Số lần đọc/download: 3179 / 45
Cập nhật: 2015-10-28 15:23:47 +0700
Chương 63: Thần Lực Đấu Thương Ý
-D
a Luật Hồng đại nhân, mấy ngày trước ta đi ra ngoài rèn luyện, gặp Vương đại ca của Định Hải Tông, hắn dẫn một gã đệ tử mới đi ra ngoài rèn luyện, truy sát mấy gã tán tu, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu. Gã đệ tử mới đó cũng dùng thương, tuổi tác tương đương với Đường Thanh, nhưng đã lãnh ngộ ra ít nhất ba phần thương ý.
-Ồ? Có chuyện như vậy sao?
Sắc mặt Da Luật Hồng khẽ trầm xuống:
-Xem ra, đệ tử mới Ngạo Hàn Tông chúng ta tuyển chọn ra năm nay so với đệ tử mới của bốn đại tông môn khác của Chiến Tần Đế Quốc rõ ràng đã thua kém một bậc. Ta lần trước gặp một gã đệ tử mới của Ngọc Nữ Tông, lãnh ngộ ra ba phần kiếm ý, kẻ như vậy muốn giết Đường Thanh, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!
Đối với võ giả mà nói, mỗi một loại vũ kỹ cơ bản đều chia thành nhập môn, tiểu thành, trung kỳ, đại thành... mấy loại cảnh giới. Phán đoán thực lực tổng hợp của một võ giả, thứ nhất là xem huyền khí cảnh giới tu vi, thứ hai là đẳng cấp vũ kỹ.
Còn đối với “ý” mà nói, thì phải xem ngộ tính và cơ duyên.
Đao ý, kiếm ý, thương ý....
Võ giả chia “ý” ra thành 1 phần, 2 phần, 3 phần, 4 phần, 5 phần...., cho tới 10 phần!
Ví dụ như Da Luật Hồng, tu luyện Ngạo Hàn Thất Tuyệt, lãnh ngộ ra “hàn ý” đã lên tới 7 phần, ở trong Nham Thạch Thành thực sự vô cùng hiếm có.
Tóm lại, phàm là võ giả đã lãnh ngộ ra ý, thực lực so với võ giả có cùng cảnh giới, cùng đẳng cấp vũ kỹ thì mạnh hơn không ít. Có thể vượt cấp khiêu chiến.
Đương nhiên, võ giả có thể trong khi tu luyện vũ kỹ lãnh ngộ ra “ý” vô cùng ít ỏi. Ví dụ, đám người Từ Tuấn mà Phong Vân Vô Ngân gặp ở trong trường rèn luyện dã ngoại thì chưa hề lãnh ngộ ra “ý”.
“ý” là một loại thiên phú, cũng là một loại vận khí.
-Vậy, Da Luật Hồng đại nhân, ngài thấy Phong Vân Vô Ngân thế nào?
Phía sau Da Luật Hồng, một gã 9 phẩm cường giả lập tức chuyển chủ đề, không còn tiếp tục đi vào chủ đề thiên phú trình độ của đám đệ tử mới của ngũ đại tông môn trong Chiến Tần Đế Quốc.
-Hậu thiên 3 phẩm huyền khí tu vi không sai, nhục thể lực lượng vô cùng cường hãn, chắc chắn đã tu luyện một môn luyện thể công pháp vô cùng bá đạo, hơn nữa cũng đã có chút thành tựu. Man lực ẩn chứa trong cơ thể không dưới mấy ngàn cân. Thảo nào tiểu tử này dám chiến đấu với Đường Thanh. Nhưng, Đường Thanh đã lãnh ngộ ra 1 phần thương ý, muốn giết Phong Vân Vô Ngân không phải là chuyện khó. Các ngươi đều biết, thông qua luyện thể công pháp, tu luyện ra man lực dù sao cũng phải là chính thống, khó mà có thể sánh được với công kích vũ kỹ chính tông được. Ưu thế cực lớn về huyền khí tu vi của Đường Thanh thì ta không cần nói nữa.
Da Luật Hồng là đệ nhất thiên tài trong Nham Thạch Thành, khả năng nhìn người cũng cao hơn đám người Đạt Hề, Kim thị tam huynh đệ mấy bậc, lời nói sâu sắc, chỉ mấy câu phân tích đã nói rõ được thực lực của Đường Thanh và Phong Vân Vô Ngân, nhân tiện phỏng đoán được kết quả của trận chiến này.
Lúc này, ở cách lôi đài không xa, ba gã trung niên nam tử tướng mạo bình thường, ăn mặc cũng vô cùng đơn giản, khí tức trên người lúc có lúc không đứng lại một chỗ, cũng đang bình luận về Phong Vân Vô Ngân và Đường Thanh.
Ba người này tựa hồ cùng với bóng đêm hòa vào làm một, vô cùng gần gũi với tự nhiên, khiến cho bọn chúng đứng ở bên này mà không hề có những người khác ở gần lôi đài chú ý tới. Ngay cả Da Luật Hồng tu vi trác việt cũng không hề phát hiện ra sự tồn tại của ba người này.
Nếu có người đứng gần ba người này sẽ có thể ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng từ trên thân thể của ba người tỏa ra.
-Trương huynh, Phong Vân huynh, chúng ta mau quay về thôi. Tỉ thí của đám hậu thiên đệ tử như thế này có gì để xem chứ? Lãng phí thời gian!
Trong số ba người, một người mặc hắc y, trên mép có một nhúm râu cười nói.
-Sắp bắt đầu rồi, xem cũng không sao.
Một gã trung niên nam tử khác ngoác miệng cười, để lộ ra hai hàm răng trắng sáng:
-Trong số hai bên quyết đấu hôm nay có một người là
-Ồ? Ngươi nói Phong Vân Vô Ngân? thời gian trước tông chủ chẳng phải đã hạ lệnh giết phụ mẫu của Phong Vân Vô Ngân sao? Hình như tên là Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm thì phải. Việc này giao cho Da Luật Hồng xử lý. Da Luật Hồng sau đó báo cáo lên, Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm đã bị giết, đứa con Phong Vân Vô Ngân cũng bị phong ấn đan điền, trở thành một phế nhân. Nhưng không ngờ Phong Vân Vô Ngân lúc này lại có thể thông qua tuyển chọn cơ bản của thành trì, vào trong Nham Thạch Thành, thật là hiếm có.
-Ha ha, không ngờ Trương huynh cũng quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Gã “Phong Vân huynh” kia không nhịn được cười:
-Lúc đó tông chủ chỉ tùy tiện nói một câu, phải giết hai phu thê Phong Vân Bách Thắng vốn có quan hệ với tán tu Lệ Tà Vân, nhưng thực ra, câu nói này chỉ là lời nói trong lúc giận dữ, nhưng không ngờ rằng, gã Da Luật Hồng kia đúng lúc đó lại có mặt ở đó. Tên Da Luật Hồng này là một kẻ chuyên môn xu nịnh, không từ bất cứ thủ đoạn nào, nghe thấy tông chủ nói vậy liền đứng ra chủ trì việc này, cuối cùng giết chết hai phu thê Phong Vân Bách Thắng.
-Đúng vậy. Ta đã sớm nhìn tên Da Luật Hồng kia không thuận mắt rồi. Việc cỏn con như vậy, nói là ý tứ của tông chủ, thực ra là kiệt tác xu nịnh của tên Da Luật Hồng kia. Chỉ là phu thê Phong Vân Bách Thắng, những nhân vật nhỏ nhoi như con kiến cọng cỏ, tông chủ buột miệng nói một tiếng “giết”, thực ra cũng không đến nỗi tự hạ thấp thân phận của mình đi giết thật. Nhưng tên Da Luật Hồng này lại kiếm được một cơ hội để đi xu nịnh.
Gã “Trương huynh” kia cũng có chút bất bình nói.
Gã có ria mép cười trừ:
-Phong Vân huynh, Trương huynh, tên Da Luật Hồng này, nhân phẩm thấp hèn, cái này chúng ta không cần nói nữa. Nhưng võ đạo thiên phú của hắn thực sự xuất chúng. Căn cứ vào tài liệu ghi chép của tông môn, ở vào tuổi của hắn mà đã đạt tới hậu thiên 10 phẩm đại viên mãn cảnh giới, ngoại trừ tông chủ đại nhân ra, hắn xếp thứ hai. Cũng có nghĩa là, từ khi lập tông tới nay, Da Luật Hồng là tuyệt thế thiên tài chỉ kém tông chủ đại nhân, sau này nhất định là nhân vật hiển hách của Ngạo Hàn Tông chúng ta. Chúng ta sau lưng hắn nói xấu mấy câu thì được, đừng đắc tội trước mặt hắn.
-Ừ!
Gã “Phong Vân huynh” kia gật đầu đáp:
-Tông chủ quả thực đối xử không tồi với tên Da Luật Hồng này. Không chỉ phá lệ truyền thụ Ngạo Hàn Thất Tuyệt mà còn cho phép hắn một tháng có thể vào Tiên Thiên Thành một lần. Mẹ kiếp, một tên hậu thiên võ giả, một tháng lại có thể vào trong Tiên Thiên Thành một lần, đúng là chưa từng có trong lịch sử.
Ngưng lại một lát, “Phong Vân huynh” khẽ nhíu mày:
-Tên tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này, đan điền đã bị Da Luật Hồng phong ấn, bây giờ lại ma xui quỷ khiến thế nào tu luyện được một chút huyền khí, lại còn ngang nhiên khiêu chiến các đệ tử khác trong Nham Thạch Thành, đây chẳng khác nào tát vào mặt Da Luật Hồng sau. Tên Da Luật Hồng này tâm địa hẹp hòi như lỗ kim, tên Phong Vân Vô Ngân này hôm nay mà bị đối thủ giết chết thì đã đành, nếu để lộ ra thiên phú hơn người, thắng được trận quyết đấu này, Da Luật Hồng nhất định trong lòng bất an, diệt cỏ diệt tận gốc, tìm cơ hội diệt trừ Phong Vân Vô Ngân
Chương 63: Thần lực đấu thương ý (2)
-Cũng đành vậy. Da Luật Hồng ở trong Nham Thạch Thành xưa nay muốn làm gì thì làm, ngay cả tông chủ cũng mặc kệ, chúng ta có thể làm gì được chứ. Hơn nữa, những việc cỏn con này cũng chẳng có liên quan gì tới chúng ta, xem chút nào nhiệt mà thôi. Phong Vân huynh, ngươi cũng đừng quá lo lắng tới đệ tử trong gia tộc mình, một khi gia nhập Ngạo Hàn Tông, quan niệm gia tộc phải triệt để vứt bỏ.
-Ta không lo lắng tới sinh tử của tên Phong Vân Vô Ngân kia, tuy cùng tộc nhưng ta và hắn giống như sư tử và con kiến, chẳng có chút quan hệ gì hết. Nhưng ta có chút không nhịn được Da Luật Hồng mà thôi.
Gã “Phong Vân huynh” kia cười nói.
Lúc này, gã ria mép đột nhiên nói:
-Ồ, Chúc lão cũng đến xem náo nhiệt sao?
“Phong Vân huynh” và “Trương huynh” cũng khẽ sững người, vội nói:
-Chúng ta mau đi thôi, đừng để Chúc lão nhìn thấy, lại giáo huấn chúng ta một trận.
-Sợ gì chứ? Chúng ta chỉ xem náo nhiệt mà thôi, Chúc lão tuy tính tình cổ quái nhưng cũng không thể nào mắng chúng ta được, xem xong là chúng ta liền đi.
Gã có ria mép kia cười hì hì nói.
Trong khi ba người còn đang nói, Chúc lão quả nhiên tập tà tập tễnh từ xa tiến tới, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn về phía ba gã trung niên đang đứng, lẩm bẩm:
-Mẹ kiếp, ba tên nhóc con, không ở trong Tiên Thiên Thành, chạy hết đến đây xem náo nhiệt.
Nhưng hắn cũng không lại gần giáo huấn mà bước nhanh lại gần phía lôi đài.
-Chúc lão, xin chào ngài.
Lập tức, đám đông ở gần lôi đài cùng lên tiếng chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.
Ngay cả Da Luật Hồng đang ngồi ung dũng cũng đứng dậy, khẽ cúi người :
-Chúc lão, ngài đến rồi ạ!
Chúc lão khẽ nheo mắt liếc nhìn Da Luật Hồng một cái:
-Tiểu tử ngươi cũng tới?
Nói xong, hắn liền ngồi thẳng xuống chiếc ghế của Da Luật Hồng, chân bắt chữ ngũ.
Da Luật Hồng sắc mặt đỏ bừng, trong lòng thoáng qua một tia sát ý, nhưng hắn vẫn có chút cố kỵ với một lão nhân vô cùng thần bí như Chúc lão, nên chỉ cười gượng nói:
-Chúc lão, xin mời ngồi.
Chúc lão không thèm nhìn Da Luật Hồng nữa, ánh mắt nhìn về phía Đường Thanh, khẽ gật đầu:
-Mười ngày khổ công tu luyện, tiểu tử này đã lãnh ngộ ra một phần thương ý, rất không tồi. Miễn cưỡng có thể gọi là thiên tài.
Ánh mắt của hắn dịch chuyển, nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:
-Ồ? Huyền khí tu vi không chút thay đổi, vẫn là hậu thiên 3 phẩm vô cùng rác rưởi, nhục thân llj cũng không tăng thêm, nhưng lực lượng toàn thân tựa hồ đã ngưng luyện hơn, khí tức trầm ổn, từ nhịp hô hấp và nhịp tim đập, tốc độ tuần hoàn của huyết mạch thì tiểu tử này khống chế lực lượng đã hoàn toàn khác xa ngày trước. Đã đạt tới cảnh giới vô cùng thuần thục. Mười ngày khổ công tu luyện cũng không lãng phí. Không tồi, không tồi, nhưng không biết là tiểu tử này có luyện được môn công kích huyền cấp vũ kỹ nào không, nếu chỉ dựa vào lực lượng thì sẽ rất khó khăn.
Thầm lẩm bẩm đánh giá một hồi, Chúc lão uể oải kêu lên:
-Mọi người đến đông đủ cả rồi chứ? Vậy thì bắt đầu thôi.
Chúc lão đã lên tiếng, chẳng khác nào tuyên bố quyết đấu chính thức bắt đầu.
Đường Thanh lưng đeo trường thương, ngạo nghễ bước lên lôi đài. Phong Vân Vô Ngân cũng bước lên lôi đài.
Trên lôi đài, hai người đưa mắt nhìn nhau, đứng cách nhau mười mấy mét.
Đường Thanh không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Phong Vân Vô Ngân, đột nhiên, hắn khẽ vỗ vào cán thương trên lưng, trường thương như có linh tính, bỗng nhiên bay ra khỏi lưng, Đường Thanh giơ tay bắt lấy, cầm trường thương trong tay phải, cán thương ngang mặt đất, mũi thương hướng về phía Phong Vân Vô Ngân.
Hắn đứng tại đó, giống như một đỉnh núi sừng sững, không thể dịch chuyển, có phong thái của một bậc cao thủ.
Bỗng nhiên, huyền khí toàn thân Đường Thanh bỗng xoay chuyển, lấy mũi thương làm trung tâm, hình thành một vũng xoáy vô hình, điên cuồng hấp thu không khí ở bốn xung quanh vào, khiến cho không khí bốn xung quanh đều trở nên hỗn loạn, tiếng gió rít “vù vù” không ngừng vang lên.
-Thật lợi hại. Còn chưa xuất chiêu đã tạo ra khí thế đáng sợ như vậy.
-Thương ý! Đó chính là thương ý. Dựa vào đại cơ duyên, đại thiên phú, lãnh ngộ ra.
-Đệ nhất thiên tài trong đám đệ tử mới của Nham Thạch Thành, quả nhiên danh bất hư truyền.
Đám đông ở phía dưới đột nhiên thấp giọng bàn tán xì xào.
-Phong Vân Vô Ngân, ngươi rút kiếm đi.
Đường Thanh lạnh lùng nói với Phong Vân Vô Ngân:
-Ta đã luyện ra thương ý, hơn nữa, biết rõ thực lực của ngươi, ngươi đừng mong nhân lúc ta không chú ý, dựa vào lực lượng đánh lén ta. Ta muốn giết ngươi, chẳng khác nào giết một con chó.
Trong khi hắn đang nói, trên lôi đài chợt vang lên những tiếng “vù vù”, rồi bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân đang đứng cách Đường Thanh mười mấy mét, tóc bị mấy tia khí kình vô hình cắt đứt mấy mấy sợi,
-Trời đất! Võ giả tu luyện ra “ý” quả nhiên lợi hại.
Lại có người kinh hô lên.
Còn Phong Vân Vô Ngân lúc này, trong lòng bá khí sục sôi, toàn thân thần lực không ngừng thôi động, hắn nhìn Đường Thanh một cái, ánh mắt không chút biểu cảm:
-Thương ý, tựa hồ rất lợi hại, nhưng, nói là giết dễ như giết chó thì e rằng không dễ như vậy đâu.
Rồi bỗng nhiên, thần lực chùy từ trong nạp giới Phong Vân Vô Ngân đeo trên ngón tay phải bay ra, trong nháy mắt đã biến to ra rất nhiều.
Phong Vân Vô Ngân hai tay nắm chặt thần lực chùy, huyết dịch toàn thân cuồn cuộn tuôn chảy, phát ra những tiếng “xì xì” như tiếng thủy triều lên, tất cả đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tất cả lập tức không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.
Trọng chùy?
Gã Phong Vân Vô Ngân này lưng đeo trường kiếm, nhưng tới lúc chiến đấu lại lôi ra một chiếc trọng chùy. Hơn nữa, trọng chùy đó xem ra không hề nhẹ, e rằng phải tới mấy ngàn cân, vô cùng kinh người .
-Ồ? Tiểu tử này đã biết phát huy ưu thế của bản thân tới cực hạn.
Chúc lão khẽ nheo mắt lại.
-Tiểu tử này rất thú vị. Trận quyết đấu này cũng đã trở nên thú vị hơn rồi. ồ..., còn nữa, chiếc trọng chùy kia cũng có chút thú vị, tiên thiên binh khí, hắn không ngờ có một kiện tiên thiên binh khí.....
Cần phải biết rằng, mười ngày khổ công tu luyện, đối với Phong Vân Vô Ngân mà nói không chỉ đơn giản là tu luyện Phong Ma Thập Bát Trọng Chùy. Hàng trăm hàng ngàn lần vung chùy cũng khiến cho Phong Vân Vô Ngân vận dụng nhục thân lực lượng của mình đạt tới mức độ vô cùng thuần thục.
Trước đây, một tay của Phong Vân Vô Ngân có hơn 5200 cân lực lượng, khi hắn đối địch, một quyền đánh ra, không nhiều không ít, vừa vặn có hơn 5200 cân. Mỗi một quyền đều dốc toàn lực đánh ra, không hề biết khống chế lực lượng. Lần trước giết chết Chu Hàm trong nháy mắt, một mặt là do Phong Vân Vô Ngân sát ý nổi lên, mặt khác cũng là do phải không biết khống chế lực lượng, ra tay không phân biệt nặng nhẹ.
Lúc này thì đã hoàn toàn khác.
Hai tay của Phong Vân Vô Ngân, mỗi bên đánh ra 3000 cân lực, mỗi bên còn giữ lại 2200 cân lực. Sự thần kỳ của thần lực chùy là ở chỗ, căn cứ vào lực lượng của người sử dụng để thay đổi trọng lượng. Phong Vân Vô Ngân hai tay nắm chùy, nhục thân lực lượng đạt tới 6000 cân, thần lực chùy đại khái có trọng lượng 3, 4000 cân.