Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 60
M
ột cành cây bám đầy tuyết quất lên kính chắn gió, làm bắn ra những bông tuyết trắng. Calloway không hề đi chậm lại. Ông bám theo vết bánh xe sau một khúc cua, nhấn chân ga rồi nhanh chóng đạp mạnh vào chân phanh. Chiếc Suburban đột ngột dừng lại, chỉ cách đuôi chiếc Subaru của Tracy có vài phân.
Tuyết đã phủ kín cửa kính và nóc xe, nhưng mới chỉ dày khoảng bốn, năm phân. Dan nhìn về phía trước và thấy một cành cây nhô lên trên lớp tuyết, nơi có một thân cây đổ bị chôn vùi.
Calloway chửi thầm rồi cầm micro điện đàm lên, vặn nút diều khiển, hỏi xem có bất kỳ ai nghe thấy ông nói không. Không có tiếng trả lời. Ông thử lại một lần nữa và cũng nhận lại sự im lặng.
“Finlay, cậu ở đó không? Finlay?”
Ông đặt micro trở lại vị trí và tắt máy xe. “Hiểu gì cơ?” Dan hỏi.
Calloway nhìn anh. “Sao cơ?”
“Ông bảo tôi không hiểu. Hiểu chuyện gì cơ?”
Calloway mở chốt khẩu súng, giật nó ra khỏi giá đỡ rồi đưa cho Dan. “Chúng tôi không đổ tội cho một người vô tội, Dan. Chúng tôi đã đổ tội cho một kẻ có tội.”
Nói đoạn, ông bước ra ngoài trời bão tuyết. Dan vẫn ngồi bần thần tại chỗ. Anh đã làm chuyện quái gì thế này?
Anh nhặt tờ giấy của Tracy mà lúc nãy Calloway đã vo viên ném lên ghế, rồi vuốt phẳng nó ra.
Xe tải bắn vỡ cửa sổ là của Parker House.
Không ai kiểm tra bằng chứng ngoại phạm.
Đi tìm câu trả lời.
Hãy đi cùng Calloway.
Cô ấy nghĩ rằng Parker là thủ phạm. Cô ấy nghĩ rằng Parker đã giết Sarah.
Dan đội mũ, đeo găng tay rồi bước chân xuống lớp tuyết dày tới tận đầu gối. Anh lập tức cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương. Anh bước từng bước tới cửa sau chiếc Suburban. Calloway đang đeo một băng đạn súng trường lên vai và bỏ thêm một nắm đạn nữa vào túi áo khoác.
“Làm sao ông biết?” Dan phải hét lên để át đi tiếng gió.
Calloway lấy ra hai cây đèn pin từ thùng xe phía sau, kiểm tra một cái rồi đưa nó cho Dan. Ông đưa cho anh thêm hai thỏi pin nữa.
“Roy, làm thế quái nào mà ông biết rằng Edmund là thủ phạm chứ không phải Parker?”
“Làm thế nào ư? Tôi kể cho anh rồi đấy! Tôi đã kể cho tất cả mọi người. House nói với tôi rằng hắn đã làm thế.”
Calloway sập cửa sau chiếc xe rồi bắt đầu hướng về phía những vết chân, lúc này đã phủ đầy tuyết.
Dan đuổi theo sau. “Tại sao hắn lại thú nhận hắn đã làm thế?”
Calloway dừng lại và hét lên để át tiếng gió. “Tại sao ư? Bởi vì hắn là một tên tâm thần.”
Ông tiến đến chỗ thân cây đang nằm chắn ngang đường và lại gần gốc cây bị vùi trong tuyết. Calloway quỳ một chân xuống để phủi tuyết khỏi gốc cây. Dan có thể nhìn thấy vết cắt trên đó rất ngọt. Có kẻ nào đó đã đốn hạ cái cây này bằng cưa xích.
Calloway đứng dậy, nheo mắt nhìn lên phía trên đinh đồi đang chìm trong màn tuyết trắng. “Hắn ta biết chúng ta đang tới.”
Ông bắt đầu đi theo vết chân. Dan đi theo sau, tay vẫn giữ chặt khẩu súng săn. Chỉ một lúc sau, Dan đã bắt đầu thở hồng hộc. Sau khoảng hai trăm mét, cả hai người đều phải dừng lại, thở không ra hơi.
“Nếu như hắn đã chôn xác Sarah, sao ông lại không tìm thấy?” Dan cố gắng nói ra từng chữ.
Những mạch máu màu đỏ tía đã nổi lên hai bên má và mũi của Calloway. “Bởi vì hắn nói dối. House không giết con bé ngay lúc đó. Hắn đã lừa tôi, lừa tất cả chúng ta. Và giờ hắn lừa cả anh nữa.”
“Nhưng ông bảo rằng ông đã khám xét toàn bộ căn nhà. Nếu như Sarah không có ở đó và House cũng chưa hề chôn xác cô ấy thì cô ấy ở đâu?”
Calloway hất đầu về hướng ngọn núi. “Trên kia. Con bé đã ở trên đó suốt.”