Số lần đọc/download: 1570 / 38
Cập nhật: 2019-07-26 06:23:15 +0700
Chương 62
T
homas chia sẻ chiếc giường tầng với Minho. Thằng bé nhất định đòi nằm tầng trên. Newt và Chảo chiên ngủ ngay bên cạnh chúng. Các nhân viên chăm sóc đã tách Teresa sang một phòng riêng, đẩy con bé đi trước cả khi nó kịp chào tạm biệt. Chỉ vài ba giây sau khi Teresa đi, Thomas đã thấy nhớ con bé kinh khủng.
Trong lúc Thomas đang lúi húi chui vào tấm nệm êm ái, nó bị cắt ngang bởi một giọng nói.
- Nè, Thomas. - Minho từ phía trên nói vọng xuống.
- Ừ. - Thomas mệt tới nỗi chỉ có thể thều thào.
- Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra với những trảng viên còn ở lại?
Thomas chưa hề nghĩ tới điều này. Tâm trí nó toàn bận bịu với Chuck và bây giờ là Teresa.
- Không biết nữa. Nhưng căn cứ vào số thương vong của chúng ta trong lúc trốn ra, thì tôi không muốn là một trrong số những đứa đó chút nào. Chắc là Nhím sâu đã làm thịt tụi nó hết rồi. - Thomas không tin nổi là giọng nói của mình có thể hờ hững đến thế.
- Cậu nghĩ chúng ta sẽ được an toàn với mấy người này hả? - Minho hỏi.
- Ừ, tôi nghĩ tụi mình sẽ an toàn.
Minho còn nói thêm gì đó, nhưng Thomas không nghe. Sự kiệt sức xâm chiếm lấy nó. Tâm trí nó lang thang quay về với khoảng thời gian ngắn ngủi mà nó đã trải qua trong mê cung, những khi nó được làm Tầm đạo sinh, và ham muốn cháy bỏng được làm chuyện đó ngay từ cái đêm đầu tiên đặt chân tới Trảng. Dường như cả trăm năm đã trôi qua. Giống như một giấc mơ.
Những tiếng thì thầm trò chuyện nổi lên trong phòng, nhưng Thomas tưởng như chúng đến từ một thế giới khác. Nó bắt đầu nhìn vào những tấm vạt giường đan chéo nhau của chiếc giường tầng trên, cảm thấy sức nặng của cơn buồn ngủ. Nhưng vì muốn trò chuyện với Teresa nên nó cưỡng lại.
Phòng cậu thế nào? Thomas hỏi thầm trong đầu. Ước gì cậu được ở lại đây.
Vậy hả? con bé đáp. Với cả đám con trai hôi hám ấy à? Không dám đâu.
Chắc là câu có lý. Tớ nghĩ Minho xì hơi mấy lần chỉ trong một phút vừa rồi. Thomas thừa biết đó chỉ là một câu chọc cười thảm hại, nhưng đó là tất cả những gì nó có thể làm được.
Nó cảm thấy con bé đang cười, thầm ước giá mình cũng làm được như vậy. Ngừng một lúc lâu. Rồi con bé lại thần giao cách cảm với Thomas. Tớ rất tiếc về chuyện của Chuck.
Thomas thấy đau nhói, và nhắm mắt cố vùi mình vào trong giấc ngủ khổ sở. Có thể cậu ấy lắm trò, Thomas nói trong đầu, rồi ngừng lại, hồi tưởng về cái đêm mà hai đứa dọa Gally trong phòng tắm, nhưng đau đớn quá. Giống như là tớ vừa mất một đứa em vậy.
Tớ biết.
Tớ hứa là...
Thôi, Tom ạ.
Cái gì? Thomas chỉ muốn Teresa làm cho nó cảm thấy khá lên và nói gì đó để làm nguôi ngoai nỗi đau trong lòng nó.
Cậu thôi cái trò hứa hẹn đó đi. Một nửa trong số chúng ta đã thành công. Chúng ta đáng lẽ đã chết hết nếu còn ở lại trong mê cung.
Nhưng Chuck đã không sống sót, Thomas nói. Cảm giác tội lỗi bao trùm lên Thomass, vì nó biết chắc chắn là nó có thể đánh đổi bất cứ thằng bé nào trong phòng này để cứu được Chuck.
Cậu ấy đã chết để cứu cậu, Teresa nói. Cậu ấy đã tự lựa chọn điều đó. Đừng bao giờ để phí phạm sự hy sinh đó.
Thomas cảm thấy nước mắt lưng tròng. Một giọt nước mắt trào ra ngoài, lăn xuống thái dương bên phải của nó, rồi biến vào trong tóc. Cả một phút trôi đi trong khi cả hai đứa không nói gì. Rồi nó gọi thầm, Teresa ơi.
Ừ.
Thomas rất sợ phải chia sẻ suy nghĩ của mình, nhưng vẫn làm. Tớ muốn nhớ lại cậu. Nhớ lại chúng ta. Trước đây ấy, cậu biết mà.
Tớ cũng thế.
Hình như đã từng... Nó không biết phải nói như thế nào, sau tất cả mọi chuyện.
Tớ biết.
Không hiểu ngày mai rồi sẽ ra sao.
Chỉ vài giờ nữa thôi là bọn mình sẽ biết.
Ừ, thôi, chúc cậu ngủ ngon. Nó muốn nói thêm nhiều, nhiều điều nữa, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
Chúc ngủ ngon, con bé đáp lại, đúng lúc ánh đèn tắt phụt.
Thomas lật người lại, thấy mừng vì bóng tối che giấu những gì xuất hiện trên gương mặt của mình.
Đó không chính xác là một nụ cười. Không phải là một sự sung sướng. Nhưng cũng gần như vậy.
Và trong lúc này thì, chỉ gần như thế thôi cũng đủ tốt lắm rồi.