong hai người có một khởi đầu mới.
Chỉ là, qua bao thăng trầm, hai người đã lạc bước nhau mãi.
Cô nghĩ tình yêu mãnh liệt của mình đã để lại vết tích trong lòng người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo đó. Với mối tình si thời thiếu nữ của bản thân, đó không hẳn là một kết thúc nuối tiếc.
Ngoảnh mặt nhìn lại, ánh đèn lại rực rỡ, và ngày mai là một ngày mới.
Hết.