Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 63: Trên Núi Tỷ Kim, Dưới Tháp Thất Cấp
T
hiên Tứ vội móc túi lấy Bách Thú Lệnh địch ra cầm sẵn ở trong tay, rồi theo cầu thang xuống ngay bên dưới.
Tháp này đã là sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo, thì có khác gì đầm rồng hang hổ. Tuy là người có võ công tuyệt thế, có võ học siêu phàm nhập thánh, nhưng khi tới sào huyệt của một tên ma đầu siêu đẳng như thế này, Thiên Tứ cũng không dám coi thường.
Chàng giở thân pháp rất nhanh lẻn vào bên trong, và nhẹ nhàng nhảy xuống tầng thứ sáu. Đã quyết tâm không vào hang hổ không bắt được hổ con, nên Thiên Tứ cứ hăng hái xông thẳng xuống.
Tầng thứ sáu rộng hơn tầng trên. Tầng này không những không có bóng người, mà cả bàn ghế cũng không nốt, nhưng quét dọn rất sạch sẽ.
Chàng đi theo cầu thang xuống những tầng dưới. Tầng nào cũng đều giống tầng thứ sáu hết, cũng không có người, không có đồ đạc, nhưng quét dọn rất sạch sẽ, cho nên cái tháp cổ ấy không khác gì một cái tháp chết.
Tuy tháp cổ ấy quét dọn rất sạch sẽ, nhưng bên trong vẫn có một không khí âm thầm rùng rợn, khiến người ta vào trong đó đều cảm thấy nghẹt thở và khó chịu hết sức.
Thiên Tứ đã xuống tới tầng thứ ba, trong lòng rất nóng nẩy vì chàng nhận thấy lục soát một cái tháp không người như thế này thật là vô ích.
Vừa nghĩ tới đó, chàng đã nghe thấy ở tầng thứ hai bên dưới có tiếng động rất khẽ. Tuy trong lòng kinh hãi nhưng chàng cũng mừng rỡ thầm, nên vội vàng nhảy tới chỗ cạnh cửa tháp, dùng tay khẽ đẩy cánh cửa. Ngờ đâu, cánh cửa ấy lại bị cài then ở phía bên trong. Chàng rất thắc mắc, vì tầng trên cùng xuống tới tầng thứ ba, cửa của tầng nào cũng đều bỏ ngỏ hết, và cửa nào cũng vậy, chàng chỉ khẽ đẩy một cái là cánh cửa đã mở ra ngay.
Lại có tiếng “lộp cộp” nổi lên tiếp. Chàng liền vận chân khí dùng sức đẩy mạnh. Chỉ nghe thấy kêu “kẹt” một tiếng, cánh cửa đã mở tung ra ngay. Bên dưới liền có mùi tanh hôi xông ra khó ngửi, cát bụi bay mù mịt, một lát sau mới quang hẳn.
Thiên Tứ cúi đầu nhìn xuống, khiến chàng cảm thấy rùng rợn và toát mồ hôi lạnh liền.
Thì ra, bên dưới cát bụi dày hàng thước, mạng nhện chăng đầy, gió lạnh bốc lên liên tiếp. Trên mặt đất, có rất nhiều bộ xương trắng hếu chồng chất lên nhau, có tới hàng trăm bộ là ít, quả thật kinh người.
Thiên Tứ liền định thần nhìn kỹ, mới hay tiếng động ở bên dưới là do những con chuột dài hơn thước (dài độ hơn một gang tay) đang đuổi, và chúng không coi người vào đâu hết.
Xem tình cảnh này, chàng biết không một ai lên qua tầng thứ hai, vậy ai đã quét dọn sạch sẽ từ tầng thứ ba trở lên tầng trên cùng như thế?
Chàng càng nghĩ càng thắc mắc.
Chàng đóng cửa tầng thứ hai lại, rồi một mình đi lại ở trên tầng thứ ba để suy nghĩ, thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu “kèn kẹt”.
Thiên Tứ không kịp suy nghĩ, vội phi thân lên, người nằm sát vào trần nhà để nhìn xuống xem sao!
Giây phút sau, tiếng kêu “kèn kẹt” đã ngừng. Chàng thấy trên vách tường bên trái có một cánh cửa hiện ra và có người nói rằng:
- Họ chỉ nghi thần nghi quỷ thôi, chứ cái tháp cổ này còn có người nào dám tới nữa? Người nào tới cũng đều biến thành những bộ xương ở dưới lầu rồi.
Người thứ hai nói:
- Thật à?
Tiếp theo đó, có tiếng chân người đi lên bậc thang. Thiên Tứ đã trông thấy hai đại hán mặt trắng, tay cầm quỷ đầu đao, bước vào trong tháp. Chúng ngó trước nhìn sau.
Thiên Tứ thấy thế cả mừng, không chịu bỏ lỡ dịp may, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhanh tay điểm té đại hán bên trái.
Đại hán bên phải nghe thấy tiếng động, vừa quay người lại thì Thái Xung huyệt ở trên cổ của y đã tê tái, chân tay mình mẩy đã mất hơi sức.
Thiên Tứ lạnh lùng hỏi:
- Có phải Thiết Diện Điểu Trảo ở trong mật thất mà các ngươi vừa ra đấy không? Phải nói thật thì khỏi bị đau đớn!
Đại hán ấy không trả lời, chỉ căm giận trợn trừng mắt lên nhìn lại chàng thôi.
Trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, mặt lộ sát khí, Thiên Tứ hơi nhấn mạnh sức một chút lại nói tiếp:
- Phải cho ngươi nếm mùi đau khổ thì ngươi mới chịu nói.
Quả nhiên đại hán nọ cảm thấy như có hàng muôn vạn con kiến chui rút vào trong trái tim, khắp mình mẩy như rết đốt, ngứa ngáy, đau nhức chịu không nổi mồ hôi toát ra như tắm, hơi thở hồng hộc. Một lát sau, y mới lên tiếng nói được:
- Tôi xin nói!
Thiên Tứ mới chịu buông tay ra và hỏi tiếp:
- Nói đi!
Đại hán mếu máo đáp:
- Thủ lãnh…
Ngờ đâu, y chưa nói dứt thì Thiên Tứ đã nghe thấy giọng khàn khàn quát bảo:
- Tiểu tử giỏi thật, ngươi dám tới đây quấy nhiễu.
Chàng lại còn cảm thấy một luồng kình phong nhằm lưng mình lấn át tới. Chàng không kinh hoàng gì hết, thuận tay điểm mạnh một cái vào Tử huyệt của đại hán kia. Đồng thời, tay phải cầm Bách Thú Lệnh địch, chàng hất mạnh về phía sau một thế, liền có tiếng kêu “veo” nổi lên. Tiếp theo đó, có tiếng kêu “lộp bộp”, hình như có người đã té ngã.
Vì thế ấy của chàng ra tay quá đột ngột, vừa nhanh vừa trúng, nên đối phương chỉ cảm thấy bóng đen ở trước mặt thấp thoáng một cái, y đã bị cây sáo của chàng giết chết liền.
Không muốn phí mất thì giờ quý báu, Thiên Tứ khỏi cẩn xem lại người vừa bị mình giết chết đó là ai? Chàng chỉ vội nhảy ngay vào trong cửa mà bọn đại hán vừa ở đó đi ra.
Thì ra đó là bức tường kép. Chúng xây dựng rất khéo, dù người tinh mắt đến đâu cũng không thể nào biết được. Trong bức tường kép ấy có một cái cầu thang đá nho nhỏ, cứ cách năm bực lại có một ngọn đèn dầu thông.
Vì ánh sáng của ngọn đèn rất yếu ớt, nên Thiên Tứ không sao thấy rõ được ở bên dưới như thế nào?
Thiên Tứ không sợ gì nguy hiểm, không đi bước một xuống bên dưới, mà lại phi thân như sao sa trong đêm tối nhảy thẳng xuống.
Chỉ trong nháy mắt, chàng đã xuống tới dưới chân cầu thang, đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, chàng mới thở nhẹ một cái. Thì ra trước mặt cầu thang đó là một con đường hầm khá rộng, hai bên đều có đèn dầu lấp lóe và vắng tanh không có một bóng người nào cả.
Đứng ngắm nhìn giây lát, Thiên Tứ liền nghĩ bụng:
- Đường hầm này, ít nhất cũng xa cách cái tháp chừng năm sáu trượng. Thực đúng như lời mà Thạch lão tiền bối đã nói: “Trên tháp, dưới tháp, dưới đáy tháp”. Thì ra, Thạch lão tiền bối bảo ta đi từ bên trên tháp, mà xuống bên dưới…
Vừa nghĩ tới đó, chàng đã nghe thấy ở đầu đường hầm phía đằng kia đang có tiếng chân người đi rất khẽ vọng tới, nếu là tai của người khác thì không thể nào nghe thấy được.
Thiên Tứ vội trấn tĩnh tâm thần, đứng nép vào một bên, chăm chú nhìn về phía đằng trước. Chàng thấy hai đại hán ăn mặc võ trang cũng như hai đại hán hồi nãy, tay cũng cầm quỷ đầu đao. Một đại hán khẽ nói:
- Sao ba tên tiểu bối ở trên ấy lâu như thế mà vẫn chưa thấy xuống? Có lẽ chúng lại thừa cơ nghỉ ngơi để tránh khỏi làm lụng. Hừ! Chúng khốn nạn…
Y vừa nói tới đó, bỗng thấy một cái bóng đen như một đám mây phi tới, tên nọ chưa kịp nhìn kỹ đã bị điểm tử huyệt, và đã cùng đi xuống dưới âm phủ để ghi tên vào sổ báo danh rồi.
Từ khi Trương Thiến Thiến bị chết, Thiên Tứ tức giận bọn tay chân của Thiết Diện Điểu Trảo vô cùng, nên đối xử với bọn chúng chàng không còn nương tay nhân từ như trước nữa, hể gặp tên nào là chàng giết chết tên ấy luôn.
Thiên Tứ đi được vài bước đã tới một chỗ ngã ba đường. Chàng liền đứng yên ở đó, nhất thời không biết nên đi về phía nào cho phải?
Đang lúc ấy, phía bên trái bỗng có tiếng ồn ào vọng tới. Chàng giật mình kinh hãi và nghĩ bụng:
- Chả lẽ bên trong đã có chuyện gì xảy ra chăng?
Trên đầu óc đang suy nghĩ, chàng sực nhớ tới Âm Hồn Bất Tán với Tiêu Thí Nhân, chàng lại nghĩ tiếp:
- Chả lẽ hai vị tiền bối ấy đã tới trước ta rồi chăng?
Chàng không muốn nghĩ ngợi thêm, vội cầm cây Bách Thú Lệnh địch đi ngay về phía bên trái, càng tới gần bao nhiêu chàng càng nghe thấy tiếng người ồn ào thêm. Nhưng chàng đã nghe rõ đó là một bọn người khá đông đang vui vẻ nhậu nhẹt, chơi xái mùi (đánh toan) với nhau, chứ không phải đánh nhau gì hết.
Chàng nghiến răng mím môi, mắng chửi thầm:
- Chúng bay chết đến nơi rồi mà vẫn không hay. Chắc thế nào Thiết Diện Điểu Trảo cũng tới nơi rồi, nên chúng mới thết tiệc khoản đãi nhau và mới vui vẻ như thế này? Được lắm, ta sẽ cho các ngươi vãi máu ngay tại trên mâm mà xem!
Chàng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy có giọng nói rất quen thuộc vọng ra:
- Ngày mai là ngày chúc thọ tám mươi của thủ lãnh. Chúng ta hãy cạn chén này để mừng thủ lãnh trước!
Thiên Tứ đã nhận ra người đó là Lý Trị Toàn, chủ nhân cũ của mình. Tiếp theo đó, lại có tiếng vỗ tay kêu như sấm động.
Thiên Tứ từ từ đi tới chỗ đường cùng, mới hay tiếng vỗ tay ở bên góc vọng ra. Chàng rón rén ngoẹo sang phía đó, người nép sát vào vách tường, mắt liếc nhìn vào bên trong.
Thì ra chỗ đó rất lớn rộng, nơi chính giữa có bầy năm sáu mâm rượu, sáu bẩy mươi đại hán mặc võ trang đang vui vẻ nhậu nhẹt.
Chàng thấy người ngồi mâm trên là Bạch Ngạn Minh, Lý Trị Toàn, Tô Hãn các người, nhưng tuyệt nhiên không thấy Thiết Diện Điểu Trảo đâu hết.
Chàng bỗng thấy Ngạn Minh đứng vậy vỗ ba cái, mọi người liền im lặng lắng tai nghe ngay.
Thiên Tứ đứng núp ở chỗ góc tường, thấy Ngạn Minh có cử chỉ như vậy, chàng ngạc nhiên, liền nghĩ bụng:
- Chả lẽ Thiết Diện Điểu Trảo sắp hiện thân chăng?
Nhưng không, chàng chỉ nghe thấy Ngạn Minh trầm giọng nói:
- Hôm qua nhận được truyền thư do bồ câu đưa tới, trong thư dặn bảo việc chúc thọ tám mươi tuổi của thủ lãnh ngày mai hãy tạm hoãn. Nhưng chúng ta sẽ có một hành động đại quy mô và sẽ dốc toàn lực ra tiêu diệt tiểu tử La Thiên Tứ, với những người có liên quan với y đã tới miền Tây Nam này. Lần này do thủ lãnh đích thân điều khiển, mong quý vị cố gắng sức lập công, sau này thể nào cũng được trọng thưởng.
Y vừa nói xong, tiếng vỗ tay lại nổi lên kêu như sấm động, khiến cát bụi cũng phải bay tung lên.
Thiên Tứ thấy thế cứ nghiến răng kêu “cồm cộp”. Chàng chỉ muốn giết chết lũ ác ma này mới hả dạ.
Nghĩ tới đó, chàng bụng bảo dạ rằng:
- Được, ngày hôm nay ta sẽ thí mạng với chúng một phen, để chúng khỏi giết hại người khác! Quý hồ cứu được nhiều mạng người, dù ta có chết cũng không ân hận.
Nhưng trong đầu óc chàng lại có hình bóng của hai nàng Thiến Thiến hiện lên, đang nhìn mình mỉm cười tủm tỉm. Rồi hai nàng bỗng thấy mình định liều thân thí mạng, hai nàng liền rầu rĩ khóc lóc ngay.
Chàng bỗng cảm thấy đầu óc nặng trĩu, vội trấn tĩnh tâm thần và nghĩ tiếp:
- Ta hi sinh cá nhân tạo hạnh phúc cho nhiều người, thì tội gì mà ta lại không làm?
Thế là hào khí bốc lên đùng đùng, máu trong người sôi lên sùng sục, chàng liền cầm chặt cây Bách Thú Lệnh địch, rú lên một tiếng, nhẩy ngay vào bên trong, chỗ mọi người đang vui vẻ nhậu nhẹt.
Bách Thú Lệnh địch dồn ra những làn sóng liên tiếp, tiếng sáo làm rung động cả cái hầm, hầu như sắp bị sụp đổ, oai thế quả thực kinh người.
Bóng chàng đi tới đâu, tiếng kêu la thảm khốc nổi lên tới đó. Bữa tiệc vui bỗng trở thành nơi chôn vùi tính mạng bọn thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo.
Sự đột biến bỗng xảy ra, khiến quần ma kinh hoảng đến chân tay cuống quít, và cũng không biết có bao nhiêu người tới nữa. Chỉ thấy Thiên Tứ như vị phán quan của Diêm Vương đến đòi mạng, tiếng sáo đi tới đâu, tiếng kêu la thảm khốc lại nổi lên tới đó.
Trong đó chỉ có Bạch Ngạn Minh với Lý Trị Toàn võ công cao siêu hơn, nội lực thâm hậu hơn, nên chúng chỉ hơi kinh hoàng một chút thôi, rồi lại định thần được ngay và vội chuẩn bị ứng chiến tức thì.
Tiếc thay, thiết quải lại không có tại đó, nên Bạch Ngạn Minh đành phải dùng hai bàn tay không để ứng chiến.
Lúc ấy bàn ghế đổ lung tung, bát đĩa vỡ kêu loảng xoảng. Một lát sau, Bạch Ngạn Minh với Lý Trị Toàn đã dẫn các đại hán áo đen bầy thành thế trận để bao vây Thiên Tứ.
Ngạn Minh đã nhận thấy rõ đối thủ chính là kẻ tử thù của mình. Y cũng biết tiểu tử này tuy còn trẻ, nhưng bất cứ công lực hay võ học đều đạt tới mức cao thủ thượng thừa ở trong võ lâm rồi, ngay cả Thiết Diện Điểu Trảo cũng phải kiêng nể ba phần.
Vì vậy, Ngạn Minh suy nghĩ giây lát mới lên tiếng quát lớn:
- Quí vị, tên này là La tiểu tử mà chúng ta đang tìm kiếm đấy. Vậy tất cả anh em phải hết sức ra tay, hể ai bắt được y…
Y chưa nói dứt, Bách Thú Lệnh địch của Thiên Tứ đã tấn công tới, nên y hoảng sợ không dám nói tiếp nữa, vội tránh ra ngoài xa và quay người lại phản công bằng hai thế Phách Không Chưởng để cứu nguy.
Thấy Thiên Tứ không nói gì, y cũng không nói nữa, chỉ hô to:
- Chém giết đi…
Tay trái sử dụng song chỉ, tay phải cầm Bách Thú Lệnh địch, Thiên Tứ giở những thế võ rất quái dị ra tấn công bọng chúng tới tấp. Chỉ trong nháy mắt đã có mười mấy đại hán áo đen bị đánh té nằm yên trên mặt đất.
Ngạn Minh với Trị Toàn vẫn hô hào bọn thủ hạ vây đánh, đao quang kiếm ảnh, chưởng phong kêu “veo veo”, khí giới va chạm nhau kêu “loảng xoảng”, làm cho cái tháp bên trên cũng phải rúng động như sắp đổ vậy.
Thiên Tứ thấy chưởng phong của Ngạn Minh rất hùng mạnh, cũng phải kiêng nể, không dám thẳng tay chống đỡ. Sở dĩ chàng tránh né như thế là rất khôn ngoan, vì không muốn hao tổn tinh lực của mình một cách vô ích, chứ không phải là chàng sợ bọn chúng. Chàng giữ thực lực như vậy để giết được thêm vài tên ác đồ.
Ngạn Minh với Trị Toàn đều là những tên lão luyện giảo hoạt, tất nhiên chúng phải biết ý định của chàng, nên cả hai cứ giở chưởng lực hùng mạnh ra, nhằm những nơi chí mạng của chàng tấn công tới.
Đấu thêm một lát nữa Thiên Tứ bị chúng dồn vào một phía và chống đỡ nhiều hơn tấn công. Ngạn Minh thấy thế liền lên tiếng nói:
- Tiểu tử họ La kia, khôn hồn thì thúc thủ chịu trói đi! Bằng không, ngươi sẽ bị đánh chết, xác của ngươi sẽ thành một đống thịt nát ngay.
Ngờ đâu y vừa nói xong, đã thấy Thiên Tứ thay đổi thế thức và cây Bách Thú Lệnh địch cũng theo thế thức huyền ảo ấy mà phát ra những tiếng sáo dị thường. Thoạt tiên, tiếng sáo phát ra rất thánh thót, vui tươi, không khác gì một trăm nhạc cụ cùng tấu một lúc.
Vương Mai ở Lan Châu đã lãnh giáo sự lợi hại của tiếng sáo ấy rồi, nên y kinh hoảng vô cùng, vội lớn tiếng quát bảo mọi người rằng:
- Tất cả mọi người mau giữ vững tâm thần, đừng để cho tiếng sáo quyến rũ, và mau tiến lên giết ngay tiểu tử này để cướp ngay Bách Thú Lệnh địch của y đi!
Thiên Tứ nghe nói, hai mắt liền lộ sát khí và chửi thầm rằng:
- Tiểu gia phải giết ngươi trước, để ngươi, tên quỷ tham lam, biết ta lợi hại như thế nào?
Đã có khá nhiều đại hán công lực hơi kém một chút, bị tiếng sáo làm cho chấn động tâm thần, động tác trở nên chậm chạp ngay, và không sao giở được hơi sức ra để tấn công nữa.
Còn Bạch Ngạn Minh với một số người, nhờ có công lực thâm hậu, nội kình tinh thâm, nên chúng một mặt gắng sức trấn tĩnh tâm thần, một mặt ra tay tấn công nhanh hơn trước. Thiên Tứ liền múa cây Bách Thú Lệnh địch để cản thế công của các người, còn chân thì từ từ tiến tới gần chỗ Vương Mai, vì trong những người này, chàng ghét hận nhất là tên ái nam ái nữ ấy.
Thiên Tứ tiến tới trước mặt Vương Mai. Chàng quay người lại, làm như mải chống đỡ chưởng của Trị Toàn, còn lưng thì vẫn hướng về phía Vương Mai.
Vương Mai thấy thế cả mừng, bụng bảo dạ rằng:
- Phen này ngươi tự dẫn thân vào chỗ chết, đưa lưng cho ta tấn công. Như vậy, ngươi đừng có oán Vương đại gia này nhé!
Y vừa nghĩ vừa đưa trường kiếm lên, rón rén tiến tới gần, nghiến răng mím môi nhằm giữa lưng Thiên Tứ đâm luôn một nhát. Thế kiếm này y đã nhằm thật đúng, và đã dồn hết công lực vào. Y muốn phen này lập công để giương danh với thiên hạ.
Nhưng y có ngờ đâu đã bị mắc hỡm Thiên Tứ, kiếm của y vừa giơ lên một cái, thì người của Thiên Tứ đã thay đổi, dưới chân liền di cung hoán dị, nghĩa là người né sang một bên, không những tránh được thế kiếm của đối thủ, mà cây Bách Thú Lệnh địch của chàng cũng vừa tấn công tới người của đối phương.
Mọi người chỉ nghe có tiếng kêu “bộp”, Vương Mai đã như một con diều lớn đứt dây bắn lên trên cao, văng ra ngoài xa, đụng vào vách đá kêu “bùng” một tiếng. Thế là tên ác ma ấy đã bị kết liễu cuộc đời.
Bọn đại hán thấy Thiên Tứ giết chết Vương Mai một cách chớp nhoáng như vậy, tên nào tên ấy đều đứng đờ người ra. Vì Vương Mai là đồ đệ cưng của Thiết Diện Điểu Trảo, nay bấy nhiêu người mà không bảo vệ nổi, để y bị toi mạng như thế khi Thiết Diện Điểu Trảo tới, biết nói năng làm sao? Nghĩ đến thủ đoạn trừng phạt tàn khốc của tên đại ma đầu ấy bọn chúng đều rùng mình một cái.
Lúc ấy Thiên Tứ đã nổi sát khí lên rồi. Chỉ trong nháy mắt tiếng sáo lại nổi lên kêu hơn trước, và tiếng kêu la thảm khốc cũng nổi lên theo.
Đến lúc ấy, bọn chúng mới như nằm mơ vừa thức tỉnh, lại xông lên vây đánh.
Đấu thêm một tiếng đồng hồ nữa, một mình Thiên Tứ đấu với mười mấy tay cao thủ, tuy không bị thua, nhưng cũng đã thấm mệt rồi. Huống hồ, thỉnh thoảng chàng lại phải ra tay giết chết một vài tên bị tiếng sáo làm cho mê mẩn tâm thần.
Vì Vương Mai bị Thiên Tứ giết chết, bọn Ngạn Minh phải gắng sức cố giết cho được kẻ địch, thì khi Thiết Diện Điểu Trảo tới, chúng mới có thể nói năng gì được. Vì vậy, Thiên Tứ lại càng bị chúng vây đánh mạnh và chặt chẽ hơn. Lúc ấy mồ hôi của chàng đã thoát ra như tắm. Đột nhiên, trong bóng tối, đã có bóng người thấp thoáng, và có hai lão đạo cô xuất hiện. Một người cầm thiết quải, chân đi tập tễnh, hiển nhiên là què một chân, còn một người nữa thì lưng đeo bao kiếm. Không cần nói rõ, quý vị cũng biết họ là Lan Hoa và Mai Hoa tiên cô rồi.
Hai đạo cô vừa trông thấy Thiên Tứ, đúng là kẻ thù của mình, nên Mai Hoa tiên cô đã rú lên một tiếng và quát lớn:
- Tiểu tử không biết hổ thẹn kia, đã quyến rũ đồ đệ của ta, có mau nộp mạng cho ta không?
Một múa kiếm, một múa quải, xông lại tấn công Thiên Tứ ngay.
Tuy võ công cái thế, nhưng địch thủ đều là những cao thủ nhất đẳng nhất trong võ lâm. Với võ công của Thiên Tứ lúc bấy giờ chỉ có thể một địch với hai hay ba mà thôi, nhưng bấy giờ có những mười mấy kẻ địch như vậy, chàng đối phó sao nổi. Nên càng đấu lâu bao nhiêu, chàng càng bị nguy hiểm thêm bấy nhiêu, và đã tới lúc không còn hơi sức phản công lại nữa.
Ngạn Minh thấy thế cả mừng, nhận thấy lúc này là một dịp may để cho mình đoái công chuộc tội, nên y vừa gắng sức tấn công, vừa quát bảo mọi người rằng:
- Tiểu tử họ La đã đuối sức rồi, chúng ta phải nỗ lực giết y đi! Đây là dịp may để cho chúng ta lập công đấy!
Những lời ấy không khác gì một liều thuốc phấn khởi. Quả nhiên, các đại hán đều xông cả lên. Một vài tên đã bị tiếng sáo làm mê man, nay vì tay của Thiên Tứ chậm chạp nên chúng cũng đã lai tỉnh rồi, và cũng xông cả vào tấn công nốt.
Lúc ấy Thiên Tứ đã cảm thấy mệt mỏi quá rồi và lại bị chưởng phong của địch tấn công tới tấp. Chàng đã thấy đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên, tự biết mình sắp sửa toi mạng dưới loạn đao tới nơi… Bỗng bản năng cầu sinh nổi lên, khiến tinh thần phấn chấn, chàng liền nghiến răng mím môi vận hết chân khí ở đơn điền ra, bụng bảo dạ rằng:
- Ngày hôm nay, dù tiểu gia có chết, cũng phải lôi cuốn một hai tên xuống dưới âm phủ theo!
Chàng liền rú lên một tiếng rất rùng rợn, bỗng giơ tả chưởng lên đẩy mạnh ra, tay phải vừa múa động cây Bách Thú Lệnh địch. Nhưng vì tả chưởng va đụng phải chưởng lực hùng hậu của Trị Toàn, người của chàng bị đẩy chéo sang bên phải…
Trong lúc ấy, chàng bỗng trông thấy Ngạn Minh chìa tay ra chộp lấy cây Bách Thú Lệnh địch của mình, liền rủa thầm:
- Được lắm! Ta phải lôi lão quỷ ngươi xuống dưới âm phủ theo!
Chàng liền quay cây sáo một vòng, nhằm người Ngạn Minh tấn công luôn.
Ngạn Minh thấy thế liền cười ha hả và nghĩ bụng:
- Ngươi chết đến nơi mà vẫn còn hung hăng như vậy.
Y vừa nghĩ vừa cười khẩy thầm, vẫn không thay đổi thế thức, chìa tay ra chộp cây Bách Thú Lệnh địch. Y thấy sắp chộp được cây sáo đến nơi…
Thiên Tứ bỗng thét lớn:
- Lão già, mau nộp mạng đi!
Chàng vừa quát xong thì cây sáo đã rời khỏi tay, tiếng quát tháo của chàng làm chấn động cả dưới hầm. Những ngọn đèn dầu lấp lóe như sắp tắt.
Ngạn Minh đã bị cây sáo xuyên qua ngực, và đã ngã lăn ra đất.
Thiên Tứ dùng hết sức bình sinh ném cây Bách Thú Lệnh địch giết chết Ngạn Minh, thì đồng thời chàng nghe thấy phía sau có tiếng kiếm phong dồn tới. Chàng vội nằm xuống đất, lăn mấy vòng để tránh né, nhưng đã muộn rồi. Sau tiếng “soẹt”, chàng cảm thấy chỗ sau lưng đau nhức và đã bị kiếm kẻ địch rạch một vết thương dài năm tấc, máu tươi chảy ra lênh láng, nhuộm đỏ cái áo của chàng…
Trong lúc nguy hiểm mảy may ấy, thì bỗng có tiếng quát tháo rất thánh thót ở chỗ đường hầm vọng tới, và một luồng ánh sáng bạc nhanh như một mũi tên đã lăn vào giữa đám đông.
Tiếng kêu la nổi lên chấn động cả cái hầm ấy, thịt và máu bắn tứ tung. Luồng ánh sáng bạc kia không khác gì một cái bánh xe lớn cắm đầy dao sắc bén, cứ ở trong đám đông mà lăn đi lăn lại hoài. Đó chính là môn Bách Nhẫn Côn Luân Kiếm Pháp. Thế kiếm này chuyên môn dùng để đối phó trong trường hợp bị nhiều người vây đánh.
Tiếp theo đó, lại có tiếng thất thanh kêu rú:
- Đại ca…
Một cái bóng người nho nhỏ, nhanh như điện chớp, xông tới chỗ Thiên Tứ đang lăn lông lốc trên mặt tất, tay vẫn múa động trường kiếm. Hình như người đó không coi sự an toàn của bổn thân vào đâu hết.
Tiếp theo đó, lại có tiếng người quát tháo rất bén nhọn:
- Phản đồ, dám ở trước mặt sư phụ quấy nhiễu như vậy phải không?
Lúc ấy bóng người nho nhỏ kia đã đứng ở cạnh Thiên Tứ. Mặc dầu quần ma đứng ở đấy chăm chú nhìn mà người ấy vẫn vứt trường kiếm xuống đất, vội ôm Thiên Tứ vào lòng, vừa khóc lóc, vừa kêu gọi:
- Đại ca…
Lúc ấy Hàn Thiến Thiến đau lòng khôn tả, tai mắt hầu như không trông và nghe thấy gì hết, nên nàng bị quát mắng mà cũng không hay.
Mai Hoa tiên cô tức giận đến run lẩy bẩy, hậm hực nói:
- Cũng được, để ta cho ngươi, đôi uyên ương thầm lén này cùng xuống dưới suối vàng vậy!
Y thị vừa nói vừa múa trường kiếm nhằm hai người đâm luôn, liền có tiếng kêu “loong coong”. Sau đó lại có tiếng kêu “soẹt”, một vòi máu tung tóe như trời đổ cơn mưa máu vậy. Tiếp theo đó, lại có tiếng kêu la thảm khốc…
Lúc này, Hoa Thiến Thiến giết người hăng say, hai mắt đã đỏ ngầu, vì mải cứu Thiên Tứ nên vừa vào tới trong hầm, nàng đã giở luôn thế Bách Nhẫn Côn Luân Kiếm pháp mà sư phụ đã cấm không được đem ra sử dụng tấn công quần ma.
Thế kiếm ấy vì quá bá đạo, nên sư phụ của nàng khi truyền thụ pho kiếm pháp, đã dặn dò không được sử dụng. Nhưng lúc này vì cứu chồng, nàng cũng không nghĩ tới lời dặn bảo ấy nữa.
Câu chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, nhưng khi viết lại phải dài dòng văn tự. Từ khi Hoa Thiến Thiến và Hàn Thiến Thiến vào tới trong hầm… đâm chết Mai Hoa tiên cô. Giết xong, nàng lớn tiếng bảo Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội, mau ẵm đại ca ra chỗ góc tường thành mà dưỡng công điều tức ngay!
Nói xong, nàng lại xông lên chém loạn xạ vào bọn đại hán kia.
Đột nhiên, nàng trông thấy cậu mình là Lý Trị Toàn đứng ở chỗ góc hầm đang trố mắt lên nhìn và nước mắt đang nhỏ ròng xuống hai bên má.
Hoa Thiến Thiến là người rất thông minh, thấy thế liền nghĩ bụng:
- Đại ca bị thương, không giúp ta được. Bây giờ, ta người cô thế phải đối phó với nhiều cao thủ như thế này thì địch sao nổi? Cứ xem vẻ mặt và thái độ của cậu ta thì hình như ông ta đã hối cải rồi. Sao ta không nhân lúc này bảo ông ta đảo chính, để giúp ta một tay có hơn không?
Thế rồi, một mặt nàng nghênh địch, một mặt nàng dùng giọng rất có cảm tình mà nói với Trị Toàn rằng:
- Thưa cậu, bây giờ Thiết Diện Điểu Trảo tác ác, tự mang cái chết vào thân, sắp đến lúc y phải chịu tội rồi. Sao cậu không nhân lúc này quay trở về đường chính mà giúp cháu một tay? Chả lẽ cậu lại bằng lòng trông thấy cháu chết ở trong tay lũ ác ma hay sao?
Quý vị đã rõ, sở dĩ Lý Trị Toàn đi theo Thiết Diện Điểu Trảo là vì hoàn cảnh bắt buộc. Nói trắng ra, là vì con gái của y thì đúng hơn. Nhưng bây giờ, con gái đã mất tích, sống chết ra sao, y không hay biết, nên lúc này y cũng đã chán nản và đã muốn rời bỏ tên ma đầu từ lâu rồi. Vì vậy, y vừa nghe thấy Hoa Thiến Thiến nói như thế, liền bẩm bẩm đáp:
- Hiện giờ trong người cậu vẫn còn Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn của Thiết Diện Điểu Trảo, không có thuốc giải…
Y chưa nói dứt, thì Hoa Thiến Thiến đã vội đỡ lời:
- Cậu mau khám người Vương Mai! Trong túi của y có thuốc giải đấy.
Trị Toàn nghe nói cả mừng, vội nhảy tới cạnh Vương Mai, thò tay vào trong túi da tìm kiếm, quả thấy một cái lọ thuốc bột, bên ngoài có đề bốn chữ “thuốc giải Tý Ngọ”. Y mừng rỡ khôn tả, vội kêu gọi:
- Tô Hãn, mau lại đây!
Ngờ đâu, y chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy có tiếng người quát bảo:
- Cậu hãy cẩn thận!
Trị Toàn nghe nói cả kinh, vừa định đứng dậy thì đã muộn rồi, giữa lưng bị đau nhức và có tiếng nói rất quen thuộc quát bảo:
- Lão quỷ, dám phản bội phải không?
Thì ra đó là tiếng nói của Kim Vũ, thằng nhỏ mà mình đã nuôi nó từ bé tới lớn, thương nó hơn cả con mình, lại còn định gả con gái mình cho nó. Nào có ngờ đâu mình lại nuôi ong tay áo, chính nó lại giết mình.
Nghĩ tới đó, y nhận thấy đó là thiên lý tuần hoàn, ác giả ác báo liền ứa hai hàng lệ ra và ngã gục xuống đất ngay.
Tô Hãn nghe thấy tiếng kêu la, vội ngừng tay quay đầu lại nhìn, mới hay Kim Vũ đã dùng kiếm đâm vào lưng cha mình, y đau lòng vô cùng, liền thét lớn:
- Kim Vũ, ngươi nhẫn tâm thật!
Y chưa nói dứt, đã cả người lẫn kiếm xông lại tấn công Kim Vũ ngay.
Nghe thấy tiếng quát bảo của Tô Hãn, Kim Vũ cả kinh, cố hết sức rút thanh kiếm ở người Trị Toàn ra để chống đỡ, nhưng đã muộn rồi. Chỉ nghe thấy tiếng kêu “phập” một tiếng, trường kiếm của Tô Hãn đã đâm vào ngang lưng y. Y chỉ rú lên được một tiếng rất thảm khốc…
Hình như Tô Hãn đau lòng quá hóa điên khùng, nhanh nhẹn rút trường kiếm ra, đâm chém vào xác Kim Vũ loạn xạ, mồm thì mắng chửi:
- Ta giết chết mi! Giết chết mi!
Đột nhiên, trong đường hầm có bóng người lố nhố xông vào. Tiếp theo đó có những tiếng kêu “lốp bốp, soẹt soẹt, phình phịch” và có tiếng quát tháo lanh lảnh rằng:
- Tên nào vứt khí giới xuống đầu hàng, thì ta sẽ tha chết cho!
Tiếp theo đó có những tiếng kêu “loảng xoảng” của khí giới rớt xuống mặt đất. Bọn đại hán đã xin đầu hàng, chỉ còn lại có sáu bẩy tên thôi.
Hoa Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Nếu người nào đã bị Thiết Diện Điểu Trảo bắt uống Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn thì cứ việc đến cạnh Vương Mai mà lấy thuốc giải uống.
Quả nhiên mọi người vội chạy tới chỗ cạnh Vương Mai để lấy thuốc giải uống.
Hoa Thiến Thiến trông thấy Kim Vũ và Tô Hãn nằm ở cạnh xác cậu mình, đầu của Tô Hãn đã bị nát bét, một chiếc thiết quải vẫn còn vẫn còn dính ở trên đầu. Thiết quải ấy là của Lan Hoa tiên cô, mụ đạo cô ác độc ấy lại bị chết dưới lưỡi kiếm của nàng.
Thì ra, khi Tô Hãn biến thành điên khùng, Lan Hoa tiên cô liền múa quải xông lại đánh lén. Hoa Thiến Thiến muốn ra tay cứu nhưng đã muộn, nên nàng chỉ giết được mụ đạo cô độc ác ấy thôi.
Đang lúc ấy, trong bọn đại hán có người lớn tiếng quát bảo:
- Nữ hiệp… cẩn thận…
Thiến Thiến giật mình kinh hãi và đã nghe thấy sau lưng có tiếng gió kêu “veo veo”. Nàng vội né người để tránh và không thèm quay đầu lại, liền đưa bảo kiếm về phía sau chém ngang một thế.
Mọi người đã thấy một cái đầu lâu như một trái bóng rớt xuống đất lăn lông lốc.
Hoa Thiến Thiến quay đầu lại nhìn, mới hay tên đó là Nghiêm Xuân, đồ đệ của Lan Hoa tiên cô.
Điều tức một hồi, lại được uống linh đơn, chỗ vết thương ở sau lưng đã được Hàn Thiến Thiến dịt thuốc cho, nên Thiên Tứ đã đứng dậy đi lại được, nhưng người hãy còn uể oải, tinh thần chưa được sảng khoái cho lắm.
Trong lúc đấu với quần ma, Hoa Thiến Thiến vẫn cứ chăm chú để ý đến Thiên Tứ, nhưng lúc ấy nàng nhận thấy phải diệt được bọn người ở trước mặt mới mong thoát chết. Còn Hàn Thiến Thiến thì ngây thơ chả biết biết gì, chỉ nhất tâm để ý vào Thiên Tứ thôi. Vừa thấy Thiên Tứ bị thương, nàng không quản ngại gì cả nhẩy xổ lại ôm lấy người yêu mà khóc lóc, chứ không nghĩ gì đến việc nghênh địch, vì thế Hoa Thiến Thiến lại càng phải gánh vác nặng thêm.
Cũng may Thiên Tứ đã diệt trừ được hai địch thủ lợi hại nhất là Bạch Ngạn Minh và Vương Mai rồi, lại thêm Trị Toàn khoanh tay đứng xem, nhờ thế nàng mới hoàn thành được sứ mạng và cứu được Thiên Tứ thoát chết.
Nếu Ngạn Minh và Vương Mai chưa chết, Trị Toàn không ngừng tay, thì có lẽ chiến cuộc sẽ thay đổi hẳn…
Hoa Thiến Thiến giải tán mọi người xong, liền cùng Hàn Thiến Thiến đỡ Thiên Tứ ra khỏi hầm, nhưng lại đi con đường khác.
Khi ra khỏi đường hầm, Thiên Tứ mới hay nơi đó là một cái cửa hang ở trên đỉnh núi. Chỗ cửa hang mọc đầy dây mây và cỏ lau. Cánh cửa hang cũng kết bằng mây. Khi ba người ra khỏi, Hoa Thiến Thiến rút cây gỗ chống cánh cửa ra, cánh cửa liền xập xuống. Người ngoài dù tinh tế đến đâu cũng không sao biết được đó là một cái cửa hang, mà bên dưới là sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo.
Thiên Tứ thấy thế liền ngạc nhiên hỏi:
- Sao hai người lại biết lối vào này?
Hàn Thiến Thiến thấy Thiên Tứ đã lành mạnh, vẻ mặt liền tươi cười như thường ngay. Nàng nghe thấy Thiên Tứ hỏi như vậy, vội đáp:
- Tôi với đại tỷ ở bên ngoài đợi chờ mãi không thấy đại ca ra. Sau bỗng thấy trên đỉnh núi có bóng người thấp thoáng, đại tỷ vội đuổi theo ngay. Khi lên tới trên này, thấy một người ở trong hang chui ra, chúng tôi liền bắt giữ y ngay và sau khi tra hỏi, mới biết hang đó là sào huyệt bí mật của Thiết Diện Điểu Trảo.
Thiên Tứ tủm tỉm cười, nói tiếp:
- Vì vậy, hai người mới vào được trong đó mà cứu tôi thoát ra phải không?