Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2324 / 35
Cập nhật: 2015-12-01 17:31:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ái này Thư Sướng cũng biết. Điện thoại là Thắng Nam gọi, đó là lần đầu tiên cô đến nhà Thắng Nam làm khách, còn đưa thư tình cho Thắng Nam giúp An Dương. Trời đã rất muộn, Thắng Nam bảo anh ta tới đón cô về. Anh ta đến rất muộn, thở hồng hộc. Hai người cùng đi một chiếc taxi, tài xế có việc đưa anh ta về trước. Lúc anh ta chỉ căn hộ của mình cho cô thì căn hộ vẫn sáng đèn, anh ta lúng túng nói mình quên tắt đèn. Nhưng ngay sau đó đèn lại tắt, trong một thoáng sáng tối đó Thư Sướng đã nhìn thấy bóng dáng mảnh dẻ của một người phụ nữ in lên rèm cửa sổ.
Kiều Kiều không cầm được nước mắt, âm thanh run rẩy, “Sau lần đó anh ta thay chìa khóa nhà, cũng không nghe điện thoại của tôi nữa. Tôi thật sự không thể thừa nhận sự thật đã chia tay anh ta. Nỗ lực cuối cùng của tôi là cắt cổ tay tự tử một ngày trước năm mới, tôi nghĩ lần này chắc anh ta sẽ phải đến!”
Trước năm mới một tuần anh ta đã hẹn Thư Tổ Khang và Vu Phân đi tắm suối nước nóng. Trước năm mới một ngày anh ta đột nhiên nói phải đi công tác, đi một mạch ba bốn ngày, khi trở về mang mấy món đặc sản. Trong lúc vội vàng anh ta quên không để ý chiếc túi đựng đồ có in tên một siêu thị cỡ lớn ở Tân Giang.
“Anh ta đến thật, đứng trong phòng bệnh, nhìn tôi với ánh mắt cực kì hờ hững, không hỏi han ân cần, không quan tâm chăm sóc. Anh ta nói tôi làm vậy là có dụng ý gì, cho dù tôi lấy dây trói anh ta lại thì cũng chỉ trói được thân thể, còn trái tim anh ta vẫn thuộc về người khác. Lúc này tôi thật sự rõ ràng quan hệ giữa tôi và anh ta đã không thể vãn hồi được nữa. Trái tim tôi từ từ chết đi, đến khi tôi xuất viện thì anh ta cũng đi. Tôi vẫn không nhịn được hỏi thăm tin tức về anh ta khắp nơi, thư kí của anh ta nói với tôi thứ bảy sau đó anh ta sẽ đi tắm suối nước nóng với mấy người bạn, tôi bảo một đồng nghiệp đi cùng tôi. Anh chàng đồng nghiệp đó vẫn rất thích tôi, tôi phải cho anh ta nhìn thấy, không có anh ta, tôi vẫn có rất nhiều đàn ông bao quanh. Chiêu này quá tồi, nó không hề khiến anh ta đố kỵ mà ngược lại còn xát muối vào vết thương lòng tôi. Ánh mắt anh ta nhìn cô có một vẻ dịu dàng tôi chưa bao giờ thấy, anh ta che chở cô như che chở một báu vật, sợ cô sẽ bị tổn thương dù chỉ là chút xíu. Tôi ngồi cách anh ta chỉ có mấy mét nhưng lại có cảm giác xa như chân trời góc bể”.
Kiều Kiều nói quá nhiều, hơi thở hơi rối loạn. Cô ta bưng cốc nước lên uống ừng ực mấy ngụm lớn, nước tràn ra khỏi khóe miệng, cô ta đưa tay gạt đi.
“Thua dưới tay cô, tôi thật sự không cam lòng. Nếu như là Tống Dĩnh thì tôi cũng tâm phục khẩu phục, dù sao tôi thua kém cô ta cả một gia tài, cũng không quý phái được như cô ta. Nhưng lại là cô, tại sao?” Kiều Kiều đau khổ nhìn Thư Sướng.
“Tống Dĩnh?” Thư Sướng hơi kinh ngạc.
“Thiên kim tiểu thư ngân hàng Vinh Phát của Hồng Kông, chị họ của Tống Tư Viễn, cũng là bạn anh ta. Cô không biết sao?” Kiều Kiều cười đùa cợt, “Công ty Trí Viễn đến Tân Giang khai thác bất động sản, ngân hàng đối tác chính là ngân hàng Vinh Phát. Tiểu thư Tống tới khảo sát thị trường, anh ta mời cô ta ăn cơm, tôi cũng đã có lần được đi cùng”.
“A!” Thư Sướng nâng cốc cà phê lên, cười cười, “Tiểu thư Kiều, những gì cần nói cô đã nói hết chưa?”
“Có phải trong lòng cô rất đắc ý vì đã thắng tôi không?”
“Giữa chúng ta từng có chiến tranh à?” Thư Sướng thở dài, “Anh ta không hứa hẹn với cô bất cứ điều gì, cũng không nói gì đến cưới xin. Ngay từ ban đầu cô và anh ta đã cực kì tùy tiện, bây giờ kết thúc, sao có thể phát tiết oán giận lên người tôi được?”
“Nếu cô không xuất hiện thì anh ta sẽ không thay lòng đổi dạ”.
Thư Sướng lắc đầu, “Tôi không xuất hiện cũng sẽ có người khác xuất hiện. Có thể từ trước tới giờ cô đã thắng quá nhiều lần cho nên không thua nổi. Còn tôi đã quen thua rồi, tôi còn thảm hơn cô bây giờ rất nhiều. Oán trời trách đất có ích lợi gì, hận thì sao? Hết thảy đều đã xảy ra, chỉ đành trơ mắt nhìn thế giới sụp đổ trước mặt, nhìn tình yêu lọt qua kẽ tay chảy đi. Kì thực để mất một người như vậy không hề đáng tiếc, từ khi người đó xuất hiện cô đã nhất định chỉ có người đó một hồi chứ không có mãi mãi. Nếu vậy chẳng thà chấm dứt sớm một chút còn hơn. Cô nên cảm thấy vui mừng, nếu không thời gian càng dài thì tổn thương sẽ càng lớn”.
“Nhưng biết đâu sau này tôi sẽ không gặp được một người như anh ta nữa. Cho dù là đau đớn nhưng có thể ở bên nhau thêm một ngày cũng tốt”.
“Rốt cục cô thích anh ta ở điểm gì?” Thư Sướng hết kiên nhẫn, cô búng búng cốc cà phê. Lúc này hoàng hôn đã đậm dần, ánh đèn trên sân thượng đã sáng lên.
“Tôi thích tất cả những gì thuộc về anh ta”, Kiều Kiều nói như chém đinh chặt sắt, đột nhiên cô ta đổi giọng, rụt rẻ, “Cô có thể… rời khỏi anh ta không? Tôi không thể không có anh ta, cũng hợp với anh ta hơn cô. Tôi có thể bồi thường thiệt hại cho cô, tôi cho cô tiền, giúp cô chuyển đến làm việc tại tòa soạn khác, tôi biết rất nhiều người…”
“Tiểu thư Kiều, cô đúng là quá đáng thương”. Tống Dĩnh thứ hai, Thư Sướng cười lạnh trong lòng, đứng dậy, “Tôi phải về ăn tối, nếu không mẹ tôi sẽ lo lắng. Tự cô bắt xe về nhé!”
“Cô không thể đáp ứng tôi sao?” Kiều Kiều đứng dậy kéo tay áo Thư Sướng.
“Tôi đáp ứng cô thì có tác dụng gì?” Thư Sướng hỏi ngược lại, “Ngay cả trò tự sát cô cũng dùng tới rồi, kết quả thế nào? Đây là vấn đề giữa tôi với cô à?”
Mặt Kiều Kiều lập tức không còn sắc máu.
Thư Sướng không nhìn cô ta nữa, quay đầu đi xuống sân thượng. Vật đổi sao dời, vai vế chuyển hoán, cô lại không cảm thấy vui vẻ như những người nông nô sau khi được giải phóng.
Sự trưởng thành của đàn ông được đánh đổi bằng việc đạp vỡ trái tim bao nhiêu phụ nữ.
Mối quan hệ giữa Kiều Kiều và anh ta không bắt đầu bằng tình yêu, cô ta ngưỡng mộ tiền tài, địa vị, khuôn mặt đẹp trai, bằng cấp du học của anh ta. Anh ta là một người khôn khéo, chẳng lẽ anh ta lại không biết điều này, làm sao anh ta có thể thật tình? Nếu anh ta là một kĩ sư tầm thường thì Kiều Kiều có thèm nhìn anh ta đến một giây hay không?
Anh ta đến với cô ta có lẽ chính là vì hư vinh chinh phục một đóa hoa trên cành cao. Đã hái được đóa hoa này thì hư vinh cũng được thỏa mãn, vì vậy anh ta vứt bỏ, không để lại một cơ hội cứu vãn nào.
Thư Sướng đi ra khỏi khách sạn, tâm tình rất bình tĩnh. Có thể là cô đã đoán trước được quá nhiều, nhưng cũng có thể là vì chuyện quá khứ của anh ta chẳng có quan hệ gì với cô cả.
Thư Sướng không về nhà ngay mà lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại. Hôm nay là thứ sáu, bãi đỗ xe ở đây đã rất chật chội, đi một hồi cô mới tìm được một chỗ đậu xe.
Nghề nghiệp của Thư Sướng buộc cô phải ngồi cắm cúi trước máy tính trong thời gian dài, xương cổ hơi có vấn đề, cô lại bị bệnh mất ngủ nhẹ. Thư Tổ Khang khuyên cô nên vận động phù hợp, nếu không thì nên xoa bóp cổ truyền. Tạ Lâm kéo cô đến trung tâm thẩm mỹ làm một tấm thẻ làm đẹp kiêm xoa bóp, Thắng Nam thì kéo cô đến phòng tập thể dục thẩm mỹ làm thẻ hội viên. Hai người này đều chấp hành nghiêm khắc chế độ hội viên, một tuần ít nhất cũng đến hai ba lần, còn Thư Sướng lúc thì đi công tác, lúc thì quên mất, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, một tháng chưa chắc đã đến được một lần. Lần nào đến nhân viên của trung tâm đều cho rằng cô là hội viên mới.
Trung tâm thẩm mỹ nằm trên tầng tám trung tâm thương mại, Thư Sướng đi ăn một chút rồi lên thẳng trung tâm thẩm mỹ.
Nhân viên trực hỏi cô có chuyên viên chăm sóc quen hay không, cô lắc đầu. Một cô gái khi cười có hai má lúm đồng tiền đi tới đưa Thư Sướng vào phòng.
Thay áo tắm, Thư Sướng nằm sấp xuống giường xoa bóp, cúi mặt xuống một khoảng trống trên giường. Cô gái thực hiện động tác tuần hoàn khí huyết lưng cho cô, kì thực chính là xoa bóp bằng tinh dầu với một cái tên quái dị mà thôi. Cô gái vừa xoa bóp vừa nói chuyện, “Chị Thư, cơ thịt trên lưng chị căng cứng lắm, chị nên đến xoa bóp thường xuyên mới được”.
Thư Sướng mỉm cười với nền nhà, không căng cứng mới lạ, tính cô vốn lười, thà nằm trên giường nhìn trần nhà cả buổi còn hơn phải cử động một chút.
Cô gái thay đổi vị trí, lại nói tiếp, “Phụ nữ từ hai mươi lăm tuổi đã phải bắt đầu chăm sóc, thanh xuân có hạn, không thể chờ đàn ông yêu thương được, chính mình phải học được cách yêu thương chính mình”.
Thư Sướng lật người lên, kinh ngạc nhìn cô bé ít tuổi hơn mình nhiều nhưng lại ăn nói rất già dặn này, “Chăm sóc hay không cũng thế thôi, không phải muốn giữ thanh xuân lại là giữ được”. Cũng như đàn ông.
Cô gái nũng nịu kháng nghị, “Đương nhiên là khác nhau chứ”. Sau đó cô ta liền lải nhải với Thư Sướng về tầm quan trọng của chăm sóc hàng ngày, đến tận lúc Thư Sướng nhận lời mua một bộ mỹ phẩm chăm sóc sắc đẹp cô ta mới cười tít mắt ngậm miệng lại.
Thư Sướng không thích đến trung tâm thẩm mỹ một phần cũng vì nguyên nhân này, cô không chịu nổi việc những cô gái này cứ khéo mồm khéo miệng tìm cách bắt khách hàng bỏ tiền mua đồ họ tiếp thị. Tạ Lâm cười nhạo cô không kiên định lập trường, nếu là trước giải phóng thì nhất định sẽ là một kẻ phản bội.
Thư Sướng gật gật đầu bất đắc dĩ.
Tay nghề xoa bóp của cô gái rất khá, khi chăm sóc đến vùng mặt, trong phòng đốt hương thơm, Thư Sướng đã ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy đã đến chín giờ tối, điện thoại di động trong túi xách kêu đến khản giọng.
“Thư Thư, em đang ở đâu đấy?” Âm thanh căng thẳng bất an của Ninh Trí làm màng nhĩ Thư Sướng chấn động ngứa ngáy.
“Em đang ở trung tâm thẩm mỹ”.
Ninh Trí thở dài một hơi, “Ở trung tâm thương mại đúng không? Em đến quán cà phê ở tầng sáu chờ anh, anh sẽ đến ngay”.
“Giờ này uống cà phê thì ngủ thế nào được?” Thư Sướng đang định trách móc thì Ninh Trí đã gác điện thoại. Cô nhìn lại điện thoại, có tám cuộc gọi lỡ tất cả, sáu cuộc của Ninh Trí, hai cuộc của Thắng Nam.
Cô vừa thay quần áo vừa gọi lại cho Thắng Nam.
“Xướng Xướng, người phụ nữ đó có bắt nạt bạn không?” Thắng Nam vội vàng hỏi.
“Bạn cầu cứu Ninh Trí à?”
“Ờ, lúc này anh ta không thể hiện thì đợi lúc nào? Đàn ông chính là để dũng cảm đứng ra những lúc này, vừa nghe tớ nói anh ta đã hoảng lên rồi”.
Thư Sướng cười mệt mỏi, “Thắng Nam, có phải bạn bán rẻ tin tức tình báo về tớ cho anh ta không? Anh ta trả bạn bao nhiêu tiền?”
Thắng Nam giật mình rồi lập tức gầm lên, “Sao bạn lại nói thế? Tớ là loại người bán bạn cầu vinh sao? Tớ thấy anh ta yêu bạn thật lòng nên thỉnh thoảng mới cho anh ta một vài cơ hội thôi. Nhưng những gì không nên nói thì tớ không bao giờ để lộ cho anh ta nửa lời”.
“Ví dụ như chuyện gì?” Thư Sướng đùa cô.
“Về Dương Phàm và Bùi Địch Văn, tớ đếch nói một tiếng nào cả”. Thắng Nam tức giận đến thở hổn hển.
Thư Sướng cười, “Thắng Nam, bạn nói thô tục quá”.
“Tớ còn muốn đánh bạn nữa, dám bôi nhọ tớ! Hừ, cẩn thận không tớ đoạn tuyệt quan hệ với bạn đấy”.
Thư Sướng vội xin tha, nịnh nọt đủ mấy phút Thắng Nam mới chịu thôi.
Quét thẻ ra khỏi trung tâm thẩm mỹ, Thư Sướng không đi thang máy mà đi thang bộ xuống tầng sáu, vừa đi vừa than thở trong lòng. Không phải vì những gì Kiều Kiều nói tối nay, thực ra rất nhiều lúc cô biết Ninh Trí nói dối, có điều cô không bao giờ lật tẩy.
Làm bạn với Thắng Nam nhiều năm như vậy, cô biết Thắng Nam tuyệt đối giữ mồm giữ miệng đối với những chuyện riêng tư của cô. Ninh Trí lại nói anh ta biết cô yêu Bùi Địch Văn là do Thắng Nam nói với anh ta. Nếu cô đoán không sai thì anh ta được biết vì Tống Dĩnh nói. Còn cả bức thư tố cáo đó, cô vừa nhìn mấy chữ trên bức thư đã nhận ra là chữ của Trưởng phòng Phùng trong công ty Trí Viễn.
Trưởng phòng Phùng cùng cô lo liệu tang sự cho Thư Thần, anh ta ngồi bên cạnh cô viết danh sách người phúng viếng. Anh ta viết chữ không bao giờ viết ngoáy mà lúc nào cũng vuông thành sắc cạnh.
Trưởng phòng Phùng và cô không có xích mích gì nên không thể có chuyện anh ta cố ý vu oan cho cô được. Đương nhiên lá thư đó cũng không vu oan cho cô nổi, chỉ cần điều tra là sẽ phát hiện đó là vu khống. Nhưng nó lại có thể khiến cô sinh ra ý nghĩ rời khỏi tòa soạn, rời khỏi tòa soạn cũng chính là rời khỏi Bùi Địch Văn.
Biện pháp này khiến cả Ninh Trí và Tống Dĩnh đều đạt được mục đích.
Anh ta quả quyết chia tay với Kiều Kiều, khéo léo nói rõ về thân phận Bùi Địch Văn, hết sức thận trọng tới gần cô từng chút một, có thể coi là rất hao tâm tốn sức.
Cô biết rõ nhưng lại không nỡ chỉ trích.
Thực ra cô chẳng qua chỉ là một cố nhân anh ta biết mười năm trước, cô đáng để anh ta làm như vậy sao?
Cô rất mâu thuẫn, có lúc cô bị anh ta làm cảm động, có lúc cô sẽ sợ hãi anh ta. Ba mươi sáu kế trong tình yêu, dùng một vài tiểu xảo trong tình yêu thì cô có thể chấp nhận. Nhưng nghĩ ngược lại, anh ta quả thật là một người đàn ông có quá nhiều âm mưu. Thảo nào tuổi tác anh ta không lớn mà lại có thể làm cho công ty Trí Viễn phát triển tới quy mô như bây giờ.
Cô chỉ có thể cảm thấy may mắn vì cô là người anh ta thích chứ không phải kẻ thù của anh ta. Đối với bất cứ người nào, việc trở thành kẻ thù của anh ta cũng là điều rất đáng sợ.
Anh ta khiến cô cảm thấy nan giải.
Đã đến nước này, anh ta sẽ không để chính mình tay không mà về. Một người đàn ông như vậy cũng giống như một con báo dồn sức lấy đà, anh ta có thể nhẫn nại trước vô số khó khăn nhưng đã làm gì là nhất định phải làm được. Bình thường anh ta rất lạnh lùng, rất tuyệt tình, nhưng một khi đã động lòng thì có lẽ sẽ là suốt đời suốt kiếp!
Nhưng cô lại không thể cảm thấy rung động vì anh ta, không biết vì sao. Có lẽ là vì có một người đã chiếm vị trí quá lớn trong trái tim cô. Người đó có dáng người cao cao, gương mặt đẹp trai, khí chất cao quý, ánh mắt lạnh nhạt, âm thanh trầm thấp dễ nghe.
Hoa Hồng Sớm Mai Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Sớm Mai