Số lần đọc/download: 2415 / 35
Cập nhật: 2016-02-25 18:12:14 +0700
Hồi 61: Nam Nữ Thiếu Hiệp Liên Thủ
H
án Sơn và Cẩm Tiên cùng xuất chiêu chống đỡ...
Bình Bình... Rầm Huệ Tiên càng tuôn nội lực vào sóng chưởng, áp khí xô tới ầm ầm hất tung cả hai đối thủ khỏi cục tràng chẳng khác nào hai chiếc lá.
Vèo vèo... vút...
Không thể nào trụ vững, Hán Sơn và Cẩm Tiên bị chưởng phong khủng khiếp xô bắn xuống miệng vực đang há rộng như hai hòn đá cuội.
Phóng mình tới như cánh đại bàng, Huệ Tiên toan chụp Hán Sơn lại song đã quá muộn rồi... Chàng trai vuột khỏi bàn tay của Huệ Tiên và bay vọt theo Cẩm Tiên xuống vực thẳm âm u...
Từ trên cao nhìn xuống, Huệ Tiên chỉ thấy lòng vực đầy sương khói tỏa mờ chẳng thể nào biết rõ dưới ấy có những gì.
Gương mặt ngẩn ngơ giây lát, dường như ả nuối tiếng chàng trai mà ả muốn bắt về làm một tình lang để hành lạc thu hút dương tinh, luyện món võ công quỷ quái.
Sau vài khắc ngẩn ngơ Huệ Tiên quay mặt lại, bọn tỳ nữ gươm giáo đều tuốt trần chờ lệnh nữ chủ.
Huệ Tiên phẩy tay:
- Trở về thanh lâu Vân Mộng.
Tiếng quát vừa dứt, Huệ Tiên xoay mình phóng đi tựa mũi tên thép vừa bật khỏi dây cung. Bọn tỳ nữ võ công thâm hậu cũng kéo ào theo cô ả như một bầy ruồi nhặng.
Lúc đó, Hán Sơn và Cẩm Tiên đã rơi xuống tận đáy vực. Phản ứng nhẹ nhàng tựa những con mèo, Cẩm Tiên và Hán Sơn đã trụ bộ trên nền đá mát lạnh giữa quang cảnh hoang vu.
Nhìn lớp khói sương giăng mắc trên đầu, Cẩm Tiên kêu lên:
- Ôi, làm sao ta thoát khỏi nơi này?
Hán Sơn cũng lắc đầu, chép miệng:
- Khinh công dù thâm hậu đến đâu cũng khó lòng vượt lên miệng vực.
Cẩm Tiên trầm giọng:
- Không lẽ đôi ta đành vùi thây dưới đáy vực này hay sao?
Đảo mắt nhìn quanh, Hán Sơn bảo:
- Đừng nên hốt hoảng. Dưới đáy vực này chẳng phải là không có bóng người đâu.
Như không tin lời chàng trai, Cẩm Tiên gặng hỏi:
- Vương ca thấy gì mà bảo dưới vực có người?
Hán Sơn trỏ vào phía trong:
- Này, Cẩm muội những dấu vết đó muội không nhìn thấy hay sao?
Ngó theo ngón tay chàng trai, Cẩm Tiên gật đầu:
- Ồ có dấu chân người.
Chàng trai nói ngay:
- Đúng đấy, những dấu chân người trên lớp rêu phong. Hẳn nơi đây đã từng có người đi tới.
Rồi chàng khoát tay nàng:
- Ta hãy dạo một vòng xem sao.
Cẩm Tiên và Hán Sơn cùng đi theo một lối đường mòn đầy cỏ mọc. Đáy vực mở ra một vùng đất rộng bao la cùng những hang động chập chùng... nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một bóng người.
Đôi mắt vẫn dõi tìm bốn hướng, Cẩm Tiên lại bảo:
- Biết đâu chừng những dấu chân người kia cũng là bao kẻ bị lọt xuống đáy vực, cố gắng tìm cách vượt lên nhưng đành chịu chết thôi.
Hán Sơn nhíu mày:
- Nếu có người chết thì ta phải thấy những bộ xương chứ?
Nở nụ cười, Cẩm Tiên nắm tay Hán Sơn:
- Vương ca nói đúng, có lẽ đôi ta sẽ chẳng đến nỗi chết khô dưới đáy vực này.
Trỏ tay qua một phía, Hán Sơn tươi nét mặt:
- Cẩm muội có nhìn thấy dòng suối đằng kia không? Dưới này còn có ánh sáng, cây cỏ và suối nguồn nước ngọt. Người thì ta chưa thấy song những con thỏ vừa chạy qua chứng tỏ nơi đây có động vật, còn dòng khe suối kia làm gì chẳng có cá tươi làm sao chúng ta sợ bị chết khô?
Chàng gật gù tiếp:
- Cái khó là phải làm sao trở lên miệng vực, còn điều kiện sinh sống ở dưới này ta chẳng cần lo lắng.
Hai người đi bên nhau thấy hang nào cũng bước vào. Cẩm Tiên thấy được những vật dụng như nồi, chảo, chén bát và những vật dụng khác rải rác trong các hang thì vui mừng lắm:
- Đúng là đáy vực này đã từng có người ở. Nhưng họ đã đi đâu hết rồi?
Xem kỹ từng món vật dụng, Hán Sơn nói:
- Những món đồ dùng này xưa rồi, những người trong những hang đá dưới này đã bỏ đi từ lâu.
Cô gái nhướng mắt:
- Họ bỏ đi bằng ngả nào chứ?
Hán Sơn mỉm cười:
- Đi bằng ngả nào rồi chúng ta cũng sẽ tìm ra.
Khi vào sâu trong vùng đáy vực Cẩm Tiên bỗng trỏ tay:
- Coi kìa, Vương ca, có lẽ hang đá đằng kia là cái hang dẹp và sạch sẽ nhất.
Hang đá ấy với vẻ ngoài sạch và đẹp đã thu hút được Hán Sơn ngay.
Chàng kéo tay Cẩm Tiên:
- Nào chúng ta vào hang ấy xem sao.
Vượt qua cửa đá nhẵn bóng, Hán Sơn kêu lên:
- Trong hang này còn có nghiên mực, chai, hũ... Chắc nơi đây là chỗ ở cũa những vị tiền bối?
Cẩm Tiên bước lại chỗ những tảng đá lớn như cái giường, miệng cười tươi:
- Đèn dầu thì không còn dầu, nhưng còn những cây nến kia cũng đủ cho ta thắp sáng.