Số lần đọc/download: 7882 / 158
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Chương 62
M
i nói hắn đã đánh mất chìa khóa.
Nàng nói nàng biết.
Mi nói hắn biết rất rõ, cái chìa đó để ở trên bàn, nhưng thế rồi biến mất, hắn chỉ quay đi có một tẹo.
Nàng nói đúng thế đấy.
Mi nói đó là một cái khóa rất thường, không có vòng đeo: thoạt đầu cũng có vòng đeo đấy, một con chó xù, chó Bắc Kinh, bằng chất dẻo màu đỏ. Một bạn gái cho hắn, bạn gái thôi, không phải bồ.
Nàng nói nàng biết rõ điều ấy.
Mi nói sau đó con chó bị gãy, thật là hài, cổ con chó gãy chỉ còn mỗi cái đầu đỏ be bé; hắn thấy như thế thì tàn nhẫn cho nên đã tháo con chó ra khỏi cái chìa.
Rõ! nàng nói
Mi nói hắn nghĩ đã để cái chìa ở trên đế cây đèn bàn giấy, cạnh mấy con rệp ghim; rệp ghim thì còn, cái chìa thì biến. Hắn đã dọn sách trên bàn; những thư chờ trả lời, cho là như thế, cũng ở đó, xếp thành chồng gần cái đèn. Cái công tắc đèn bị một phong bì che mất. Nhưng cái chìa thì không thể tìm thấy.
Thường hay như vậy, nàng nói.
Hắn có cái hẹn cần phải đi nhưng hắn không thể để cửa ngỏ được. Nếu đóng lại thì hắn không thể vào không chìa, phải tìm nó thôi. Giữa các sách vở, giấy tờ, thư tin, tiền phủ lên mặt bàn, một cái chìa thì lẽ ra phải dễ nhìn thấy chứ.
Đúng thế.
Nhưng hắn không tìm thấy nó. Hắn đã bò cả bốn tay chân dưới gầm bàn, lấy một cái chổi kéo ra không ít rác bụi và cả một vé xe khách. Khi cái chìa rơi xuống đất thì luôn phát ra tiếng động chứ, vậy mà chỉ có vài quyển sách chất đống trên bàn thôi, vẫn không thấy chìa. Không thể lẫn sách với chìa khóa được.
Hẳn thế rồi.
Nó đã bốc hơi một cách thuần túy, đơn giản.
Thế trong các ngăn kéo?
Hắn cũng đã lục. Hắn nhớ đã mở các ngăn kéo ra. Hắn có thói quen, một thói quen lâu ngày để chìa ở trong ngăn kéo, bên phải. Ngăn kéo đầy mọi thứ tài liệu: thư, bản thảo, biển số xe đạp, giấy chứng nhận chăm sóc y tế không mất tiền, thẻ cung cấp ga. Cả vài thứ huy chương nữa, hộp bút máy, con dao Mông Cổ và một thanh kiếm bé bằng men có cẩn những đường gân kim loại, ngần ấy đồ vật nghèo không chút giá trị, chỉ là những thứ mang vài kỷ niệm nào đó.
Tất cả ai cũng có những cái như thế, chúng là quý trong con mắt chủ nhân.
Các kỷ niệm đều rất quý.
Đúng thế. Đôi khi quên chúng đi lại là giải thoát. Một cái cúc mất chẳng hạn, người ta sẽ chẳng bao giờ dùng đến nó nữa; bộ quần áo có khâu chiếc cúc áo bằng thủy tinh màu lam thẫm này từ lâu đã được dùng làm giẻ lau nhà nhưng chiếc cúc vẫn không bị vứt đi.
Tốt, thế rồi sao?
Sau hắn đã mở hết các ngăn kéo, dốc các thứ ở trong ra.
Cái chìa không thể ở trong đó được mà.
Hắn biết nhưng hắn cứ dốc hết cả ra.
Dĩ nhiên. Thế các túi, lục chưa? Lục cả rồi, túi quần trước sau mấy cái đều lục hết, đến năm sáu lần, túi áo vét để trên giường nữa. Hắn lục túi các quần áo đã lấy ra, không lục túi quần áo xếp trong va li thôi.
Rồi sau đó...
Sau đó hắn đã bày xuống đất tất cả những gì ở trên bàn, hắn dọn lại ngăn nắp các tạp chí để ở trên giá đầu giường, hắn đã rũ chăn, đệm, nhìn gầm giường, đúng, cả vào các chiếc giầy nữa, vì một hôm đồng năm phân đã rơi vào giầy hắn và hắn chỉ thấy khi đã ra ngoài cửa vì đi nó vướng.
Nhưng giầy hắn lại không mang ở chân ư?
Mang, nhưng vì sách trên bàn giấy đều đặt xuống đất, không có chỗ để đi mà hắn thì lại không thể xéo lên sách bằng giấy. Hắn tụt luôn giầy ra ngồi xổm lục.
Tội nghiệp!
Cái chìa thất thường, không có vòng đeo thế là biến mất trong phòng. Hắn không đi ra nữa, bất lực ngắm cái phòng tanh bành. Mười phút trước đó, cuộc sống của hắn còn trật tự. Hắn không thể nói buồng hắn là sạch sẽ và ngăn nắp hoàn toàn, nó không bao giờ được như thế, đúng, nhưng dẫu sao hắn sắp đặt từng đồ vật và hắn thấy phòng của hắn rất dễ chịu, thoải mái. Tóm lại, hắn có những thói quen tạo ra được cho hắn cảm giác thoải mái.
Đúng thế.
Nhưng đây không phải thế. Tất cả để ở bất cứ đâu, bất cứ chỗ nào, tùy tiện.
Đừng nên sốt ruột, cần suy nghĩ kĩ.
Hắn bảo hắn phiền chán lắm, hắn không có chỗ ngủ, không có chỗ ngồi, không có cả chỗ để đứng nữa, cuộc sông hắn đã thành cái kho chứa trăm thứ bà dằn thật sự. Hắn chỉ có thể lom khom cúi trên các đống sách. Làm sao mà không sốt ruột chứ? Nhưng chỉ có thể oán hắn. Không phải lỗi của người khác; là hắn đánh mất chìa khóa, là hắn bày nên cái mất trật tự này, cái bát nháo này. Và hắn không ra ngoài được, bất chấp hắn buộc phải đi!
Vâng.
Hắn không muốn nhìn cái cảnh này nữa, không muốn ở lại trong gian phòng này nữa.
Và có một cuộc họp, đúng không?
Họp với hành gì, à đúng, hắn phải đi ra ngoài, nhưng hắn đã lỡ hẹn đến một giờ rồi. Không thể chờ cả một giờ mà không làm cái gì. Hơn nữa, hắn không nhớ rõ là hẹn ở đâu, thậm chí hắn đã hẹn với ai nữa
Chắc là một bạn gái, nàng nói khẽ.
Có thể đúng, có thể không. Hắn nói hắn thật sự không còn nhớ nữa. Nhưng hắn phải đi, hắn không thể chịu được nữa cái đống lung tung xòe này.
Vậy là để ngỏ cửa?
Hắn chỉ còn cách đi ra mà không khóa cửa. Một khi đến chân cầu thang, người qua đường đi lại như thông lệ, dòng xe chảy không dứt, chẳng biết cái gì thúc mà người ta phải hối hả đến như thế. Hắn xuống nhà và bắt đầu đi trên vỉa hè. Không ai biết hắn mất chìa khóa, không ai biết rằng cửa hắn vẫn mở, không ai liều lên nhà hắn ăn căp đồ đạc. Chỉ các bạn thân của hắn có thể đến đấy nhưng khi họ biết không có chỗ đặt chân thì họ sẽ ngồi lên đống sách, giở sách ra chờ hắn. Rồi họ cũng chán mà bỏ đi. Lo cho họ làm gì. Nhưng tuy thế hẵn vẫn lo cho cái phòng của hắn, dù chẳng có cái gì bõ ăn cắp, trừ vài quyển sách ra, quần áo giầy dép đều rất bình thường. Đôi giầy tốt nhất, hắn mang trên chân rồi. Có hàng đống bản thảo nữa nhưng hắn đều đã ngán trước khi viết xong. Nhận ra điều đó, hắn bắt đầu cảm thấy vui, thôi nghĩ đến cái chìa khóa chết tiệt bị thất lạc và đến cái cửa. Hắn bèn đi dạo cầu âu trong phố. Bình thường hắn luôn vội, bận bịu, hắn không ngưng tất tưởi vì bản thân hay vì một ai đó hay một việc nào đó. Bây giờ hắn không làm cho ai nữa, hẵn chưa bao giờ nhẹ nhõm như thế này. Hắn chậm bước lại, điều hắn làm rất khó nhọc những lúc bình thường, hắn đưa chân trái lên trước, chẳng vội nhấc chân phải: cái này không có dễ làm. Hắn không biết đi yên ổn thậm chí hắn không biết đi dạo nữa. Trong khi đi dạo, người ta giẫm cả bàn chân lên mặt đất, người hoàn toàn thư giãn.
Hắn có một cảm giác kỳ lạ khi đi như thế này và người đi đường tỏ ra đã để ý thấy cái đó; chắc họ nhận ra hắn có cái gì bất thường. Hắn lén quan sát những người ở trước mặt hắn đi đến nhưng hắn thấy những con mắt sắc sảo của họ thật ra chỉ hướng vào bản thân họ. Dĩ nhiên đôi khi họ cũng liếc một cái vào các quầy kính hàng bách hóa thầm hỏi giá liệu có hời không. Lập tức hắn nhận ra hắn là người duy nhất ở trong phố này nhìn người khác, nhưng không ai nhận thấy cái đó. Cuối cùng, hắn là người duy nhất đi bằng cả bàn chân, giẫm lên đất bằng cả lòng bàn chân. Những người khác đi bằng gót, và những sức dội ngược trở lại như thế suốt cả năm cả tháng đã phạm đến thần kinh não bộ của họ. Mọi phiền muộn, lo âu của chính họ là do tự bản thân họ tạo nên bằng cách đó đấy, đúng thế không?
Đúng.
Hắn càng đi trong cái phố náo nhiệt, ầm ĩ này, hắn càng cảm thấy cô đơn. Hắn loạng choạng như một kẻ mộng du. Tiếng xe cộ gầm rú không ngừng, trong các ánh đèn nhiều màu, bị một đám đông hối hả trên hè đường chèn ép xô đẩy, hắn biết rằng không bao giờ có thể chậm bước lại theo như ý muốn của hắn. Nếu em nhìn từ trên cao cái cảnh tưởng này, nếu em quan sát hắn từ cửa sổ một cao ốc, bên lề phố, thì hắn sẽ làm em nghĩ tới một cái nút chai bằng ki e quay cuồng một cách miễn cưỡng trong một miệng cống sau mưa, giữa những lá rụng, đầu mẩu thuốc lá, giấy gói kem ét-ki-mô, những địa chất dẻo đã dùng của một cửa hàng ăn nhanh và đủ mọi thứ giấy gọi kẹo.
Em đã thấy.
Em thấy cái gì chứ?
Cái nút chai bồng bềnh ở giữa dòng sóng người ấy.
Ấy đấy, hắn đấy.
Vậy đấy là anh.
Không phải là anh, đấy là một thứ trạng thái ta đã biết đến.
Em hiểu, anh nói tiếp.
Nói về cái gì?
Nói về cái nút chai thất lạc.
Ai làm thất lạc nó?
Tự nó làm nó thất lạc. Các kỷ niệm buột ra khỏi hắn. Hắn cố nghĩ, cố nhớ lại vài mối quan hệ hắn đã có, tại sao hắn lại ở trong thành phố này. Hắn chắc chắn biết rõ nó hoàn toàn, với cái cửa hàng bách hóa to tướng xam xám ghê sợ kia, cái nơi quanh năm ngày tháng bận công trình mở rộng, tựa như nó bị mặc cảm về cái kích thước của nó vậy. Trước mặt hắn, duy nhất quán trà nho nhỏ kiểu cổ, là chưa được tân trang. Xa nữa, cửa hàng giầy dép và trước mặt, một cửa hàng giấy và một quỹ tiết kiệm mà hắn đã vào cả rồi. Với hắn hình như có việc phải làm với cái quỹ tiết kiệm này, hắn đã phải gửi và rút tiền ở đấy, nhưng mà là đã rất lâu từ trước kia. Hình như hắn đã có một người vợ mà sau đó hắn đã chia tay, nhưng hắn không nghĩ tới cô ta nữa, hắn không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Tuy vậy hắn đã yêu cô ta.
Hình như hắn đã yêu cô ta, cái này cũng lờ mờ nốt. Dẫu sao hắn cũng nghĩ đã có những quan hệ với một người đàn bà.
Và không phải chỉ với một.
Với hắn hình như là thế, đúng. Trong đời hắn, chắc đã diễn ra vài sự kiện tốt đẹo, nhưng đã quá xa, còn lại vài ấn tượng mơ hồ, như một bức ảnh chỉ cho thấy đường viền, bất chấp thời gian nó nằm trong thuốc hiện hình.
Tuy vậy một cô gái trẻ chắc đã làm cho hắn xúc động, để lại vài chi tiết cho hắn làm kỷ niệm.
Chỉ còn nhớ đôi môi xinh xắn, đường nét đẹp, mặt nàng đỏ bừng lên khi nói "không". Và khi nàng nói không thì thân xác nàng tuân theo hắn.
Và sao nữa?
Nàng muốn hắn tắt đèn, nàng nói nàng sợ sáng...
Nàng không nói như thế.
Nàng nói như thế.
Được, đừng bận tâm xem liệu nàng có nói hay không, sau đó, anh ấy có tìm ra cái chìa không?
Thình lình hắn nhớ ra hắn không bắt buộc phải đã đến cuộc hẹn. Ở đấy, người ta sẽ tán dông dài hươu vượn, sẽ nói đến những người họ quen, đến một ai đó ly hôn, một ai đó đang hay với một ả khác, đến quyển sách này, vở kịch nọ, bộ phim kia vừa mới ra. Những sách, phim và kịch ấy về sau cứ luôn lại cho thấy là vô vị như nhau hết trong con mắt hắn. Hoặc nữa, họ nói đến một cốp nào đó có một bài nói đổi mới nào đó nhưng sự thật té ra là điều đã được nói không biết bao nhiêu lần, không đếm xuể. Luôn cứ là những vở cũ thôi. Nếu hắn có đến đó thì đó chỉ là vì hắn không chịu được nữa cảnh cô đơn, nhưng rồi sau đó, hắn cứ phải trở về cái gian phòng mất trật tự của hắn.
Cửa phòng mở chứ?
Mở, khi hắn đẩy cửa ra, hắn đã sừng sững trước những sách báo la liệt trên mặt đất. Lúc đo hắn trông thấy cái chìa khóa không có vòng đeo nằm ở rìa giá sách, gần cửa sổ. Nó bị phong bì một cái thư chờ gửi che đi, cái phong bì thì để ở trên đế cấy đen bàn làm việc. Thế là xoạc cẳng chân bước qua các đống sách, hắn nhào vào trong phòng.