We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65: Biến Hóa
ăm 404 lịch đại lục Aram, tin tức thần điện Ortiramhs sụp đổ truyền khắp cả đại lục, thương dân phương bắc không biết rõ nội tình và dân biển phía nam từ đầu tới cuối nằm ngoài ‘quyền uy thần điện’, hoặc ít hoặc nhiều đều biểu hiện ra một chút khác biệt.
Thương dân bị vây trong thành Ariel đã lục tục trở về phương bắc, chân tướng chiến tranh ở hoang mạc phía đông, thần điện Ortiramhs diệt vong, thành Holcim và thành Ariel đổi chủ, cùng ốc đảo tăng thêm trong hoang mạc, rất nhiều tin tức nghe có vẻ giống như chuyện hoang đường, sau khi họ trở về đã lan truyền khắp phía bắc đại lục Aram.
So với những người khác, tổn thất của Wamu không lớn, sau khi thành Ariel bị công chiếm, Hà Ninh đặc biệt tìm cậu, nói cho cậu hiệp nghị đã ký giữa hai người vẫn có hiệu quả. Sau khi Wamu trở về phía bắc, lập tức tổ chức đội thương buôn mới, mua lượng lớn muối, hương liệu và lương thực, còn có hàng hóa mà các mục dân khác rất hoan nghênh, khi những người khác vẫn còn do dự quan sát, đội thương buôn của Wamu đã khởi hành tới biên cảnh.
Đối với Wamu, đây là cơ hội làm ăn tuyệt diệu, trước khi thương dân có thực lực hạ quyết tâm, nhân cơ hội giành được nhiều đường làm ăn mới là quan trọng.
Vu thành đang trong xây dựng, thành Holcim và thành Ariel bị chiến hỏa tẩy lễ, còn có rất nhiều mục dân phía đông vì thành Ariel độc chiếm giao dịch mà chịu ảnh hưởng, đều mang tới đống vàng cho cậu.
Làm ăn, rất nhiều lúc cần phải mạo hiểm, nếu không, làm sao đứng ở vị trí cao hơn người khác?
“Chiến tranh ở phía đông đã kết thúc rồi.” Đội thương buôn đi qua biên cảnh, khi nghỉ ngơi trong ốc đảo, Wamu nói với thành viên trong đội thế này: “Ở đây có mối làm ăn lớn đang đợi chúng ta, đừng co cổ như những quỷ nhát gan kia, trân mắt nhìn vàng chảy khỏi kẽ tay.”
Phần lớn người trong đội thương buôn đều rất trẻ, một vài người còn bị mất người thân trong trận chiến ở thành Ariel, tình huống tương tự như Wamu trước kia. Nếu bọn họ không mạo hiểm, sinh nhai của gia tộc rất khó tiếp tục duy trì, so với ngồi ăn không chìm vào khốn cảnh, không bằng theo đội thương buôn của Wamu đến hoang mạc phía đông đánh cược một lần.
“Wamu, tôi nghe nói cậu từng gặp thành chủ Burang, còn được người thần dụ tán thưởng?”
“Đúng, đương nhiên là vậy rồi.” Wamu cố ý bảy vẻ đắc ý, “Người giàu trong thành Burang rất nhiều, trong bộ tộc dê bò thành đàn, ngay cả mục dân bình thường cũng không thiếu vàng và bảo thạch. Lần trước tôi tới đó, đã từng dùng một túi muối nhỏ đổi lấy hai viên bảo thạch thượng đẳng…”
Wamu nói sống động như thật, các thương nhân trẻ tuổi kinh ngạc há to miệng.
“Người thần dụ mới là đại vu chân chính!” Quan niệm bị Miya rót vào khắc sâu trong đầu Wamu, lại thêm tất cả những gì diễn ra trong thành Ariel, càng khiến cậu trở thành tín độ trung thành vì Hà Ninh, “Ngài ấy có thể triệu hoán mưa, khiến đại mạc biến thành ốc đảo, trong đại mạc phía đông có một biển hoa, đẹp như tiên cảnh… còn có ngoài thành Burang, ngoài thành có một vùng thảo nguyên…”
Các thương nhân chăm chú nghe, lộ ra vẻ mong đợi. Tuy trong lời Wamu có phần khoa trương, nhưng nội dung thì là thật.
Đại mạc hoang vu biến thành thảo nguyên, hồ nước trong vắt lấp lánh ánh nước, các mục dân vung roi lùa đàn dê bò, lục lạc trên cổ lạc đà vang lên đinh đang.
“Wamu, những điều này đều là thật?”
“Đương nhiên.” Wamu nhặt một cành cây lên ném vào đống lửa, vỗ vỗ tay, lấy lương khô bên người đặt lên đống lửa cho nóng. “Đợi tới đó rồi, mọi người có thể tận mắt chứng thật, sẽ biết tôi nói đều là thật. Chẳng qua trước đó phải tới thành Battier trước.”
Đường đi của đội thương buôn vẫn luôn do dẫn đội quyết định, mọi người cũng không có dị nghị gì. Nghe nói người cha mất tích của Wamu đang ở Battier, chuyến này đi có lẽ có thể tìm được hắn.
Hôm sau, đội thương buôn lên đường khi mặt trời vừa lên.
Đi qua thành Ariel, các thương nhân thấy tường thành sụp đổ và một lượng lớn kiến trúc bị lửa thiêu hủy, đường đi trong thành rõ ràng đã hư hại, không còn phồn hoa như xưa. Phủ thành chủ hoàn toàn không thấy bóng dáng, trừ bị lửa thiêu, tàn tích còn lại đều bị người Ariel san bằng. Có thể thấy người Ariel đối với thành chủ bỏ thành trốn vào thời khắc mấu chốt căm hận bao nhiêu.
Ngoài thành có thêm một hồ nước lớn trong vắt thấy đáy, bên hồ nước cỏ xanh um tùm, người Ariel dựng lều bên bờ hồ, mỗi ngày chăn dê bò, dưới sự chỉ huy của quan viên do thành Burang phái tới cùng các đại thần xây lại nhà cửa và tường thành.
Người Ariel cố hết sức lực, ngay cả người già và hài tử cũng giúp đỡ khuân đất đá. Các nữ nhân trời chưa sáng đã ra khỏi lều, làm đủ lượng bánh mạch cho các nam nhân làm việc trong thành, khi các nam nhân làm việc thì cưỡi lạc đà dẫn đàn gia súc đi tìm cỏ xanh.
Dân tộc đại mạc sinh tồn đã mấy trăm năm trong hạn hán và tai họa, chỉ cần có cơ hội, thì có thể phát huy nghị lực và kiên cường lên cực điểm, hồ nước lớn và ốc đảo ngoài thành là do Hà Ninh để lại.
Cơn mưa lớn tại thành Ariel đã hoàn toàn chinh phục người Ariel. Bọn họ không còn tín ngưỡng thần điện đã sụp đổ nữa, vu nữ còn sống sót trong chiến tranh cũng mất đi quyền lực, vu nữ không được lòng người toàn bộ bị đuổi đi, còn lại thì được mục dân tiếp nhận, trở thành nữ nhân bình thường sinh sống trong bộ tộc.
Người Ariel dùng gỗ và đá khắc ra hình dáng Hà Ninh, bày trong lều tộc trưởng, tượng trưng cho sự thành kính của họ đối với người thần dụ.
So với công thợ trong hoang thành, kỹ thuật của người Ariel thực sự không ra đâu, bất luận là tượng gỗ hay tượng đá, hình dáng đều vô cùng trừu tượng, chẳng hạn một bức tượng đá có mắt chiếm hơn nửa gương mặt, còn một bức tượng gỗ khác thì tứ chi căn bản không thành hình.
Dạng ‘thiết kế hình tượng’ khoa trương này không những không biến mất theo thời gian, ngược lại truyền lại từng đời. Khi dựng lại thành Ariel, có một thần điện được đặc biệt xây dựng cho Hà Ninh, trước thần điện là một bức tượng của người thần dụ, bất luận nhìn thế nào cũng thấy hình dáng rất kỳ lạ, tới mức sau này khi Hà Ninh lại tới thành Ariel, căn bản không nhận ra bức tượng điêu khắc này là làm theo hình dạng của y.
Có lẽ đây cũng là chuyện tốt, nếu không đường đường đại vu chỉ sợ sẽ bị ‘hình tượng’ của mình trong lòng người Ariel khiến cho thổ huyết.
Thành Holcim đồng dạng cũng có một tòa thần điện, nhưng trước thần điện không có tượng điêu khắc, mà là mời họa sư tay nghề tốt nhất khắc trên vách tường và đỉnh vòm thần điện câu chuyện về ‘người thần dụ giáng thế’.
Câu chuyện ghi chép một cách trung thực tất cả những gì xảy ra khi thành Holcim bị công phá và sau đó.
Sự vô năng của thành chủ, sự phản bội của đại thần và các tộc trưởng, đều bị trần trụi chiêu cáo thiên hạ.
Sự từ bi của người thần dụ cùng với nước mưa và phì nhiêu người thần dụ mang tới cho thành Holcim, trở thành ánh sáng duy nhất của người Holcim trong lúc tuyệt vọng.
Người Holcim kính phục dưới chân người thần dụ, tránh khỏi vận mệnh bi thảm trở thành nô lệ và tù binh, nữ nhân và hài tử may mắn sống sót, nam nhân có thể tiếp tục chăn thả. Quan viên thành Burang phái tới không thay đổi tên thành này, bọn họ và hậu đại của họ, vẫn là Holcim.
“Cảm tạ người thần dụ!”
Kỹ thuật của họa sư rất cao siêu, tuy hắn không chân chính gặp qua Hà Ninh, nhưng lại có thể nhờ lời miêu tả của người Holcim họa ra hình dáng Hà Ninh, có năm phần tương tự.
Tóc đen trường bào, tay cầm quyền trượng màu bạc, đứng thẳng trên lưng thằn lằn xanh cúi nhìn đất rộng.
Một điều đáng phải nhắc tới là, bên cạnh người thần dụ trong truyền thuyết của Holcim có cự thú vảy xanh đen bầu bạn, mà trong thần điện người Ariel tạo ra, lại ghi chép tọa thú của đại vu có vảy một màu đỏ lửa.
Hai bên đều kiên trì mình mới là chính xác, là tận mắt nhìn thấy, truyền thuyết mâu thuẫn cũng lưu truyền lại, còn về đời sau liệu có người tâm huyết dâng trào, khảo chứng xem ai mới đúng, thì không thể biết được.
Đi qua thành Holcim và thành Ariel, đội thương buôn của Wamu cuối cùng bước vào lãnh thổ của thành Battier.
So với thành Burang, lãnh địa của Sekurus vẫn vô cùng hoang vu. May mắn là, hôm qua vừa mới đổ mưa, từ xa lờ mờ có thể thấy bóng dáng ốc dảo. Mục dân Battier từ đồi cát đi tới, ánh mặt trời nóng bức gấp khúc bóng của mục dân và đàn dê, vòng trên cổ và trường bào điểm xuyết đồ án năm màu đặc biệt bắt mắt.
Đám người Wamu cùng mục dân vào thành Battier, các thương nhân bận bịu bán hàng hóa, Wamu thì gặp được cha mình trong thành.
Bất ngờ là, gia chủ Sotira tiền nhiệm lạc đường tại hoang thành rồi xém chút phát điên lại sống rất tốt. Từ khi chiến tranh phía đông bùng phát, tin tức thần điện Ortiramhs sụp đổ truyền tới, câu chuyện của hắn dẫn tới càng nhiều sự chú ý, mỗi ngày đều có người tới nghe hắn kể chuyện đã xảy ra sâu trong đại mạc, mà hắn lại làm sao chạy thoát đường chết, còn có nhạc đoàn cải biên lại câu chuyện, vì thế trả cho hắn ba đồng vàng.
Khi Wamu tìm được hắn, hắn đang ôm một cây đàn hạc đôi ngồi khoanh gối trên thảm, xung quanh hắn, người nghe câu chuyện vây thành một vòng. Wamu không quấy rầy hắn, mà ngồi xuống bên mép tấm thảm, cho tới khi câu chuyện kể xong, mọi người rời đi rồi mới đi tới nhận cha.
Cha con trùng phùng, không ôm đầu khóc lóc như trong tưởng tượng, cũng không thấy có bao nhiêu kích động.
Wamu ngồi trước mặt phụ thân, nghiêm túc hỏi một vấn đề, “Phụ thân, ngài muốn ở lại phía đông hay cùng con trở về?”
“Ta muốn ở lại đây.”
Từ lúc đầu nghĩ biện pháp đưa tin về, mỗi ngày trong đợi người nhà có thể tới đón hắn, sau đó thì nghe theo vận mệnh, đến hiện tại thì sống đã rất thú vị, Reid Sotira phát hiện, so với dẫn đội thương buôn đi qua đại mạc, thiên phú làm một ‘thi nhân’ của mình càng cao.
“Vậy được rồi.”
Wamu giao hai tay đặt trên chân, cười nói, “Sau khi con về sẽ dẫn mẹ và em gái tới đây, nếu cha muốn ở lại Battier, không bằng mở một cửa hiệu để em gái chăm lo, sau này con dẫn đội thương buôn tới Battier sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
“Con của ta luôn khiến ta cảm thấy kiêu ngạo!” Reid Sotira cười lớn vài tiếng, rồi mang rượu quả bên người đưa cho Wamu, “Ta giao tương lai và vinh quang của Sotira cho con, đừng để ta thất vọng.”
“Con nhất định sẽ dựng lại vinh quang của Sotira vào thời đại đế quốc, cha!”
Sau khi gặp mặt cha, Wamu dẫn đội thương buôn lên đường lần nữa. Lần này đích đến của họ là thành Burang. Sau khi tới nơi, Wamu mới phát hiện tới không đúng lúc, nếu tới sớm hai ngày, thì có thể gặp được man tộc còn chưa khởi hành, nếu là vậy, hàng hóa của đội thương buôn lại có thể bán ra một mớ, nói không chừng còn có thể đạt được mấy mối làm ăn lâu dài.
“Phía tây sẽ không thái bình nữa.”
Lời của Wamu chém đinh chặt sắt, tuy không rõ ân oán giữa người Canyon và người Bờm Đen, nhưng từ những lời vụn vặt Hà Ninh lộ ra trước đó thì có thể phán đoán, sau này đến phía tây tuyệt đối phải cẩn thận và cẩn thận.
Các thành viên đội thương buôn tạm thời không rảnh quan tâm Wamu đang nghĩ gì, thảo nguyên như thảm nhung trải ngoài thành Burang lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.
Thần linh, Wamu không nói dối, đây còn là hoang mạc sao?!
Mục dân ngoài thành thấy đoàn người Wamu, xác nhận qua thân phận của họ, huýt sáo liền vài tiếng. Tin tức rất nhanh truyền vào thành, sau khi chiến tranh phía đông kết thúc, bọn họ là đội thương buôn đầu tiên tới.
Muối và hương liệu đều là thứ người Burang cần gấp.
Nhận được tin Wamu tới, Hà Ninh lâm thời thay đổi chủ ý, dời ngày về hoang thành lại hai ngày sau, đồng thời lập tức mời Wamu tới phủ thành chủ.
Từ lần gặp trước tới nay cũng không bao lâu, Wamu lại trở nên quá mức gò bó trước mặt Hà Ninh, đặc biệt là khi nhìn thấy Mudy ngồi dựa nghiêng bên cạnh, thương nhân trẻ tuổi vẻ mặt căng cứng, nói chuyện cũng trở nên cường điệu, hoàn toàn khác với khi cậu khoa trương trong đội thương buôn, cũng hoàn toàn trái ngược với biểu hiện lúc ở hoang thành.
Nghĩ kỹ lại, cũng không thấy có gì bất ngờ, thân phận địa vị, còn có rất nhiều phương diện, đều khiến Wamu không cách nào tùy ý như trước kia nữa. Chỉ có Hà Ninh có lẽ còn được, nhưng Mudy… chiến tranh phát sinh tại phía đông khiến hung danh của vị thành chủ tóc vàng này lan truyền khắp cả đại lục.
“Wamu, thả lỏng chút đi.” Hà Ninh hai tay chống cằm, cười híp mắt, “Đừng khẩn trương như thế, cậu như vậy tôi cũng sẽ khẩn trương.”
Wamu cười gượng hai tiếng, sở dĩ cậu ‘khẩn trương’ như thế, trừ nguyên do trên, còn là vì nữ nhân từng dùng dây thừng trói cậu lại, tha tới khiêng đi như con dê đang ngồi sau lưng Hà Ninh.
“Tôi cũng sắp về Vu thành.” Hà Ninh đẩy đẩy mâm đựng bánh mạch và trái cây tới trước mặt Wamu, “Chúng ta cùng đi đi.”
Cùng… đi?
Wamu vô thức nhìn sang Miya, Miya tùy ý nhìn cậu một cái, không có biểu cảm gì, thương nhân trẻ tuổi lại trong thoáng chốc đỏ mặt, khiến Hà Ninh vô cùng hiếu kỳ, sờ sờ cằm, khóe môi cong lên, thú vị nha.
Mudy ngồi vuốt dao nhỏ tinh xảo, nhìn dáng vẻ Hà Ninh liền có thể đoán được suy nghĩ của y, hắn lại muốn thở dài rồi.
Tối đó, Wamu uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của Hà Ninh mời cậu ở lại phủ thành chủ, lý do cũng dễ đưa ra, có người thần dụ và thành chủ Burang đồng hành, tin tốt như vậy nhất định phải ngay lập tức thông báo cho thành viên đội thương buôn, do cậu đích thân mở miệng.
Wamu kiên quyết, Hà Ninh cũng không kiên trì, đưa Wamu đi, ăn cơm tối xong, đi dạo vài vòng trong viện, thấy thằn lằn xanh bị thằn lằn đen đuổi chạy khắp nơi, không nhìn tới ánh mắt và tiếng gào ‘cầu cứu’ của anh em, xoay người vào phủ thành chủ.
Trước mắt còn rất nhiều chuyện phải làm, y rất bận, anh bạn tự cầu nhiều phúc đi.
Có một câu nói thế này, ân mỹ nhân khó hưởng thụ nhất. Trong chủng tộc của thằn lằn xanh, thằn lằn đen chắc là mỹ nhân đi? Ít nhất Hà Ninh cảm thấy như vậy.
Ban đầu cảm thấy thằn lằn đen dọa người, hiện tại ngược lại cảm thấy nó rất thuận mắt.
Từ khi cho rằng Mudy mọc vảy rất xinh đẹp, thẩm mỹ quan của Hà Ninh đã uốn khúc đến bốn mươi lăm độ vĩ tuyến bắc, không còn trở lại bình thường nữa.
Gọi thị tùng tới, biết Mudy được các đại thần mời tới nghị sự thính, nhất thời tuyệt đối không thể thoát thân, Hà Ninh nhún vai, không muốn đi ngủ sớm như thế, quyết định đi ngâm nước.
Đối phó với thói quen thành chủ đại nhân hai ngày ba bữa liền chạy ra ngoài, các đại thần của thành Burang tổng kết ra một bộ phương pháp ứng phó có hiệu quả nhất, tông chỉ chính là, khéo léo lợi dụng tất cả thời gian khi thành chủ ở trong thành, một phút một giây cũng không thể bỏ qua.
Phòng tắm của phủ thành chủ vẫn rộng giống như hồ bơi.
Thị tùng canh ngoài cửa, Hà Ninh nhắm hai mắt lại, cả người đều trầm vào nước, làn nước hơi ấm bao quanh cơ thể, mệt mỏi và phiền não toàn bộ quét sạch.
Trước khi không khí dùng hết, y vùng khỏi nước, lau vết nước trên mặt, vuốt tóc mai rũ trước trán, mở mắt ra, đối diện với đôi mắt lam mang ý cười.
Không biết từ lúc nào, Mudy đã ngồi bên cạnh hồ, trường bào màu trắng bị nước thấm ướt, lờ mờ lộ ra cơ thịt trơn láng, mê hoặc không nói nên lời.
“Tới hồi nào?” Hà Ninh lại gần một chút, hai tay gác lên chân Mudy, “Trước đó không phát hiện, anh đi đường không có âm thanh sao?”
Mudy nâng cằm Hà Ninh, cắn lên môi y một cái, cánh tay vén mái tóc ướt nhẹp lên, “Có âm thanh, chỉ là em không nghe được.”
“Vậy sao?” Hà Ninh biểu thị nghi ngờ, nhìn nụ cười của Mudy, híp mắt lại, tay bắt đầu trở nên không thành thật, kéo cổ Mudy, lại gần tai hắn, “Muốn cùng nhau không?’
Đối diện với lời mời này, có ngốc mới cự tuyệt.
Phản ứng của Mudy lại là nhướng một bên mày lên, thời gian ở chung lâu rồi, hắn cũng đã hiểu biết triệt để tính cách của Hà Ninh, chuyện sẽ đơn giản như thế sao? Đại vu của hắn ngay cả lều cũng từng ‘dỡ’ qua.
Thấy Mudy ngồi không động, Hà Ninh dứt khoát dùng lực, trực tiếp kéo thành chủ đại nhân vào nước.
Bọt nước tung tóe, tóc vàng phất phới, tiếng cười của Hà Ninh truyền ra bên ngoài, thị tùng không khỏi hiếu kỳ, nhưng đột nhiên nhớ tới lời Miya từng nói với họ, muốn ‘sống’ sót, lòng hiếu kỳ là không nên có!
Tiếp theo, tiếng cười biến thành ngắt ngứ, rất nhanh liền không nghe được.
Nam Vu Nam Vu - Lai Tự Viễn Phương