Số lần đọc/download: 506 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:53:40 +0700
Chương 64: Âm Mưu Nhỏ Của Khang Hi Trong Bữa Tiệc Trung Thu
T
rước khi thu thú phải trải qua trung thu. Trung thu ở Tử Cấm thành là một ngày lễ không kém hơn ngày lễ tết. Từ xưa Đế Ngọc thì có lễ chế “Xuân ngày giỗ, thu tế nguyệt”.
“Lễ Ký” năm:
“Thiên Tử xuân mặt trời mới mọc,
Thu tịch nguyệt.
Mặt trời mới mọc lấy hướng,
Tịch nguyệt lấy tịch.”
Đế vương đời Thanh kính thiên pháp tổ, bắt chước thành tập, ngày hội trung thu hàng năm cũng sẽ thiết yến ở Càn Thanh cung, ngắm trăng tế nguyệt.
Bởi vì là tết trung thu, cho nên tất cả phi tần đã sinh cách cách hay a ca đều có thể cùng con mình liệt tịch (ngồi ăn chung một bàn) đoàn viên ngắn ngủi trong bữa tiệc trung thu. Cho nên nói trừ sủng phi, đối với đại đa số phi tần trong cung mà nói hàng năm rất ít gặp con cái, nên rất mong một ngày này trong năm. Sở Sở rất ghét loại tết trung thu này, mình cũng không có người nhà thì đi chỗ nào tham gia náo nhiệt chứ. Bất đắc dĩ Khang Hi gia khẩu dụ Sở Sở nhất định phải tham gia, thế nên Sở Sở bất đắc dĩ ngàn không cam lòng vạn không muốn theo Tứ a ca vào cung.
Trước tết trung thu, Khang Hi gia cũng đã trở lại cuộc sống thường ngày ở trong cung, nếu là tết trung thu dĩ nhiên không thể vô luận là trước kia, toàn bộ thành viên đều đến đông đủ. Sở Sở theo Tứ a ca vào Càn Thanh cung thì đã không tính là quá sớm, chính điện rộng lớn như vậy hôm nay đã tràn đầy, có thể thấy được năng lực sinh sản của Khang sư phụ rất tốt. Nàng nhớ lúc hiện đại xem qua một bài viết trên mạng, kiểm kê năng lực tình dục của 12 vị hoàng đế nhà Thanh, vị Khang Hi gia này là người đứng đầu bảng, mà hoàng đế Phổ Nghi đương nhiên là cuối bảng, Ung Chính hình như cũng là đứng thứ hai đếm ngược.
Nhớ tới chuyện đó bất giác liếc mắt Tứ a ca một cái, trong lòng thầm vui: vị gia này có khi tính lãnh đạm cũng chưa biết chừng. Dù sao từ khi tìm được mình tới giờ cũng sắp nửa năm rồi, cũng không có thấy hắn trở về phủ đi giải quyết vấn đề sinh lý. Chẳng lẽ Tứ gia mặt than trên thực tế đều dựa vào tay giải quyết, càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Bất giác hì hì cười ra tiếng, trên đại điện mặc dù không ít người, nhưng hết sức an tĩnh nghiêm trang, một tiếng cười của Sở Sở nhất thời rất đột ngột, đưa tới không ít ánh mắt.
Tứ a ca xoay người lườm nàng một cái, từ trên xuống dưới quan sát nàng chốc lát, trong mắt nhất thời lại lộ ra nụ cười hài lòng. Hôm nay Sở Sở mặc không phải là màu đỏ tươi, mà là một trang phục nữ nhân Mãn Thanh màu lam nhạt, không có trang sức tinh xảo, chỉ thấy ống tay áo cùng viền váy có chút hoa văn cành lá truyền thống. Trên đầu còn không chịu sơ kỳ đầu, đơn giản vãn búi tóc dùng một cây trâm đơn giản giữ lại, đầu trâm lộ ra một viên đông châu lớn cùng với lưu tô màu lam nhạt, đung đưa nhẹ nhàng chập chờn rất vui mắt, hơn nữa ở cả Càn Thanh cung đều là châu vây thúy lượn quanh càng lộ vẻ thanh nhã.
Cửu a ca có chút kinh ngạc nhìn Sở Sở, màu nhạt như vậy mặc ở trên người nàng thế nhưng so đỏ tươi nhìn đẹp hơn, cái gọi là ‘đạm vô cùng mới biết hoa đẹp hơn’ đại khái chính là đạo lý này. Hiếm khi toàn bộ nữ quyến của Ung Thân vương phủ hôm nay cũng đến đông đủ, nhìn về phía Sở Sở, sắc mặt đều rất phức tạp. Đứng đầu là một nữ tử trung niên ung dung, mặc trang phục phúc tấn Chính Hồng Kì, dấu vết ở trên mặt nàng lộ vẻ năm tháng càng thêm rõ ràng. Ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Sở, sau khi kinh ngạc là lụi bại thật sâu. Niên thị đứng ở phía bên phải nàng, Sở Sở nhất thời hiểu vị này đại khái chính là đích phúc tấn Na Lạp thị của Tứ a ca, hoàng hậu tương lai rất đáng thương, đoản mệnh vả lại không con.
Sắc mặt của Niên thị rất tiều tụy, trên mặt có son phấn nhưng không giấu được đen tối, so sánh với Nữu Cỗ Lộc thị cùng Cảnh thị đang nâng cao bụng bự ngược lại rất bình thản. Bên trái Na Lạp thị là một cô nương hơi đầy đặn cũng rất quyến rũ, hơn ba mươi tuổi, cũng rất có phong vận, dưới gối là một bé trai ba bốn tuổi, nhìn qua rất sợ người lạ, nhút nhát hơn rất nhiều so với m tiểu tử trong lâm viên, trong mắt nhìn Tứ a ca đều là e ngại, nhìn Sở Sở rất là tò mò. Mấy nữ quyến rối rít làm lễ ra mắt với Tứ a ca, Sở Sở dĩ nhiên cũng không thể ngoại lệ khẽ hành lễ với Na Lạp thị, dù sao Khang Hi không phải nói bên ngoài vẫn phải quy củ sao!
Sở Sở thật sự không được tự nhiên vô cùng, rõ ràng bài xích cùng đám nữ nhân này ở chung một chỗ, thật là khó chịu như sống một ngày bằng một năm. Đang rối rắm nên ngồi nơi nào thì ba tiếng trống vang lên, tất cả người trong đại điện lập tức cung kính đứng ngay ngắn, Khang sư phụ suất lĩnh đại hậu cung của mình bước đi vào. Nói là khổng lồ thật ra thì cũng chỉ hai mươi mấy người, bởi vì chỉ có phi tần sinh dục nam nữ mới có tư cách tham dự, nhưng vẫn làm Sở Sở sững sờ, so sánh xuống dưới, các con của ông ta còn kém nhiều. Thập Tứ đừng xem nhỏ, sau lưng ngược lại thê thiếp nhiều hơn chút, thực có nãi phụ chi phong (phong phạm của phụ thân).
Sở Sở không khỏi thầm than, Bát gia đối diện ngược lại rất là hợp ý Sở Sở, bên cạnh chỉ có một đích phúc tấn, ở trong đám huynh đệ tam thê tứ thiếp có vẻ giống như hạc đứng trong bầy gà. Sở Sở không khỏi quăng cho Bát gia một nụ cười đồng tình. A ca xui xẻo này tuy nói lòng dạ sâu xa, chỉ bỏ qua điểm này mà nói thật sự là đàn ông tốt. Đột nhiên nhận được nụ cười khó hiểu của Sở Sở, Bát gia không khỏi sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười, không biết mình nơi nào để cho nàng cảm thấy buồn cười. Cửu a ca cùng Thập a ca cũng quét Bát gia mấy lần, thầm nghĩ: nha đầu này hôm nay sao vậy, không nhìn ra Bát ca có cái gì nha.
Cửu a ca hướng về phía Sở Sở nháy mắt mấy cái, Sở Sở trở về một mặt quỷ, Cửu a ca bất giác cười khẽ một tiếng, đưa tới cái nhìn căm tức của đám thê thiếp sau lưng với Sở Sở, Sở Sở vội vàng thu hồi lực chú ý.
Tiệc trung thu khác hẳn với tiệc giao thừa, cho phép phi tần ngồi ăn cùng con cái của mình, nên cái bàn không phải là nhỏ, là một bàn bát tiên to, người một nhà có thể ngồi vây quanh, nhưng mà bởi vì hoàng tộc người nhà rất đông đảo nên mỗi nhà bình thường đều sử dùng tới vài cái bàn, may mắn cùng mẫu phi ngồi chung một chỗ chỉ có đích phúc tấn cùng a ca, thê thiếp khác cho dù trắc phúc tấn cũng phải ngồi nơi khác.
Vốn là ngồi ở nơi đó, Sở Sở cũng không để ý, dù sao đều là ăn cơm, nhưng ăn cơm cùng một bàn toàn là nữ nhân dùng ánh mắt như đao hận không được lăng trì mình, Sở Sở không có hứng thú. Vả lại lần đầu thấy được Đức Phi nương nương, vừa đi lên liền kéo tay Na Lạp thị lại ngồi vào bàn chủ, giống như chỉ sợ Sở Sở chạy lên giành, làm cho Sở Sở dở khóc dở cười: không hiểu mình cũng chỉ là lần đầu tiên thấy v này của Tứ a ca a, bà ta làm sao nhìn mình cứ như không vừa mắt thế.
Tứ a ca do dự một chút, Khang Hi gia đã vững vàng ngồi ở trên chủ vị, mọi người thi lễ xong, Khang Hi quét qua Sở Sở cười nói:
“Nha đầu tới đây, đến ngồi bên cạnh trẫm.”
Sở Sở cùng Tứ a ca đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ngự tọa ở Càn Thanh cung cao cao tại thượng, có mấy bậc thang lớn, Sở Sở theo Lý Đức Toàn chậm rãi bước lên bậc thang, cảm giác mình giống như vạn chúng chú mục. Tuy nói được ngồi bàn với Khang Hi là ân điển rất hiếm thấy, suy nghĩ kỹ mà nói vẫn không thể coi như là ngồi chung bàn với Khang Hi gia ăn uống thả cửa. Ở phía bên phải Khang Hi đặt một bàn nhỏ cùng ghế đẩu, ngồi xuống so với hoàng đế cao cao tại thượng thấp hơn một chút, Sở Sở không khỏi âm thầm: đây chính là quân quyền, cao cao tại thượng lại không được vượt qua.
Sở Sở tạ ơn rồi ngồi xuống, rốt cuộc biết tại sao ghế của hoàng đế đều muốn đặt cao vô cùng, ngồi ở phía trên có một loại cảm giác ưu việt – phóng mắt nhìn xuống chúng sinh, cảm giác rất quỷ dị. Ân sủng Khang Hi đối với Sở Sở làm cả đại điện sững sờ, Bát gia tâm thần bất an, Tứ gia khó có thể che giấu kiêu ngạo, cùng với ghen tỵ của các nữ quyến và hình ảnh ảm đạm trong mắt Đức Phi.
Đức Phi hiểu đây là Khang Hi cảnh cáo mình, ý là nha đầu này được trẫm che chở, ngươi phải độ lượng không cần tìm nàng phiền toái mới phải, lòng của Đức Phi rất phức tạp. Nếu xét về địa vị của mình, trắc phúc tấn của Tứ a ca được cưng chiều như thế, mình thật sự nên cao hứng, nhưng mình chính là không thích nha đầu kia, mặc dù mười năm trước chưa từng thấy qua, chỉ là mười năm sau gặp mặt không thích như cũ. Cảm thấy khác thường như yêu quái, một nữ nhân có thể mười năm không thay đổi chút nào, thì chính là yêu nghiệt, lại nói bởi vì nàng, hai đứa con trai mình hôm nay như nước với lửa, chia làm hai đảng tranh đấu gay gắt, mình làm sao có thể thích nàng, nhìn lướt qua Na Lạp thị ngồi cùng bàn, không khỏi âm thầm thở dài, sợ rằng do nha đầu này nên nàng dâu trước kia rất thông minh chịu không ít thua thiệt, nếu không, không đến nỗi mười năm nay trầm mặc như thế. Ánh mắt liếc về bụng của Nữu Cỗ Lộc thị cùng Cảnh thị, Đức Phi mới vui mừng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất yêu nghiệt đó còn chưa có sinh con, đây là đại hạnh trong bất hạnh rồi.
Khang Hi khoát khoát tay, Lý Đức Toàn mới nhanh chóng phân phó bày bàn thờ, bánh trung thu nhà Thanh, giống như dân gian, cũng tính tạm thời. Trên bàn thờ bày bánh trung thu, đường kính 55 centimét, khoảng 10 cân. Trên bánh trung thu có ấn “Úc Nghi cung” giống đảo thuốc của thỏ Ngọc. Có một bánh trung thu, nặng ba cân, còn có các bánh nhỏ khác, rượu, trà. Còn có vài đĩa hoa tươi hoa quả, bàn thờ bày xong, thắp hương, Khang Hi cầm đầu theo thứ tự hành lễ, xong mới cắt bánh Trung thu ra cho mỗi bàn bắt đầu ăn.
Sở Sở nhìn một khối bánh trung thu không nhỏ âm thầm nhăn nhó, thầm nghĩ trong lúc này không phải liền ăn xong bánh trung thu là xong việc đi, nhanh chóng buồn bã nhìn Khang Hi một chút. Khang Hi không khỏi vui lên, nở vài tiếng cười thật thấp, rất nhanh Sở Sở liền mặt mày hớn hở, một bàn thức ăn tinh xảo theo thứ tự trình lên, mặc dù cơ hồ đều đã lạnh ngắt, chỉ là so với bánh trung thu ăn vẫn ngon hơn, dù sao cùng lắm thì trở về ăn nữa. Nhưng tính toán của Sở Sở lại bị thất bại, tại sao, bởi vì Khang Hi gia lệnh Lý Đức Toàn trình lên rượu tây mà Sở Sở thích nhất.
Khang Hi nhìn sang Sở Sở nói:
“Cái này ở trong hầm rượu hơn nhiều năm rồi, nguyên là năm ấy đặc phái viên Pháp đưa tới, cũng không biết là rượu gì, hôm nay trẫm đột nhiên nhớ nha đầu con là đứa bé lanh lợi, cho nên mới sai Lý Đức Toàn mang ra! Tới đây, con xem có từng gặp qua chưa?”
Sở Sở đứng lên đi tới trước bàn Khang Hi, thấy một hộp gỗ rất lớn màu đen, hộp rất tinh xảo, có điêu khắc đóa hoa hồng nhỏ viền vàng dọc theo viền hộp, cũng là màu đen nhưng rất có khuynh hướng cảm xúc. Sở Sở mở hộp ra, bên trái là một bình sáng long lanh, phía trên là chữ ngoại quốc đại khái là tiếng Pháp, Sở Sở đọc không hiểu, chỉ là chất lỏng bên trong màu vàng nhạt sáng ngời. Sở Sở đoán chừng là một loại rượu bran-đi, bên phải là mấy ly thủy tinh có góc cạnh, không phải ly chân cao eo thon, loại ly góc cạnh bình thường thẳng ngắn nhưng rõ ràng, bị đèn cung đình chiếu vào, khúc xạ tạo ra vầng sáng chói lóa.
Sở Sở không khỏi như thu được chí bảo, thầm nghĩ cái này nếu ở hiện đại đoán chừng còn đắt hơn không chỉ vài lần so với Louie XIII, mỉm cười gợi lên, con sâu rượu trong bụng Sở Sở đã bị đói khát thật lâu, tính ra lần trước uống rượu là ở quầy bar nhỏ trước khi xuyên qua, đưa tay cầm chai rượu tây trong hộp, cười nói với Khang Hi:
“Uống cái này phải có băng mới được!”
“Oh!”
Khang Hi vuốt cuốt râu nói:
“Đã vào thu rồi, lúc này còn phải uống băng sao?”
Sở Sở
“Loại rượu tây này phải có băng trộn lẫn mới có mùi vị!”
“Lý Đức Toàn đi lấy vài khối băng tới!”
Sở Sở vội vàng nói:
“Băng phải không lớn không nhỏ mới có thể để vào cái ly này!”
Lý Đức Toàn cười như không cười nói:
“Vâng, nô tài đã biết.”
Rất nhanh Lý Đức Toàn mang theo một cái thùng gỗ nhỏ tới đây, bên trong quả nhiên là khối băng không lớn không nhỏ. Sở Sở cầm khui rượu trong hộp lên, xoay tròn mấy cái, liền rút nắp bình ra, Khang Hi nói:
“Mùi chua chua giống rượu đỏ!”
Sở Sở nói:
“Chỉ là cái này độ nặng hơn rất nhiều!”
Cầm lên một ly rượu thả vào mấy khối băng, chậm rãi đổ rất ít rượu tây vào đưa cho Khang Hi nói:
“Sư phụ nếm thử một chút xem như thế nào!”
Khang Hi nhận lấy cái ly ở dưới đèn nhìn kỹ, rượu rất ít không có ngập hết khối băng, rượu màu vàng cùng khối băng xen lẫn càng có vẻ óng ánh trong suốt, vả lại tiếng va chạm đinh đinh đang đang rất thanh thúy dễ nghe, Khang Hi nhàn nhạt nhấp một ngụm nói:
“Mùi không nồng bằng rượu của chúng ta, tới, Lý Đức Toàn đưa cho mọi người cùng nếm thử một chút!”
Sở Sở trợn mắt một cái, thầm nghĩ: con của ông, khuê nữ, nàng dâu, con rể nếu như mỗi người cũng nếm thử một chút, một chai này sao đủ, đang suy nghĩ phía dưới một hồi vang động, Sở Sở vừa nhìn không khỏi mỉm cười, thì ra là rượu còn có mười mấy bình, nghĩ cũng phải, nếu chỉ đưa tới một chai, đặc phái viên nước Pháp cũng quá keo kiệt. Hiển nhiên loại rượu này Khang Hi gia cùng con cháu không thích lắm, đều là lướt qua để ở một bên, Sở Sở lại rất ưa thích, nên uống hết một ly lại một ly, một bình rượu căn bản đều ở trong bụng nàng.
Cho nên khi tiệc ở Càn Thanh cung kết thúc, Khang Hi gia giữ lại mấy a ca đi ngự hoa viên thì Sở Sở có chút đã mờ mịt rồi, đứng dậy không khỏi cảm thấy cả người như nhũn ra. Thập Tam ở dưới lặng lẽ lại gần Tứ a ca nói:
“Tứ ca, ngài nhìn nha đầu kia có chút say rồi!”
Tứ a ca không khỏi cười thật thấp, hắn đã sớm đã nhìn ra, nha đầu kia hôm nay hai má rất đỏ, lúc sóng mắt lưu chuyển có mấy phần men say, cũng không phải uống nhiều lắm, chỉ xem ra tửu lượng của nha đầu này cũng không nhỏ. Nghĩ tới nhìn hoàng a mã một cái, trong lòng cười thầm: đoán chừng hoàng a mã lần này là cố ý tính toán Sở Sở, nàng còn chưa có nhìn ra.
Sở Sở đi theo mọi người tới ngự hoa viên, các phi tần nữ quyến cũng đi về, chỉ có Khang Hi chính miệng lưu Sở Sở lại - là cô nương duy nhất. Trong ngự hoa viên có một lầu các cao ba tầng bằng gỗ rất cao, rất rộng mở, phía trên có tấm biển Vọng Nguyệt các. Đi lên tầng cao nhất Sở Sở mới hiểu được, nơi này thấy được sông đào bảo vệ thành, tuy nói vẫn còn ở trong Tử Cấm Thành nhưng mà bởi vì đứng ở trên cao, cho nên cảm giác một vầng trăng sáng trên sông đào bảo vệ thành giống như đang ở trước mắt, là một nơi tuyệt hảo để ngắm trăng.
Mọi người rối rít ngồi xuống, Sở Sở vẫn ngồi ở bên cạnh Khang Hi, nhưng mà lần này cũng rất gần, không có cảm giác cao cao tại thượng, thật sự rất giống như toàn gia bình thường đang ngắm trăng. Trong các những ngọn đèn dầu sáng ngời hòa cùng trăng sáng trên bầu trời, phía trước là rào chắn cao 1m, chạm mặt là gió thu vừa thổi, Sở Sở nhất thời cảm giác mình thật sự có chút say, nhanh chóng âm thầm hối hận: mình sao quên tửu lượng của mình từ trước đến giờ không được tốt, một lát tìm cơ hội mau sớm trở về mới được.
Khang Hi ngược lại hăng hái nói:
“Đến, nha đầu, ánh trăng rất đẹp, há có thể không có thơ, con ngẫu hứng một bài, trẫm bình luận cho!”
Sở Sở đổ mồ hôi hột thầm nghĩ ông coi tôi là văn hào thật sao, nhưng khi nhìn sắc mặt đều cảm thấy rất phải của mọi người, Sở Sở cảm thấy lời nói từ chối nói không ra, suy nghĩ một chút, hai mắt tỏa sáng nói:
“Không bằng con hát bài hát nước ngoài cho sư phụ được không, tên là sông trăng, ngược lại rất là hợp không khí hôm nay!”
“Con còn có thể bài hát nước ngoài. Cái này cũng mới mẻ, sông trăng, tên làn điệu ngượcrực tiếp, hát nghe một chút đi!”
Sở Sở nhẹ nhàng tằng hắng một cái đứng lên, đi tới rào chắn hướng về phía sông đào bảo vệ thành hát một bài sông trăng sáng. Cũng may bài hát này, không có nhạc đệm cũng không khô khốc lắm, vả lại cũng may những người này cũng không nghe rõ. Mặc dù nghe không hiểu ý tứ, Khang Hi lại cảm thấy bài hát này rất hay, có một loại êm dịu tuyệt đẹp nghe cảm động cùng cảm giác điềm tĩnh, đại khái cho dù ngôn ngữ không thông, âm nhạc vẫn không có phân chia ranh giới quốc gia.
Moon river, wider than a mile
Dòng sông trăng nghìn trùng lơ đãng
I'm crossin' you in style some day
Một ngày nào đó em sẽ lướt qua anh
Old dream maker, you heartbreaker
Anh, người đã vẽ ra bao ước mơ
Cũng chính anh, người đã giết chết bao con tim
Wherever you're goin', I'm goin' your way
Dù dòng chảy của anh trôi đến bất cứ nơi nào
Em cũng sẽ bước nhịp bước lưu đãng theo anh
Two drifters, off to see the world
Hai kẻ lữ hành lang thang khắp năm châu bốn bể
There's such a lot of world to see
Thế giới ngoài kia có quá nhiều thứ chờ chúng ta khám phá
We're after the same rainbow's end, waitin' 'round the bend
Chúng ta hãy rong ruỗi đến nơi chân cầu vồng
Và chờ nhau tại khúc quanh kia, anh nhé!
My huckleberry friend, Moon River, and me
Người bạn tâm giao của em, anh và em!
Hát xong, Sở Sở quay đầu lại khẽ mỉm cười, ánh trăng vẩy vào trên người của nàng làm nàng có vẻ cười một tiếng xinh đẹp mờ mịt. Khang Hi thầm nghĩ: ai nói nha đầu này dáng dấp bình thường, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng như vậy động lòng đếm không hết, tỷ như mấy đứa con trai phía sau mình.
Gió sông thổi làm Sở Sở càng thêm choáng đầu, không khỏi lảo đảo một bước suýt nữa té xuống. Tứ a ca vội vàng tiến lên đỡ nàng, trong mắt Khang Hi lóe lên một tia ánh sáng thâm thúy, nói:
“Lão Tứ, xem ra nha đầu này say, con đỡ con bé trở về đi thôi!”
Tứ a ca vội vàng cáo lui ôm Sở Sở xuống lầu. Trong mắt Cửu a ca lúc sáng lúc tối thầm nghĩ: đây đại khái là hoàng a mã đã sớm suy tính kỹ lưỡng.