Số lần đọc/download: 1543 / 55
Cập nhật: 2022-05-02 14:00:16 +0700
Chương 61: Hắc Bạch Song Yêu
H
oàng Thượng Chí vượt qua tấm bia đá Sanh Tử Giới đã hơn một trượng, nhưng vẫn chưa thấy việc gì xảy ra.
Mười mấy cao thủ của Thiên Tề Giáo đứng trơ ra như tượng gỗ, họ không hiểu tại sao Thượng Chí đã xâm nhập vùng cấm địa, mà vẫn không chết...
Tử Vong Cốc từ lâu bị coi là tuyệt địa của giới võ lâm, Sinh Tử Giới là ranh chia hai phần đất:
"sống" và "chết", chưa một ai vượt qua nó mà tránh được cái chết thảm thương...
Nay Lãnh Diện Nhân đã vượt hơn trượng qua ranh "sinh tử", đứng hoàn toàn trong vùng "đất chết" mà vẫn bình an. Đó là việc chưa từng thấy trong giới giang hồ bao giờ!
Thượng Chí vì bị hai lão sứ giả áp đảo phải lui lại, nên nào rõ mình đã dẫn thân vào miệng tử thần, chàng thấy hai đối thủ lùi lại không áp đảo như trước nữa, thì ngỡ chúng muốn ân mưu gì đây, vội vàng bước sau mấy bước, thủ thế...
Nhưng lúc phát giác được trạng thái kỳ quặc của đối phương, Thượng Chí trực nhìn lại, mới hay chân mình đã giẫm lên vùng "đất chết". Bất giác chàng lạnh cả xương sống, lông tóc dựng ngược, mồ hôi lạnh được ướt cả mình.
Liếc nhìn xuống, thấy mấy bộ xương trắng hếu đang nhăn răng như cười với chàng, khiến Thượng Chí run bắn người không dám nhìn nữa. Thượng Chí muốn nhảy ra, nhưng dường như có một tiềm lực ấn chàng xuống, không sao cục cựa được.
Thời gian vẫn lặng lẽ đi qua, mười mấy tay cao thủ vẫn kinh dị gườm Thượng Chí.
Còn Thượng Chí đã biến kinh hãi sang ngạc nhiên, lòng thắc mắc vô cùng. Chính chàng, chàng cũng không hiểu nổi mình:
"Tại sao chưa chết?".
Hai lão Thiên Tề Sứ Giả tuy mang trong mình tuyệt học, mà đối phương trơ trơ trước mắt vẫn không sao bắt được, vì họ chẳng dám vượt qua Ranh Giới Tử Thần.
Bấy giờ Điền Thủ sứ giả mới quay sang nói với Truy Hồn Phán Dương Dung bằng giọng kinh ngạc:
- Dương huynh! Việc này kỳ quái lắm!
Truy Hồn Phán Dương Dung ngớ ngẩn hỏi:
- Chuyện gì lạ đâu?
Điền Thủ sứ giả cau có:
- Hừ! Sao ngây ngô vậy! Thằng nhỏ này đã vượt Sanh Tử Giới mà không chết, đó...
Dương Dung mặt lộ vẻ nghĩ ngợi, nói:
- Biết đâu lời đồn của bọn giang hồ thất thiệt?
Điền Thủ Tây Môn Lôi gãi đầu, suy nghĩ một lúc, rồi cất giọng khổ sở:
- Này Dương huynh! Nếu bây giờ mình rút lui, liệu có phạm tội kháng lệnh không?
- Cái này... đương nhiên!
- Như vậy ta chỉ có cách dằng dai với thằng nhãi này sao?
- Hừ! Bây giờ chỉ còn một giải pháp là ta ở lại đây, rồi phái người về báo cáo với Giáo Chủ, như thế là tiện nhất!
Điền Thủ Tây Môn Lôi gật đầu tán thành, gọi hai gã tráng hán áo đen đến trước mặt, thì thầm một lúc thì gã áo đen lui lại, cúi chào hai lão Thiên Tề Sứ Giả rồi phóng nhanh vào đám sương mù.
Thượng Chí không bỏ sót một cử chỉ nào của hai lão sứ giả Thiên Tề. Chàng biết họ không dám vượt ranh giới tử thần để bắt chàng, nên mới sai người đi cầu viện, chàng đoán có lẽ Thiên Tề Giáo Chủ sẽ đích thân đến đây xử trí vụ này.
Cứ xen thân thủ của hai lão sứ giả này, đủ đoán được công lực của Thiên Tề Giáo Chủ đã đến độ không tưởng.
Chàng nhớ lại khi xông vào Liên Hoàn Thao cứu Ngô Tiểu My, chàng đã ác chiến với lão bịt mặt tự xưng Giáo Chủ Thiên Tề:
có lẽ y chỉ là một trong Thập Đại Thiên Từ Sứ Giả thôi.
Thượng Chí lẩm bẩm:
- Không biết chừng nào Giáo Chủ Thiên Tề đến đây?
Chàng bối rối, không hiểu tại sao Thiên Tề Giáo Chủ lại để người khác thay mặt mình hành động.
Và dường như Thiên Tề Giáo Chủ đặt cả trọng tâm vào việc đối phó chàng, chính lão cũng đích thân hành động. Như thế chứng tỏ sự kiện này không phải tầm thường, nhất định bên trong còn có nhiều gút mắt sâu hiểm, khó giải thích nổi.
Tại sao lão lại quan tâm đến chàng thế?...
Đột nhiên Truy Hồn Phán Dương Dung, quát lớn:
- Này tiểu tử! Mày dám qua đây quyết đấu với lão phu chăng?
Thượng Chí không khỏi cười thầm, chàng biết đối phương sợ Tử Vong Cốc, nên chẳng dám vượt Sanh Tử Giới, mới khích chàng nhảy ra.
Còn chàng, tại sao lọt vào tử địa mà chưa có phản ứng gì cả? Không lý lời đồn của giới giang hồ ngoa ư? Hừ! Khó hiểu thực.
Rồi Thượng Chí cất giọng cười khanh khách khinh bỉ nói:
- Lão chó điêu kia! Các ngươi có giỏi thử vượt ranh giới tử thần vào đây, ta sẽ hầu hết không trốn chạy đâu!
Hai lão Thiên Tề Sứ Giả tức giận, muốn nhảy vào vặn cổ chàng ra mới đã hư nhưng trực nhìn thấy tấm bia đá lạnh lùng và đống xương khô phơi mình trên thảm cỏ thì khựng lại. Hai lão thở dài chán nản.
Thượng Chí chợt nghĩ:
- Không lý cứ đứng đây chịu trận mãi sao? Hơn nữa mục đích của ta là khám phá cái bí mật của Tử Vong Cốc này, cần gì phải phí thì giờ với bọn này.
Nghĩ thế liền lạnh lùng nói:
- Tại hạ xin cáo biệt các liệt vị! Nếu muốn choảng nhau, thì đợi khi khác vậy.
Nói xong liền quay mình bước đi, không thèm để ý đến sự khó chịu của bọn cao thủ Thiên Tề Giáo.
Đi đến khoảng giữa thảm cỏ, mà vẫn không thấy gì xảy ra cả, do đó tâm trí chàng có vẻ thư thả hơn, nhưng vẫn để ý phòng thủ bất trắc.
Lòng hiếu kỳ thối thúc khiến chàng nhanh bước không ngại gian nguy chực chờ...
- Thằng nhỏ! Đứng lại!
Truy Hồn Phán Dương Dung thấy Thượng Chí đã vào "đất chết" mà vẫn ung dung, lão tạ cũng liều mạng phóng mình đuổi theo, tánh mạng phó thác cho rủi may...
Thượng Chí nghe tiếng quát, giật mình quay lại, chẩn bị đối phó.
Một bước... hai bước... Dương Dung dùng thân pháp kỳ ảo, phóng lẹ về phía Thượng Chí. Chỉ hai cái búng chân lão sứ giả đã cách đối phương mười trượng.
Bước thứ ba vừa rời khỏi mặt cỏ hai thước, thì một tiếng rú thê thảm dội cả tuyệt cốc!
Thân hình lão sứ giả Thiên Tề dường như bị một tiềm lực vô ảnh hút mạnh lại, dập ngay xuống thảm cỏ. Bất động! Người lão lún sấu vào thảm cỏ xanh mơn mởn. Lão đã chết rồi!
Cái chết của Truy Hồn Quán Dương Dung quá bất ngờ khiến mọi người há hốc kinh ngạc, dưới mắt của bọn cao thủ tại đó, mà cái chết hãi hùng này vẫn không cho họ tìm được một căn nguyên chính xác nào cả. Kể cả Thượng Chí là người đứng gần nhất, tình mục linh quang cũng không biết hung thủ ra tay làm sao.
Bọn giáo chúng Thiên Tề cứ ngơ ngẩn cả ra, như kẻ mất hồn, mặt tái nhợt bất động tựa hồ đã được trét lên một lớp sáp vậy.
Tiểu Sát Tinh Hoàng Thượng Chí cũng cảm thấy lạnh mình, trán rịn mồ hôi.
Chính chàng tuy thấy Truy Hồn Phán Dương Dung vừa chớp chân phóng tới chộp mình, bất đồ lại gục xuống chết tại chỗ, nhưng chàng không hiểu vì sao lão lại chết như thế.
Vì vậy Thượng Chí cũng đứng đờ ra, cùng bọn Thiên Tề Giáo nhìn xác chết không chớp.
Trong óc mọi người lảng vảng những câu hỏi không lời đáp?
Trong khi ấy, đột nhiên tinh mục của mọi người như quáng cả lên, mắt trợn trừng, thần trí bất định, toàn thân lạnh toát hãi hùng. Sự kiện trước mắt làm cho mọi người vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi, xúc động đến tột cùng...
Thân hình của Truy Hồn Phán Dương Dung giờ đây chỉ còn một bộ xương trắng!
Quần áo máu thịt đều biến thành một chất nước vàng lầy nhầy, tươm ướt cả khóm cỏ, thấm dần vào lòng "đất chết". Làn cỏ tựa hồ như xanh hơi mọi ngày!...
Toàn thân Thượng Chí rung lên bần bật, việc này xưa nay chưa từng nghe ai nói đến bao giờ, trong một thời gian chưa uống xong chén trà, mà từ một cao thủ siêu quần gào mây thét gió, biến thành bộ xương trắng hếu vô giác.
Nếu không chính mắt chứng kiến, thì ai dám tin đó là một sự thực.
Sau một thời gian ổn định tinh thần, Thượng Chí ngước nhìn bọn cao thủ Thiên Tề, rồi xoay lưng lại. Dưới mút tầm mắt chàng, một gò đất cao, trên gò đất mấy cây cổ thụ chọc thẳng lên trời xanh, sau gò đất một ngọn núi hình dạng quái dị, trên nở phồng ra, dưới thắt dần lại, nổi bật giữa tầng mây...
Xem xét một hồi, Thượng Chí liền nhắm về hướng gò đất phóng tới như bay.
Lên đến gò đất, đi được vài bước, đột nhiên chàng khựng lại, kinh hãi lùi lại một bước.
Chàng thấy dưới hai thân cây to lớn, hai quái vật:
một đen một trắng đang đứng nhìn nhau, toàn thân hắc quái như vừa nhúng vào hồ mực, còn bạch quái trắng toát như một cây tuyết, cả hai đều tóc dài phủ kín vai...
Qua một hồi quan sát, Thượng Chí bất giác hít mạnh một cái, rồi vận chân lực tập trung tinh thần, chàng thấy hai quái vật này chính là hai quái nhân.
Cả hai quái nhân đều ngồi xếp bằng tròn đối diện nhau, bốn chưởng đưa ra trước mặt, bất động. Khoảng cách giữa hai quái nhân độ ba trượng, cảnh vật xung quanh vẫn lặng lẽ...
Thượng Chí ngạc nhiên khôn xiết.
Họ là ai, làm gì ở đây? Coi ra hai người này dường như đang đấu nội lực hoặc giả đang luyện một quái công nào đó.
Chàng không tin trong đời này lại có hai con người có hình dạng đặc dị như thế!
Hắc quái nhân choàng lên người một tấm áo dài đen, từ đầu đến chân không có một đốm màu nào khác xen lẫn, toàn thân quái nhân đen như cột nhà cháy. Bạch quái nhân cũng vậy, toàn thân trắng toát.
Một đen, một trắng đối nhau, trông dị hợm làm sao!
Hình dạng đặc dị của hai người ấy làm Thượng Chí lạnh mình...
Đã lâu rồi mà hai quái nhân hắc bạch vẫn chữa thấy cử động. Họ đã chết rồi chăng. Hay đây là hai tượng đá của chủ nhân Tử Vong Cốc?
Ba chữ Tử Vong Cốc đủ làm nhân vật hắc bạch đạo giang hồ phải kinh sợ, nay Thượng Chí lại chứng kiến hai lão quái vật dị hợm này nữa, sự kinh sợ trong lòng chàng càng tăng, và đồng thời tính hiếu kỳ cũng nở thêm.
Chàng lẩm bẩm:
- Tử Vong Cốc quả thần bí lạ lùng!
Rốt cuộc, Thượng Chí ngập ngừng bước tới chỗ ngồi của hai lão quái vật. Song chưởng dồn sẵn nội lực, chuẩn bị ứng chiến. Tuy lòng sợ vô cùng, nhưng tính ngang tàng và lòng hiếu kỳ không cho phép chàng rút lui...
Khi cách hai lão quái vật vào khoảng ba trượng, toàn thân Thượng Chí dường như bị một tiềm lực ẩn tàng ép lại, không cho chàng tiến bước.
Thượng Chí kinh ngạc lùi lại, đây chính là môn Hộ Thân Cang Khí, một loại nội công thuộc vào hàng thượng thừa của nền võ học, có thể ngăn cản người ngoài ba trượng không cho tấn tới. Như thế võ học của hai lão quái vật đã đến mức kinh người rồi.
Hai quái vật vẫn nhắm mắt, bất động, nếu không có cang khí hộ thân, chắc có người tiến sát bên họ cũng không biết!
Hoàng Thượng Chí cắn chặt răng, vận đầy đủ công lực bao bọc toàn thân, mạnh dạn bước vào vòng cang khí...
Đột nhiên, hai lão quái vật thõng tay xuống, từ từ mở mắt...
Bốn luồng nhân quang nhọn hoắt xạ về phía Thượng Chí...
Tuy trong người tàng ẩn hai trăm năm công lực. Thượng Chí cũng khó chịu nổi cái nhìn sắc bén của hai lão quái vật. Chàng giật mình rồi đứng khựng lại, quắc mắt như điện chớp nhìn hai người quái dị kia.
Hai lão quái vật chầm chậm đứng dậy.
Bấy giờ chàng mới nhận ra hai quái nhân đó, một nam, một nữ. Nam quái nhân đen như cục than, trái lại nữ quái nhân trắng như cây tuyết.
Thần sắc của hai người cũng đủ cho người ta run sợ.
Thượng Chí nào phải là người nhát gan, cũng phải khiếp đến nỗi gai ốc đầy mình.
Chàng thầm nghĩ:
- Như thế trên đời này, cái gì dẫn quái dị khó tin nhất đi nữa, không phải là không có, mà chỉ tại người ta chưa thấy. Chưa thấy không có nghĩa là không có.
- Lẽ nào song quái này của Tử Vong Cốc chăng?
Hai quái nhân nhìn nhau, rồi gục đầu. Đột nhiên quỳ xuống, hướng về hướng Thượng Chí, cung kính:
- Hắc Bạch Song Nô yết kiến chủ nhân!
Thượng Chí kinh ngạc, tròn mắt nhìn Song Quái, lùi lại ba bước, không nói được lời nào.
Chàng ngỡ tai mình nghe lầm, nhưng không! Hai quái nhân vẫn còn quì kia, điều ấy chứng tỏ chàng không lầm tí nào.
Tại sao song quái này lại gọi chàng là chủ nhân? Họ lầm chăng! Chủ nhân của hai người này giống chàng? Quả thật là một chuyện kỳ lạ không tưởng được.
Hai quái nhân lại bẩm:
- Hắc Bạch Song Nô yết kiến chủ nhân?
Lần này chàng không còn nghi ngờ gì nữa. Thật lạ lùng!
Thượng Chí chợt nhớ đến lời đồn của giang hồ rằng:
"Trước đây mấy chục năm có xuất hiện hai nhân vật giang hồ sắc diện dị thường, sau lại mất tích, không ai còn thấy nữa. Có lẽ hai nhân vật võ lâm kia là Hắc Bạch Song Nô này?
Hắc Bạch Song Yêu trước kia chỉ xuất hiện có một thời gian ngắn, nhưng xuất cơ đã động đất, những vụ án đầy máu lệ ấy bọn giang hồ khó quên được và mỗi khi nhắc lại không khỏi ghê tởm, kinh sợ.
Nào ngờ hai quái vật đã gây sóng gió cho giới giang hồ, này vẫn còn sống trong Tử Vong Cốc huyền bí này!
Thượng Chí bù đầu, không hiểu nổi.
Một lát sau chàng mới ấp úng:
- Chủ nhân?... Tôi...
Bạch Yêu cung kính nói:
- Thưa vâng ạ!
Thượng Chí rung động toàn thân, lùi lại một bước, mặt trơ ra như con gà gỗ, rồi nói:
- Sao có chuyện lạ lùng vậy? Các người lầm rồi đấy?
Hắc Yêu tiếp lời, đáp:
- Thưa chủ nhân! Không lầm đâu ạ! Số là chúng tôi có lời thề rằng:
Người đầu tiên vượt qua Tử Vong Giới sẽ là chủ nhân của huynh muội chúng tôi.
Thượng Chí đã hiểu phần nào, chàng thở dài khoan khoái, hỏi:
- Hai vị là huynh muội với nhau à?
Hai người đồng đáp:
- Thưa phải!
Thượng Chí thắc mắc, hỏi:
- Tại sao hai vị lại nhận người đầu tiên đến đây làm chủ nhân?
Hắc Yêu đáp:
- Vì người nào đã được vào đây, nhất định công lực của kẻ ấy cao siêu khác người.
Như thế có thể cứu huynh muội tôi thoát cảnh tù hãm này. Năm mươi năm nay, người là người đầu tiên vào được Tử Vong Cốc...
Thượng Chí trố mắt, hỏi:
- Ô! Nói vậy hai vị bị nhốt trong này à!
- Năm mươi năm! Lâu nhỉ?
- Phải.
Thượng Chí có vẻ tư lự, lát sáu lại nói:
- Hai vị bị ai nhốt vậy?
Giọng có vẻ buồn, Hắc Yêu nói:
- Quỉ Bảo Chủ Nhân!
Thượng Chí chấn động mạnh, đôi mắt quắc lên căm hờn, rồi hạ giọng:
- Sao? Hai vị bị Quỉ Bảo Chủ Nhân nhốt vào tử vong cốc này à?
- Thưa phải!
Chợt thấy hai người còn quỳ dưới đất, Thượng Chí cảm động vội nói:
- Ấy chết! Hai vị hãy đứng dậy, chúng ta nói chuyện còn dài.
Bạch Yêu nhướng cặp mày trắng nói:
- Chủ nhân đã ưng thuận lời thỉnh cầu của huynh muội chúng tôi rồi chứ?
Thượng Chí có vẻ suy nghĩ, trù trừ đáp:
- Việc này...
Bạch Yêu lộ vẻ đau khổ, cất giọng buồn buồn:
- Hai anh em đã đợi suốt năm mươi năm rồi, thời gian ấy đâu phải ngắn.
Câu nói của Bạch Yêu khiến Thượng Chí cảm động nhưng vì chàng chưa thấu hiểu nhân cách của Hắc Bạch Song Yêu ra sao, nên chưa dám quyết định. Nay hai người lại tha thiết tôn chàng làm chủ nhân, hành động hiền hòa của họ khiến chàng cảm mến.
Tuy nhiên, tai tiếng xưa kia của họ cũng làm chàng ngán thầm.
Thượng Chí cau mày hỏi:
- Chủ đích của hai vị là muốn tôi đưa ra khỏi tuyệt cốc này phải không?
Bạch Yêu đáp:
- Đúng vậy!
- Hai vị tin chắc rằng tôi có đủ sức đưa hai vị ra khỏi nơi này sao?
Câu hỏi đột ngột này khiến Song Yêu ngớ ngẩn, nhìn nhau một lúc.
Rồi Bạch Yêu cất tiếng nói:
- Việc ấy... bất luận được hay không, nhưng đây là lời thề năm mươi năm về trước, anh em tôi thành tâm thỉnh cầu người làm chủ của Hắc Bạch Song Yêu. Chúng tôi sẽ nguyện đem sinh mạng ra hầu hạ chủ nhân, dầu có ra ngoài giang hồ, hay ở trong Tử Vong Cốc này cũng vậy.
Thượng Chí xúc động vô cùng, hỏi:
- Đấy là lời nguyền à?
- Thưa phải!
- Việc ấy bỏ đi không được sao?
- Bỏ đi là hủy lời nguyền! Việc đó không bao giờ có thể được...
Thượng Chí trầm mặc, có vẻ tư lự rồi nghiêm nghị nói:
- Thôi được! Tôi nhận lời yêu cầu của hai người!
Nét mừng rỡ thoáng hiện trên mặt Song Yêu. Hắc Yêu cung kính hỏi:
- Xin chủ nhân cho biết tôn hiệu?
Thượng Chí mỉm cười dịu giọng:
- Kế tôn chưởng môn Đế Quân Thiên Nam Ảo Ma Cung, Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí.
Hắc Bạch Song Yêu dập đầu lạy Thượng Chí, rồi đứng dậy.
Thượng Chí còn nhiều nghi vấn, nhưng chưa biết phải hỏi cách nào cho tiện, nên im lặng, cau mày suy nghĩ:
- Năm mươi năm về trước Quỉ Bảo Chủ Nhân này đã bắt nhốt Hắc Bạch Song Yêu vào Tử Vong Cốc, còn Huyết Sọ nào xuất hiện giang hồn vào khoảng ba mươi mấy năm về sau. Có thể căn cứ vào tuổi tác của Đông Phương Huệ con gái Bảo Chủ hiện tại thì Quỉ Bảo Chủ Nhân không quá sáu mươi lăm tuổi. Như thế có lẽ nào năm mươi năm về trước lão ta lại đủ sức chế ngự được Song Yêu lừng lẫy giang hồ! Vô lý!
Nghĩ thế, Thượng Chí liền nghiêm giọng hỏi:
- Hai người có thật đã bị nhốt năm mươi năm không?
Bạch Yêu dành Hắc Yêu trả lời trước:
- Thưa chủ nhân! Phải ạ!
Thượng Chí hỏi tiếp:
- Đúng là Chủ Nhân Quỉ Bảo đã nhốt à?
- Thưa phải!
Thượng Chí đầy vẻ nghi ngờ, hỏi:
- Ngoại hiệu của Quỉ Bảo Chủ Nhân là Huyết Sọ phải không?
Song Yêu giật mình, nhìn nhau có vẻ kinh ngạc, rồi đưa mắt nhìn Thượng Chí.
Bạch Yêu đáp:
- Huyết Sọ! Tên này anh em tôi chưa hề nghe bao giờ?
Thượng Chí nhướng mày, cao giọng:
- Vậy Quỉ Bảo Chủ Nhân nhốt hai người ngoại hiệu là gì?
Hắc Yêu trầm tĩnh đáp:
- Anh em chúng tôi chỉ biết Quỉ Bảo Chủ Nhân thôi, còn ngoại hiệu của lão chưa hề biết đến.
Vầng trán cau lại, Thượng Chí nói:
- Thế thì khó hiểu thật! Vậy hai người khi vượt khỏi cốc rồi có nghĩ đến việc trả thủ với Quỉ Bảo Chủ Nhân không?
Lùi lại một bước, Hắc Bạch Song Yêu có vẻ lo sợ, Bạch Yêu nói:
- Việc này anh em tôi không dám nghĩ đến bao giờ?
Thượng Chí ngạc nhiên, hỏi:
- Không dám! Tại sao thế?
Hắc Yêu cúi đầu, nói:
- Lão Bảo Chủ đã có công điểm hóa anh em tôi, nhờ thế mới tránh được hố tội lỗi.
Ơn ấy đền chưa hết, có lý nào lại dám báo thù?
Thượng Chí lại nói:
- Khi nãy hai người nói là đã bị Bảo Chủ bắt nhốt lại đây mà?
- Thưa phải! Nhưng đó là mỹ ý của Quỉ Bảo Chủ Nhân đấy!
- Mỹ ý? Lời nói ấy muốn ám chỉ gì?
- Chính ông ta muốn anh em tôi ở trong này cốt để suy xét về những hành động đã làm mà tự giác. Hơn nữa ông ta còn truyền võ công cho chúng tôi.
Thượng Chí biến sắc, hỏi:
- Nói vậy hai người là môn đồ của Quỉ Bảo à?
Bạch Yêu xen vào:
- Thưa không ạ!
- Không?
- Vâng, không phải! Bảo Chủ chỉ dạy cho vài môn võ học đã thất truyền trên giang hồ thôi, chứ không phải võ công chính tông của Quỉ Bảo.
Thượng Chí cau mày trầm ngâm nghĩ ngợi rồi hạ giọng, nghiêm nghị nói:
- Bản Nhân với Quỉ Bảo Chủ Nhân có một mối thù không đội chung trời...
Song Yêu đồng thất thanh, nói lớn:
- Ồ! Không thể có được!
Thượng Chí kích động mạnh, hỏi:
- Tại sao lại "không thể có được"?
Bạch Yêu đáp dịu dàng:
- Tại vì Bảo Chủ năm nay đã ngoài trăm tuổi, hơn nữa người đã tự giam mình suốt năm mươi năm nay rồi. còn chủ nhân tuổi xét không quá hai mươi. Như thế Bảo Chủ...
làm sao kết oán với Chủ nhân được?
Thượng Chí tròn mắt, hỏi:
- Sao? Quỉ Bảo Chủ Nhân đã tự hãm mình năm mươi năm rồi à?
- Thưa đúng thế!
Thượng Chí cau mày khó chịu, nói:
- Tại sao hai ngươi lại biết rõ vậy?
Bạch Yêu đáp:
- Vì lão Bảo Chủ hiện còn ở trong cốc này?
Thượng Chí lùi lại ba bước, toàn thân rung động, cất giọng run run:
- Quỉ Bảo Chủ Nhân cũng là Chủ Nhân Tử Vong Cốc sao?
- Thưa phải! Bảo Chủ hiện là Chủ Nhân tuyệt cốc này!
Thượng Chí hỏi tiếp:
- Còn đương kim Quỉ Bảo Chủ Nhân hiện giờ làm chấn động giang hồ là ai?
Bạch Yêu cau đôi mày trắng, đáp:
- Có thể là Quỉ Bảo Chủ Nhân tái truyền hay đời thứ ba mươi lăm!
- Ôi!
Bây giờ Thượng Chí mới hiểu Quỉ Bảo Chủ Nhân không phải một người. Nhưng tại sao vị Bảo Chủ này lại rời Quỉ Bảo, ẩn thân vào Tử Vong Cốc? Khó nghĩ thật!
Thượng Chí thầm nghĩ:
- Bất kể ai! Đã là dòng họ của cừu nhân, cùng chung một huyết mạch đều là thù nhân của dòng họ Hoàng cả... Hừ! Hoàng Thượng Chí này không bao giờ lùi bước cả...
Còn đang miên man suy nghĩ, chợt thấy Hắc Yêu cong gối quỳ xuống, cất giọng kích động:
- Chủ nhân và truyền nhân của Bảo Chủ hiện nay, có một mối thù không đội chung trời, phải không?
Thượng Chí ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào mặt Hắc Yêu, rồi nói:
- Đúng vậy! Lão ta là đương kim Quỉ Bảo Chủ Nhân hay Huyết Sọ cũng thế. Mà ngươi hỏi thế có ý gì chứ?
- Tôi và sư muội đã thề là sẽ luôn phục tùng và tuân lệnh chủ nhân sai khiến, nhưng đối với Quỉ Bảo... hai tôi không dám...
Thượng Chí tuy thầm phục lòng khẳng khái vang lửa khí của Song Yêu, nhưng lại lãnh đạm nói:
- Hãy đứng dậy! Việc báo thù này bản nhân không mượn ai xen vào cả, dầu hai người có muốn ra tay giúp tôi, tôi cũng chả chịu nào...
Hắc Yêu lộ vẻ cảm xúc, lạy Thượng Chí một cái, rồi nói:
- Cảm tạ đại ơn của chủ nhân!
Thượng Chí mỉm cười khoát tay, nói:
- Chớ quá đa lễ! Bây giờ tôi xin hỏi hai người một điều!
Bạch Yêu xen vào, nói:
- Xin chủ nhân cứ hỏi.
- Động cơ nào thúc đẩy hai người phải nguyện thề, cái lời thề kỳ quái ấy?
Bạch Yêu có vẻ xúc động, cúi mặt trầm tư, lúc sau ngước lên, cất giọng nghiêm nghị:
- Việc này nói ra còn nhiều khúc mắc lắm! Xin chủ nhân quá chân về hang đá của anh em tôi, chúng tôi sẽ thuật lại cho Chủ nhân rõ.
Thượng Chí thoáng nhíu mày, rồi nói:
- Được! Hai người đã có ý chiếu cố, tôi cũng chẳng nề hà gì. Hãy dẫn đường!