Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:11:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Ngoại Truyện - Cầu Hôn
gụy Vũ đứng trước gương đánh giá cách ăn mặc của mình.
Quần áo, trang sức, kiểu tóc, đồ kèm theo đều không có vấn đề. Nhìn cả người đều sáng sủa, không có vấn đề.
Cậu vẫn chưa chắc lắm nên hỏi thợ trang điểm đứng bên cạnh: "Nhìn bộ dạng này được không?"
Vẻ mặt của thợ trang điểm tươi cười: "Nhìn ngài Ngụy rất đẹp trai, tham dự giải Oscar cũng không có vấn đề." Ngụy Vũ hồi hộp nở nụ cười: "Việc mà bây giờ tôi muốn làm quan trọng hơn tham dự giải Oscar nhiều."
Thợ trang điểm cười ha ha, Ngụy Vũ xác nhận lại lần nữa rồi mới ra khỏi cửa.
Trong túi áo có một chiếc nhẫn mà cậu đã chọn rất lâu rồi.
Tuy người phụ nữ rất thích kim cương nhưng Ngụy Vũ lại không chọn chiếc nhẫn kim cương lớn nhất, bởi vì Diệp Thiên Tuyết đã từng nói, nhìn kim cương lớn giống như một khối bài mạt chược đeo trên tay.
"Vừa nặng, vừa giống như người ngu."
Lúc nói những lời này, Diệp Thiên Tuyết chỉ mỉm cười.
"Mình thà rằng là một chiếc nhẫn đơn giản, miễn thật lòng là được rồi."
Ngụy Vũ sờ sờ cái hộp trong túi áo, bên trong hộp là hai chiếc nhẫn bạch kim, là cậu tự mình xin người khác thiết kế giúp.
Ngụy Vũ nghĩ, hi vọng lát nữa có thể khiến cô đồng ý.
Từ năm đại học đó đến bây giờ, đã qua tám năm rồi.
Ngụy Vũ vẫn không thể mang Diệp Thiên Tuyết về nhà, khiến mẹ cậu không biết điểm trán của cậu bao nhiêu lần, lẩm bẩm cậu không nên thân bao nhiêu, thậm chí ngay cả một cô con dâu vừa lòng ba mẹ cũng không mang về được.
Ngụy Vũ lúc nào cũng ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, trong lòng nước mắt chảy thành sông.
Mẹ, không phải con không cố gắng, thật sự là mẹ khó trong việc chọn con dâu.
Hai người cùng nhau trải qua tám năm, không chia tay cũng không kết hôn, khiến bạn bè lúc trước khi gặp Ngụy Vũ, ánh mắt đều có chút sâu xa.
Lúc trước vài người hay chơi với nhau, Hoàng Tú Tú thì mỗi lần gặp mặt đều đổi bạn trai, đến bây giờ đều nói mình là người theo chủ nghĩa không kết hôn; Vương Kỳ Ngọc chung sống với Tô Vũ hai năm, chia tay trong hòa bình, cuối cùng nam cưới vợ nữ lấy chồng của mình không liên quan tới nhau, nhưng thỉnh thoảng vẫn ra ngoài uống rượu với nhau; lúc đầu do nhiều nguyên nhân mà đoạn tuyệt lui tới, trái lại sau khi tốt nghiệp đại học lại hay qua lại với Tăng Hàm, giúp cha cưới vợ, bây giờ tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).....
Nhưng tất cả mọi người bày tỏ mười phần khó tin với cặp đôi Ngụy Vũ và Diệp Thiên Tuyết.
Tính tình của hai người lại có thể ở cùng nhau tám năm, hơn nữa sau tám năm vẫn chưa kết hôn.
"Thật sự không giống với tính tình của cậu, Tiểu Bàn." Tăng Hàm đã từng vỗ vai của Ngụy Vũ cảm thán, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt đã đen một nửa của Ngụy Vũ.
Cho dù bây giờ Ngụy Vũ so sánh với Tăng Hàm, về khuôn mặt đẹp hơn, thân hình cũng cao hơn một chút, nhưng khi mọi người gặp Ngụy Vũ thì vẫn gọi cậu là Tiểu Bàn.
Ngụy Vũ kiên định bác bỏ biệt danh này nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không được.
Trong này vẫn không thiếu được sự trợ giúp của Diệp Thiên Tuyết.
Kỳ thật Ngụy Vũ đã tạm biệt biệt danh này một lần.
Nhưng sau này có một chuyện xảy ra khiến Diệp Thiên Tuyết nhớ lại biệt danh này và cố chấp dùng cho đến bây giờ.
Nghĩ đến chuyện kia, sắc mặt của Ngụy Vũ không khỏi hơi đen đi một chút, sau lại nở nụ cười dịu dàng mà hiểu ngầm.
Đó là vào lúc hai người học năm hai đại học.
Lúc năm hai đại học, Ngụy Vũ và Diệp Thiên Tuyết là thành viên của hội học sinh, đi tiếp đón sinh viên mới.
Lúc đang chở sinh viên mới, một học muội (khóa sau) bị say xe ói đến bất tỉnh.
Ngụy Vũ thật sự không chịu nổi mùi trong xe, lập tức đi ra dọn dẹp giúp một tay, sau đó lại mua nước cho học muội đó uống thuốc say xe, cuối cùng còn tìm người giúp cùng nhau mang vali của học muội đó đến phòng.
Vốn cậu cho là chỉ một lần làm người tốt thôi, kết quả đối phương hình như vì vậy mà động lòng, sau khi qua huấn luyện quân sự thì tìm tới cửa của ngành quảng cáo mà Ngụy Vũ đang học.
Trong một đám học quân sự không có một nữ sinh nào đen mà vô cùng dễ nhìn như vậy, khi cô ngọt ngào gọi tên Ngụy Vũ, lúc quay lại Ngụy Vũ ngẩn ngơ, theo bản năng hỏi cô là ai.
Học muội đó nói tên của mình, lại dè dặt hỏi ngành quảng cáo mà Ngụy Vũ đang học cần điều kiện gì.
Ngụy Vũ không nghi ngờ gì, nhiệt tình giới thiệu, khuyến khích cô gia nhập.
Học muội đó cẩn thận hỏi: "Ngụy học trưởng, anh thật sự hi vọng em gia nhập sao?"
"Dĩ nhiên." Ngụy Vũ trả lời không chút do dự.
Sau đó, chuyện liền hỏng bét.
Học muội đó hình như hiểu cái gì, bắt đầu dũng cảm theo đuổi Ngụy Vũ.
Dĩ nhiên, cho tới nay Ngụy Vũ chưa từng trải qua chuyện này lần nào nên cũng không rõ lắm, chỉ hơi khó chịu, học muội đó rất chịu khó tới, thỉnh thoảng lại ân cần quá mức khiến cậu mất hết thời gian của mình, đồng thời cũng khiến cậu hơi lúng túng trước mặt bạn học.
Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy chuyện này lại không nói, chỉ là bình tĩnh bắt đầu xa lánh Ngụy Vũ.
Một tuần hai tuần, cuối cùng Ngụy Vũ cũng nhận ra sự xa lánh của Diệp Thiên Tuyết, lo lắng hỏi bạn học của mình.
Tại sao gần đây bạn gái của cậu không nghe điện thoại của mình, hẹn hò lúc nào cũng không tới.
Bạn học kinh hãi: "Cậu có bạn gái hả? Vậy sao cậu vẫn mập mờ với học muội kia chứ?"
Ngụy Vũ còn kinh hãi hơn: "Cái gì? Lúc nào thì tớ mập mờ với học muội kia chứ?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong nhất thời lại bị câu nói của người kia hù sợ.
Đến lúc này, lần đầu tiên Ngụy Vũ mới biết, thì ra hình như mình để người khác hiểu sai gì đó, khiến người kia có cảm giác sai lầm với mình.
Cậu ôm đầu kêu rên: "Thật sự quá tệ."
Dựa vào buổi nói chuyện với bạn học, cuối cùng Ngụy Vũ cũng biết được sai lầm của mình, việc đầu tiên là chạy tới trước mặt Diệp Thiên Tuyết giải thích, kết quả người đó chỉ cười gật đầu: "Ừ, mình biết."
Nhưng trên thực tế cũng không có thay đổi cái nhìn.
Một người khác khiến người ta nhức đầu, học muội đó theo đuổi mình, Ngụy Vũ nhiều lần lấy dũng khí cũng không thể nói cự tuyệt với ánh mắt trong sáng kia. Mỗi lần đều muốn nói rất nhiều, cuối cùng cũng không nói ra được, sau đó tiếp tục kêu rên với bạn học.
Sau một thời gian kéo dài, cuối cùng Ngụy Vũ cũng không thể tiếp tục được nữa.
Lúc này Diệp Thiên Tuyết đã đến gặp mặt, chỉ mỉm cười với cậu, sau đó nói hai câu ý kiến với cậu cũng không có.
Sau khi Ngụy Vũ quyết định giải quyết nhanh chóng, liền hẹn học muội đó ra ngoài.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Ngụy Vũ trực tiếp mở miệng: "Trước đây anh đã có chuyện muốn nói với em."
Học muội đó lập tức thẹn thùng: "Học trưởng, anh nói......" Hai má ửng đỏ thật sự động lòng người.
Ngụy Vũ lại chưa từng chú ý tới vẻ mặt và tâm tư của học muội đó, cắn răng, nhắm mắt lại, nói thật nhanh: "Làm phiền em không nên quá thân cận với anh, bạn gái của anh sẽ hiểu lầm."
Thân thể của học muội đó lập tức cứng đờ: "Anh có bạn gái sao?"
Ngụy Vũ nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, anh theo đuổi cô ấy thật lâu mới được." Cậu nhìn học muội đó cười đến sáng lạn: "Anh rất yêu cô ấy."
Vẻ mặt của học muội đó thay đổi liên tục, Ngụy Vũ nhìn thấy, thản nhiên quay mặt đi coi như không nhìn thấy.
"Được, em biết rồi." Cuối cùng học muội đó đứng lên, cúi người chào Ngụy Vũ: "Hôm nay, cám ơn học trưởng đã mời."
Ngụy Vũ cho rằng chuyện liền kết thúc như vậy, kết quả lại không phải vậy.
Học muội đó quả thật không hề tìm cậu nữa, nhưng sau khi hỏi thăm được bạn gái của Ngụy Vũ liền trực tiếp tìm tới Diệp Thiên Tuyết.
"Em rất thích học trưởng, xin học tỷ rút lui để tác thành cho em!"
Đối mặt với người phụ nữ tìm tới cửa như vậy, sau khi Diệp Thiên Tuyết hơi sửng sốt một chút liền mỉm cười, gọi điện thoại cho Ngụy Vũ: "Người phụ nữ của cậu tìm tới chỗ tớ rồi, làm phiền cậu nhanh chóng mang em ấy đi."
Ngụy Vũ lập tức chảy mồ hôi lạnh.
Học muội đó là một đưa con gái kiên cường, dây dưa đến cùng, Diệp Thiên Tuyết cũng có mấy phần bất đắc dĩ, ra tối hậu thư với Ngụy Vũ: "Nếu như không giải quyết được, tớ liền tác thành cho cô ấy."
Thật vất vả mới theo đuổi được, Ngụy Vũ lập tức kêu không cần, tàn nhẫn với học muội đó mà trước kia không dám ra tay.
Cậu hẹn học muội đó nói lần thứ nhất, lần nữa mà không có kết quả, liền không cần cho cô ấy sắc mặt tốt. Ngày thường mà có gặp mặt thì dứt khoát quay đầu đi làm như không thấy.
Đáng tiếc học muội đó cũng không hành động gì, thậm chí nói ra lời thoại kinh điển trong phim tình cảm với Diệp Thiên Tuyết: "Chị muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?"
Diệp Thiên Tuyết nghe được câu này liền cảm thấy vô cùng mới lạ.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải người nói lời này trước mặt mình.
Khi đó, cô và Ngụy Vũ họp mặt ở cao cấp tư gia, đã thành một trong những nhà có danh tiếng.
"Em có thể cho bao nhiêu tiền?" Cô cười hỏi, "50 vạn, 500 vạn, hay là 50 triệu?"
Không đợi học muội đó trả lời, Ngụy Vũ đã chạy tới chỉ vào mũi của học muội đó: "Cho tới bây giờ tôi nể mặt cô ba phần, cô thật sự cho là tôi dễ bị ức hiếp sao?"
Ngay tức thì cậu cầm bóp tiền lấy ra một xấp tiền ném tới: "Mặt hàng như cô vậy, mỗi ngày bố mày đều gặp không dưới mười người."
Lúc tiền giấy bay lả tả rơi xuống, Ngụy Vũ tức giận cũng khiến học muội đó không tự chủ lùi lại từng bước một.
Cô ta phát hiện dường như mình không biết người này.
"Tiểu Bàn." Diệp Thiên Tuyết gọi hai tiếng "Ngụy Vũ" cũng không thể kéo thần trí của cậu trở về, mới bất đắc dĩ gọi một tiếng, "Đừng lãng phí tiền. Chẳng qua là người không liên quan mà thôi."
Ngụy Vũ lập tức quay đầu lại: "Tiểu Tuyết, cậu, cậu tha thứ ình rồi sao?"
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Thật ra vài ngày trước, mình đang có việc bận, đúng lúc gặp phải con ruồi bên cạnh cậu, cho nên......"
......
Sau khi hai người nói rõ ràng, cuối cùng khôi phục lại tình trạng trước đây.
Nhưng Diệp Thiên Tuyết trêu đùa Ngụy Vũ, chỉ có cái tên "Tiểu Bàn" này mới là cái tên mà cậu khắc sâu trong trí nhớ nhất, cho nên sau này dứt khoát tiếp tục gọi cậu là Tiểu Bàn.
Chuyện này khiến Ngụy Vũ vừa mới thoát khỏi cái biệt danh này chưa tới một năm kêu rên, nhưng lại không thể không chịu đựng Diệp Thiên Tuyết tiếp tục gọi cậu như vậy.
Dĩ nhiên, sau này khi bạn bè tụ tập vẫn gọi như vậy, cái này để nói sau.
Nghĩ tới những chuyện cũ này, khóe môi của Ngụy Vũ nở nụ cười thản nhiên.
Khi đó mình vẫn hơi nhã nhặn, ngay cả một đứa con gái kiểu đó cũng không giải quyết được, còn để cho cô ta ầm ĩ đến trước mặt Tiểu Tuyết, tự dung làm Tiểu Tuyết ấm ức.
Nhưng cũng may từ khi đó, mình đề phòng nghiêm ngặt không thể để đứa con gái thứ hai gây ra chuyện như vậy.
Có người có ý đồ gây rối, mình tự giải quyết là được rồi, không để tâm tình của Tiểu Tuyết không tốt.
Nhưng nghĩ đến ý đồ gây rối, Ngụy Vũ lại nhớ tới một người khác.
Người kia từng khiến Ngụy Vũ thiếu chút nữa mất đi Diệp Thiên Tuyết. Anh ta là tình địch lớn nhất của Ngụy Vũ, thật sự uy hiếp hơn Triệu Lẫm trước đây không biết gì rất nhiều.
Chỉ dựa vào Diệp Thiên Tuyết thiếu chút nữa bị anh ta lừa tới tay, Ngụy Vũ liền không thể không nâng lòng cảnh giác lên mức cao nhất.
Người kia xuất hiện vào năm hai người tốt nghiệp.
Bốn năm đại học, hai người không trải qua nhiều sóng gió, tình cảm vững chắc giống như vợ chồng già vậy, đến lúc tốt nghiệp, cũng bởi vì vốn không có sóng gió gì, thậm chí ngay cả công việc đều là làm cho nhà mình.
Dĩ nhiên, chuyện này không nhiều người biết, nhưng đến lúc hai người tốt nghiệp vẫn vững bền khiến tất cả các cặp đôi đã chia tay hâm mộ không dứt.
Nhưng đến lúc cuối cùng, Ngụy Vũ đều chưa từng nhận ra bên cạnh Diệp Thiên Tuyết xuất hiện một người.
Người kia là trợ lý của thầy hướng dẫn Diệp Thiên Tuyết làm luận văn tốt nghiệp, mới vừa từ nước ngoài trở về, tuổi cũng không lớn, phong nhã hào hoa (phong cách ứng xử và lối sống thanh cao, lịch thiệp).
Bởi vì thầy hướng dẫn quá bận rộn, cho nên luận văn tốt nghiệp của Diệp Thiên Tuyết chủ yếu là anh ta hướng dẫn giúp đỡ chỉ bảo.
Hai người không thể không quen thuộc nhau hơn.
Tuổi của người kia không lớn lắm, lại có bề ngoài đẹp, cách cư xử nhẹ nhàng, rất khó làm cho người ta không sinh ra thiện cảm.
Trong thời gian làm luận văn tốt nghiệp, Diệp Thiên Tuyết cũng hay lén lút nói chuyện bạn bè thường ngày với anh ta rất nhiều.
Mà tất cả những chuyện này, Ngụy Vũ đều không biết.
Cậu chỉ biết gần đây lúc nói chuyện Diệp Thiên Tuyết không tự giác nhắc tên của một người, cũng không cảm thấy một ngày nào đó trong tương lai cái tên này sẽ trở thành chướng ngại vật giữa bọn họ.
Sau khi tốt nghiệp, chuyện này vốn nên qua như vậy. Nhưng Diệp Thiên Tuyết đi làm cho công ty nhà mình năm thứ hai, lúc phỏng vấn lại nhận được hồ sơ lý lịch của người kia.
Việc đời làm cô thấy rất đặc biệt, lúc phỏng vấn đối phương nhìn thấy cô cũng cực kỳ kinh ngạc.
Đến khi phỏng vấn xong, hai người hẹn thời gian đi ăn cơm ôn chuyện, đối phương tò mò hỏi công việc của Diệp Thiên Tuyết, Diệp Thiên Tuyết cũng thuận tiện hỏi đối phương tại sao bỏ qua đãi ngộ của việc trợ giảng mà tới công ty xin việc.
Sau khi hai người ăn xong một bữa cơm cũng hiểu lẫn nhau một chút.
Bởi vì người kia bị bạn gái bỏ mà thề phải cố gắng.
"Tôi làm sao cũng nhớ câu cô ấy nói lúc chia tay, cô ấy muốn, tôi cho không nổi." Người đàn ông ngồi đối diện Diệp Thiên Tuyết, cảm khái hàng vạn hàng nghìn, "Sau đó tôi suy nghĩ thật kỹ mới phát hiện ra tôi thật sự cho không nổi. Cô ấy muốn đồ xa xỉ, nhưng chỉ dựa vào công việc trợ giảng này của tôi thì......" Người đàn ông lắc đầu một cái, không nói tiếp nữa.
"Cho nên, tôi liền ra ngoài cố gắng mới có thể biết được tài năng của mình tới đâu."
Diệp Thiên Tuyết bày tỏ ủng hộ với ý nghĩ này của anh ta.
Do hai người hợp tác trên công việc nên ngày càng hiểu rõ nhau hơn.
Diệp Thiên Tuyết cũng dần dần phát hiện người đàn ông này đúng là bạn tốt, lúc nào là chuyện gì, anh ta đều có thể nghĩ giùm bạn trước, cũng giúp bạn chuẩn bị tốt công việc trước.
Mặc dù không phải chuyện quan trọng bao nhiêu, nhưng có thể cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông này giống như làn nước dịu dàng xâm nhập vào mọi chỗ.
Người như vậy rất khó làm cho người ta cự tuyệt.
Những chuyện này Ngụy Vũ đều là sau này tổng kết lại, trước đó cậu một chút cũng không có cảm giác được Diệp Thiên Tuyết có gì khác thường.
Cho đến một ngày, cậu lái xe đi đón Diệp Thiên Tuyết, nhìn thấy cô sóng vai đi ra cùng với người đàn ông đó, nụ cười sáng lạn ở trên mặt gần như khiến tâm cậu lay động.
Cậu lập tức biết có gì đó không ổn rồi.
Nhật Ký Báo Thù Nhật Ký Báo Thù - Trường Không Ánh Tuyết