What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Angelina
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Alibaba
Số chương: 105
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2361 / 8
Cập nhật: 2019-09-10 12:03:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62. Cơ Sở Khoa Học
hương 62. Cơ sở khoa học
facebook.com/tg.lieuphong
Cuộc thi cuối kì kèm theo tâm tình phức tạp của học sinh đang đến gần. Vừa nghĩ đến cuộc thi đã cảm thấy mệt mỏi nhưng khi cuộc thi kết thúc thì lại cảm thấy vui sướng. Cuộc sống chính là như vậy, thống khổ luôn đan xen với hạnh phúc. Quả Tri bước vào giai đoạn chiến đấu, cả ngày ngâm mình trong sách. Thần kinh của cậu căng thẳng, đi học cũng đọc sách, tan học cũng đọc sách, ngay cả lúc đi đến phòng rửa tay cũng đọc sách.
Phòng ăn ồn ào cũng không ảnh hưởng tới Quả Tri được. Cậu một tay cầm đũa đưa cơm vào trong miệng, một tay còn lại thì cầm sách, tầm mắt tập trung. Khi cậu đọc nhẩm bài trong đầu thì sách đột nhiên bị rút rớt ra, Thời Tây ngồi đối diện cậu: "Lo ăn cơm đi!"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết."
Bị cưỡng chế như vậy, Quả Tri cũng chỉ đành ngoan ngoãn ăn cơm. Cậu cắn chiếc đũa hỏi: "Cậu chuẩn bị cho cuộc thi thế nào rồi?" Hỏi xong cậu mới phát hiện câu hỏi này rất ngu ngốc, người đối diện chính là Thời Tây đó! Cậu đâm cơm: "Cậu thì khỏe rồi, tớ bị áp lực rất nhiều."
"Cậu nên vì sự thông minh của mình mà khóc rống lên."
"Cậu một chút cũng nên khích lệ tớ đi!"
"Nói nhảm nhiều như vậy, mau ăn đi."
Quả Tri dùng miệng nhanh chóng nhai cơm, giống như người máy, cố ý làm cho Thời Tây nhìn.
"Đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy."
Ở bên bên cạnh có một nam sinh ôm mặt ngồi xuống. Là Lỗ Hào, Quả Tri rất dễ dàng nhận ra tên nam sinh này. Cậu giả vờ như không nhìn thấy, chuyện cái bóp tiền cậu đã không thèm để ý tới nữa, cũng chưa từng nói với Thời Tây vấn đề này. Cậu không thích so đo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, cũng không thích cứng rắn muốn Thời Tây lấy lại bóp tiền. Đây không phải là chuyện quan trọng gì, việc xác nhận tình cảm của Thời Tây đủ để bù đắp tất cả.
Tầm mắt của Lỗ Hào không ngừng quét qua trên người Quả Tri và Thời Tây. Ở trong lớp, Thời Tây cơ hồ rất ít nói chuyện cùng bạn bè, cho rằng hắn chẳng qua là tính tình ít nói nhưng giờ phút này hắn lại đang nói chuyện phiếm với một nam sinh. Quả Tri rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Lỗ Hào có mang theo địch ý, cậu cúi người nhỏ giọng hỏi Thời Tây: "Nam sinh ngồi bên cạnh có phải thích cậu rồi hay không?" Nói không khẩn trương đó là giả, áp lực của cậu đang tăng vọt. Cuộc thi sắp tới khiến cho người ta nhức đầu, hôm nay lại gặp thêm một tình địch. Hai người học chung lớp, lại là lớp phó học tập, dáng dấp cũng không tệ, những điểm trên đều là ưu thế áp đảo mình,
Thời Tây miễn cưỡng liếc mắt nhìn Lỗ Hào bên cạnh, sau đó nhìn về phía Quả Tri, tâm tư của cậu ấy đã sớm từ trong mắt phun ra ngoài. Hắn lần nữa chuyển mắt sang Lỗ Hào, Lỗ Hào cuống quýt vùi đầu ăn cơm.
"Cậu thích tôi?" Vấn đề của hắn rất trực tiếp, dọa sợ Lỗ Hào và Quả Tri. Lỗ Hào đi tới, không ngừng ho khan, bên tai đỏ bừng lên, phản bác: "Nói chuyện hoang đường, câu hỏi kì quái. Cậu là nam, tớ, tớ sao lại có thể thích được chứ."
"Vậy thì tốt, tôi sẽ không thích cậu." Nêu lên câu hỏi sau đó lại đưa ra lời cự tuyệt, Lỗ hào tức giận: "Không hiểu cậu đang nói gì cả!" Quả Tri hiểu được hàm ý trong hành động này của Thời Tây. Hắn chính là muốn đả thương người khác đồng thời ở trước mặt người mình thích cự tuyệt người khác. Cậu nhìn Lỗ Hào đã đi xa: "Cậu nói như vậy sẽ làm tổn thương cậu ta."
"Tôi nói chủ yếu là cho cậu nghe." Thời Tây lấy tay đẩy sách tới trước mặt Quả Tri: "Ăn xong mới được xem, nghe chưa?" Nói xong liền rời đi. Cho đến sau khi hắn đi, Quả Tri mới chậm rãi đáp ứng: "Nghe rồi." Giờ phút này cậu bất động thanh sắc, buồng tim đã sớm bị che mất.
Một đêm trước kì thi, Quả Tri mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, cậu cố gắng mở hai mí mắt lên, đi ra ngoài ban công. ngơ ngác nhìn bên ngoài. Thời Tây đã ăn hết kem mình mua chưa? Kể từ lần ăn cơm trước tính tới nay đã là ba ngày mình chưa gặp Thời Tây. Kha Tuấn Kiệt chơi game, âm thanh phát ra cắt đứt suy nghĩ của cậu. Cậu đi tới sau lưng Kha Tuấn Kiệt, nhìn vào màn hình máy vi tính: "Ngày mai thi rồi, cậu còn chơi game?"
"Cũng bởi vì ngày mai thi nên tớ mới chơi game để thư giãn đầu óc. Nếu như tinh thần không tốt, nói không chừng thi sẽ tệ hơn. Cái này là có cơ sở khoa học." Kha Tuấn Kiệt nói rất có lý, Quả Tri bị thuyết phục. Chờ đến lúc Kha Tuấn Kiệt chơi xong một màn, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của Quả Tri đâu.
Quả Tri mới vừa gõ cửa hai cái cửa đã mở ra. Thời Tây mới vừa tắm xong. Hắn cởi trần, những giọt nước nhỏ còn lưu lại trên da của hắn. Đường cong cơ thể của hắn có cám dỗ mãnh liệt. Quả Tri không có tiền đồ nuốt nước bọt, cố ý không nhìn tới Thời Tây, đi vào mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra một que kem, đưa lên miệng cắn, phát ra âm thanh dễ chịu: "Mùa hè ăn kem là ngon nhất!"
"Cậu tới làm gì?"
"Ngày mai thi rồi, tớ muốn tới đây ăn kem để thoải mái tinh thần, như vậy mới có thể tham gia kì thi một cách tốt nhất. Cái này là có cơ sơ khoa học."
Thời Tây không có vạch trần lí do biện hộ của Quả Tri, ngồi trước máy laptop. Quả Tri mở ti vi, vừa xem vừa ăn kem. Ăn kem xong cậu đi vào phòng tắm bắt đầu tắm. Cậu mát-xoa khắp cơ thể, ngân nga hát ca. Tắm xong, Quả Tri đứng ở trước gương quan sát thân thể của mình. Cậu nhìn tay và bụng của mình, tại sao mình không thể giống như Thời Tây được? Cậu đi ra phòng tắm, trùm tấm khăn lên đầu, dùng sức lau khô tóc. Cậu đứng bên cạnh Thời Tây: "Tớ không phải là làm phiền cậu viết tiểu thuyết. Ngày mai thi nên tớ chỉ muốn thả lỏng tâm tình thôi. Thật tốt, giờ tớ cảm thấy thoải mái hơn rồi. Tớ sẽ ngậm miệng." Quả Tri nói xong liền không làm ồn Thời Tây nữa. Cậu chưa từng nghĩ tới Thời Tây sẽ nghe những lời cậu nói. Nhưng mà cậu đã sai lầm rồi. Thời Tây đứng lên, khép laptop lại: "Thật nên buông lỏng tâm trạng."
"Đúng vậy!" Thời Tây lại nghe mình, Quả Tri cao hứng phụ họa. Ai ngờ Thời Tây lại đi tới, ôm lấy Quả Tri ném lên trên giường. Quả Tri liên tiếp lui về phía sau. Sau khi nhiều lần trải qua chuyện đó, bây giờ Quả Tri đã có thể rất nhanh lĩnh ngộ được Thời Tây muốn làm gì.
"Này, ngày mai thi, tớ muốn bảo tồn chút thể lực, có thể từ chối để qua thi không?"
Thời Tây từng bước một đến gần, bò lên giường, cổ tay nắm chân của Quả Tri kéo cậu lại gần mình: "Cuộc thi ngày mai không cần dùng tới thể lực."
"Là suy nghĩ của riêng cậu thôi."
"Cậu muốn thi tốt?" Đối với câu hỏi liên quan đến kì thi của Thời Tây, Quả Tri gật đầu một cái. Mặt Thời Tây nghiêm túc nói: "Chuyện giường chiếu có thể giúp cậu thư giãn. Cái này là có cơ sở khoa học."
"Cậu đừng gạt tớ!"
"Đối với cậu mà nói tớ là một người không đáng tin cậy sao?" Thời Tây cau mày hỏi ngược lại, Quả Tri khoát tay: "Tớ không phải có ý đó."
"Vậy thì đến đây đi."
Thời Tây nhào tới đè Quả Tri lại, Quả Tri không cách nào nhúc nhích. Hơi thở của Thời Tây phả vào mặt của cậu, cậu không cách nào nhìn thẳng nhưng cũng không cam lòng nhắm mắt lại. Đôi môi bị hôn khẽ vẫn khô cạn như cũ. Thời Tây đưa tay vào trong quần áo của Quả Tri, mò mẫm, sau đó cởi nút áo của Quả Tri ra, mút đầu ti của cậu. Thân thể của Quả Tri ở dưới người Thời Tây giãy giụa bất an, hai chân cử động lên xuống, rên rỉ nhịp nhàng theo từng động tác ngày càng gấp rút của Thời Tây.
"A~~ Thời Tây ~~ nơi đó~~" Khát vọng của cậu đang thiêu đốt.
"Mở hai chân ra."
Liên tục bị kích thích, quần của cậu bị cởi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, mỗi một phần da thịt lộ ra đều kèm theo cái hôn. Khi nãy cậu tắm, mùi sữa tắm còn lưu lại, phát ra hương thơm nhàn nhạt mê người. Chỗ mẫn cảm bị xoa bóp, Quả Tri cong người lên. Ngón tay của cậu đan xen vào ngón tay của Thời Tây. Hai chân của cậu khẽ run rẫy, mồ hôi mịn dính vào da thịt. Cậu ôm chặt Thời Tây, cảm giác vô cùng thoải mái.
Thời Tây ngồi dậy, kéo Quả Tri tới gần, tiến vào nơi sâu nhất của Quả Tri. Hắn đỡ hai bên hông của Quả Tri, đem dục vọng của mình hung hăng nhét vào bên trong thân thể của Quả Tri. Tầm mắt của Quả Tri đung đưa, thân thể và linh hồn của cậu như đang đi trên chín tầng mây. Cậu dùng một tay đưa ra sau bắt lại cổ tay của Thời Tây: "Quá nhanh, a~ a~ không được." Cục xương ở cổ của cậu rung động, thân thể căng thẳng. Cậu đầu hàng trước, xụi lơ ở trên giường, không có động tĩnh.
"Này!'
Quả Tri không nhúc nhích nằm lì ở trên giường. Thời Tây vỗ vỗ mặt của Quả Tri. Cậu ấy ngủ như chết vậy. Gần đây đêm nào cậu cũng thức khuya học bài, cơ thể vô cùng mệt mỏi, sau khi mình giải phóng xong cũng không quan tâm tới ai khác liền đi ngủ. Thời Tây khẽ cắn răng, nhìn dáng vẻ ngủ say của Quả Tri, kéo chăn đắp lên người của cậu.
Ai Nha, Bảo Bối!!! Ai Nha, Bảo Bối!!! - Angelina Ai Nha, Bảo Bối!!!