I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đặng Thu Lan
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
hâm Nhiễm hết cách, biết rõ rằng không dễ gì xua đuổi được Trần Hoa, cô đành dọn dẹp chén bát rồi kéo một chiếc ghế ngồi đối diện anh, vào vai một kẻ nhếch nhác, ngán ngẩm trò chuyện.
"Trần Tổng, có chuyện gì muốn nói?"
Trần Hoa rút di động ra, nhấn một phím, âm thanh ầm ầm được phát ra. Nhâm Nhiễm ngơ ngác, những âm thanh có lẽ chẳng bao giờ có ý nghĩa đối với người khác nhưng khi vang vào tai cô, cô nhận ra nó ngay, đó là tiếng sóng đặc trưng ở Song Bình.
Song Bình là một hòn đảo nhỏ tựa bồn địa, đất bốn bề cao trũng ở giữa. Hòn đảo chỉ có một bãi cát dài hẹp, chung quanh toàn những vách núi dựng đứng rất cao và nhấp nhô các hang động lớn nhỏ. Sóng biển ở đấy vỗ vào bờ, cuộn ra rồi dồn dập vỗ ngược trở lại, thoạt nghe thì như tiếng sét đang gầm rú, nhức nhối kinh người. Nhưng một khi đã quen, bạn có thể cảm nhận được tiết tấu của nó, hoàn toàn khác với tiếng sóng vỗ theo từng nhịp dịu dàng ở những nơi khác.
Đã mấy năm, âm thanh này và cả con người đang trước mặt, vẫn luôn khuấy đảo lòng cô, bất kể đi đến một bãi biển nào, cô đều nhớ lại, so sánh...
Cô hoàn toàn không ngờ rằng, khi mọi thứ đã dần phai nhạt, giây này phút này, ở cái phòng chật hẹp sâu trong lục địa này, cô lại nghe được âm thanh đã cách biệt từ lâu.
Tiếng pháo giòn giã bên ngoài cửa sổ bỗng dập tắt sóng biển trong di động, đồng thời cũng khiến Nhâm Nhiễm tỉnh táo trong cơn say, cô ấp úng: "Vậy là, cua được ông mang từ Song Bình về, còn dụng tâm ghi âm tiếng sóng biển cho tôi nghe, Trần Tổng, ông thật có nhã hứng."
"Hôm qua anh ở Song Bình," Trần Hoa tắt di động và dựa vào ghế sô pha, "Mãi đến nửa đêm vẫn không ngủ được, anh bước ra bãi biển hút thuốc, đột nhiên rất muốn gọi điện cho em. Khi lấy di động ra mới sực nhớ rằng ở đó không có tín hiệu."
"Muốn nói với tôi điều gì? Bây giờ ông có thể nói, tôi có thể phối hợp một lúc, vờ như đang nóng lòng chờ điện thoại của ông."
Khóe miệng Trần Hoa hơi nhếch lên, ẩn sâu một nụ cười, "Anh biết, anh bật em nghe đoạn ghi âm này sẽ bị em chế nhạo, nhưng chẳng sao, anh còn muốn dịu dàng tiếp."
Nhâm Nhiễm hết lời.
"Nhâm Nhiễm, anh mất ngủ nhiều năm nay. Trước đây em đã biết anh thường ngủ không ngon giấc, đúng không?"
Nhâm Nhiễm cười khô khốc, "Ông muốn hỏi điều gì, chuyện riêng tư của ông tôi thật biết không ít, ví dụ như ông thích khỏa thân khi ngủ, không biết ông còn giữ thói quen này khi sống với các cô bạn gái sau tôi không?"
Kiểu nhạo báng này không hề lay động được anh, anh nhìn cô đăm đăm: "Khoảng thời gian sống bên cạnh em là những ngày tháng anh khốn cùng nhất, nhưng đồng thời cũng là những ngày tháng anh được ngon giấc nhất."
Nhâm Nhiễm khổ não cúi đầu, nhìn đăm chiêu vào tay mình.
"Thực ra điều anh muốn nói không hề dịu dàng, bước ra bờ biển, anh đột nhiên biết được rằng tại sao suốt những năm qua, anh lại không kìm được phải đến Song Bình vào mỗi dịp tết đến."
"Mỗi người đều có sở thích của riêng mình, không nhất định phải có lí do, càng không cần thiết phải giải thích với người khác."
"Em xem, em quyết tâm ngăn cản anh nói tiếp. Dù có sóng điện thoại thì anh cũng tưởng tượng được, em sẽ không hoan nghênh điện thoại của anh. Anh cong lưng suốt đêm bắt thố cua đó rồi bị em từ chối như một thằng ngốc, hệt như lần trước muốn dẫn em đến Song Bình ngắm cảnh hoàn hôn. Những việc này chỉ được xem là lãng mạn vào một thời điểm thích hợp, thời đã qua, cảnh cũng đã xa vời, mọi việc đều trở nên nực cười và phí sức. Dù gì thì trước đây anh chưa từng nỗ lực và phí sức làm cho em điều gì, bây giờ bù lại, có nực cười cũng chẳng sao."
"Vậy thì không cần." Nhâm Nhiễm mỉm cười, "Trước đây vì dỗ ngọt tôi, anh đã chẳng ngần ngại làm một vài việc mà thường ngày anh chúa ghét, ví dụ như cầm bó hoa cùng tôi dạo khắp phố phường. Về mặt này, tôi không có gì nuối tiếc, tôi thẳng thắn ngợi khen anh, đối với một cô bé mới lớn hay mơ mộng như tôi, đích thực đã thỏa mãn toàn bộ tưởng tượng của tôi."
"Cũng tức là, em không nuối tiếc gì trong quá khứ ư?"
Nhâm Nhiễm hối hận đã ngồi đối diện anh, phòng khách quá nhỏ bé, cô chỉ đơn thuần không muốn ngồi cùng anh trên cùng một sô pha. Nhưng mặt đối mặt như bây giờ, hoặc cô phải nhìn thẳng vào anh, hoặc phải né tránh ánh mắt đó. Nhìn thẳng vào anh ư? Cô ngày càng mất bình tĩnh trước ánh mắt đó. Né tránh ư? Anh ta tấn công từng bước, vốn không cho cô bất kỳ cơ hội nào tránh né.
"Điều mà tôi nuối tiếc khác với ông. Tôi vô cùng nuối tiếc khi quá khứ đó trở thành một đoạn kí ức mà ông cố tình khơi dậy trong tôi, đối với tôi, đó là quấy rối."
"Em là một cô bé vô cùng cố chấp, chỉ một quyển sách do mẹ để lại mà em có thể đọc gần mười năm qua thì việc gắng gượng lãng quên quá khứ, không nhắc chuyện đã qua, tỏ vẻ lạnh lùng, hờ hững mới là sự quấy rối lớn nhất."
"Ngài nghĩ quá nhiều, Trần Tổng. Sao tôi có thể lạnh lùng? Tôi cũng không cần thiết phải lãng quên điều gì." Nhâm Nhiễm phát âm rõ từng chữ: "Tôi không thể nào quẳng hết mọi chướng ngại mà hiên ngang kết nối giữa quá khứ và hiện tại như ông. Song Bình đối với tôi là một nơi mà tôi chẳng bao giờ quay trở về được. Cảnh vật đẹp nhất đã được lưu lại trong quá khứ, tôi và người tôi yêu đã từng hạnh phúc, điều đó là quá đủ, tôi không cần phải hâm nóng nó với một người xa lạ trong những ngày kỉ niệm."
"Tóm lại, em không muốn nhắc về quá khứ, cũng không muốn có một khởi đầu mới, em không hề cho anh một cơ hội để anh chứng minh rằng anh yêu em."
"Vẫn câu nói đó, Trần Tổng, ông vốn không yêu tôi, ông chỉ cảm giác rằng tôi vẫn luôn yêu ông. Tôi tưởng tượng được, điều ông có thể chứng minh chẳng qua là chăm sóc tôi thật tận tình và chu đáo." Cô mỉm cười, "Hiện tại tôi có một công việc khá tốt, nhờ phước của ông, tôi còn có một khoản tiết kiệm không ít. Ham muốn vật chất của tôi không cao, tôi có thể sống rất tốt trong thành phố này. Thêu hoa trên gấm dệt là một việc tốt, chỉ là sự cám dỗ này không lớn đến mức tôi phải cúi đầu."
"Dù rằng em sẽ không tin và gần như không định nghe, nhưng anh vẫn phải nói những gì anh muốn nói khi định gọi điện cho em, anh không tự đại đến mức nghĩ rằng em vẫn yêu anh, trên thực tế, anh vẫn luôn yêu em."
Tiếng pháo bên ngoài vẫn tiếp diễn, pháo hoa không ngừng tung cao, lóe sáng bên ngoài cửa sổ. Nhâm Nhiễm đột nhiên có một cảm giác kì lạ, tình này cảnh này, phảng phất họ đã trải qua ở một thời điểm nào đó. Nhưng hồi ức chỉ hệt như những bông pháo hoa – vụt sáng rồi vội tắt trong nháy mắt, bập bềnh trong biển nhớ.
Cô từng yêu anh với tất cả nhiệt huyết của mình và từng khát khao nhận được tình yêu của anh biết mấy!
Nào ngờ, điều ta từng khao khát nay hiện ra trước mặt thì đã không còn sức cám dỗ nữa.
Cô nhìn Trần Hoa, bối rối và khó chịu.
"Anh luôn yêu một người, sau đó lại sai bảo trợ lí của mình xua đuổi người đó ư? E rằng tôi không thể chấp nhận thứ tình yêu như thế."
Trần Hoa im lặng khá lâu, "Đó là sai lầm của anh, anh bằng lòng bù đắp cho em trong những ngày tháng sau này."
"Không cần đâu, Trần Tổng, anh không nợ tôi điều gì và tôi không cần bù đắp. Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Tôi từng yêu một người có tên Kỳ Gia Thông, còn ông là Trần Hoa. Có lẽ ông có thể chứng minh bất kể ông tên gì thì ông vẫn là ông, nhưng với tôi thì khác, ông chỉ là Trần Tổng. Hai người xa lạ không thích hợp nói chuyện tình cảm."
Cô nói một mạch hết lời bật dậy, nhưng Trần Hoa hành động nhanh hơn, anh đưa tay giữ cô ngồi xuống rồi nghiêng mình áp sát vào mặt cô, hai gương mặt cách nhau rất gần, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào mặt cô.
"Em thiết nghĩ trong tương lai cuộc sống của em sẽ thế nào, Nhâm Nhiễm, từ nay em sẽ không yêu bất kì người nào nữa hay sao?"
Nhâm Nhiễm kinh hoàng nhưng bật cười ngay một giây sau đó, "Chúng ta đừng nên bi kịch hóa cuộc sống được không? Không, tôi không đến nỗi phải chết lòng, cũng không muốn cuộc sống của mình cô đơn và thê thảm. Tôi đoán tôi... sẽ yêu một người đàn ông có tính cách đôn hậu, tiền đề là anh ta yêu tôi trước. Chủ động theo đuổi một người có chút khó khăn với tôi. Khi quen nhau đến giai đoạn nhất định, chúng tôi sẽ kết hôn, an cư tại một địa điểm thích hợp, tôi sẽ cố gắng làm một người vợ hiền dâu thảo, hệt như mẹ tôi..."
Nói đến đây, cô dừng lại đột ngột, lòng nhói đau từng hồi.
Hệt như mẹ sao? Người mẹ hiền lành như thế, kiên cường như thế, một người mẹ ngập tràn tình yêu và dũng cảm hi sinh, từ nhỏ cô đã ao ước trở thành một người như thế. Nhưng bây giờ buột miệng nói ra lại như đang nguyền rủa chính mình.
Mẹ chịu đựng một hôn nhân không chung thủy vì tình yêu vô vọng của bản thân hay vì trách nhiệm với cô? Tình yêu giữa cha mẹ từ thời khắc nào đã bị lung lay rồi vụt biến mất? Nếu mọi tình cảm đều không thể vĩnh hằng phải chăng chúng ta chỉ nên hưởng thụ niềm vui trước mắt, không phải mẹ vẫn hi vọng cô sống ngây thơ, hi vọng cô hồn nhiên trưởng thành mà không phải chịu bất kỳ tổn thương nào...
Từ sau khi biết tư tình của cha, những vấn đề này luôn dày vò cô nhức nhối. Thời gian không ngừng trôi đi, cô phát hiện, chẳng biết tự hôm nào, cô không còn cần lời giải đáp cũng không cần phải giằng xé và suy ngẫm đến nó. Nhưng dồn nén vào tận cõi lòng, không có nghĩa là hững hờ và lãng quên.
Cô đau khổ xoay người về hướng khác.
Hiển nhiên, Trần Hoa hiểu rõ cô đang nghĩ gì, anh tăng thêm sức cho đôi bàn tay để nắm chặt lấy cô: "Bao năm nay, em vẫn chưa thể phóng thích khỏi những thắc mắc về mẹ. Em xem, tất cả tình cảm đều rất rủi ro, cho dù đối phương là một người em cho là đôn hậu. Vậy chẳng thà ở bên cạnh anh, anh yêu em, nếu em cần hôn nhân để đảm bảo, anh sẽ vui vẻ cầu hôn."
Nhâm Nhiễm kinh hoàng nhìn anh, nét mặt anh rất bình lặng, đôi mắt sâu vời vợi le lói tia sáng mà cô hoàn toàn xa lạ, cô chưa từng bắt gặp anh như thế, cô ngơ ngác, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cô trả lời anh – một cách khách sáo và thận trọng:
"Nếu ông thật hiểu tôi như ông nghĩ thì ông phải biết, tôi không thể nào trông mong quá nhiều vào hôn nhân, hôn nhân vốn không đảm bảo được điều gì. Tôi trả lời ông ngay... Cám ơn ông, tôi không chấp nhận lời đề nghị này, kết hôn với một người tôi không hề yêu, không chỉ là rủi ro mà còn đi ngược hoàn toàn với nguyên tắc của tôi. Còn nếu bất cẩn yêu ông thêm lần nữa, tôi có thể chịu đựng sự thất bại lần nữa. Nếu như mãi không yêu ông, vậy tôi sẽ như thế nào?"
"Ngay khi chưa biết anh có yêu em không thì em đã đồng ý sống chung với anh rồi, bây giờ hãy cho anh một cơ hội, chứng minh anh có thể yêu em và cho em hạnh phúc. Nếu như em mãi không yêu anh, đó cũng là kết quả anh bằng lòng gánh chịu. Hãy ở bên cạnh anh, Nhâm Nhiễm, anh sẽ không gượng ép em bất cứ điều gì, ngược lại, em sẽ được tự do tuyệt đối, làm những việc mà em muốn làm, sống cuộc sống mà em thích."
Giọng anh trầm lắng đầy mê hoặc. Chỉ cách mỗi lớp áo, cô cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh từ tay anh, cơ thể của anh cách cô rất gần, mang theo một lực áp đảo mãnh liệt, cô đột nhiên khó thở. Cô chưa kịp cất lời, anh bỗng đứng dậy đồng thời kéo cô về phía anh, dang hai tay ôm chặt cô vào lòng. Đôi môi của anh đè lên môi cô nóng bỏng...
Nụ hôn này ngập tràn tình yêu và lòng tham vô bờ, Nhâm Nhiễm không cưỡng lại được, cô gần như đánh mất khả năng hành động, chỉ có thể bị động đáp trả.
Chính vào lúc này, điện thoại cô reo lên, cô dùng hết sức vùng mình thoát khỏi đôi môi anh, cô nấc tiếng: "Buông tôi ra, xin..."
Chuông vẫn tiếp tục reo, anh nhẹ nhàng buông cô ra, cô nỗ lực đứng vững rồi ngơ ngác nhìn chung quanh xác định vị trí của chiếc di động. Cô vội chạy đến, là Gia Tuấn. Cô chạy vào phòng nghe máy mà không nói lời nào.
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ