Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Chương 62
N
hâm Nhiễm đột nhiên xoay người, đưa tay ôm chầm lấy anh, anh hơi bất ngờ, tiếp theo cũng ôm cô thật chặt.
"Đừng lo lắng cho anh, sau khi thông suốt điểm này, anh thoải mái hơn rất nhiều. Trước đây anh quá lêu lổng, luôn nghĩ rằng nếu như đã không có được tình yêu của em thì có quyền dung túng bản thân. Đến sau này anh mới biết, anh không thể quy kết mọi việc vào số phận, lựa chọn là của tự bản thân mình, mỗi một sự dung túng đều có hậu quả, đôi lúc hậu quả này còn nguy hại đến người khác và hại cả chính bản thân mình, càng không thể không gánh vác. Bây giờ hiểu được đạo lí này vẫn chưa muộn lắm."
Nhâm Nhiễm rất muốn nói: "Hay anh ở lại Bắc Kinh", câu nói này nghẹn trong cổ họng, cô không thể đẩy ra được.
Hai người không nói gì nữa, chỉ cảm nhận sự thân mật khi ở cạnh nhau. Từ thuở ấu thơ đến tận giây phút này, nảy sinh quá nhiều việc, nhưng người có thể an ủi họ nhiều nhất vẫn chỉ là họ.
Nhâm Nhiễm thầm nghĩ, cô không thể xác định rõ tình cảm này là tình thân, tình bạn hay là tình yêu, có lẽ "yêu" là một phạm trù quá rộng lớn, dù cho có người chỉ trích cô, sao cô có thể phủ nhận tình cảm giữa hai người?
Chuyện xưa hiện ra trước mắt.
Năm cô bốn tuổi, anh cùng cô chơi trò trốn tìm, cô đi mất, anh tìm cô suốt ba tiếng trong sân trường đại học Z để đưa cô về nhà, lúc đó, anh chưa đến sáu tuổi.
Năm cô mười sáu tuổi, anh ở bên cạnh cô, cùng cô san sẻ nỗi đau tột đỉnh khi mất mẹ, cô được cha dẫn đến một thành phố xa lạ học tập, anh cố tình chọn trường đại học bên đó để được ở cạnh cô.
Năm cô mười tám tuổi, cô bỏ nhà ra đi, đắm chìm trong tình yêu của một người đàn ông xa lạ, hoàn toàn bỏ sót cảm nhận của anh, anh vẫn liên tục đến Thẩm Quyến, Quảng Châu tìm cô.
Năm cô hai hai tuổi, cô đi tưởng niệm tình yêu của mình, anh lái xe đến Bắc Hải tìm cô về, để cô hiểu được, cho dù có đánh mất tình yêu thì cũng chưa phải là ngày tận thế....
Dòng người xuôi ngược trong sân bay, mỗi ngày đều trình diễn đủ cảnh hợp tan chia li, không ai chú ý đến sự im lặng của đôi bạn trẻ tuổi. Họ cũng bỏ mặc dòng người tấp nập trước mắt.
Nhưng thời gian sẽ không dừng lại ở giây phút đó.
Nhâm Nhiễm nhìn anh đổi thẻ đăng kí, gửi hành lí, vào kiểm soát an ninh. Cô dặn dò anh lần nữa, "Đừng để ngoài tai lời cảnh cáo của Mẫn Nghi, đừng tùy tiện đến Melbourne."
Gia Tuấn mỉm cười, "Anh sẽ trân trọng bản thân, Tiểu Nhiễm, em yên tâm."
Anh đưa tay ôm cô lần nữa, rồi buông ngay ra, bước nhanh đến khu kiểm soát. Nhâm Nhiễm vẫn dõi theo bóng hình anh ra đi, còn anh, dường như cũng cảm nhận được ánh mắt phía sau mình, ngay giây phút anh bước vào trong, anh ngoảnh lại vẫy tay mỉm cười với cô. Một nụ cười rạng ngời, nụ cười cô đã rất quen thuộc ngay từ khi còn rất nhỏ. Cô nhếch mép, cố gắng cười thật vui, đồng thời vẫy tay chào anh.
Anh biến mất trong tầm nhìn của cô, lòng cô rỗng tuếch, không hiểu đó là cảm nhận gì. Cô nghĩ, có lẽ xa nhau một thời gian, hai người sẽ nhìn rõ tình cảm của mình hơn.
Một mùa tết nữa lại đến, từ khi du học ở Úc, Nhâm Nhiễm đã quen với đêm giao thừa một mình, cô không muốn tham gia các hoạt động ăn mừng tập thể như cùng mọi người buôn chuyện, gói sủi cảo, cắn hạt dưa và ăn mứt tết...
Lúc đầu, cô muốn một mình ôn lại cái tết cùng Gia Thông trên đảo Song Bình, đó là ngày tháng ngọt ngào nhất trong tình yêu của cô.
Sau này, cô không cố ý hoài niệm điều gì, thậm chí muốn lãng quên nhưng cô đã quen một mình trong những ngày lễ và sinh hoạt như những ngày bình thường.
Bắc Kinh đã có tuyết rơi, bông tuyết phấp phới bay trong gió làm tăng sắc xuân cho ngày lễ.
Nhâm Nhiễm giam mình trong nhà, gọi điện chúc Tết cha như thường lệ. Nhâm Thế Yến quan tâm: "Con đã ăn cơm chưa?"
Cô chỉ một mình, đương nhiên không tâm trạng nấu tiệc đoàn viên, chỉ nấu qua loa một ít nhét vào bụng. "Ăn rồi,", vốn dĩ cô định nói tạm biệt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô nói: "Con đang xem một quyển sách của mẹ để lại."
Quyển sách trên gối cô lúc này, đúng là quyển "Xa rời đám đông huyên náo", đó là pháp bảo khiến tâm trạng cô bình lặng. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhắc đến mẹ trước mặt cha, bên kia đầu dây lặng im một hồi.
"Năm mới vui vẻ, cha, tạm biệt."
"Tiểu Nhiễm, mẹ con luôn rất thích đọc sách. Cha nhớ mẹ con rất thích Dickens và Thomas Hardy."
"Quyển con đang cầm chính là tiểu thuyết của Thomas, lúc mẹ nằm viện... những ngày cuối, mẹ vẫn luôn đọc quyển sách này."
Nhâm Thế Yến im lặng. Nhâm Nhiễm thầm nghĩ, bất kể là chỉ trích, bào chữa hoặc ăn năn, tha thứ, cũng không thể chắp vá được tình cảm giữa cha và cô. Đến bây giờ, mẹ chỉ còn sống trong lòng cô, hà tất cô lại nhắc đến mẹ với một người đã bắt đầu cuộc sống mới của mình từ rất lâu.
"Năm mới vui vẻ, giữ gìn sức khỏe, con tắt máy đây."
Tết năm nay ở Bắc Kinh điều chỉnh quy định nghiêm cấm đốt pháo sang "hạn chế gây ồn". Từ sáng sớm, tiếng pháo đã râm ran trong khu kí túc xá kiểu cũ. Sau nhiều năm xa cách âm thanh náo nhiệt này, nay đập vào tai, lại càng tô đậm sự cô đơn của mình.
Cô bật ti vi lên để trong phòng ít nhiều cũng náo nhiệt đôi chút, cô nằm quẹo người trên ghế sô pha nhắn tin chúc tết đến các đồng nghiệp, khách hàng. Chuông cửa đột nhiên vang lên, cô hơi bất ngờ, chỗ cô ở thường ngày ít khách ghé thăm, huống chi là đêm ba mươi tết. Cô chạy đến nhìn ra ngoài từ khe cửa, thật kinh ngạc, người đứng trước cửa là Trần Hoa, trên vai anh có lấm lem bông tuyết, trong tay xách một thùng nhựa màu đỏ, trông không hài hòa lắm.
Cô kéo cửa ra, bốn mắt nhìn nhau, không đợi cô mở lời, anh lịch sự hỏi, "Anh vào được không?"
Cô đành nghiêng người, anh bước vào nhà.
"Chúc mừng năm mới, Trần Tổng, khuya thế này có việc gì không?"
Trần Hoa mỉm cười. "Thật ngại, dường như anh là khách không được mời. Cái này tặng cho em, Nhâm Nhiễm." Anh đưa cho cô thùng nhựa trên tay.
"Đó là gì?"
Trần Hoa mở nắp thùng lên, mùi tanh tỏa ra khắp phòng. Nhâm Nhiễm trợn tròn mắt, trong đó chứa hơn nửa thùng cua biển, cua còn chen chúc, cử động, sùi bọt mép.
Món quà bất ngờ này khiến cô dở khóc dở cười, cô vừa định cất lời, trong lòng đột nhiên dâng trào hoài nghi, cô mặc kệ, nỗ lực nói với tốc độ bình thường: "Trần Tổng quá khách sáo, tôi không dám nhận."
Trần Hoa bật cười, "Trang trọng như thế, em cố ý chặn họng anh lại, không cho anh nói những lời em không muốn nghe đúng không?"
"Tôi còn có thể trang trọng hơn, ví dụ như, Trần Tổng, cám ơn ông hết mình ủng hộ công việc của tôi..."
"Thật muốn cám ơn anh," Trần Hoa bỏ mặc thái độ cố ý giữ khoảng cách với anh, "Nhâm Nhiễm, nấu cơm tối cho anh nhé."
Nhâm Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, không hiểu sao anh lại có thể bình thản đưa ra yêu cầu này.
"Em xem, máy bay trễ giờ, anh vẫn chưa ăn gì, hơn nữa hôm nay là ba mươi tết, khuya như thế mà bỏ mặc anh lê lết tìm quán ăn rồi ăn một mình thì quả hơi vô nhân đạo."
Nhâm Nhiễm hết cách, "Tôi dự định mấy ngày này sẽ đi chơi, trong nhà không có thức ăn gì."
"Anh không dám nghĩ rằng em sẽ nấu cả bàn tiệc cho anh, bây giờ mà đề xuất yêu cầu đó thì tự chuốc lấy khổ, nấu món cháo cua mà trước đây em thích nấu nhất là được."
Nhâm Nhiễm cúi đầu nhìn thùng cua anh mang đến, hoài nghi ý định của anh, cô không có lí do từ chối.
"Có cần anh làm cua giúp không?". Anh chuyển khách thành chủ, hỏi cô.
Nhâm Nhiễm thở một hơi thật dài, "Không cần đâu, mời anh ngồi."
Trần Hoa cởi áo khoác ngoài, vừa ngồi xuống sô pha là trông thấy quyển sách "Xa rời đám đông huyên náo" đặt bên cạnh mình, anh bất giác cầm quyển sách lên.
Đương nhiên anh nhớ rất rõ, lúc cô theo anh rời khỏi Thẩm Quyến, cô nhất định phải mang theo quyển sách này, lúc ẩn cư ở Quảng Châu và Song Bình, cô vẫn luôn đọc nó. Trên đảo Song Bình, cô thường nằm trên võng đọc sách, mấy năm trôi qua, sách đã ố vàng, cạnh sách cũng hơi bạc màu, góc sách vểnh lên, quá rõ ràng, Nhâm Nhiễm đã đọc lại cuốn sách này rất nhiều lần.
Nhâm Nhiễm mang áo khoác anh treo lên giá, quay đầu lại, vội vã giật lại cuốn sách từ tay anh, cất vào trong phòng. Sau đó, cô không nói lời nào, xách thùng cua vào bếp.
Trước tiên, cô nhặt vài con cua ra chà rửa sạch sẽ, đặt vào nồi hấp chín, sau đó dùng dao lóc hết thịt cua ra. Tiếp theo là đập nhuyễn thịt cua, càng cua cho vào trong nồi, thêm gạo, dầu ăn, gừng xắt sợi và nước đặt lên bếp, đợi sau khi sôi, vặn lửa riu riu đun tiếp. Đó là cách mà cô học được ở Song Bình, nhiều năm không nấu, cô vẫn có thể thao tác nhuần nhuyễn, không gặp trở ngại gì.
Cháo được nấu xong, Nhâm Nhiễm còn bê ra một bát măng ngâm muối ở quê nhà. "Chỉ được vài món này, mời ông dùng."
Trần Hoa ăn cháo, anh vẫn như xưa, dáng ăn rất từ tốn, không giống như một người đang thèm ăn hoặc đang rất đói, nhưng sau khi ăn hết một bát, anh yêu cầu cho thêm một bát nữa, đều ăn tất. Anh nói: "Cám ơn, rất ngon."
Nhâm Nhiễm cười, "Đừng khách sáo, không còn sớm nữa, cháo thì cũng ăn xong rồi..."
"Đừng vội đuổi khách chứ, chúng ta trò chuyện chút nhé."