Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2324 / 35
Cập nhật: 2015-12-01 17:31:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ánh bao là bánh nhân bột cua Vu Phân làm từ mùa thu, số lượng không nhiều, bình thường Vu Phân cũng không nỡ mang ra ăn, chỉ đợi lúc Ninh Trí tới mới hấp mấy cái.
Lò vi sóng phát ra một tiếng chuông thông báo đã quay xong, Thư Sướng mở cửa ra, cầm chiếc bánh bao nóng hổi lên vừa uống trà xanh vừa cắn từng miếng lớn.
Vu Phân từ phòng khách đi vào nhếch miệng nhìn cô nuốt ngấu nghiến, “Con sắp chết đói rồi à? Hay sợ ai cướp mất?”
Thư Sướng không trả lời mà vẫn ra sức nuốt, hai má căng phồng. Hai cái bánh bao đã vào bụng nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Có lẽ không phải trống rỗng ở dạ dày!
Ninh Trí đi công tác Bắc Kinh về mua hai con vịt quay Bắc Kinh mang đến nhà Thư Sướng, nhân tiện ăn tối ở đây luôn. Đến lúc muộn chỉ còn hai người, anh ta nhỏ giọng hỏi về chuyện tố cáo.
Thư Sướng nhún vai, “Tan thành mây khói rồi”.
Ninh Trí hỏi dồn dập, “Vậy em định về đi làm tiếp à?”
“Em còn đang suy nghĩ”, Thư Sướng trả lời nước đôi, quả thật lúc này cô còn chưa quyết định được.
Cô đang suy nghĩ, bình thường Tổng biên tập bàn giao công việc cần mấy ngày?
“Thư Thư, đừng đi nữa”. Ninh Trí dịu dàng cầm tay cô, “Anh đã hỏi thăm rồi, đầu năm nay đại học Đồng Tế sẽ mở một lớp tiến tu thiết kế kiến trúc, anh sẽ báo danh cho em”.
“Nếu em tìm việc khác thì cũng sẽ không đến công ty anh”. Thư Sướng nói thẳng với anh ta.
“Vì sao?”
“Anh rất quan tâm chăm sóc bố mẹ em, bình thường cũng suốt ngày đến nhà em, người trong công ty Trí Viễn đều biết cả. Em không muốn người khác nghi ngờ năng lực làm việc của em, cũng không muốn bị người khác bàn ra tán vào”.
“Em từ chối anh vì điều này?” Ninh Trí nhướng mày, âm thanh lạnh lùng.
“Xem như một nguyên nhân!”
“Đây không phải nguyên nhân”, Ninh Trí hơi buồn bực, “Mà là em cơ bản không muốn làm việc cùng anh. Lúc em và Bùi Địch Văn yêu nhau, chẳng phải em vẫn làm việc dưới quyền anh ta rất tốt sao?”
Tiếng nói vừa dứt, chính bản thân Ninh Trí đã sững người. Anh ta há miệng, sắc mặt đỏ bừng.
Đường nét trên mặt Thư Sướng lập tức căng cứng, ánh mắt nhìn về phía anh ta sắc bén như có thể đâm thủng anh ta. Lặng im chốc lát, giọng cô không có chứa bất cứ tâm tình nào, “Tại sao anh biết việc này?”
Ninh Trí nhắm mắt đắng chát, “Anh nghe Thắng Nam nói. Cô ấy nói rằng anh đừng hi vọng gì nữa, rằng anh có một đối thủ rất mạnh”.
“Vì vậy anh dẫn em đến khu du lịch suối nước nóng rồi cố ý dẫn dắt đến đề tài đó?”
“Thư Thư?” Ninh Trí muốn nắm vai cô nhưng cô đã tránh ra, ánh mắt nhìn về phía khác.
“Nhìn thấy em rơi vào cảnh đó anh vui vẻ lắm đúng không? Chắc hẳn anh cũng biết vì sao em đến Hồng Kông?” Thư Sướng cười mỉa mai, vẻ mặt đau khổ.
“Thư Thư, làm sao anh vui vẻ được? Anh chỉ thấy tự trách, nếu anh về sớm một chút thì sao em có thể bị tổn thương như vậy? Tính tình em quật cường, nếu anh nói thẳng với em thì em sẽ không thể tiếp nhận được, anh chỉ có thể bóng gió với em như vậy. Thực ra khi vừa nghe nói anh cũng rất kinh ngạc”.
Đây là người thứ hai nói tính tình cô quật cường trong ngày hôm nay, cứ như thể mỗi người trong bọn họ đều rất hiểu cô, đúng là buồn cười. Đâu phải cô quật cường, đó là cô bất đắc dĩ nên đành phải vậy.
Quật cường cũng được, bất đắc dĩ cũng được, tất cả đều đã qua rồi.
“Được rồi, Ninh Trí, không được nói tiếp nữa. Cảm ơn anh đã quan tâm đến thể diện em. Có điều anh thật sự không cần bận tâm đến chuyện công việc của em, em còn chưa tới tình cảnh khốn đốn đến vậy”. Thư Sướng cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại.
Ninh Trí cắn môi, “Em vẫn không muốn cho anh cơ hội sao?”
“Anh cho rằng bây giờ em có thể bắt đầu một tình cảm mới như chưa có chuyện gì xảy ra à?”
“Anh không cần em làm gì, chỉ cần em không bài xích anh là được”.
“Ninh Trí, cần gì phải thế? Em nghĩ bên cạnh anh sẽ không thiếu phụ nữ ái mộ anh”. Hình như đây không phải lần đầu tiên cô nói như vậy.
Ninh Trí cười lạnh nhạt, “Đúng là có, nhưng họ không phải em. Đối với anh, em là người đặc biệt. Thư Thư, anh không có ưu điểm gì, cũng không coi như giàu có lắm. Nhưng trái tim anh bây giờ hoàn toàn trống rỗng, chỉ để chứa một người. Em có thể thuê thám tử tư điều tra anh, dùng thời gian để quan sát anh, nghĩ mọi biện pháp thử thách anh, đến lúc nào anh làm em hoàn toàn hài lòng thì thôi”.
Bọn họ ngồi trong phòng khách, không bật đèn chính mà chỉ bật một chiếc đèn tường phát ra ánh vàng yếu ớt. Dưới ánh đèn mờ mờ, nụ cười của Ninh Trí hết sức thản nhiên, khuôn mặt góc cạnh của anh ta như có ánh sáng lưu động.
Nhưng Thư Sướng lại cảm thấy xa lạ.
Trong trí nhớ của cô, khi còn gọi là Lưu Dương, Ninh Trí là một người ngang ngược, kiêu căng chứ không phải cẩn thận, khôn ngoan như anh ta bây giờ.
“Ninh Trí…” Có mấy câu nói đã ra đến khóe môi, cô mấp máy môi rồi lại nuốt xuống, “Đã rất muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi!”
Tạ Lâm đi nghỉ trăng mật ở Hokkaido về, vừa đến Tân Giang chị ta đã gọi điện thoại cho Thư Sướng mời Thư Sướng đến nhà mới của chị ta ăn cơm.
Thư Sướng còn đang nghỉ phép, đi dạo phố cũng chán, có nhiều thời gian không biết làm gì nên cô nhận lời ngay mà không suy nghĩ gì nhiều. Mua một giỏ hoa quả, cô lái xe mất gần một tiếng mới tìm được đến nhà mới của Tạ Lâm. Xem ra ông xã Tạ Lâm quả thật là một nhân vật quan trọng, được nhà trường phân cho một tòa biệt thự nằm ngoài cùng trong dãy biệt thự liền kề, tọa lạc giữa một vườn cây xanh, trước cửa có một khoảng sân rất rộng, mùa xuân vừa đến cây cối đã xanh tốt.
Thư Sướng thở dài, lần này Tạ Lâm thật sự chọn được đúng người.
Tạ Lâm mặc bộ đồ ở nhà màu lục nhạt ra mở cửa, sắc mặt có vẻ đầy đặn hơn, vẻ mặt phấn khởi cho thấy chị ta rất hài lòng với cuộc sống.
“Xướng Xướng!” Hai người vừa thấy mặt Tạ Lâm đã ôm chầm lấy Thư Sướng theo phong cách rất Tây. Chồng chị ta đi ra chào Thư Sướng rồi lại vào phòng sách làm việc để không gian cho hai người thoải mái nói chuyện.
Người giúp việc mang một ấm trà bưởi nóng hổi, một đĩa trái cây khô và một đĩa bánh bơ ra cho hai người.
“Hokkaido vui không?” Thư Sướng vừa đánh giá trang trí thanh nhã trong phòng vừa thuận miệng hỏi.
“Lạnh lắm. Chị ăn không quen đồ ăn Nhật Bản, lớn tuổi rồi nên cũng không thể chơi như thanh niên được. Nói chung là cũng tàm tạm, coi như ra ngoài mở rộng tầm mắt”. Tạ Lâm mở tủ lấy hai cái hộp đóng gói rất tinh xảo ra.
“Đây là hai bộ mỹ phẩm chị mua ở Hokkaido, một bộ cho em, một bộ em chuyển cho Thôi Kiện giúp chị. Cứ nói là quà chị mừng đám cưới anh ấy”.
Lúc nói chuyện, Tạ Lâm hạ giọng rất thấp, thỉnh thoảng lại căng thẳng nhìn cửa phòng sách.
“Chị sẽ không đi dự đám cưới anh ấy đâu, chị không muốn để ông xã hiểu lầm”.
Thư Sướng vuốt ve vỏ hộp lạnh buốt, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ bên trong tỏa ra, gật đầu, “Vâng. Chị đã có hạnh phúc của chị, sư phụ có hạnh phúc của sư phụ, hai bên không còn dây dưa, để chuyện cũ về với tro bụi. Thực ra như vậy còn tốt hơn nói vài câu nhạt nhẽo nhiều”.
Tạ Lâm nâng chén trà, trong mắt như có sương mù mông lung, “Lãng mạn là độc quyền của người tuổi trẻ, đến một độ tuổi nhất định thì sẽ phải trở về với hiện thực. Đúng rồi, Xướng Xướng, em biết không, thằng cha mặt người chết phải đi rồi! Ơ, giờ vẫn là tháng giêng, cái mồm cái mồm…”
Tạ Lâm xấu hổ che miệng lại.
“Hôm nay chị nhận được điện thoại của Trưởng phòng hỏi tối nay có đi dự tiệc tiễn đưa Tổng biên tập Bùi do tòa soạn tổ chức hay không, cũng là tiệc tẩy trần đón Tổng biên tập mới luôn. Chị rất mệt, bây giờ cũng không cần phải để ý sắc mặt người khác mà làm việc nữa, vì vậy chị từ chối luôn. Em có đi không?”
Thư Sướng lắc đầu, cầm một miếng bánh bơ lên ăn, nhìn thì có vẻ rất ngon nhưng ăn vào lại thấy mùi vị cũng bình thường, “Em đang nghỉ phép, không đi. Còn Tổng biên tập mới thì sau này kiểu gì chả gặp”.
“Chị cảm thấy em nên đi. Đúng là chị không thích Tổng biên tập Bùi lắm, có điều nói thật thì anh ta đã chiếu cố em rất nhiều, nếu không tại sao mọi người trong tòa soạn lại ghen tị với em như vậy? Ha ha, ngay cả chơi trò chơi anh ta cũng chỉ chọn em”.
“Nghe chị nói cứ như thể em kém lắm ấy, không có sự chăm sóc của anh ta thì em không tồn tại được à?”
“Cũng không phải, nhưng ít nhất cũng đỡ phải đi một số đường vòng, đỡ phải chịu một số vất vả. Có bao nhiêu người cũng cố gắng như em nhưng nào có ai đạt được thành tích như em bây giờ”.
Thư Sướng không nói gì, trong lòng cam chịu lời của Tạ Lâm là đúng. Lòng người bao giờ cũng có thiên vị, quả thật Bùi Địch Văn đối xử với cô rất đặc biệt, có điều dù như hoa như gấm thì cũng đã là hôm qua rồi.
Tiếp tục trò chuyện, Tạ Lâm lại hỏi han đến đại sự cả đời của Thư Sướng, chị ta gõ cửa phòng sách, lấy mấy bức ảnh trong phòng ra đưa cho Thư Sướng xem. Chồng chị ta cũng đi ra giới thiệu cho Thư Sướng người này tốt nghiệp đại học gì, người kia đang đảm nhiệm chức vụ gì, có thành tựu thế nào thế nào…
Thư Sướng dở khóc dở cười cảm ơn ý tốt của hai người, nói mình tạm thời không suy nghĩ đến chuyện tình cảm, trước tiên phải đạt được thành tựu trong công việc rồi mới nói tiếp.
“Không nhìn ra em còn muốn làm một người phụ nữ của công việc nữa cơ đấy!” Tạ Lâm liếc cô, vẻ mặt khinh thường.
“Ai muốn làm một con chim non nớt đáng thương như chị chứ, em chính là một con đại bàng đấy”. Thư Sướng phản bác.
“Cẩn thận không giương cánh rộng quá rồi lại gãy cánh ngã chết đấy. Phụ nữ vẫn nên tìm một người đàn ông tốt để lấy mới là sáng suốt. Em xem, bây giờ chị rất hạnh phúc”.
Tạ Lâm thân thiết khoác cánh tay ông xã, tựa đầu vào vai ông ta, ông ta có vẻ mất tự nhiên nhưng vẻ mặt rất vui mừng.
Đàn ông cũng thích hư vinh.
Thư Sướng lườm một cái, nhăn mặt ra vẻ không chịu nổi.
Ba người nhìn nhau cười ha ha.
Ăn cơm ở nhà Tạ Lâm xong lại trò chuyện đến chiều rồi Thư Sướng mới cáo từ ra về, trên đường về cô gọi điện thoại cho Thôi Kiện. Thôi Kiện cũng không ở tòa soạn, mặc dù ông ta đã hơn bốn mươi tuổi nhưng đây là lần đầu tiên kết hôn nên vẫn có rất nhiều việc phải làm. Ông ta đang đến đặt tiệc rượu ở khách sạn.
Thư Sướng bảo ông ta ở đó chờ, cô lái xe đến khách sạn tìm ông ta. Hai người gặp mặt trong quán cà phê ở tầng một khách sạn.
Thư Sướng không rào trước đón sau mà lấy quà của Tạ Lâm ra luôn.
Vừa nhìn thấy nhãn hiệu bằng tiếng Nhật bên trên hộp quà, Thôi Kiện đã mỉm cười mơ hồ, lấy thuốc lá ra châm một điếu, hút một hơi thật sâu mà không hỏi ý kiến Thư Sướng. Khói thuốc lượn lờ giữa hai người, cả hai người cùng rơi vào yên lặng.
“Tôi không sao”. Thôi Kiện búng rơi tàn thuốc, ngẩng đầu lên, “Tại sao cô không ở tòa soạn?”
Thư Sướng chần chừ một chút rồi nói, “Thưa thầy, sau khi nghỉ phép xong em sẽ gửi đơn xin thôi việc đến Phòng nhân sự. Em cũng không có công việc gì cần bàn giao, sau khi được phê duyệt em sẽ rời khỏi tòa soạn báo”.
Thôi Kiện cau mày nhìn Thư Sướng với vẻ không đồng ý, “Chỉ vì mấy lời đồn trong tòa soạn đó? Tôi nói với cô, tôi không tin. Cô là học trò được tôi dạy dỗ, tôi nhìn người rất chuẩn, cô không thể làm được việc này. Khi nghe thấy tin đồn đó tôi chỉ cười trừ. Bây giờ cô nghỉ việc không phải là biến tướng thừa nhận mình làm sai hay sao?”
“Em học chuyên ngành thiết kế thủy lợi ở đại học, học bốn năm mà không dùng gì đến, em muốn quay lại với nghề cũ”.
“Lúc này mới nói có phải đã muộn rồi không? Có bao nhiêu người quy hoạch được cuộc đời mà không bao giờ vượt ra khỏi quy hoạch? Thư Sướng, những lời này không giống như là cô nói. Nếu cô giận dỗi đám người cơm no rửng mỡ trong Phòng nhân sự thì thật sự không đáng”.
Thư Sướng cười cười chuyển đề tài, “Sư phụ, một bàn tiệc ở khách sạn này đều có giá trên một ngàn, thầy đặt những mấy chục bàn thì ví tiền sẽ mỏng đi nhiều đấy”.
Thôi Kiện mệt mỏi xoa trán, “Biết làm sao được, bố mẹ tôi nhất định yêu cầu như vậy”.
“Bố mẹ em còn nói bao giờ em cưới phải có một đội xe đến đón dâu cơ! Có cần phải thế không?”
“Cái này gọi là tú tài gặp phải lính, có lí cũng không nói được”. Thôi Kiện cười bất đắc dĩ.
Hai người uống cà phê xong, ông ta đưa Thư Sướng đi ra. Đi tới bên cạnh chiếc Chery, ông ta vỗ vỗ vai Thư Sướng, “Có một số việc có thể buông thả nhưng công việc thì tuyệt đối không thể. Nhẫn nhất thời trời yên biển lặng. Nếu không thì những vất vả ba năm nay sẽ trở thành công dã tràng hết”.
Thư Sướng liên tục gật đầu, chẳng lẽ cô không hiểu những điều này sao? Nhưng Thôi Kiện đâu biết được nỗi đau thực sự trong lòng cô?
Hoa Hồng Sớm Mai Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Sớm Mai