Số lần đọc/download: 526 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:05:52 +0700
Chương 63: Tâm Sự
S
áng sớm hôm sau, Đào Tư Di được người hầu mời xuống lầu dùng bữa sáng, cô không ngoài dự liệu nhìn thấy Diệp Lan Trăn.
Diệp Lan Trăn cười với cô rồi kéo ghế bên cạnh, Đào Tư Di thuận theo ngồi bên cạnh anh. Đồ Tư Đặc làm chủ nói vài câu hình thức, đồng thời cũng nói muốn Diệp Lan Trăn ở lại nhà họ Đồ vài ngày. Có điều quan hệ giữa Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di, trái lại ông không nói nhiều.
Diệp Lan Trăn xuất hiện buổi sáng hôm nay lại khiến người nhà họ Đồ giật mình nho nhỏ. Nhất là Đồ Thụy Phổ, bình thường vẻ mặt anh đều đầy ý cười, hôm nay sắc mặt có chút tối tăm.
Tôn Văn không đè nén như ngày hôm quá, ánh mắt bà thường thường nhìn về phía Diệp Lan Trăn cùng Đào Tư Di tràn đầy an ủi.
Bữa điểm tâm không mặn không nhạt qua đi, sau khi ăn xong Diệp Lan Trăn cùng Đồ Tư Đặc vào phòng bàn chuyện, một mình Đào Tư Di đi dạo trong hoa viên, cô cũng không quên gọi điện cho mẹ Trần để bà an tâm.
“Cô cùng Diệp Lan Trăn có quan hệ gì?” Đồ Thụy Phổ đột nhiên xuất hiện ngồi trên ghế tựa trước mặt Đào Tư Di.
Đào Tư Di nhìn Đồ Thụy Phổ rồi cười cười: “Anh ấy xem như là…” Cô đột nhiên phát hiện không biết giải thích thế nào với tên gọi của Diệp Lan Trăn.
Chồng trước? Đoán chừng anh đã sớm đem giấy ly hôn của cô ném đi rồi, nếu không cũng sẽ không tìm tới.
Chồng? Cô cảm thấy vấn đề giữa hai người còn chờ giải quyết, cô không thể gọi thân mật như vậy.
Anh họ? Vẫn là thôi đi, từ này càng không thích hợp.
“Anh ấy là người rất thân thiết với tôi, ” Đào Tư Di nghĩ nghĩ, cái này có vẻ chuẩn xác.
“Thân mật? Đứa nhỏ của cô là của anh.” Đồ Thụy Phổ chỉ chỉ bụng Đào Tư Di, Đào Tư Di không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Đồ Thụy Phổ cười hì hì vươn tay tới: “Tôi có thể chứ?” Tay anh như hy vọng có thể vuốt ve bụng Đào Tư Di.
Tuy biết lễ nghi nước ngoài thoáng hơn so với Trung Quốc nhưng Đào Tư Di vẫn cảm thấy yêu cầu này của anh có chút quá mức thân thiết. Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Đồ Thụy Phổ, khuôn mặt tươi cười không hề có lực công kích, Đào Tư Di đau đầu không biết nên cự tuyệt anh như thế nào.
“Có vẻ cậu rất cảm thấy hứng thú với đứa nhỏ của tôi, thật sự khiến tôi không biết nên như thế nào để biểu đạt mừng rỡ như điên của mình.” Tiếng nói tràn ngập vị chua của Diệp Lan Trăn truyền đến. Anh chăm chú nhìn Đào Tư Di khó xử, tâm tình thoáng tốt hơn. Ít nhất cho thấy cô gái của anh không muốn cùng người xa lạ tiếp xúc thân mật.
Đồ Thụy Phổ nhìn Diệp Lan Trăn đã đến, cũng không cảm thấy xấu hổ vì hành động vừa rồi của mình. Anh giang tay, biểu đạt tiếc nuối rồi lập tức quay người rời đi. Trên mặt vẫn treo nụ cười sáng rỡ, có điều Đào Tư Di cảm thấy trong mắt anh bây giờ so với khi vừa mới gặp cô, có bớt chút gì đó.
“Cậu ta cũng không nghĩ đơn giản đâu, ” Diệp Lan Trăn vươn tay ôm eo Đào Tư Di, tay lớn của anh nhẹ vỗ về bụng cô. Vậy mà lại có người đàn ông muốn chấm mút vợ cùng đứa nhỏ của anh, thật sự là chuyện không thể tha thứ. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tên kia tốt nhất nên có chút thông minh đừng về Trung Quốc, nếu không đừng trách anh không khách khí.
“Anh thật nhỏ mọn. ”
“Thế em không nhỏ mọn chắc? Chẳng phải lúc đó em nhìn thấy anh kéo một cô gái mà bỏ chạy không thấy tung tích sao, lại còn nói anh.” Diệp Lan Trăn phản bác Đào Tư Di.
Anh vừa dứt lời liền phát hiện Đào Tư Di có chút cứng ngắc. Diệp Lan Trăn ôm nàng đi tới băng ghế dựa hai người trong viện. Hai tay giữ chặt tay cô, hai mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
“Vợ, có chuyện anh chưa dám nói cho em, bởi vì anh lo lắng em sẽ ghét bỏ anh, có điều anh phát hiện, nếu anh không nói thì vấn đề giữa chúng ta vĩnh viễn sẽ không thể giải quyết, đây không phải điều anh muốn.” Diệp Lan Trăn hít sâu một hơi, vẻ mặt anh thật sự nghiêm túc, tựa hồ còn có chút đau đớn.
Đào Tư Di nhìn anh không nói gì, cô biết anh muốn nói.
“Anh từng có một đứa nhỏ.” Diệp Lan Trăn hạ quyết tâm lớn mới nói ra những lời này. Anh thật cẩn thận nhìn nét mặt Đào Tư Di.
Khi thấy cô chỉ thoáng nhíu mày, cũng không có hành động nào kịch liệt, Diệp Lan Trăn tiếp tục nói: “Cô gái kia là chị gái Tôn Mạnh, Tôn Mạnh là người đàn ông em đã gặp qua trong hôn lễ của Trương Lệ Viện. Lúc ấy anh 20 tuổi, vì tìm kiếm kích thích nên vài người bọn anh đã cắn thuốc. Vừa vặn chị gái Tôn Mạnh tìm đến cậu ta, lúc ấy anh ăn nhiều nhất, kết quả liền đem cô ấy…” Diệp Lan Trăn không nói nhưng anh biết Đào Tư Di khẳng định rõ ràng hàm nghĩa của anh.
“Sau đó bọn anh liền có đứa nhỏ, kỳ thật anh không hề thích cô ấy, cũng không chán ghét cô ấy. Cô ấy là người cực kỳ yếu ớt cũng cực kỳ lo âu, bởi vì một lần đã có đứa nhỏ nên cô không tiếp nhận được đả kích này. Tuy về sau bọn anh đính hôn nhưng anh vẫn thích chơi bời, không cam tâm cả đời cứ bị quyết định như vậy. Anh đi chơi bơi, cô ấy thế nhưng luôn luôn tìm anh khắp nơi. Ngày cô ấy mang thai hơn chín tháng, cô ấy bắt được anh và một người bạn cùng nhau ở chung với một cô gái. Kết quả bên ngoài trời mưa, một mình cô ấy lái xe về liền xảy ra tai nạn, người và đứa nhỏ đều không còn. ”
Sau khi Diệp Lan Trăn nói xong, nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, anh lo lắng nhìn Đào Tư Di, lo lắng sẽ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cô.
“Anh vẫn còn yêu cô ấy sao?”
“Anh không yêu, chỉ là áy náy. Bộ dáng Sử Miêu Miêu vô cùng giống với cô ấy, lúc ấy anh chỉ cho rằng cô còn sống, dù sao đó cũng là hai sinh mệnh. ”
“Anh không thấy bộ dáng em và cô ấy cũng rất giống nhau sao?” Đào Tư Di nghi hoặc nhìn Diệp Lan Trăn.
“Không…nửa điểm cũng không giống.” Diệp Lan Trăn khẳng định trả lời: “Em cùng cô ấy không giống nhau chỗ nào hết. Em còn nhớ lúc ấy anh đi tiếp em không? Lần đầu tiên anh thấy em cười lại chói mắt như thế. Khi đó anh chỉ một suy nghĩ, làm thế nào để xóa đi nụ cười chói mắt này. Còn về sau thì em đã biết rồi, anh và em từng bước như thế đi đến hôm nay. ”
Diệp Lan Trăn theo thói quen lấy ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa liền nhìn thấy vẻ mặt Đào Tư Di không đồng ý. Anh dập lửa, chỉ đem thuốc lá thưởng thức trong tay.
“Vợ, sau khi cùng em nói chuyện ngày hôm qua, anh cũng đã suy nghĩ lại hàng động của mình, lúc ấy không phải là anh không muốn giải thích. Chỉ là ông nội anh bị bệnh, lại thêm xung đột phát sinh, suy nghĩ của anh vừa loạn vừa mệt. Lúc ấy anh chỉ nghĩ vì sao em không thể chủ động tới hỏi anh, em chỉ cần hỏi, anh khẳng định sẽ trả lời. Khi anh thật sự không kiên trì nổi, muốn giải thích cho em, lại tuyệt đối không nghĩ tới em sẽ chạy mất!”
Diệp Lan Trăn ôm chặt cô, “Khi đó anh vẫn còn tự tin cho rằng, dựa vào thế lực nhà họ Diệp tìm em rất dễ dàng, không chừng hai tuần là anh có thể tìm thấy em. Nhưng không ngờ em chạy trốn dứt khoát như vậy. Côn Thành đã bắt đầu có tuyết rơi, anh không nghĩ tới chúng ta lại bị ngăn cách thời gian dài như vậy. Anh ngồi dưới tuyết nhìn người đi tới đi lui, cả đầu đều là em, sau đó anh sinh bệnh hôn mê ba ngày. Sau khi thức dậy, anh gặp cha em cầu xin ông tha thứ, về sau Trương Lệ Viện nói cho anh biết em ở đây, anh liền vội vàng đi qua. ”
Diệp Lan Trăn đem cằm dán trên vai Đào Tư Di: “Anh khai báo xong rồi, em có cảm thấy con người anh rất xấu hay không? Có thể nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng em hay không?”
“Em…” Đào Tư Di sửng sốt, cô không nghĩ gì cả, nhìn Diệp Lan Trăn chủ động giải thích, cô cũng không cảm thấy chán ghét hoặc phiền toái hoang đường như trước kia.
Kỳ thật chuyện ban đầu không phức tạp, không biết vì cái gì đặt giữa hai người lại náo nhiệt xoắn xuýt như vậy, cô nhìn Diệp Lan Trăn, lại nhìn bụng mình. Cô không biết nên như thế nào để biểu đạt cảm tưởng giờ phút này của mình, chỉ cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. Bao nhiêu sự tình đơn giản vậy mà biến thành phức tạp như hiện tại.
Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn liếc nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Đào Tư Di vừa cười nước mắt vừa rơi, cái gì gọi là vui mừng đến phát khóc, có lẽ như chính cô hiện tại.
“Đều là lỗi của anh. Anh sớm nói thì có tốt hơn không, để một mình em khổ sở mang theo bé cưng chạy lâu như vậy, buổi tối em khát không ai rót nước cho em, chân sưng cũng không có người xoa bóp, lạnh cũng không ai đắp chăn cho.” Đào Tư Di nén giận, cô làm nũng chôn trong lòng anh.
“Được được, đều là lỗi của anh.” Diệp Lan Trăn cười cười, một chuyện nhỏ như vậy lại khiến anh bỏ lỡ mấy tháng bên cạnh vợ và con đang lớn dần, chính anh khi nào thì trở nên ngu ngốc như vậy rồi!
Ánh nắng rực rỡ rắc trên người hai ngươi, tươi đẹp là thế.
“Em muốn về nhà.” Đào Tư Di nói.
“Tốt, về nhà thôi, ngày mai liền đi.” Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di, cảm khái một tiếng “Quả thật nên trở về rồi. ”
Đồ Thụy Phổ đứng ở trên ban công lầu hai nhìn xuống dưới, hai ngươi dưới lầu hài hòa như thế, như hai con thiên nga vô cùng thân thiết cúi đầu vào nhau.
Khóe miệng anh hơi cong, cô gái mà anh không dễ dàng mới có hứng thú lại cứ như vậy thành của người khác. Anh làm sao vui được đây?
Khóe miệng Đồ Thụy Phổ cong lớn hơn, không bằng đưa bọn họ một phần đại lễ?
Anh cúi đầu nhìn nội dung trên tin nanh. Ông già thật đúng là đem chủ ý đánh tới trên người anh, xem ra anh không giống công tử một chút nào?
Một khi đã như vậy, anh liền đơn giản làm chuyện hoang đường cũng tốt.
Đồ Thụy Phổ đem tầm mắt chuyển hướng về phía hai người bên dưới, người đến cũng đừng nhàn rỗi, theo giúp tôi cũng diễn kịch vui thôi!
Màn đêm buông xuống, nhà họ Đồ đèn đuốc sáng trưng, Đào Tư Di theo thói quen ngồi trên ban công nhìn xuống, xe không ngừng nối đuôi nhau dừng trước cổng biệt thự, người quần áo chỉnh tề từ bên trong xe đi xuống, nhan sắc hình dáng khác nhau, có thể so với một buổi trình diễn thời trang nhỏ.
“Em không xuống cùng anh à?” Diệp Lan Trăn toàn thân tây trang, từ phía sau ôm eo lớn Đào Tư Di, cúi đầu hôn nhẹ trên mặt cô.
“Anh không sợ bé cưng mệt sao?” Đào Tư Di hôn lại anh.
“Sợ chứ. Nhưng anh hy vọng để người khác nhìn thấy em, đỡ có người phải nhớ đến.” Diệp Lan Trăn nghiến răng nghiến lợi nói.
Đào Tư Di giống như đang làm yên lòng một con mèo đang xù lông, cô xoa nhẹ tóc anh, “Nào có nhiều người thích em như vậy, mùi dấm chua đầy trời. Thời gian đến rồi, anh xuống lầu đi. ”
Nhìn Diệp Lan Trăn đi ba bước quay đầu lại rồi đi ra ngoài, Đào Tư Di che miệng cười vui vẻ, cô thật không phát hiện ra Diệp Lan Trăn lại biết làm trò đấy?
Diệp Lan Trăn đi xuống lầu, nhìn mọi người trong đại sảnh. Thật sự là một yến hội tương thân, anh có chút đồng tình tìm kiếm Đồ Thụy Phổ rồi tiếc nuối lắc đầu, vậy mà không nhìn thấy cậu ta, anh thuận tay lấy một ly rượu đỏ trên bàn, lắc lư ly rượu trong tay, thưởng thức chất lỏng trong suốt trong ly.
Loại yến hội này thật sự nhàm chán, nếu không bởi vì ở đây, anh thật đúng là không muốn tới tham gia, nghĩ ngày mai về nước, khóe miệng Diệp Lan Trăn cong cong tươi cười ôn nhu, lần này vừa có vợ vừa có đứa nhỏ, thật là thu hoạch lớn.
Đi một về ba, chuyến đi này giá trị lớn, ha ha.
Bên này Diệp Lan Trăn một mình cười ngây ngô, bên kia Đồ Tư Đặc cùng Tôn Văn toàn thân sườn xám trắng làm bạn cùng tuyên bố yến hội bắt đầu.
Lực chú ý của mọi người trong yến hội đều chuyển hướng tới Đồ Tư Đặc, Diệp Lan Trăn nhìn chung quanh không thấy bóng dáng Đồ Thụy Phổ. Thằng nhóc này không phải lại chạy đi đấy chứ, nghe nói cậu ta rất có năng lực chạy trốn.
Ngay khi anh đang tự đùa tự vui, đột nhiên một hình ảnh xuất hiện khiến tươi cười trên mặt anh cứng lại.