Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2021-08-25 15:52:05 +0700
Chương 61: Bày Trận
T
ào Úy Ninh và Trương Thành Lĩnh mỗi người xách một thùng phân mùi hôi xộc trời, Tào Úy Ninh tìm vui trong khổ thầm nghĩ, A Tương thật đúng là túc trí đa mưu, nữ trung Gia Cát.
Trương Thành Lĩnh không có cảnh giới đó, chỉ cảm thấy Cố Tương là thiếu đại đức tám đời.
Hai người làm khổ lực, dùng nắp đậy kỹ những thùng phân đó, bỏ không ít vậtlên che lấp, dưới sự chỉ huy của Cố Tương, trên nóc nhà và dưới đất đều sắp đặt sẵn sàng, bày một trận thùng phân buồn nôn nhất xưa nay.
Bản thân Cố quân sư trái lại bịt mũi trốn xa tít. Sau khi bày xong mới gọi hai người lên, bịt mũi nói khẽ với Trương Thành Lĩnh: “Lộ tuyến ta nói, ngươi nhớ rồi chứ?”
Trương Thành Lĩnh gật đầu nói: “Yên tâm đi Cố Tương tỷ tỷ, Lưu vân cửu cung bộ ta đi không sai một bước, bằng không sư phụ đánh gãy chân chó của ta.”
Cố Tương dùng ngón tay gõ đầu gã một cái bảo: “Đi nhầm một bước thì ngươi sẽ biến thành con sâu thối.”
Nàng lại nhìn Tào Úy Ninh một cái, vung tay hạ lệnh: “Hành động!”
Bóng ba người tách ra trong đêm, Cố Tương bám trên mái hiên như một con dơi, cả người không hề động đậy, đôi mắt thiếu nữ trong bóng tối sáng cực kỳ, như một con thú nhỏ lẳng lặng chờ đợi vồ mồi, sau đó ánh mắt chợt lóe, liếc qua ánh lửa dấy lên ở hậu viện, biết Tào Úy Ninh đã ở đó, chỉ cần chờ đợi thế lửa hơi lên…
Sau đó chỉ nghe Tào Úy Ninh tại hậu viện cao giọng kêu gào: “Việc lớn không tốt, nhà sắp đổ!”
Một hơi chân khí của Cố Tương suýt nữa rẽ lối, Tào Úy Ninh bên kia chỉ một lòng nghĩ Cố Tương ở trên nóc, liền thuận miệng kêu như vậy, vừa thốt khỏi miệng cũng phản ứng được mình đã nói sai, vội sửa: “Không, không, ý ta là, cháy rồi! Cháy rồi! Mau chạy thôi! Nhà cháy rồi!”
Giây lát sau trong khách điếm liền xôn xao theo, mấy nữ nhân hắc y quần áo không chỉnh xông ra xem xét động tĩnh bên ngoài, những khách nhân khác cũng huyên náo lên, trong bóng đêm yên tĩnh bốn phía đều ầm ầm, Cố Tương nhảy xuống tháo mặt nạ, điềm nhiên nhân loạn lẩn vào, sau đó lén lút từ trong ống tay áo rộng thùng thình ném ra mấy viên đạn tín hiệu, đạn tín hiệu kia nhanh chóng phóng ra, nổ tung giữa đám đông ầm ĩ, ngọn lửa nhỏ lủi lên, tiếng thét chói tai vang khắp bốn phía, cũng chẳng biết là ai hô một tiếng “Lửa cháy vào phòng rồi”, sau đó mọi người đều chạy loạn theo các phương hướng bất đồng, rốt cuộc tách cả những nữ nhân hắc y ấy ra.
Cố Tương thầm nhíu mày, lòng nói loạn này hơi vượt qua dự đoán, đoạn sau cần cẩn thận mới được, ai ngờ ông trời dường như cũng đang giúp đỡ nàng, khi nàng đang nhìn như ngây ngốc đứng trong hành lang, một nữ nhân hắc y bị chen tan tác bỗng nhiên đẩy nàng mà lớn tiếng nói: “Đi xem nha đầu họ Cao kia, chỉ sợ là có người cố ý!”
Trong lòng Cố Tương hận không thể cười to ba tiếng, vội thuận theo bị ả kéo, cùng nhau đi đến gian phòng nhốt Cao Tiểu Liên – tim nàng đập càng lúc càng nhanh, quả thực hưng phấn cực kỳ, ai ngờ vui quá hóa buồn, nữ nhân kéo nàng tính cảnh giác cực cao, lúc định đẩy cửa vào bỗng nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Tương một cái, hỏi: “Ngươi run cái gì?”
Lòng chùng xuống, Cố Tương vội làm bộ nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng nói: “Ta… ta… sợ hãi…” Chẳng biết nữ nhân này đã coi nàng thành ai, đoán là tiểu cô nương tuổi này thân hình đều không sai biệt lắm, ả khinh miệt liếc Cố Tương một cái, vừa đẩy cửa muốn vào vừa hừ một tiếng nói: “Coi bộ dáng hèn nhát đó của ngươi, canh ở cửa cho ta, dám thả người…”
Ả còn chưa nói xong thì bên hông bỗng thấy lạnh, khó lòng tin tưởng mà ngẩng đầu nhìn Cố Tương, chỉ cảm thấy cả người tê rần, một luồng mát rượi khó mà nói rõ tràn ra từ hông, lập tức không động đậy được, thẳng đơ ngã nhào ra trước, Cố Tương vội đưa tay đỡ, nhỏ nhẹ nói: “Cẩn thận bậc cửa.”
Sau đó nàng lưu loát khép cửa từ bên trong, chỉ thấy Cao Tiểu Liên bị trói trên bàn, trong phòng còn có một nữ nhân hắc y khác, nghe thấy động tĩnh vừa vặn đốt đèn, nhìn qua bên này liền trông thấy Cố Tương đỡ một vị quỷ xui xẻo mở đầu, dáng vẻ luống cuống.
Hắc y nữ nhân kia bước đến, ngồi xổm xuống, vội nói: “Nàng ta bị sao đây?”
Cố Tương nói khẽ: “Ta… Ta không biết, nàng ta bỗng nhiên cứ thế ngã xuống, đừng động kinh chứ?”
Hắc y nữ nhân vừa còn kiểm tra tình huống của đồng bạn, bỗng nhiên nghe thấy một câu Cố Tương lâm trường phát huy như vậy, lập tức cảnh giác ngẩng đầu: “Ngươi…”
Song Cố Tương đã sớm chờ ả, giơ tay áo tung một luồng khói trắng lao đến ập đầu nữ nhân hắc y, nữ nhân hắc y kia sao có thể không biết lợi hại, lập tức nín thở không dám ra, ai ngờ cổ chợt lạnh, trong tay Cố Tương bắn ra một thanh chủy thủ, nhân lúc ả hoảng loạn nín thở bị khói trắng mê mà cắt cổ ra một vết to.
Cố Tương xuống tay luôn ác, nữ nhân nháy mắt bị đứt dây thanh, không rên một tiếng ngã xuống đất mà chết. Cao Tiểu Liên đã nhìn đến sững sờ.
Cố Tương tháo mặt nạ ném qua bên, nói: “Bà già ngu dốt, bột mì cũng sợ.” Miệng nói chuyện, tay lại không dừng mảy may, loáng cái nàng đã cắt đứt dây thừng trói Cao Tiểu Liên, Cao Tiểu Liên vừa mừng vừa sợ, lập tức muốn đứng dậy, còn chưa kịp nói lời cảm kích thì cửa bỗng bị đá tung từ bên ngoài, Tào Úy Ninh lộn nhào chạy vào nói: “A Tương, mau! Ta không ngăn được nữa!”
Lúc này ngoài cửa sổ Trương Thành Lĩnh bò lên, ra sức ngoắc họ, Cố Tương đẩy Cao Tiểu Liên, nói với Trương Thành Lĩnh: “Ngươi cõng nàng ta!”
Ba người sớm thương lượng tốt, chỉ thấy Tào Úy Ninh cực nhanh chóng đeo mặt nạ một lần nữa, qua quýt khoác chiếc váy đen, Trương Thành Lĩnh bất chấp tất cả cõng Cao Tiểu Liên lao vút ra ngoài, Cố Tương và Tào Úy Ninh làm bộ đuổi theo sau, Cố Tương còn ra vẻ hô: “Tiểu tặc chạy đâu!”
Hai người vừa làm bộ làm tịch đuổi theo vừa giả yểu điệu, Cố Tương vờ khập khiễng, Tào Úy Ninh ôm ngực giống như lảo đảo chực ngã bất cứ lúc nào, nửa đường bỗng nhiên một luồng kình phong tập kích đằng sau, thanh âm già nua khàn khàn của Hắc Cổ bà bà kia vang lên: “Tránh ra hết cho ta!”
Liền lướt qua hai người như gió xoáy.
Một đám hắc y nữ nhân theo sát bước chân Hắc Cổ bà bà, vượt qua hai hảo tỷ muội “bị ám toán thân bị trọng thương” vẫn không quên truy địch.
Cố Tương và Tào Úy Ninh liếc nhìn nhau, kẻ què không què nữa, kẻ ôm ngực không ôm nữa, theo lộ tuyến đã thương lượng mà chạy mất.
Lại nói Trương Thành Lĩnh và Cao Tiểu Liên, kinh hiểm nhiều rồi, Cao Tiểu Liên không biết vì sao gã nhất định phải cõng mình, miệng còn mãi lẩm bẩm, liền cảm thấy là mình liên lụy gã, vừa rồi trong tích tắc nàng đã nhận ra Tào Úy Ninh và Trương Thành Lĩnh, lúc này cảm động nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi thả ta xuống đi, ta vẫn còn công lực, có thể chạy cùng ngươi.”
Trương Thành Lĩnh đọc khẩu quyết, trong lúc bận trăm điều vẫn trả lời: “Không được, còn cần đi một đoạn đường nữa.” Nghĩ đến “trận thùng phân” phía trước, lòng hơi lo âu, liền không dám phân tâm nữa, hết sức chăm chú đọc khẩu quyết.
Cao Tiểu Liên cũng biết tốt xấu, thấy gã nói trịnh trọng, liền hiểu được chỉ sợ họ có an bài gì, vì thế ngậm miệng không quấy rầy nữa. Lại thấy thân hình gã như quỷ mị, không biết là công pháp gì, thầm khá kinh hãi, bụng nghĩ mới chưa đến một năm, thiếu niên này có kỳ ngộ gì hay sao mà trở nên lợi hại như vậy?
Nghe thấy một chút mùi thối thấm vào ruột gan, Trương Thành Lĩnh liền biết đã đến, trong lòng quá căng thẳng, tai nghe bát phương, biết Hắc Cổ bà bà kia đã sắp đuổi tới, nếu là bình thường gã khẳng định phải sợ tới mức không biết làm sao cho được, nhưng lúc này nhớ đến mình còn cõng một người, người này còn trông cậy mình cứu mạng, gã trái lại không hề gì, nếu Cao tiểu thư bị đám nữ nhân xấu xa kia bắt về, chắc chắn không có kết cục tốt, vì thế liền thấy mình như cao lớn hơn, toàn thân tràn ngập sức mạnh, quát to một tiếng một lần nữa gia tăng tốc độ.
Đêm nay kỳ thật Trương Thành Lĩnh đã bất tri bất giác chiến thắng bản thân khúm núm kia, trong lòng không biết đã tăng lên bao nhiêu, đi ra ngoài nữa chỉ sợ dù là công lực cũng phải lên một bậc, gạt bỏ hết thảy tạp niệm, trong đầu chỉ có lời Cố Tương nói, không thể đi nhầm một bước.
Gã đọc khẩu quyết càng lúc càng nhanh, cả người như tàn ảnh theo lộ tuyến xuyên qua trận thùng phân trước đó họ bày. Hắc Cổ bà bà mắt thấy sẽ lập tức đuổi kịp, ai ngờ tiểu tặc kia không biết làm sao mà thình lình gia tốc, đâu chịu tha, tức khắc cũng toàn lực chạy theo như điên.
Bỗng nhiên, bà ta cảm thấy trong không khí có một sợi tơ quấn tay áo mình, một luồng lực kéo truyền qua, phản ứng trước nhất trong đầu Hắc Cổ bà bà đó là có cơ quan, không kịp ngẫm nghĩ phi thân né tránh, lập tức một thùng phân che giấu trong tối thình lình hắt lên chỗ ban đầu đứng, thứ bên trong văng tung tóe.
Hắc Cổ bà bà dù thế nào cũng là một nữ tử, lại hơi mắc bệnh sạch sẽ, làm sao chịu được thứ này, một chút văng lên người, vội vàng lui liền ba bốn bước, chỉ cảm thấy chân lại đụng phải thứ gì, trong lòng “cộp” một tiếng nghe âm đoán vị trí tránh thoát thêm một kiếp, người còn chưa hạ đất, thùng phân thứ ba bị cái thứ hai liên đới lăn xuống, trút thẳng đầy đầu đầy mặt Hắc Cổ bà bà.
Lão bà này quả thực tức điên, thật sự hận không thể hét lên một tiếng “Tiểu tặc, ta nhất định phải đem ngươi bằm thây vạn đoạn!” Nhưng không thể mở miệng vì sợ sẽ xảy ra bi kịch, thiếu niên cõng Cao Tiểu Liên kia sớm chẳng thấy bóng dáng, muốn bằm thây lại không có mục tiêu.
Các đệ tử vận khí cũng chẳng khá hơn, người ngã ngựa đổ trong trận thùng phân, đám nữ nhân hắc y khoác lác hò hét thần chắn giết thần phật chắn giết phật cứ thế ngã “không thể nói”.
Trương Thành Lĩnh đến nơi tụ hội, mới thả Cao Tiểu Liên xuống, quả thực thở không nổi, Cố Tương và Tào Úy Ninh sớm chờ ở đó, vừa thấy hai người lập tức đến tiếp ứng: “Họ, họ… sẽ không đuổi, đuổi theo nữa chứ?”
Cố Tương vỗ ngực nói: “Không thể nào, phàm còn là phụ nữ thì không lý nào dầm nước phân đầy đầu đầy mặt mà vẫn dám chạy giữa đêm!”
Đọc truyện ngôn tình
Tào Úy Ninh hưng phấn nói: “A Tương bày trận này quá lợi hại!”
Cố Tương được y khen hơi xấu hổ, vội khoát tay nói: “Học ngay bán ngay, đây là Thất gia kia dạy ta… A, đúng rồi, Thất gia còn nói, nếu nhìn thấy đám Chu Nhứ thì gửi thư cho y!”
Cao Tiểu Liên ngàn ân vạn tạ, Cố Tương lại bận gửi thư cho Thất gia và Đại vu không đề cập. Bốn người mệt mỏi cả một đêm, thay trang phục rồi quay về khách điếm họ ở ban đầu dưới sự dẫn dắt của Trương Thành Lĩnh, muốn đi tụ hội với hai nam nhân kia.
Dọc đường Cao Tiểu Liên rất trầm lặng, trong lòng đám Tào Úy Ninh tuy có nghi vấn, bất quá Trương Thành Lĩnh không biết hỏi, Tào Úy Ninh sát ngôn quan sắc, thấy cảm xúc của nàng không tốt nên không tiện hỏi, Cố Tương là hoàn toàn chẳng quan tâm, mừng vui khấp khởi chạy đến khách điếm chỗ đám Chu Tử Thư, sau đó dưới sự chỉ điểm của Trương Thành Lĩnh, đến cửa phòng Ôn Khách Hành hét lớn: “Chủ nhân! Ngài có nhớ ta không…”
Còn chưa nói xong đã thấy một gian phòng bên cạnh mở cửa, Ôn Khách Hành hung tợn trừng nàng một cái, hạ giọng nói: “Ngươi ồn ào cái gì, A Nhứ mới ngủ.”
Cố Tương liền bảo trì tư thế há hốc miệng đơ ra đó, chỉ Ôn Khách Hành nói: “Chủ nhân, ngài, ngài, ngài…”
Chu Tử Thư dù là người chết cũng phải bị đánh thức, bất đắc dĩ đứng dậy khoác quần áo đi ra, trước gật đầu với Cố Tương và Tào Úy Ninh, rồi hung hãn trừng Trương Thành Lĩnh một cái, sau đó lại bất ngờ thấy Cao Tiểu Liên, khá kinh ngạc, trực tiếp lướt qua mấy người, đứng trước mặt nàng hỏi: “Cao tiểu thư, sao cô lại ở đây?”
Cao Tiểu Liên từng gặp Ôn Khách Hành, lại nghe y gọi A Nhứ, lập tức phản ứng được nam nhân xa lạ trước mắt này khả năng là ai, liền hỏi: “Là… Chu..”
“Không sai chính là tại hạ.” Chu Tử Thư gật đầu, thấy nàng hình dáng thảm hại, vội gọi tiểu nhị chuẩn bị phòng và đồ ăn cho nàng.
Cố Tương ở bên vẫn đang trừng mắt nói: “Chủ nhân, ngài rốt cuộc đem y… y y y cầm thú rồi?”
Ôn Khách Hành quét nàng một cái, lại quét Tào Úy Ninh vẻ mặt lấy lòng cười ngây ngô hệt như gặp nhạc phụ một cái, bình luận: “Đừng tưởng ngươi có nhà chồng là có thể làm càn.”
Sau đó không thèm nhìn đôi vợ chồng son này, đi đến cẩn thận khép lại ngoại bào cho Chu Tử Thư.
Mấy người đều thu dọn chỉnh tề, bấy giờ mới ngồi xuống, Chu Tử Thư đã nghe Cố Tương líu ríu nói quá trình cứu người, thấy Cao Tiểu Liên, lúc này mới ôn hòa hỏi: “Cao tiểu thư, sao cô một thân một mình ở đây, lại bị Hắc Cổ bà bà bắt được? Cao đại hiệp đâu?”
Cao Tiểu Liên trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên òa khóc, thút thít nói: “Cha ta… Cha ta ông ấy chết rồi!”