Nguyên tác: The Alibi Man
Số lần đọc/download: 1710 / 29
Cập nhật: 2015-08-02 20:42:18 +0700
Chương 59
- H
ắn sẽ giết chúng ta, - Giọng nói của Bennett lộ vẻ kinh hoàng. – Hắn sẽ giết chúng ta, đúng không?
- Im đi. – Tôi gắt lên.
Trong cốp xe tối đen như mực. Mùi dầu diessel, mùi mồ hôi chua lòm, và cả nỗi sợ hãi khiến tôi ọe khan. Tôi gần như nằm đè lên anh ta. Tôi cố nhích ra nhưng đầu lại đụng phải nóc thùng xe.
- Hắn là một tay người Nga. – Anh ta nói.- Hắn là tay anh chị mà Irina đã kể. Hắn đã giết người rồi.
- Im đi. – Tôi lại gắt lên. Cánh tay tôi rát bỏng và vẫn chảy máu.
- Lạy Chúa tôi. Anh không thể tin được là lại có chuyện như thế này.
- Im đi. – Tôi hét lên và lấy hết sức bình sinh thúc gối vào người anh ta. – Im đi, ngậm cái miệng khốn kiếp của anh lại. Phải, hắn sẽ giết hết. Hắn sẽ giết anh trước, hắn sẽ hành hạ anh trước, và tôi phải chứng kiến những điều đó, anh đúng là đồ chó đẻ.
- Lạy Chúa tôi, Elena. Làm sao em có thể căm ghét anh đến mức ấy?
- Vẫn chưa xứng đáng với những kẻ đã bị anh hủy hoại cả đời đâu.
- Lạy Chúa tôi. Anh không thể tin được là chuyện này lại xảy ra với anh.
Với anh ta.
- Anh có cử động được không? Tay anh có bị trói không đấy?
- Có, nó trói quặt ra sau lưng.
- Nghiêng người đi. – Tôi ra lệnh. – Tôi sẽ cố gắng tháo dây thừng.
- Đấy là dây điện.
- Lăn đi.
Bennett cố gắng quay sang phía kia. Tôi thì cố gắng nhích tay lên đúng chỗ trói. Mạch đập trên cánh tay bị thương của tôi như trống bass. Tôi có thể cử động ngón tay, nhưng tôi cảm thấy nó bị sưng lên và rất vụng về. Tôi không thể tìm thấy đầu mối dây buộc. Tôi gẫy cả móng tay vì cố gắng gỡ nó ra.
- Mẹ kiếp.
Thật là khốn kiếp khi dây với Bennett, tôi nghĩ bụng. Anh ta không cố gắng thoát thân vì anh ta chỉ nghĩ đến mình, và kết cục là cả hai sẽ bị giết chết.
Tôi cố gắng sờ lần khắp cốp xe để tìm được thứ gì đó may ra có thể làm vũ khí. Nhưng chẳng có gì.
Chiếc xe đột ngột rẽ trái, rồi lại rẽ phải. Sau đó nó đứng lại giây lát. Bên ngoài có tiếng kêu lách cách và rít mạnh.
Một cánh cổng.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Cổng lại kêu lách cách và rít lên để đóng lại.
Khi mở cốp xe ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là họng súng của Kulak. Tôi nín thở và chờ đợi Kulak bóp cò súng.
- Ra ngoài. – Hắn nói. - Ra ngoài.
Tôi bước ra, hơi chóng mặt, chân lảo đảo.
Hắn chộp lấy lưng Bennett. Anh ta vùng vẫy để chui ra v đứng gập người xuống.
- Đứng thẳng lên. – Kulak ra lệnh.
Bennett đứng thẳng hai chân lên và bất thần lao vào Kulak như một súc gỗ. Tên người Nga bị văng về một bên và Bennett nhân cơ hội đó chạy ra cổng. Alexi Kulak bình tĩnh lấy thăng bằng trở lại, ngắm kỹ mục tiêu và nổ súng.
Tôi nhìn thấy toàn cảnh, kinh hoàng khi chân phải Bennett oằn đi. Anh ta khuỵu xuống đất và gào tướng lên.
Cùng lúc đó, tôi nghe tiếng còi hụ của xe cảnh sát, nhưng trong tâm khảm, tôi biết rõ một sự thật đáng sợ rằng họ sẽ không chạy qua đây. Chúng tôi đã bị trói trong bãi xe cũ của Alexi Kulak và đang trông chờ vào lòng tốt của một gã điên rồ.