Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Mị Tử Diên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 527 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Xảy Ra Lục Đục
ong y hoàng trở lại tẩm cung của mình nơi từng có một thời gian ngắn đóng cửa tu dưỡng, tuyệt không ra ngoài, việc bên ngoài cũng chẳng quan tâm, người bên ngoài cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp xúc với nàng. Vì muốn ngăn chặn chuyện xấu xảy ra lần nữa, Phượng Trữ Lan rất là quan tâm phái thêm nhân thủ phụ cận của mình ngày đên canh giữ bảo vệ nàng, lại lôi thêm vài tên thái y vào ở cung bên cạnh, kiểm tra mọi động tĩnh hài tử trong bụng Long Y Hoàng, còn mình vào vai một người đã hối cải trở thành một trượng phu hoàn hảo, cực nhọc ngày đêm, không có thời gian nghỉ ngơi ngày ngày cạnh giữ bên cạnh nàng,chạy lên chạy xuống quan tâm sống quan tâm chết,nếu chẳng may có ở cùng Nhan Phi một chút, thì đến tối cũng nhất định tránh né nàng,trong lúc nhất thời, chuyện Phượng Trữ Lan si tình ngày xưa đã được lan truyền rộng rãi trong hoàng cung, mọi người than thở không thôi, hâm mộ không thôi, dù có ghen ghét cỡ nào những cũng a dua theo nịnh nọt,khen ngợi bon họ là một đôi trai tài gái sắc một đôi ông trời tác hợp cho, rồi ở phía sau lại bắt đầu chế nhạo Nhan Phi,nói nàng không biết lượng sức,vọng tượng lấy thân phận thiếp thân nhỏ bé mà chống lại chính cung,còn nói nàng và Long Y Hoàng phương vị hoàn toàn trái ngược,ngày trước họ nịnh bợ Nhan Phi bao nhiêu thì bây giờ đối lập bấy nhiêu. Người trong hoàng cung không gì hơn cái này, bên kia gió lớn, liền hướng chạy theo bên kia. Tu dưỡng thân thể mấy ngày, Long y hoàng khó có cơ hội đặc biệt an tĩnh như thế này, nghĩ tới Phượng Trữ Lan này lần lừa dối này có vẻ rất tốt cho hắn,còn chiếm được tình cảm của bao nhiêu trái tim các kim tiểu thư ái mộ,là ai nói….nam nhân si tình….chỉ yêu một người con gái? Long Y Hoàng thật muốn đi giết chết người đó! Hoàng đế và hoàng hậ trái lại thường hay đến thăm Long Y Hoàng, giá trị của nàng lúc này quả thực tăng lên không ít, chính là Long Y Hoàng chỉ cần lộ ra bộ dáng mệt mỏi,hai người lập tức rời đi,sợ quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi.Long Y Hoàng dùng hành động này mà thoát được mấy lần, tranh thủ không ít thời gian nghỉ ngơi,chính sở vị,không ai có thể làm hại nàng. Phượng trữ lan lại một lần khổ sở mang thuốc dưỡng thai đưa tới trước mặt Long Y Hoàng,nụ cười tràn ngập quan tâm cùng yêu quý, nhưng dứoi nụ cười đó là bao nhiêu toan tính..dối trá…là sự lạnh như băng sâu không thấy đáy, Khuynh Nhan mất, khiến yêu thương trong lòng hắn gần như chấm hết,còn có thái y đứng bên cạnh chờ lênh,Phượng Trữ Lan lúc này thực sự muốn diễn thật tốt,hắn ôn nhu nói: « Uống thuốc trước đi, hãy nghĩ cho hài tử, đau khổ đều cố gắng chịu đựng. » Hắn chỉ chỉ cung nữ đang cầm cái hộp gỗ lim: « Ta đã vì nàng bảo cung nữ chuẩn bị chút mứt hoa quả,uống thuốc xong hãy ăn luôn như vậy sẽ không thấy đắng. » Cung nữ bên cạnh nhịn không được nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, tựa hồ đối với hành động si tình vừa rồi của thái tử thì động lòng không thôi,Long Y Hoàng vẫn có thể thông cảm nàng,là một người không những nhiều tiền,lại nhất mực si tình đối với một nữ tử ít gặp mặt ai dám nói nữ tử đó không động tâm được? May là, Long y hoàng lớn lên trong nhung lụa từ bé, nhìn loại người như Phương Trữ Lan nhiều, nên bây giờ trở nên miễn dịch sức chống cự luôn mạnh hơn người khác, chọn tùy thích không bằng một loại hình tiểu cường mà bản thân đã chọn. Long Y Hoàng mặt không chút thay đổi tiếp nhận thuốc, một trận đắng truyền xuống nàng thật muốn phun ngay ra, nhìn cũng không muốn nhìn, chứ nói chi là uống. Nàng cầm chén thuốc đi đến bên giường, cổ tay hơi nghiêng…tiếng chất lỏng bị đổ ra đã vứt hết đi công sức của bao nhiêu người ra ngoài cửa sổ,Long Y Hoàng cầm bát không trở về,đặt trên mặt bàn, phân phó cung nữ đi lấy ngước sôi,bản thân ngồi ở trước bàn đã chuẩn bị sẵn Long Tuyết Lan kia. Thái y thấy Long y hoàng lấy ra cái hộp đó, rất quẫn bách nói: « Nếu thái tử phi có dược thảo ngọc long tuyết lan kỳ lạ bậc này, như vậy, sau này thần sẽ không cần mang thuốc dưỡng thai tới nữa. » Sau đó, thái y hành lễ,bưng chén thuốc chạy ra ngoài. Nếu là đổi thành trước kia, Long y hoàng có lẽ sẽ ở trước mắt thái y uống một hơi cho xong, nhưng là chỉ cần chén thuốc là do Phượng Trữ Lan đưa tới,nàng liền không uống… chỉ là để trả thù thôi… cũng bởi vì phụ nữ có thai thường rất khó tính… vì thế khó trách nàng được. Cung nữ đã đưa nước nóng lên, dần lui xuống,Long Y Hoàng cầm một đóa Ngọc Long Tuyết Lan thả vào nước nóng, khiến cho hương thơm của đóa hoa ngào ngạt khắp nơi, một mùi thơm kỳ dị,thanh lương, thấm cốt. Phượng trữ lan cũng cầm lên một đóa từ trong hộp,nhìn một hồi,sau đó bỏ xuống chơi, vẻ mặt từ ân cần ôn hòa biến thành khinh thường, hắn nhướng mày: « Hắn đưa cho ngươi? » Long y hoàng không trả lời, mang một chén trà lại gần,nghiêng bình trà rót từ từ nước trà ngâm Ngọc Long Tuyết Lan vào chén. Nước trà không có màu,trong suốt thuần khiết,nhưng tỏa ra một mùi thơm nồng đậm. Phượng trữ lan hung hăng tung bông hoa đang cầm trong lòng bàn tay lên không trung sau đó lại chộp vào lòng bàn tay mình,mở ra, ánh mắt sắc bén đánh giá đóa hoa nhỏ lóng lánh đó: « Ngươi không sợ hắn đưa cho ngươi độc dược? » Long y hoàng từ từ uống một ngụm,trầm mặc, thật lâu sau mới nói: « Ta cũng uống. » « Ha ha! Trượng phu đưa cho ngươi thuốc dưỡng thai ngươi không uống, thà rằng uống độc dược của tình nhân sao? có khí phách! » Phượng Trữ Lan cười trào phúng nói. Long Y Hoàng không để ý tới hắn, tiếp tuc thưởng thức nước trà. Một cung nữ từ ngoài cửa bước vào, cúi người cung kính nói: « Thái tử phi nương nương, Oanh nhi cô nương cầu kiến. » Oanh nhi? mấy ngày nay chưa nhắc đến cái tên này,Long Y Hoàng đã nhanh chóng quên rồi, bây giờ cung nữ này lại nhắc đến cái tên đó,nàng đột nhiên nhớ ra, là thiếp phi của Phượng Ly Uyên, một đêm lập tức trở thành thiếp phi. Long y hoàng nuốt một ngụm vào yết hầu, không nói gì, Phượng Trữ Lan ngắm cung nữ vẫn đứng ở cửa một mưc chờ đợi nàng, cười nói: « Long Y Hoàng ngươi sợ? Này, bất quá chỉ vừa mới bắt đầu. » Long y hoàng lườm hắn một cái, sau đó đứng lên, đẩy cái ghế ra sau cắt qua không khí thanh âm bén nhọn: « Ngươi lâu như vậy sao chưa đến thăm Nhan Phi,không phải là muốn nàng thêm oán hận sao, Nhan phi so với Oanh nhi thông minh hơn nhiều, nàng còn biết tìm người thế thân, chính là Oanh nhi…. chỉ biết ngốc ngếch tự chui đầu vào lưới » Long Y Hoàng không thèm nhìn Phượng Trữ Lan lấy một cái,khinh thường nói: « Nhan phi lớn lên giống y như hắ? » “Giống như…thì sao, ta so sánh với bất kỳ kẻ nào cũng đều rõ ràng, không phải thì không phải, dù có giống nhau cũng chỉ là một thế thân,nhưng là muốn nhìn… ngươi có hay không năng lực thay đổi nàng. » Phượng Trữ Lan cười nói. « Hãy nhanh chóng đi ra khỏi cái bóng ma đó đi. » Long Y Hoàng nói. “Bởi vì mỗi lần ta thấy ngươi,chỉ còn cảm thấy phẫn hận, măt khác không có thời gian đi xem bóng ma đó nữa. » Phượng Trữ Lan trả lời,thanh âm nói chuyện của hai người không lớn không nhỏ, đủ khiến cho đối phương nghe được, chính là cung nữ đứng ở người cửa cũng rối tinh rối mù, nghe được nhưng cũng mơ hồ không hiểu. “Ân, cho nên ở điểm này ta rất khâm phục ngươi, bởi vì đến nay, ta cũng không có quên chuyện ở mật thất hôm đó, ngươi đã xóa sạch bóng ma hài tử ta. » Long Y Hoàng thoải mái cười một tiếng,hơi hơi kéo vạt áo, có chút vừa lòng khi nhìn thấy sắc mặt Phương Trữ Lan dần trở nên khó coi hơn,lập tức đi ra ngoài, nói với cung nữ: « Nàng đang ở bên ngoài đai sảnh sao? để ta tới. » Oanh nhi hôm nay diện trang phục cực kỳ xinh đẹp, tơ lục ở ống quần là nhũ vàng, mặt dùng một đóa hoa lớn màu sắc rực rỡ, cùng với đó là một bộ váy hoa tuyệt đẹp cực kỳ tinh mỹ, bên ngoài là một bộ đồ ửng đỏ,cánh tay quàng một chiếc khăn lụa trắng, ở phía cuối khăn lụa còn có tua cờ màu sắc, tóc được búi lên cẩn thận bằng trang sức kim mẫu đơn đẹp đẽ quý giá, vây quanh là biết bao trân châu bảo thạch, trang dung tỉ mỉ, càng lộ ra vẻ vô cùng bình thường,cả người là bộ dáng cao quý, mặc dù vẫn khuôn mặt đó, nhưng là đã không còn là tiểu nha hoàn Oanh nhi trước kia. Long y hoàng nhìn thấy trang phục của nàng, ngắm lại tố nhan mình là không có tâm trạng nên mặc bộ trang phục không được lịch sự lắm, một quần trắng đơn giản bằng lụa mỏng, cổ áo cùng tay áo và làn máy là một màu tím, còn lại không có hoa văn gì thêm, tóc cũng là dùng tử ngọc trâm búi lên một chút, hai bên mặt cũng không có đồ linh tinh gì nữa, không có mặc trang phục mỹ lệ… nàng không khỏi cảm thán, hiện tại nàng cùng Oanh nhi so sánh thật đúng là thảm họa, cùng đi một chỗ, kiểu gì cũng có người nói Oanh nhi mới là danh phù thái tử phi. “Thiếp thân tới thỉnh an thái tử phi.” Thấy Long y hoàng đi tới, Oanh nhi lập tức hướng nàng hành lễ thỉnh an. “Miễn lễ, ” Long y hoàng mỉm cười với nàng: «Oanh nhi, đã lâu không gặp. “Thái tử phi nói quá lời, thiếp thân thân phận ti tiện làm sao có thể tùy tiện tới chỗ thái tử phi?” Oanh nhi hơi cúi đầu nói. “Ha hả, thật sự rất làm ta bất ngờ nha, lúc ta đang ở bờ vực cái chết,ngươi cũng lập tức trở thành thế này, ti tiện? Nếu là ngươi không ti tiện, còn ai thanh khiết nữa!” Long Y Hoàng đi tới trước mặt nàng ta, vẫn mỉm cười: “Chúng ta đích thật là lâu chưa gặp mặt, đã từng là chủ tớ dù sao cũng có chút tình cảm, ngươi đến tìm ta, ta đương nhiên hãnh diện, như vậy,chúng ta đi dạo ngự hoa viên một chút đi.”Oanh nhi sắc mặt có điểm trắng bệch, tự nhiên có chút không tốt,nàng lên tiếng, sau đó từ từ đi theo phía sau Long Y Hoàng. Trong hoàng cung, phân khu vực trồng hoa cỏ cây cối cũng rất giao tạp, hình thành lên một cảnh sắc đặc biệt kỳ dị,Long Y Hoàng đi lướt qua cây phong diệp, thu hải đường hôm nay cũng đã nở,Long Y Hoàng đưa tay hái một đóa,nhìn một chút,xoay người cắm lên búi tóc Oanh nhi, cười nói: « Ngươi mà cài sẽ rất đẹp.” Oanh nhi khiêm tốn nói: “Thái tử phi quá khen, ai có thể tranh phong với ngài? » “Ngươi, không phải sao?” Long y hoàng gằn từng chữ, tà khí hai mắt hàm chứa nụ cười, nhưng ngay sau đó lại trở thành một vực ngọc sâu tuyệt đẹp khó ai biết trước. Oanh nhi tức cười, Long Y Hoàng lập tức tiếp lời đánh vỡ cục diện sắp không tự nhiên: “Như thế nào tự nhiên muốn tới tìm ta?” “Thiếp đã lâu thấy thái tử phi vẫn ở trong phòng tu dưỡng, không rõ sự việc,Oanh nhi sợ ảnh hưởng tới than thể hoàng tôn,cho nên chưa dám cả gan ra ngoài du ngoạncùng thái tử phi.” Oanh nhi sớm đã chuẩn bị tốt lời kịch, nói ra không chút hoang mang. “Ha hả, ngươi thật là hiểu ta, là thiếp thân của Phượng Ly Uyên thì thật đang tiếc, không bằng một lần nữa trở lại bên cạnh ta, dù sao địa vị cũng không khác là mấy không phải sao? Hơn nữa…những cung nữ này hầu hạ ta không được tốt?” Nụ cười Long Y Hoàng ngày càng tà khí,yêu mỵ không gì sánh nổi, còn mang theo tuyệt mỹ đến chói mắt….trời sinh đã như thế, tự nhiên mà xinh đẹp như vậy, không cần phải tận lực giả dạng, chỉ một động tác là toát ra khí thế, thiên địa kinh sơ. “Ha ha… Thái tử phi nương nương, ngài quả thật biết nói đùa.” Oanh nhi cười vài tiếng, tim lại càng đập nhanh hơn. Long y hoàng không đáp,lại dạo qua một vòng chỗ trồng hoa hải đường,Oanh nhi nhìn cảnh vật bốn phía,phát hiện lại quay về chỗ cũ, hình như lại trở về tẩm cung Long Y Hoàng lúc đầu,nàng có chút chột dạ,chưa đợi nàng mở miệng, Long Y Hoàng cũng rất nghiêm túc nói: “Oanh nhi, ta nói thật,ngươi trở lại bên canh ta đi,ủy khuất dưới chân một nam nhân làm thiếp,còn không bằng ở bên canh ta có thể gặp biết bao mỹ nam thiên ha nữa.” “A… nhưng…thiếp than đã là người của Duệ Vương…” Oanh nhi hơi cúi người ngượng ngùng đáp. “Trở thành người của hắn thì sao?Không phải là quan hệ than thể trong lúc đó,ngươi trở về bên cạnh ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Vừa nói,Long Y Hoàng đột nhiên dừng lại cước bộ, thú vị đánh giá cảnh sắc xung quanh. Dừng lại cùng với nàng, nguyên bổn Oanh nhi đang chuẩn bị tìm lý do thoái thác để ứng phó, mới phát hiện đã bi nàng chuyển đề tài,toàn than bất giác sững sờ, mới hướng tầm mắt cùng nàng nhìn lại…. sân trong của tiểu đình, nơi Nhan phi mang một thân thê lương thảm đánh đàn sao, PHượng Trữ Lan đang chậm rãi đi tới bên cạnh nàng ta, lúc Phượng Trữ Lan bước lên bậc thang, Nhan phi lập tức đứng dậy, mang theo bao nhiêu thống khổ nhào vào lòng Phượng Trữ Lan, giống như đang sinh ly tử biệt với người yêu vậy. Long y hoàng nhàn nhạt nhướng mày, như thế nào, Oanh nhi thiên tân vạn khổ mang nàng tới đây, chính là vì nguyên nhân hoang đường muốn Phương Trữ Lan và Nhan phi có cơ hội bên canh nhau sao? Nàng làm sao không hy vọng Phượng Trữ Lan yếm ác giả tạo kia cách xa nàng vĩnh viễn, nhưng Phượng Trữ Lan không đi, còn giả vờ nói là nàng không muốn rời xa hắn,hoặc là một nguyên nhân danh mỹ nào đó, thật là một trượng phu có trách nhiệm. Oanh nhi một lần nữa nói không ra lời,nguyên lai mới vừa rồi Long Y Hoàng cố gắng muốn chuyển đề tài, khiến nàng không chú ý…Hôm nay Long Y Hoàng đã thấy được mục đích mà nàng và Nhan phi cật lực giấu giếm, tự nhiên những lời nói đã chuẩn bi kỹ càng không thể nói ra nửa câu. Long y hoàng vẫn đứng một chỗ nhìn dung nhan ủy khuất của Nhan phi ôm chặt lưng áo Phượng Trữ Lan, mà Phượng Trữ Lan cứng ngắc bất động tại chỗ,Long Y Hoàng có thể tưởng tượng được lời kịch của Nhan phi. Tỷ như “Thái tử điện hạ, người thật nhẫn tâm, lâu như vậy cũng không có đến chỗ thiếp…” “Thiếp thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không hy vọng xa vời gì, chỉ hy vọng điện hạ có thể nhìn thiếp một lần.” “Điện hạ, ngài không cần nói gì, cứ như vậy là tốt rồi… Xin cho thiếp thân chiếm một chút thời gian của thái tử phi, ở bên ngài một chút.” “Nếu điện hạ sau này có không đến chỗ thiếp nữa, thì có thể nhớ mãi như vậy, như vậy qua đi, thiếp cũng thấy an lòng….” “Điện hạ, thiếp không cầu có thể bên ngài trọn đời, chỉ mong lúc ngài ở bên cạnh thái tử phi, có thể nhớ tới thiếp một lần là tốt rồi.” “Thiếp thân tự biết mình không bằng thái tử phi, chỉ cầu được mãi như thế này…” Đẳng đẳng linh tinh,nói chung có sai lệch chỗ nào? Bất quá chỉ là đổi thanh mà không đổi thuốc, trên cơ bản một nữ nhân bị ủy khuất đều dùng những lời này, để tìm kiếm sự thương hại của nam nhân. Long y hoàng thấy tình cảnh này, thật muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó dùng khăn tượng trưng chấm chấm khóe mắt, sau đó đem Phượng Trữ Lan giao cho Nhan phi tới khi nào chết thì thôi, sau đó đứng một bên nói: “Thật là vui quá nha, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta.” Oanh nhi thấy Long Y Hoàng sắc mặt không có chút tức giận thì không khỏi kinh ngạc, nhưng không dám nhiều lời. Long Y Hoàng nhìn một lúc, tư thế hai người cũng không có thay đổi nhiều, cũng có chút thay đổi chút chút thôi, nàng quay người lại, đi theo hướng ngược lại: “Chúng ta tiếp tục đi dạo,Oanh nhi.” Oanh nhi thiếu chút nữa kinh ngạc không biết trả lời thế nào,biểu hiện của Long Y Hoàng…..là bình tĩnh quá mức: “Thái tử phi.” Hai người lại tiếp tục như cô hồn dã quỷ tiếp tục phiêu đãng, hết đi đông lại sang tây hàn huyên hết chuyện nọ đến chuyện kia không dấu diếm điều gì,Long Y Hoàng cảm thấy hơi mệt, bèn tìm chỗ nghỉ ngơi,Oanh nhi an vị ngồi đối diện nàng. “ Ân, cảm giác hơi khát, để ta gọi người bưng nước trà tới, thời tiết này, sao lại kỳ quái như vậy…” Long Y Hoàng vỗ vỗ váy, nhìn như không để ý nói. “A, nói đến trà, thiếp mới nhớ.” Oanh nhi cũng noi, lập tức bắt được cơ hội này cố ý do Long Y Hoàng tạo ra, vội vàng nói: “ Cách đây vài ngày,khong biết có ai đưa tới cho Vương gia một loại lá trà, kỳ hương vô cùng,ngọt lành như đường, Vương gia đã đưa cho thiếp một chút, hôm nay có mang, thiếp nghĩ thái tử phi cũng có thể thích,không bằng để thiếp mang lên mình cùng thưởng thức.” Long Y Hoàng cong khóe miệng, lưu loát nói: “Tốt”. Phải khiến mình trở thành người chủ động, không cần chờ người khác có cơ hội hãm hại mình,mà là chủ động tạo cơ hội để người ta quên mình nhảy xuống, như vậy, mới có thể thâu tóm cục diện,nắm chắc phần thắng trong tau, chắc thắng. Chỉ là trận này tiền đặt cược, đã sớm biết trước Oanh nhi sẽ thua, hơn nữa chỉ sợ đó là một sinh mạng. Thông thường thì đều là ha đôc….mà đối tượng nàng hạ độc, không cần nhìn cũng biết là ai.Long Y Hoàng mỉm cười không hề đề phòng để mặc Oanh nhi thực hiện kế hoach của mình. Rất nhanh, cung nữ đã mang lá trà cùng nước sôi mà Oanh nhi đã dặn, nhân tiện còn mang thêm một cái bếp lò nhỏ nữa, Oanh nhi đứng lên, mang từng thứ đặt lên trên bàn,hành động thành thạo chuẩn bị nước trà lên. Ánh mắt Long Y Hoàng lợi hại nổi tiếng huyền quốc, cô luận là gì,nàng liếc mắt đều có thể nhìn tháy, cho nên đã chiêu mộ được nhiều đệ tử,cũng không có tuyển được phu quân vừa ý,mẫu than vì chuyện này đã không ít lần lo lắng, sợ ánh mắt nữ nhi quá mức khủng hoảng mà không xuất giá được. Nàng nhìn thấy tay Oanh nhi bắt đầu run lên, mặc dù Oanh nhi cật lực muốn che dấu, nhưng chỉ một chút sơ hở cũng không tránh khỏi ánh mắt Long Y Hoàng,Long Y Hoàng một khi trở nên nghiêm túc thì rất ít người có thể chiếm được tiện nghi của nàng. Oanh nhi nhanh chóng đun xong trà ngon, vội vàng rót một chén, mang tới trước mặt Long Y Hoàng: “ Đã để thái tử phi đợi lâi, mời ngài dung.” Long y hoàng nhìn một qua nước trà màu vàng óng ánh trước mắt, mùi thơm ngát của lá trà bốc lên, đột nhiên vừa ngửa lên nhìn, đã thấy trên trán Oanh nhi có nhiều mồ hôi,nàng cười một tiếng, thuận tay mang bình trà tới, rót một chén khác, mang tới trước mặt Oanh nhi: “Ngươi đã khổ cực rồi, chúng ta cùng nhau thưởng thức.” “Này… Oanh nhi không dám phóng tứ trước mặt thái tử phi ” Oanh nhi đột nhiên có chút hoảng hốt,hai tay nắm chặt vào nhau không dám nói nhiều. “Uống nha, tại sao lại không uống? Không phải là trà ngon sao? Chẳng lẽ trong này có độc? » Long Y Hoàng giương mắt cười. « Không, không phải… chỉ là thân phận thiếp hèn mon, không dám. » Oanh nhi cúi đầu nói, có chút hoảng hốt. « Thật là như vậy…ngươi không uống, ta sao lại không biết xấu hổ mà uống? Ta thật sự muốn cùng ngươi thưởng thức nước trà ngon này, ngươi uống nhanh đi. » Nói đùa một chút, Long Y Hoàng lại đem chén trà tới trước mặt Oanh nhi, hạ lệnh: « Uống » “Phải.. Thiếp thân đa tạ thái tử phi ban cho…” Oanh nhi hai tay bắt vào nhau,từ từ cầm lấy chén trà, đưa đến khóe miệng, rồi lại từ từ không uống, vẫn còn do dự,mãi đến khi một thanh âm cứu nàng lại. « Các ngươi đang làm gì vậy! » Giọng nam nghiêm nghị, Long Y Hoàng không có để ý tới hắn, nghe thoáng đã biết là thanh âm Phượng Ly Uyên. Nàng càng muốn cười to, cứ như vậy… nhân chứng quyền uy nhất cũng tới rồi, Oanh nhi, bất quá là có chút sơ suất! « Long Y Hoàng ngươi đang ép nàng uống cái gì! »Phượng Ly Uyên nhanh chóng đi tới bên cạnh Oanh nhi, hướng tới Long Y Hoàng hỏi. « Sao!Nàng có lá trà ngon cùng ta thưởng thức, ta không có dám một mình thưởng thức,vì vậy muốn cùng nàng thưởng thức, như vậy không được sao? Hay ngươi sợ ta sẽ hạ độc nàng? » Long Y Hoàng cười to một tiếng, cầm chén trà lên trong nháy mắt uống cạn, nói: « Thật sự là trà ngon,Oanh nhi không uống thật đáng tiếc. » dứt lời,Long Y Hoàng đoạt chén trà trong tay Oanh nhi,lại lần nữa uống cạn nước trà bên trong,ngón tay cố ý không đụng tới ven chén trà, cũng không có cố ý để mội lướt qua, chính là muốn Phượng Ly Uyên hiểu, nàng sẽ không động bất cứ tay chân gì, tiếp theo nàng lại cầm lấy bình trà, rót vào chén trà lúc đầu của mình, lần thứ hai đưa tới trước mặt Oanh nhi: « Bây giờ ngươi có thể uống đi, nếu ngươi không dám uống,thì chỉ có thể kết luận nước trà này có chuyện. » Phượng ly uyên nghi hoặc nhìn Oanh nhi, Oanh nhi đánh giá sau khi Long Y Hoàng uống vẫn không có chuyên gì xảy ra… Nàng cũng tràn đầy nghi hoặc, tiếp nhận chén trà, ngửa đầu cố gắng uống cạn nước trà bên trong. Trong lúc Oanh nhi cố gắng uống hết,tay nàng đôt nhiên buông ra, cái chén rơi xuống..vỡ vụn, nàng đau đến kinh hô, cúi mình ôm bụng,Long Y Hoàng kinh ngạc nói: « Thì ra là độc mạnh như vậy! » “Oanh nhi…” Phượng ly uyên cũng cả kinh, lập tức ôm lấy thân thể vô lực của Oanh nhi,nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thống khổ, đột nhiên đã hiểu ra điều gì. “Ha ha ha! Oanh nhi, chẳng lẽ phu quân thân yêu của ngươi chưa nói với ngươi, nếu muốn đối phó với Long Y Hoàng ta..thì đừng bao giờ dùng độc sao? Chẳng lẽ ngươi không biết,Long Y Hoàng ngoài am hiểu dùng độc bên ngoài mà còn có cơ thể bách độc bất xâm sao? Ha! Thật sự là tự rước nhục! Dùng trò đùa vui như vậy trước mặt ta liền cho có thể lừa được ta! » Long Y Hoàng một lần nữa rót một chén nước, hắt ra đám quỳ khuynh xích nở rộ bên cạnh, ngay lập tức đóa hoa ban đầu xinh đẹp như vậy giống như bị lửa đốt nhanh chóng héo đi, chỗ nước trà chảy qua đều bị hủ thực: « Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết » Vân Long Ngạo Thiên » Loại độc này nguyên thể không khác lá trà mấy, so sánh với lá trà có mùi thơm ngát ngọt lành, nhưng lại mang theo loại độc trí mạng, chỉ cần nhìn kĩ một chút, thì không khó nhận ra, hơn nữa, ta từ nhỏ lớn lên cùng loại độc này, lại không nhận ta, không cần ngươi bị độc chết, ta cũng đã biết hết rồi. » Phượng ly uyên ôm Oanh nhi, nghiến răng nói: “Vậy sao ngươi đã sớm nhận ra nhu vây, còn muốn Oanh nhi uống? Ngươi có thể trực tiếp tố giác…thủ đoạn cần gì ác độc như vậy! » “Ta chỉ muốn nàng nến thử mùi vị độc dược nàng tự chế tao thôi, nhìn đi, nàng muốn ta khổ sở, để hành hạ ta! Oanh nhi ta còn muốn cảm ơn ngươi… trước kia, ta cũng thấy khó chịu, nhưng là nhìn lại thì ngươi đối với ta nguy hại cũng không lớn, cũng để cho ngươi tạm thời ở bên cạnh ta,nhưng hôm nay,ngươi muốn lấy mạng ta? Độc này ở trong bụng,nếu phụ nữ có thai ăn… đầu tiên thai khí sẽ chết đi, mà độc, cùng với xác thai nhi sẽ chảy ra bên ngoài cơ thể, tự nhiên không lưu lại cơ thể mẹ bất cứ dấu vết gì,ngươi muốn dùng thủ pháp ti tiện như vậy diệt trừ ta… cũng không nghĩ tới, có thể dễ dàng thành công như vậy thì ta đã không còn là Long Y Hoàng! » Long Y Hoàng cười đến lạnh như băng mang theo bao nhiêu quyết tâm: « Ta phải cảm ơn ngươi, bây giờ chẳng những có thể diệt trừ ngươi, để cho ngươi gieo gió gặt bão, còn bảo lưu được một thân trong sạch, sau này… ai có thể nói Oanh nhi ngươi là ta hại chết! » “Ha ha…” Phượng ly uyên cười khổ nói: “Ta trước kia sao chưa bao giờ phát hiện, nguyên lai thái tử phi… Là người cuồng vọng như vậy!”( chs mình khó chịu cái anh Ly Uyên dã man, cơ bản là lần đầu đọc đã chán anh ý >.
Lãnh Cung Thái Tử Phi Lãnh Cung Thái Tử Phi - Mị Tử Diên