Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 61
S
arah đã giơ tay để che mắt trước ánh sáng chói chang đèn pha của chiếc xe tải nhưng cô vẫn chẳng thể nhìn thấy mặt người đang cầm lái. Một người đàn ông mở cửa khoang lái và thò đầu ra ngoài. Tiếng nói của anh ta lẫn trong tiếng mưa. “Có phải xe của cô đỗ ở lề đường dưới kia không?”
“Vâng.” Sarah nói.
“Cô cần đi nhờ chứ?”
“Tôi không sao.” Cô nói. “Thực ra đường về nhà tôi chẳng còn xa lắm.”
Người đàn ông bước xuống khỏi buồng lái, đi về phía trước mũi xe. Giờ Sarah đã có thể nhìn thấy anh ta. Cô chỉ có một từ để diễn tả: Tuyệt vời! Trông anh ta giống hệt Boss trong chiếc quần jean màu xanh, áo thun trắng và đôi giày lao động đã sờn. Cơ bắp của anh ta kéo căng lớp vải áo thun. Chiếc áo lúc này đang dính chặt vào ngực anh ta vì bị ngấm nước mưa.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tôi nghĩ rằng xe tôi bị hết xăng.” Cô đáp.
“Tôi cá rằng nó đã khiến cho cô có một buổi tối tồi tệ, nhỉ?” Anh ta vén tóc khỏi mặt và cài ra sau tai. Nụ cười càng làm cho đôi mắt anh ta trở nên long lanh. “Đừng tự hành hạ mình như vậy. Tôi cũng đã từng có lần như thế. Để xem liệu tôi có thể đi được bao xa nữa.” Anh ta chỉ ngón tay cái về phía chiếc xe. “Tôi có một can xăng ở đằng sau, nhưng đáng tiếc là nó hết mất rồi. Tôi nhớ rằng ở Cedar Grove có một trạm xăng.”
Sarah nói: “Tôi không chắc Harley còn mở cửa hay không. Ông ấy thường đóng cửa vào khoảng chín giờ tối thứ Bảy.”
“Cô sống ở đó à?” Anh ta hỏi.
Đó chính là mục đích của cô khi nhắc đến tên Harley. Điều đó nói lên rằng cô là người bản địa. Cô biết mọi người. Và mọi người đều biết cô.
“Chỉ ở ngay bên ngoài thị trấn thôi.”
Anh ta bắt đầu quay trở lại buồng lái. “Lên đây, tôi sẽ cho cô đi nhờ.”
Sarah chẳng hề nhúc nhích.
“Anh tới từ đâu?”
Anh ta quay đầu lại, vừa đứng trước mũi xe vừa nói: “Tôi đi lên Seattle để thăm họ hàng. Ai biết tối nay lại ‘đẹp trời’ như thế này, nhỉ? Lẽ ra tôi nên ở lại, nhưng tôi cần phải về. Tôi sống ngay ở Silver Spurs thôi. Nếu như trạm xăng không mở cửa, tôi không ngại chở cô về nhà đâu.”
“Nhà tôi cũng không còn xa lắm.” Cô nói, cố giữ khoảng cách. “Tôi có thể đi bộ được.”
“Thôi nào, ít nhất cũng phải tám cây số nữa đấy.”
“Không xa tới vậy đâu.”
“Ừ, nhưng với thời tiết này mà cô cứ đi bộ như thế thì sẽ chết đuối trên đường mất.” Anh ta cười. “Thôi thế này vậy. Tôi sẽ lái xe đi trước để xem trạm xăng có mở cửa không. Nếu có, tôi sẽ mua xăng rồi quay lại để cô có thể đổ xăng và về nhà. Nếu không, tôi sẽ tới nhà cô để thông báo với người nhà cô rằng cô bị mắc kẹt ở đây.”
Sarah biết giờ này trạm xăng của Harley đã đóng cửa, còn nhà cô thì không có ai. Bố mẹ cô đang đi nghỉ ở Hawaii, còn Tracy thì đang ở cùng Ben. Sarah sợ anh ta sẽ phải đi một chuyến đi hoàn toàn vô ích.
“Anh không cần phải làm thế đâu.”
“Không có gì.” Anh ta lại gần và giơ tay ra. “Tôi là Edmund.”
“Sarah.” Cô nói. “Sarah Crosswhite.”
“Crosswhite? Tôi có biết một cô Crosswhite ở trường Trung học Cedar Grove. Dạy khoa học thì phải.”
“Anh làm việc ở trường trung học à?”
“Tôi là lao công buổi đêm.”
“Tôi chưa từng nhìn thấy anh bao giờ.”
“Bởi vì tôi chỉ làm buổi đêm. Chỉ có ma mới nhìn thấy tôi thôi. Đùa đấy, tôi mới xin được việc.”
Cô cười. Quả là một người vừa đẹp trai vừa hài hước.
“Tóc cô ấy cũng màu vàng phải không? Trông rất giống cô.”
“Chúng tôi vẫn thường nghe người ta nói vậy.”
Anh ta gật đầu. “Chắc hẳn cô ấy là chị em với cô nhỉ. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trên gương mặt cô.”
“Chị ấy hơn tôi bốn tuổi. Và chị ấy dạy môn Hóa học.”
“Tôi cá rằng điểm môn Hóa của cô toàn là A, phải không?”
“À không. Tôi đã tốt nghiệp rồi. Tôi sẽ theo học ở U-Dub vào mùa thu này.”
“Vậy ra cô cũng thuộc tuýp học sinh thông minh, sáng dạ nhỉ?”
“Cũng không hẳn.” Cô cảm thấy hai má nóng lên. “Tracy mới là người thông minh nhất nhà.”
“Ừ, tôi cũng có một người anh trai như vậy. Một Einstein trẻ tuổi.”
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Mái tóc của anh ta đã bết xuống vai. Chiếc áo thun giờ cũng đã ướt sũng, để lộ từng đường nét trên ngực và bụng. Anh ta xoa hai tay vào nhau.
“Được rồi.” Anh ta nói. “Cô có thể đứng dưới tán cây bên cạnh cột mốc đằng kia để tôi biết có thể tìm cô ở đâu. Tôi sẽ đi mua xăng cho cô.” Anh ta quay đầu trở lại buồng lái.
“Không cần đâu.”
Anh ta quay lại. “Sao vậy?”
“Tôi sẽ đi cùng anh.”
“Cô chắc chứ?”
“Vâng. Không sao đâu. Tôi cũng không muốn để anh lái xe tới đó rồi lại quay lại đây.”
“Được thôi.” Anh ta bước qua mũi xe, trèo lên buồng lái để mở cửa bên kia và cười với cô. “Để tôi giúp.”
Sarah đưa cho anh ta cái ba lô của mình rồi nắm vào cánh cửa để đu lên trên. Cô cởi chiếc mũ Stetson ra rồi giũ tóc, chờ đợi hơi ấm tỏa ra từ máy sưởi.
“Thật may mắn vì có anh đi ngang qua.”
“Thay vì một tay quái gở nào đó.” Anh ta nói, gạt cần số. “Những kẻ như thế có thể chở cô đi và không bao giờ quay lại.”