Số lần đọc/download: 526 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:40:17 +0700
Chương 62: Nghi Ngờ
M
ặc kệ người bên ngoài có kêu la thế nào nài nỉ tới đâu nhưng chung quy người trong phòng không có ý định tha thứ, chỉ là người trong phòng vẻ mặt tươi cười xoay xoay chén trà cầm khối điểm tâm từ từ ăn. Thời gian gần nữa khắc trôi qua tiếng kêu càng nhỏ đi, chứng tỏ người bên ngoài đã muốn từ bỏ, không nghe tiếng kêu nữa Lam anh hừ một tiếng miệng lẫm bẩm:“ hứ mới có một chút đã không chịu được rồi từ nay ta không để ý tới chàng nữa”.
Lam anh vừa dứt lời oai oán thì bỗng nhiên từ tập kích từ phía sau, nàng vội vàng quay sang chỉ thấy thân thể mình bị ôm lấy, mà là gương mặt ai kia phóng đại ngay trước mặt. Lam Anh nhìn cũng thoáng ngây người thầm than kẻ:“ gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, thật làm người ghen tỵ“.
Lời nói của nàng tuy rất nhỏ hắn nghe rất rõ và phi thường hài lòng cười đến bực mình, nhìn hắn cười nàng chợt tỉnh sao hắn lại và được nàng vốn nhốt hắn ở ngoài mà.Thấy nàng như thế hắn lại cười hắc hắc, nàng đóng cửa chính hắn không biết vào bằng cửa sổ à. Nàng vùng khỏi người hắn nhìn qua cửa sổ đang mở rộng gió từ bên ngoài lùa vào hơi lạnh mà tức giận quát chính mình,' khôn ba năm dại một giờ” bây giờ nàng thực sự hiểu được thâm ý của câu nói, nó là đang chỉ nàng lúc này không phải sao.
“ Vào đây làm gì hừ ta độc ác hại biểu muội của ngươi, ngươi đến chỗ nàng mà lo cho nàng” nhìn hắn một bộ dạng nàng lại nhớ tới câu nói của hắn tức giận không thôi, hắn mắng nàng đây không tha cho hắn.
Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn bên cạnh khóc không ra nước mắt, nàng thực sự giận hắn biết làm sao đây. Nàng là người đầu tiên hắn yêu, nếu nàng giận hắn không ở cùng hắn nữa hắn biết sống làm sao, nghĩ đến nàng giận tâm hắn lại đau nhẹ ôm nàng lại tựa như giam cầm không cho nàng cơ hội đi khỏi hắn.
Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng chung quy sức nàng vẫn thua sức hắn:“ buông, người đi tìm biểu muội của ngươi đi“.
Hắn ôm nàng chậc hơn:' nàng đừng như vậy mà ta xin lỗi mà là ta sai nàng giận thì đánh ta đi, mắng ta đi nàng như thế ta đau lòng”, nghe hắn nói vậy nàng trong bụng một phen tức giận sớm đã không còn vốn tính chỉ đùa với hắn, những điều bên ngoài Ngự thư phòng nàng điều nghe nàng biết hắn mắng nàng chẳng qua là phản xạ bình thường của người huynh lo cho muội muội cái này nàng có thể thông cảm.
Nhưng nàng không muốn cứ thế buông tha cho hắn bỉu môi:“ ta nào dám chàng là hoàng thượng đánh chàng chẳng khác gì tìm chết, vậy thôi bỏ đi chàng rời đi ta không muốn thấy chàng”
Nghe nàng nói thế hắn khẩn trương hơn:“ nàng không đánh ta tự đánh chuộc lỗi với nàng”, một tay giơ xuống định đánh chính bản thân chẳng qua đã bị một đôi bàn tay nhỏ bé ngăn lại:“ tha cho chàng đó không có làm sau, chàng bị thương ta đau lòng“.
Lời nàng vừa dứt lập tức bị hắn vồ đến hôn lấy, hai người triền miên dây dưa hắn ôm eo nàng tay giữ gáy nàng hôn sâu, nàng cũng tự nhiên đáp trả, nhẹ bước đến giường một phen dây dưa quyến luyến.
Màn trướng buông xuống phất phơ lung chuyển trong phòng dào dạt cảnh xuân tất cả chìm trong hư ảo chỉ thấy miệng của người nam nhân thấp thoáng nụ cười”khổ nhục kế'' thoáng cái đã thành công.
Sáng hôm sau
Hậu viện Trường Thu Cung chim ca ríu rít, từng tia sáng nhu hoà chiếu vào căn phòng có cặp nam nữ ôm nhau ngủ say. Nữ nhân khẽ động thân thể rồi trừng mắt người với nam nhân, trong phòng sát khí nồng hậu do ánh mắt giết người của ai đó, đón chừng ánh mắt có thể giết người nếu kéo dài thêm chút nữa.
Lam Anh tức đến nghiến răng, rõ ràng là bị ai khi lừa một vố rồi nàng đang tự hỏi có phải những nét nhăn trên não của mình rũ nhau thẳng ra hết không làm nàng phải chịu thiệt như thế này. Hắn thì tư thế coi như rất tốt còn nhàn nhạt mở mắt nhìn nàng cười xấu xa một cái, rồi kéo nàng vào lòng ôm thích chí. Nàng cũng chẳng thể vùng ra tuy nàng lợi hại ra sao thì vẫn là nữ nhi làm sao thắng được hắn, đành ôm một bụng tức không chỗ bốc hoả.
Hắn thừa cơ cánh tay luồn qua eo nàng ôm kéo nàng chặt hơn, như không thấy vẻ tức giận của nàng cằm tựa vào vai nàng, ngữ điệu nhẹ nhàng mà đầy dịu dàng:“ Ta xin lỗi''.
Nghe hắn dịu dàng như thế lửa giận tựa như tiêu tan không còn nữa nhưng vẫn im lặng đợi hắn nói thêm, nhưng khi thốt ra ba từ đó hắn không nói gì nữa nàng tưởng hắn cứ như thế im lặng mãi nào ngờ hắn bất chợt nói thêm:“ ta thấy Liễu Ninh rất lạ, nên ta mới nói thế với nàng để xem thái độ của nàng ta, sau khi nàng giận ta mới chắc chắn suy nghĩ của mình nhưng chung quy ta vẫn không biết lạ chỗ nào“.
Nàng giật mình hoá ra hắn cũng đã đoán ra nhưng bỗng nàng thấy có sự bất hợp lí bèn hỏi:“ chàng mắng thế với ta thì có quan gì đến chỗ khác lạ của Liễu Ninh''.
Hắn không do dự nói:“ Ta cũng không ngại nói cho nàng biết trước khi Liễu Ninh xuống núi ta có nhận được một lá thư của sư phụ nàng nói là nàng ta sẽ dẫn theo sư huynh đến đây, Liễu Ninh vốn là vợ tiên hoàng chọn cho ta nhưng sư phụ nàng viết thư hi vọng ta xem nàng ta như huynh muội, có thể tác thành cho hai người bọn họ. Nhưng nàng đã thấy Liễu Ninh đến đây không có mang theo sư huynh ta hỏi nàng ta thì nàng ta không trả lời rõ ràng với lại nàng có vẻ thích ta, theo ta biết nàng ta và sư huynh mình rất yêu nhau,nên ta nghi ngờ....
Hắn giải thích từ tốn cho nàng hiểu nổi khổ tâm của mình, lúc nàng giận tâm hắn cũng đau muốn chết hắn sợ nàng không cần hắn. Lam Anh nghe xong tâm trạng vui vẻ hơn hẳn quay sang nói nhỏ vào tay hắn:“ Chàng cứ đợi đi, lúc sau khi chàng lên triều xong ta sẽ cho chàng biết tất cả những gì chàng nghi ngờ''.
Hắn ngạc nhiên nhìn nàng rồi cười nhẹ, giờ thật tốt chỉ có nàng hiểu hắn, trong tình yêu thật lòng vẫn tốt nhất.
Không khí tự nhiên hơn hẳn hai người lại hôn chào buổi sáng, rồi mỗi người chia nhau đi xử lí công việc riêng mình, rất nhanh mọi thứ sẽ được phơi bày,