Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61
abil Kotar cắt dây thừng. Chân người phụ nữ rơi xuống như lò xo bung ra và đập xuống sàn với một tiếng bịch ảm đạm. Đầu cô ta ngả về phía trước, lơ lửng như một con búp bê vải.
Tracy giảm bớt sức ép lên cò súng. Thêm vài milimét nữa là cô sẽ găm một viên đạn vào giữa hai mắt Kotar.
Kotar lăn người phụ nữ ra khỏi mình. Cô ta ngã phịch xuống, cổ chân và cổ tay vẫn bị trói, ho khan và khò khè. Kotar đặt dao xuống thảm và dựa đầu vào tường, ngay bên dưới bảng hiệu Không hút thuốc. Hắn nhìn lên Tracy với đôi mắt mệt mỏi và nở một nụ cười với cô.
Lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng, Tracy hít thở thật sâu. “Tao phải còng mày lại, Nabil.”
Hắn gật đầu, nụ cười trở thành cái cau mày. “Tao biết.”
Tracy dẫn Kotar đến cửa, hai tay hắn đã được còng ra sau lưng. Mưa đã ngớt, nhưng mặt đường tối phản chiếu ánh sáng khiến bãi đỗ xe trông như mặt nước.
“Mày đã bao giờ xem {Đổ máu$First Blood} chưa?” Kotar hỏi.
“Sylvester Stallone đóng đúng không?” Nó là một trong những bộ phim yêu thích của Kins.
“Mày có nhớ cái cảnh khi anh ta bước ra cùng chỉ huy của mình, và tất cả xe cảnh sát ở đó, tất cả đám cảnh sát chỉ đang chờ cơ hội để giết anh ta không?”
“Tao sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, Nabil.” Cô nói, đột nhiên lo rằng đây sẽ là bối cảnh của một vụ tự sát.
“Tao chỉ đang nghĩ chuyện này cũng tương tự như vậy.”
“Mọi thứ sẽ tiến triển đúng như chúng ta đã nói.” Cô hét ra ngoài cửa. “Chúng tôi đang ra đây! Tôi cần dọn đường thẳng đến một chiếc xe tuần tra đã mở sẵn cửa.” Cô nhìn Kotar. “Còn gì khác nữa không Nabil? Mày muốn tao đội mũ trùm đầu của áo mày lên không?”
Hắn liếc nhìn cô, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn lại nhìn đám đông cảnh sát, cả mặc đồng phục lẫn thường phục và những người khác mặc trang phục tác chiến của SWAT. Kotar cười toe toét. “Mày đùa tao à? Tao sinh ra để đóng cảnh này đấy.”
Bên ngoài, một viên cảnh sát nhắc lại mệnh lệnh của Tracy. Động cơ xe được khởi động, những chiếc xe tuần tra lùi lại và tiến về phía trước, dọn một con đường trống đi qua bãi đỗ xe tới một chiếc xe duy nhất đã mở sẵn cửa sau. Tracy nhìn các thành viên đội SWAT đang nằm sấp trên hành lang tầng hai và trên mái nhà, súng trường đặt trên cửa. Mặc dù cô muốn tin rằng Nabil Kotar đã từ bỏ, rằng hắn vô hại với đôi tay bị còng phía sau lưng, nhưng một phần trong cô vẫn lo lắng hắn đang sống trong một cảnh phim và hắn không có tâm trạng cho một kết thúc đầy xúc động của màn kịch trớ trêu. Cô đã trông thấy hắn suy nghĩ về một cái kết với pha hành động mạo hiểm, thứ sẽ không có kết thúc tốt đẹp cho cả hai.
“Chỉ như chúng ta đã thảo luận thôi, được không Nabil? Chúng ta sẽ làm thật chậm và tốt đẹp. Không di chuyển đột ngột. Để tao dẫn mày. Chúng ta sẽ đi thẳng đến chiếc ô tô kia, và tao sẽ giúp mày vào ghế sau. Ổn chưa nào?”
“Rồi, ổn cả.” Hắn nói, mắt liếc sang hai bên trái phải.
“Đang ra đây.” Tracy hét. Cô nắm lấy tay chiếc áo nỉ của Kotar và hướng hắn ra khỏi cửa.
Nabil bước được ba bước thì đột ngột dừng lại. “Đợi đã!”
Tracy liếc nhìn lên các tay súng bắn tỉa. “Không cần vội, Nabil. Đây là buổi diễn của mày mà.”
“Trông tao thế nào?”
“Mày trông ổn. Mày trông tuyệt lắm.”
Ánh đèn pha từ chiếc trực thăng đã tìm ra họ, và cô nhận ra những giọt mồ hôi đang chảy xuống mặt hắn. “Giờ thì cư xử tử tế và bình tĩnh nào.” Cô nói. Họ bắt đầu lại, tiến về phía chiếc xe. Cô liếc nhìn hắn để đảm bảo hắn sẽ không trở nên kích động. Kotar đang mỉm cười.
“Này, cái câu tao rất thích đó là gì ấy nhỉ? Câu mà mày đã nói trong phòng ấy.”
“Không ai trong chúng ta sẽ còn sống khi ra khỏi đây?”
“Phải.” Hắn nói. “Chính là nó.” Hắn dừng lại ngay gần đơn vị tuần tra và nhìn đám đông. Tracy không nghi ngờ gì rằng trong tâm trí hắn, hắn đang đứng trên sân khấu, nhìn khán giả. Hắn điều chỉnh giọng nói như một diễn viên trong một buổi biểu diễn đường phố. “Không ai trong chúng ta sẽ còn sống khi ra khỏi đây.” Hắn nói. “Nhưng không phải là hôm nay.” Rồi hắn quay sang cô. “Tao nói nghe thế nào?”
“Xuất sắc!” Tracy nói. “Hạ màn.”
Cô đặt tay lên đỉnh đầu hắn và giúp hắn ngồi xuống ghế sau. Khi hắn cho chân vào, cô đóng cửa lại. Chỉ khi đó cô mới cảm thấy cơ thể mình thư giãn, sự căng thẳng bắt đầu tan đi. Chỉ sau đó cô mới nhận ra mức độ của áp lực. Bãi đậu xe bị lấp đầy xe của các đơn vị tuần tra thuộc Sở Cảnh sát Seattle và xe thùng của SWAT, theo sau là xe cứu thương và cứu hỏa. Các nhân viên y tế vội vã ra ra vào vào phòng nhà nghỉ, chăm sóc cho Raina. Trên không, có hai chiếc trực thăng khác cùng một trực thăng cảnh sát tham gia cùng trực thăng đưa tin đầu tiên. Các phương tiện truyền thông đứng dọc theo con phố, đèn chiếu sáng rực.
Johnny Nolasco gặp Tracy chỗ chiếc xe cảnh sát. “Chuyện quái gì đã xảy ra? Làm thế nào mà cô lại đặt mình vào tình huống này?”
Cô không có tâm trạng. “Bằng cách làm công việc của tôi.”
“Tôi đã phân công cô làm việc bàn giấy cơ mà.”
Cô tiến về phía ông ta. “Tránh đường cho tôi đi, Đại úy. Tôi có một nghi can để kết tội.”
“Chuyện này chưa xong đâu.” Nolasco nói.
Họ đang đứng chân đối chân, mặt đối mặt. “Rồi!” Cô nói. “Nó xong rồi. Có nhớ ông từng hỏi tôi rằng tôi nghĩ nó sẽ kết thúc thế nào không? Tôi nghĩ là không tốt cho ông, Đại úy ạ.”
“Tôi đã có bằng chứng rất vững chắc.”
“Đi mà nói thế với vợ và con gái của David Bankston.” Cô kéo cửa ghế phụ, chuẩn bị ngồi xuống, và trông thấy Chris Wood đang đứng giữa các sĩ quan cảnh sát khác. Wood khẽ gật đầu với cô. Cô gật lại, trượt vào trong và đóng cửa. Lái xe lùi lại và tiến về phía lối ra. Từ ghế sau, Nabil Kotar lên tiếng: “Này, điều tra viên?”
“Ừ, Nabil.”
“Tao đã có câu đầu tiên cho cuốn sách rồi. Mày muốn nghe không?”
“Chắc chắn rồi, Nabil.”
“Tên Cao Bồi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi. Mày nghĩ sao?”
Không còn như vậy nữa, cô nghĩ, ơn trời, không còn như vậy nữa. “Tao nghĩ mày sẽ có đầy thời gian để nghiền ngẫm nó.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng