Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Thúy Ngọc
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5087 / 90
Cập nhật: 2015-12-06 08:47:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65
hắc Tiểu Tri đã biết về không gian hư ảo rồi chứ?” Tiêu Khung Diễn hỏi.
Đúng là cô đã từng vào trong đó một lần nhưng vẫn hết sức mờ mịt. Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời: “Anh ấy giữ kín miệng chư bưng, chẳng chịu tiết lộ với tôi gì cả. Khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh các anh, tôi chẳng có cách nào tự mày mò ra.”
“Tiểu Tri! Tại hồi đó anh không biết…em sẽ là người phụ nữ của anh”. Ứng Hàn Thời giải thích.
Tiêu Khung Diễn cũng cảm thấy câu nói này có vị chua chát, lập tức nói hộ boss nhà mình: “Đúng thế! Nếu ngài chỉ huy sớm biết cô là người phụ nữ của mình, nhất định anh ấy sẽ tạo không gian hư ảo hình trái tim. Tiểu Tri, đừng giận mà!”
Hình trái tim ư? Cẩn Tri hơi buồn cười.
Ứng Hàn Thời cất giọng áy náy: “Tiểu Tri…lần này, em có muốn hình trái tim hay không?”
Đâu ngờ anh nghiêm túc đến thế, Cẩn Tri phì cười: “Em không thích hình trái tim mà thích hình giọt nước hơn”.
Ứng Hàn Thời quay sang Tiêu Khung Diễn: “Chú hãy ghi nhớ”.
Tiêu Khung Diễn hô vang: “Vâng”.
Sau một hồi tán gẫu, bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Tiêu Khung Diễn nói: “Lần này, em muốn làm không gian nhỏ một chiều là được.” Ứng Hàn Thời gật đầu, Cẩn Tri thắc mắc: “Đó là gì thế?”.
Tiêu Khung Diễn giải thích; “Không gian chẳng cần lớn lắm! Tôi sẽ làm một thị trấn, khu rừng là mép không gian. Hay nói một cách khác, bên ngoài khu rừng sẽ chẳng có gì cả”.
Cẩn Tri gật gù, điều này hoàn toàn dễ hiểu.
“Về yếu tố sau, thật ra phần lớn không gian hư ảo đều là tuần hoàn một chiều.” Tiêu Khung Diễn nói tiếp: “Có nghĩ là, không gian sẽ không thể phát triển mãi mãi. Ví dụ như không gian này, tôi chỉ bố trí một ngày. Khi một ngày kết thúc, mọi người không kịp hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn cứ ở trong đó thì ngày hôm sau lẽ lặp lại y nguyên, vì thế mới gọi là tuần hoàn”.
Cẩn Tri nghi hoặc: “Liệu có bị họ phát hiện ra không?”
Ứng Hàn Thời đáp: “Không đâu. Bình thường em nằm mơ cũng đâu phát hiện ra là giả. Ý thức của em se quay về ngày hôm trước, sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
“Nếu có người bị nhốt mãi mãi trong không gian hư ảo thì sao?” Cẩn Tri hỏi.
Tiêu Khung Diễn “woa” một tiếng, Ứng Hàn Thời đáp: “Anh ta sẽ tiếp tục vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ”.
Câu trả lời này khiến Cẩn Tri bất giác rùng mình. Tiêu Khung Diễn cất giọng thích thú: “Không gian nhỏ này chẳng là gì cả. Không gian hư ảo quy mô lớn không chỉ có thể tuần hoàn theo quy định đã lập sẵn mà thậm chí nó còn có thể tự phát triển, dần trở nên hoàn thiện và hợp lí hơn. Nếu tồn tại ở trong đó một thời gian dài, tiềm thức của con người cũng sẽ ảnh hưởng lên không gian hư ảo, hình thành nên hiện tượng chiếu rọi nào đó, có tác dụng vào không gian hư ảo.”
“Giống phim điện ảnh Inception1 phải không?” Cẩn Tri hỏi. Ứng Hàn Thời mỉm cười. Tiêu Khung Diễn cũng cười: “Đó là phim điện ảnh tôi thích nhất đấy, rất hồi hộp và gay cấn. Có điều, bộ phim đó nói về những giấc mơ, còn chúng ta là không gian hư ảo thực sự. Hơn nữa, họ đã quá đề cao tiềm thức của con người, dùng tiềm thức tạo ra những giấc mơ phức tạp. Từ góc độ khoa học kĩ thuật, điều này là không tưởng. Nói chung, không gian hư ảo chỉ có thể được tạo ra từ máy tính mà thôi.
1.Inception là tác phẩm điện ảnh giả tưởng nổi tiếng của Mỹ, trong đó nhân vật chính có khả năng thâm nhập vào giấc mơ của người khác.
“Sau khi tiến vào không gian hư ảo chúng ta sẽ giải quyết những con vật đó bằng cách nào?” Cẩn Tri lại hỏi.
“Rất đơn giản.” Tiêu Khung Diễn đáp: “Bây giờ, chúng ta không thể làm gì họ bởi vì hai tiềm thức đều tồn tại trong cùng một cơ thể. Nhưng không gian hư ảo thì khác, chủ thể của nó là ý thức. Ý thức cho rằng bản thân là thứ gì. Trong không gian hư ảo sẽ xuất hiện trạng thái đó. Vì vậy, con người sẽ là con người, chó sẽ là chó. Họ sẽ tách ra, chúng ta cần xử lý những con chó là được”.
Đêm đã về khuya, Cẩn Tri ngồi bó gối trên đống cỏ, dõi theo Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn đang bận rộn trước máy tính. Ánh sáng từ màn hình hắt vào gương mặt của người đàn ông, anh xắn cao tay áo, mười đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Vào thời khắc này, anh chẳng khác nào một kỹ thuật viên IT bình thường cả. Cẩn Tri nghĩ thầm, đây cũng là khoảng thời gian tươi đẹp thuộc về cô và anh.
Thị trấn cổ cở dưới chân núi đèn đóm sáng trưng, tiếng còi hụ xe cảnh sát tới. Việc mười mấy người đàn ông mất tích đã bị phát hiện. Thế nên bây giờ, họ phải chạy đua với thời gian.
Một lúc sau, Tiêu Khung Diễn đứng dậy, vươn vai: “Em ra ngoài hít thở không khí trong lành một lúc. Người máy cần bảo dưỡng, nếu không sẽ bị han gỉ mất”. Cẩn Tri đứng lên, đi đến bên cạnh Ứng Hàn Thời, ôm cổ anh từ phía sau.
Ứng Hàn Thời đã gần xong công việc. Anh đẩy máy tính rồi kéo Cẩn Tri ngồi xuống đùi mình, đồng thời cất giọng trầm trầm: “Em đi cùng anh nhé!”.
Buổi trưa tĩnh lặng, ánh mặt trời như dải lụa mềm mại và trong suốt bao trùm khắp cả không gian. Tiếng ve sầu kêu râm ran và tiếng chim chóc từ ngoài cửa sổ vọng tới. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đang nằm trên giường nhà nghỉ. Anh giữ hai tay cô, hôn lên từng tấc da tấc thịt của cô. Cẩn Tri dần trở nên ý loạn tình mê nhưng vẫn không quên đẩy người anh; “Anh mau dừng lại đi. Bây giờ là ban ngày, chúng ta còn phải đi dạo quanh đây nữa đấy!”
Ứng Hàn Thời ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh biết. Tiểu Tri, bây giờ chúng ta đang ở trong không gian hư ảo.”
Cẩn Tri ngẩn người, còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, trên không trung đột nhiên xuất hiện hàng chữ màu đỏ xiêu vẹo: “Hai người đừng hôn nhau nữa. Lập tức hành động đi!” Bên dưới còn có hình vẽ đầu người máy.
Cẩn Tri giật mình. Lúc này, cô mới nhớ ra, Tiêu Khung Diễn và Ứng Hàn Thời đã làm xong không gian hư ảo, sau đó cô và anh cùng nằm xuống, để tiềm thức xâm nhập vào không gian. Nhưng vừa rồi, cô không hề nhận ra điều đó.
Ứng Hàn Thời xuống giường, đi mở hé cửa ra vào: “Họ đang ở dưới kia”.
Đối với Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri, đây không phải là nhiệm vụ khó khăn nhưng tương đối phức tạp. Ngoài việc tìm và giải quyết mười hai con chó, họ phải đưa từng nạn nhân đến mép không gian hư ảo rồi tất cả mọi người cùng rời khỏi nơi đó nữa.
“Chúng ta không thể đánh ngất mười hai người rồi đưa họ đi hay sao?” Làm vậy sẽ tiết kiệm đươc khối thời gian và công sức”. TRước đó, Cẩn Tri đã hỏi câu này.
Ứng Hàn Thời trả lời: “Không phải không được, chỉ là tiềm thức của họ rất yếu. Nếu tiềm thức bị đánh ngất trong không gian hư ảo, não bộ của họ sẽ bị tổn thương”.
Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời ngồi bên chiếc bàn nhỏ ăn cơm. Vẫn là món thịt kho, mì trộn, mướp xào trứng và canh rau như hôm nào. Cách đó mười mấy mét, Trần Nam đang cho chó gặp xương, Diệp Tử đứng bên cạnh, sờ đầu anh ta: “Anh còn đau đầu không?”
Ăn cơm xong, Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri không ra ngoài mà về phòng chờ đợi. Một lúc sau, trong sân không còn ai khác. Diệp Tử và con trai đã đi ngủ trwua, Trần Nam vào bếp. Con chó đen nằm yên ở góc tường.
Ứng Hàn Thời nắm tay Cẩn Tri nhảy xuống. Con chó liền đứng dậy, nhìn họ chằm chằm. Họ từ từ tiến lại gần, Cẩn Tri rút ra một khẩu súng gây mê nho nhỏ, nhằm thẳng vào nó. Khẩu súng là Tiêu Khung Diễn đưa cho cô. Đối phó với một chú chó đâu cần đến sức chiến đấu của Tinh Lưu.
Ai ngờ con chó hết sức cảnh giác. Nó sủa “gâu” một tiếng rồi chạy mất. Ứng Hàn Thời lấy khẩu súng trong tay Cẩn Tri rồi đuổi theo nó. Con chó chạy vào phòng ngủ chính, nơi Diệp Tử và con trai đang ngủ trưa.
Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri rón rén đi vào trong, liền nhìn thấy con chó đang đứng bên cạnh giường hai mẹ con, cắn gấu áo Diệp Tử, tựa như muốn lôi chị ta xuống đất hay đánh thức chủ nhân. Nhìn thấy hai người, nó liền nhả gấu áo, nằm xuống đúng tư thế bảo vệ.
Cẩn Tri hơi ngây ra khi nhìn vào đôi mắt đen của nó. Ứng Hàn Thời nhanh chóng nhả đạn, con chó nấc ngẹn một tiếng rồi gục xuống đất. Ở trên giường, mẹ con Diệp Tử vẫn không hề tỉnh giấc.
Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri bế con chó lên gác, nhốt nó trong phòng. Cẩn Tri nói: “Bản tính của con chó này không tệ, chắc rất trung thành, chỉ là bị nhiễm xạ mới trở nên hung hãn. Chúng ta có cần thiết phải giết nó không?”.
Ứng Hàn Thời trầm ngâm vài giây rồi trả lời: “Không cần. Chúng ta có thể để nó lại đây. Ngoài kia, nó sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại”.
Cẩn Tri lập tức mường tượng ra hình ảnh con chó không ngừng lặp lại cuộc sống mỗi ngày trong không gian này, tưởng rằng vẫn đang sống cùng chủ nhân. Cô nói khẽ: “Chúng ta cứ làm thế đi.”
Ứng Hàn Thời buộc con chó vào chân giường. Khi nó tỉnh lại, bọ họ đã rời khỏi đây.
Hai người đi xuống bếp. Trần Nam đang quay lưng về phía họ, cắm cúi ăn cơm. Nghe tiếng động, anh ta liền ngoảnh đầu lại.
Cẩn Tri nói luôn: “Trần Nam, chúng tôi đến đây để giúp anh. Anh còn nhớ mấy ngày trước, anh và một số dân làng đào được thứ gì đó ở chùa Thạch Lăng không?”.
Trần Nam đáp: “Tôi còn nhớ”.
Cẩn Tri lại hỏi: “Kể từ hôm đó, có phải anh thường xuyên bị đau đầu không?”
Anh ta gật đầu. Cẩn Tri hiểu ra một vấn đề. Anh ta cũng giống như cô hồi nãy, không ý thức được mình đang ở trong không gian hư ảo.
Cẩn Tri giải thích ngắn gọn: “Các anh đã bị nhiễm xạ nên gen biến đổi. Hiện tại, tiềm thức của chó và của bản thân anh đều ở trong cơ thể anh. Bây giờ, chúng ta không phải ở trong thế giới thực mà chỉ là không gian ảo mà thôi. Chỉ cần đi theo chúng tôi, anh sẽ được cứu thoát, được về với vợ con anh.”
Trần Nam để lộ vẻ mặt kinh ngạc và nghi hoặc. Cẩn Tri liếc Ứng Hàn Thời, anh khẽ gật đầu, thế là cô túm vai Trần Nam, ánh sáng bạc đồng thời xuất hiện.
Khi mở mắt ra, Trần Nam đã ở trong khu rừng rậm rạp. Trống ngực anh ta đập thình thịch, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Cẩn Tri đứng bên cạnh anh ta, chỉ tay ra bên ngoài khu rừng: “Đó là mép không gian hư ảo. Anh có thấy hình giọt nước không?” Trần Nam ngẩng đầu, phát hiện nơi đó không phải là bầu trời trong xanh mà là một khoảng không hỗn độn, chằng chịt những đường vân ngoằn ngoèo. Anh ta há hốc miệng, lùi lại phía sau vài bước.
Cẩn Tri mỉm cười; “Bây giờ, anh tin đây là không gian hư ảo rồi chứ? Anh hãy đứng yên ở nơi này, đợi chúng tôi đi cứu những người khác rồi đưa các anh cùng rời khỏi nơi đây. Mấy con chó sẽ ở lại trong không gian nên không thể nào làm hại các anh được nữa.”
Cùng thời gian đó, ở trong hang động bên ngoài không gian hư ảo, Tiêu Khung Diễn ngồi trước máy tính, nhàn rỗi duỗi thẳng chân tay. Bây giờ, anh ta chẳng còn việc gì để làm ngoài chờ đợi. Ngồi yên một lúc, anh ta chợt sáng mắt, mở mục giải trí trong máy tính ra, chọn xem một bộ phim truyền hình gia đình rất ăn khách trong thời gian gần đây.
Đêm tối như hũ nút, chỉ có ánh đèn hắt ra từ màn hình. Tiêu Khung Diễn chăm chú theo dõi, đám đàn ông bên cạnh cũng nằm bất động. Không biết bao lâu sau, ngoài cửa hang bỗng vang lên tiếng bước chân, một người đi vào. Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu, đứng bật dậy: “Sao cô biết đường đi đến đây?”
Người đó chẳng nói chẳng rằng, giơ súng nhắm thẳng vào anh ta. Tiêu Khung Diễn định chất vấn nhưn g không kịp nữa, viên đạn đã lặng lẽ găm vào ngực trái tim anh ta. Tiêu Khung Diễn đổ gục xuống đất, đồng tử màu đỏ đảo hai vòng rồi bất động.
Người đó đi đến bên Ứng Hàn Thời, kiểm tra hơi thở và nhịp tim của anh rồi bắt đầu tìm kiếm quanh hang động. Một lúc sau, người đó đào được hai chiếc hộp kim loại nhỏ. Cô ta dùng con dao găm cạy nắp hộp. Nhìn thấy hai con chip phát ra ánh sáng mờ mờ, người đó liền đóng hộp, quay ra khỏi hang.
Mặt trời từ từ chếch về hướng tây. Ngày càng có nhiều người được đưa tới mép không gian. Trong quá trình thuyết phục, tuy có người nửa tin nửa ngờ, có người bỏ ngoài tai nhưng khi tận mắt thấy cảnh tượng ngoài khu rừng ấy, họ đều vô cùng kinh ngạc, sau đó đứng tập trung ở một chỗ trống chờ đợi theo lời dặn của Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri.
Bọn họ thì thầm trò chuyện: “”Chó nhà anh gần đây có hung dữ không?”, “Có, nhà anh cũng thế à?”, “Không biết cô cậu kia là ai nhỉ? Thầy bắt yêu hay sao?”, “Trần Nam, sao anh chẳng nói gì cả? Đứng xa thế để làm gì?”…
Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri còn phải quay lại thị trấn đón người đàn ông cuối cùng. Nghe được những lời này, cô vô thức quay đầu, bắt gặp Trần Nam một mình đứng cách xa đám đông, quay lưng về bọn họ.
Ngôi nhà của người cuối cùng chỉ khép hờ cửa, Cẩn Tri vừa đẩy cửa liền sững sờ trong giây lát. Một người đàn ông đang nằm dưới đất, mắt mở trừng trừng, cổ họng bị xé rách, máu chảy lênh láng. Một con chó rất lớn đứng bên cạnh, mồm đầy vết máu. Thi thể bốc mùi, xem ra anh ta đã chết khá lâu rồi.
Con chó gầm gừ một tiếng rồi lao bổ về phía họ. Cẩn Tri lập tức bắn súng gây mê. Con chó co giật hai cái rồi gục xuống đất, bất động.
“Nó đã giết chết tiềm thức của con người. Chúng ta đến muộn rồi.” Ứng Hàn Thời lên tiếng.
“Người hiện thực sẽ như thế nào?”
“Một tiềm thức không còn nữa, một tiềm thức bị nhốt trong không gian hư ảo nên anh ta sẽ trở thành người thực vật.”
Cẩn Tri im lặng, dõi mắt lên bầu trời. Dù đã cố gắng hết sức nhưng cô và anh cũng không thể cứu được tất cả mọi người.
Hai người nhanh chóng quay về khu rừng. Đám đàn ông đang ngồi dưới đất chờ đợi liền đứng dậy hỏi: “Có thể đi được chưa?”
Ứng Hàn Thời đáp: “Lối thoát ở mép không gian sẽ mở sau ít phút nữa. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa các vị ra ngoài”.
Cẩn Tri lại đưa mắt nhìn qua Trần Nam. Anh ta vẫn đứng một chỗ, quay lưng về phía mọi người. Cảm thấy anh ta hơi kì lạ, cô liền ra hiệu cho Ứng Hàn Thời đi sang bên cạnh rồi mở miệng hỏi: “Anh có chú ý đến anh ta không?”.
“Có! Anh ta trông không giống người bình thường cho lắm!”
Cẩn Tri gật đầu tán thàn. Trước biến cố lớn như vậy, vẻ mặt của những người khác đều lo lắng và sốt ruột một cách sinh động, trong khi Trần Nam lại bị không khí u ám bao phủ, vẻ mặt anh ta đờ đẫn, cũng chẳng nói một lời. Cẩn Tri nhất thời chẳng nghĩ ra được nguyên nhân. Tiêu Khung Diễn nói, ở trong không gian hư ảo chỉ là tiềm thức của con người. Tiềm thức cho rằng bản thân thế nào thì sẽ hiện ra như vậy. Do đó, anh ta chắc chắn là Trần Nam mà bọn họ tìm kiếm. Chẳng lẽ trên người anh ta tồn tại vấn đề khác? Chuyện này chỉ có thể đợi ra khỏi không gian hư ảo rồi tìm hiểu sau.
Người Láng Giềng Của Ánh Trăng Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc Người Láng Giềng Của Ánh Trăng