Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Thường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 588 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Chương 48
ditor: Chuongnhobe
Bộ dáng Hoàng Phủ Triệt rất xa cách, Hoàng Phủ Dận rõ ràng nhận ra điều đó, trong lòng không khỏi than nhẹ.
Nói cho cùng thì bọn họ vẫn là cha con nhau, cớ vì sao cho tới tận bây giờ hắn vẫn không nhìn thấy được ánh mắt con trai hắn nhìn hắn một cách hòa nhã lấy một lần?
“Cũng sắp tới ngày giỗ của mẹ con rồi.”
Thái độ của Hoàng Phủ Dận trông rất nghiêm túc, nhưng âm thanh lại dịu đi đôi chút.
Hoàng Phủ Triệt im lặng trong giây lát, rồi khóe miệng nhếch lên.
“Không nghĩ tới ông còn nhớ rõ như vậy.”
“Đương nhiên là ta nhớ rõ, không cần phải nghĩ về cha của con là kẻ quá vô tình vô nghĩa như vậy.”
“Ông có biết, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy?!”
Hoàng Phủ Triệt tin chắc rằng, cho dù hắn không giải thích gì thêm, thì Hoàng Phủ Dận cũng có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
“…”
Khóe miệng Hoàng Phủ Dận trùng xuống. Ý tứ của con trai hắn, rõ ràng muốn nói là hắn chưa bao giờ coi hắn là cha…
Đề tài này, đối với đứa con trai xuất sắc này của hắn mà nói, luôn luôn không có ý nghĩa gì.
“Ta dự định đem công ty ở Châu Âu cho con quản lý, vài năm ở bên đó ta đã vì con mà chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, bên kia bây giờ đều là thuộc quyền quản lý của con.”
Hoàng Phủ Triệt cười nhẹ.
“Tôi đoán đây là thứ được gọi là bồi thường sao?”
Hoàng Phủ Dận đem những tài liệu quan trọng đặt vào trên tay anh.
“Tính tình của anh trai con, con cũng biết rồi đấy, nếu giao công ty cho nó, ta sẽ vô cùng không yên tâm.”
Hoàng Phủ Triệt tùy ý lật qua vài trang, giơ tay lên.
“Ông muốn dùng cái này để trao đổi với tôi cái gì?”
“Con là con của ta, những gì ta có thể cho con, chắc chắn sẽ cho, không có điều gì trao đổi ở đây cả.”
Hoàng Phủ Dận không biết cho đến bao giờ quan hệ cha con hắn mới được cải thiện, hắn xoa xoa mi tâm cảm thấy vô lực.
“Ông sợ tôi tranh với thái tử cái gì?”
Trong mắt Hoàng Phủ Triệt ngập tràn khinh thường.
“Ông yên tâm đi, đối với những thứ không thuộc về mình tôi hoàn toàn không có hứng thú, càng không có hứng thú cùng anh em mình trình diễn tiết mục huynh đệ tương tàn, tôi không có hứng, nhưng cũng nói thật ra, thái tử hắn cũng không phải là không có khả năng.”
Hoàng Phủ Dận há miệng thở dốc, cuối cùng không nói được điều gì.
“Nghe nói, gần đây con có quan hệ rất thân mật với một người phụ nữ?”
“Ông nói người phụ nữ nào cơ?”
Đầu Hoàng Phủ Triệt cũng không thèm nâng nhẹ lấy một cái, bâng quơ hỏi lại.
“Ta nói cùng Kỳ Ngải Văn ở chung như thế nào?”
“Chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, ông đã đem cô ta tặng cho tôi, nếu như tôi từ chối thì thật là bất kính quá.”
Hoàng Phủ Triệt không có nguyện ý ở lại nơi này quá lâu hơn một chút nào, liền đứng dậy bước đi, ở sau lưng truyền đến tiếng nói có chút bất đắc dĩ của Hoàng Phủ Dận.
“Đó là người cháu dâu mà ông nội con nhìn trúng, Ngải Văn là một cô gái tốt.”
Nhớ tới bộ dạng và cử chỉ phóng đãng của cô ta lúc ở trên giường, Hoàng Phủ Triệt cười nhạo.
Cô gái tốt?
Tìm mọi cách để leo được lên trên giường của hắn, đây chính là một cô gái tốt sao?
Khuất Phục Khuất Phục - Tâm Thường