Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Omi Olala
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 619 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Lễ Hội Mùa Thu - Part 1
ừng nghĩ đây là sự lặp lại của lễ hội Mùa Đông
Xây dựng với mục đích khác và tình cảm khác.
Cứ mỗi mùa trong năm thì trường Đại học Nam Kinh lại tổ chức một lễ hội. Sắp đến là lễ hội Mùa Thu – lễ hội lớn nhất, đặc biệt nhất trong bốn mùa. Không khí mùa thu hơi se lạnh, thanh mát, hoa bằng lăng nở rộ nhuộm tím cả một vùng không gian, bầu trời cao rộng lãng đãng vài gợn mây bông xốp, gió thơm ngát hương hoa cỏ, nắng nhạt, trong suốt, giòn tan,… rất phù hợp với việc tổ chức những sự kiện lớn.
Vị kem lạnh tan nơi đầu lưỡi, quyện lại hương vị dâu tây ngọt ngào. Tiểu Mạn chun mũi, hít hà một hơi vẻ thú vị rồi nở nụ cười đằm thắm:
- Kem ngon quá Gia Nguyên ạ!
- Em thích là được rồi! – Gia Nguyên trìu mến xoa xoa mái tóc nâu của cô bé. Hắn thích nhất là nụ cười của Tiểu Mạn. Trong trẻo, thánh thiện, ấm áp vô ngần, hệt như một bông mai trắng.
- Gia Nguyên, anh sẽ đăng ký dự thi “ Nam vương mùa thu” chứ?
- Cái quái gì thế?
- Anh lại không thèm xem thông báo nữa sao? – Tiểu Mạn cau mày.
- Toàn mấy cái phong trào vớ vẩn. Em biết rồi đấy, tôi cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ ghét phong trào! Phiền phức! – Hắn lãnh đạm nhấp một ngụm nước táo.
- A! Tại sao anh lại thụ động thế nhỉ? Đàn ông con trai muốn chứng tỏ mình thì phải hăng hái tham gia chứ? Anh có biết hai chữ “Nam Vương” kia có giá trị thế nào không? – Tiểu Mạn chán nản nằm dài xuống thảm cỏ xanh mướt.
- Không thèm quan tâm!– Hắn ngáp một cái, cũng thả mình nằm xuống bên cạnh cô bé.
- Anh thật là… chẳng có chút xíu chí tiến thủ nào cả! Anh phải noi gương em này! – Tiểu Mạn lăn tròn một vòng, chọc chọc tay vào trán hắn vẻ trách móc.
- Noi gương cái gì đây?
- Năm ngoái em là á quân cuộc thi “Công chúa mùa thu” đấy!
- Woa! Thật sao? Giỏi thế! – Gia Nguyên cũng lăn mình, nằm sấp lại, vui vẻ hóng chuyện – Em thi tài năng gì nhỉ? Hát à?
- Không! Là vẽ tranh cát! Đề tài “ Chiến tranh và hòa bình”!
- Tôi muốn xem. Chắc chắn rất tuyệt vời!
- Minh Kha có quay video lại đấy. Nhưng mà… không cho anh xem đâu!
- Why? – Gia Nguyên ngạc nhiên nhỏm hẳn dậy.
- Nếu anh đáp ứng được điều kiện này thì em sẽ cho anh xem! – Tiểu Mạn cười ranh mãnh, đưa tay lên xoa xoa hai má hắn – Anh đăng ký tham dự “Nam vương mùa thu” đi!
- Chỉ cần có tham dự thôi là được phải không? Không còn yêu cầu nào nữa? – Hắn nhướn mày.
- Chỉ cần vậy thôi!
- Thỏa thuận thế đi! Giờ tôi đi đăng ký! – Gia Nguyên đưa tay ra hiệu móc nghéo với cô bé. Xời! Chỉ là đăng ký thôi mà! Hắn sẽ tìm cách để mình bị loại từ vòng gửi xe. Tiểu Mạn à, em ngây thơ quá đi!
- Được! Anh hứa rồi nhé? Ngày mai em sẽ đem băng video cho anh! – Tiểu Mạn cười tít mắt, giơ ngón tay cái lên ý nói “ you are number one!”
Chiếc mui trần đen thong thả hòa mình vào đường phố tấp nập xe cộ. Bánh xe lướt nhanh, tạo ra một cơn gió nhỏ, cuốn phăng đám lá vàng rơi trên mặt đường lên thành một trận mưa với thanh âm xào xạc trong trẻo.
- Này Ngố, em định dự thi làm nam vương thật hả? – Hồng Quân cười phá lên, kích động đến nỗi suýt chút nữa bị lạc tay lái.
- Thì sao? Tôi đang là đàn ông con trai mà! Phải ra dáng chuẩn men một chút chứ! Còn không cứ đi đi về về chung với anh thế này bị phao đủ thứ tin lá cải, lá chuối! – Gia Nguyên gặm trái táo một phát thật mạnh tỏ vẻ bất bình – Anh không biết mọi người đang nhìn chúng ta bằng ánh mắt gì đâu!
- Sao lại không biết? Trên diễn đàn forum của trường có hẳn một hội được lập ra để viết tiểu thuyết đam mỹ về cặp công thụ Hồng Quân, Gia Nguyên mà. Cái gì nhỉ? À… “Họ là một đôi trời sinh, giới tính đã không còn là rào cản, họ mạnh mẽ sánh bước bên nhau, cùng hợp tác ăn ý để giải quyết các vấn đề quy mô lớn của trường bằng tất cả niềm tin tưởng, yêu thương. Chủ tịch Hồng Quân là một mẫu công hoàn mỹ. Còn sinh viên ưu tú Cao Gia Nguyên lại sinh ra để làm một tiểu thụ ngây thơ, yếu đuối” blah blah…
- Tụi rảnh rỗi sinh nông nỗi! Đồ cái thứ ăn no rửng mỡ! Này, sao anh không lên tiếng phản bác gì thế? Thấy họ sỉ nhục hình tượng của tôi như thế mà cứ nhe răng ra cười là sao? – Gia Nguyên tức tối lườm anh. Đỗ Hồng Quân này hình như chỉ được có cái thêm dầu vào lửa là nhanh thôi!
- Sao lại không lên tiếng nhỉ? Rõ ràng anh có lên tiếng mà?
- Anh nói gì? – Hắn nheo mắt nghi hoặc.
- “Cám ơn các bạn đã yêu mến và ủng hộ tình yêu phi giới tính của chúng tôi. Từ khi sinh ra đến giờ, chưa có điều gì làm tôi cảm động hơn thế này cả! Gửi đến các bạn ngàn cái hôn yêu dấu!”
- … - Mặt Gia Nguyên đen thui như đít nồi, may cho anh ta là trong xe không gian nhỏ hẹp chứ không hắn đã thực hiện mười cú đá song phi liên hoàn vào cái đầu chứa toàn đậu hũ của anh rồi. Mỗi câu Hồng Quân nói ra đều khiêu khích máu nóng dồn lên đến đỉnh đầu, chèn ép đến độ người hiền lành như hắn cũng muốn cầm dao xông đến chém ấy chục nhát. Thật tức chết được mất!
- Mà này! Hay em đừng thi nữa! Có thi cũng sẽ bị loại từ vòng gửi xe cho xem! Người ta tìm nam vương chứ không tìm tiểu thụ đâu? Còn ảnh hưởng đến mặt mũi của người cho em đi nhờ xe này! – Hồng Quân lên giọng mỉa mai không chút giấu giếm.
- Anh đang khiêu khích tôi phải không? - Đầu Gia Nguyên hình như bắt đầu bốc khói.
- Thì sao? – Khóe môi anh cong lên, vẽ ra một nụ cười đểu cáng – Thay đổi được gì à?
- Tôi thề sẽ nằm trong top được tuyển thẳng vào vòng chung kết! - Khói mù mịt.
- Thế à? Nhưng mà nói trước, năm nay anh cũng thi. Vì vậy nên đừng có mơ sờ được vào ngôi vị quán quân! – Ai đó khịt mũi, tự tung hứng mình.
- Tôi nhất định sẽ vượt qua anh! – Khói đen dày đến độ có thể làm ô nhiễm môi trường.
- Ngố à! Dậy đi! Đừng nói mớ nữa! Mơ gì mà nói mớ dữ vậy? Em mới nói cái gì kia? “Vượt qua anh” á? Dậy đi! Mơ xa quá rồi đó!
- … - Khói đã chọc thủng cả tầng ozon…
Nam sinh trong trường đăng ký dự thi rất đông, mới sáng sớm đã ngồi chật kín cả hội trường. Một người trong ban tổ chức đi lên bục để thông báo về thể lệ thi:
- Cuộc thi “Nam vương mùa thu” được tổ chức nhằm mục đích gây dựng tình đồng đội, tăng khả năng làm việc nhóm, tìm kiếm tài năng và giúp các bạn nam khẳng định mình. Trong vòng thi tài năng này, sẽ có 12 người được chọn, trong đó, 3 người giữ số điểm cao nhất sẽ được tuyển thẳng vào vòng chung kết, 6 người còn lại phải trải qua thêm một vòng thi nữa để loại 3 và lấy 3. Các bạn hãy cố gắng để được tuyển thẳng vào chung kết, vì sẽ có được ưu thế lớn về mặt thời gian chuẩn bị. Phần thi chung kết “Nam vương mùa thu” năm nay là “Vũ điệu mùa thu” – Thi nhảy dựa theo kịch bản là một tác phẩm văn học nổi tiếng, bắt thăm bất kì. Đề tài này rất khó, đòi hỏi tính sáng tạo, sự đoàn kết cao và quyết tâm lớn,…
Gia Nguyên đang lên dây lại cho cây vĩ cầm của mình thì có người đi đến ngồi bên cạnh.
- Xem này, em cũng thi sao? Thú vị thế? – Minh Kha mỉm cười hiền hòa, đưa tay xoa nhẹ đầu hắn.
- Tiểu Mạn muốn tôi thi! – Hắn thì thầm vẻ bất lực – Em gái anh thật là hăng hái trong mấy vụ phong trào này a!
- Từ nhỏ nó đã như thế rồi! Tôi cũng bị nó ép đi thi này! Nó bảo: “Anh hai mà không tham gia thì không phải chuẩn men nha!”. Haiz… sao tôi dễ bị kích động thế nhỉ? Mới sáng sớm đã hùng hùng hổ hổ vác mặt đến đây rồi! – Minh Kha ngửa đầu thở dài một hơi.
- Vậy anh cũng thi sao? – Gia Nguyên hai mắt sáng rỡ lên – Tài năng gì đây nhỉ?
- À… tôi định làm xiếc pha chế rượu! Bartender ấy mà!
- Nghe lạ thế?
- Muốn thử không? – Anh nháy mắt một cái.
- Để lát trực tiếp xem phần thi của anh mới thú vị. Bây giờ một mình thưởng thức trước thấy có lỗi với Tổ Quốc quá! – Gia Nguyên mỉm cười, lại chăm chú lên dây đàn.
- Thí sinh tiếp theo: Đỗ Hồng Quân! – Chất giọng của người dẫn chương trình vừa cất lên, trong hội trường đang ồn ào lập tức im phăng phắt. Một giây sau đó, từ những hàng ghế bên dưới, đợt sóng thần bình luận nổ ra, lan tỏa vô cùng mạnh mẽ:
- Ôi Trời! Chủ tịch cũng tham gia kìa! Chủ tịch cũng tham gia kìa!
- Điện thoại đâu rồi? Camera đâu rồi? Lấy ra quay phim lại mau! – Một số nữ sinh bấn loạn hét lên.
- “ Top đầu của diễn đàn Forum hôm nay, chuyên mục chuyện lạ: Vị chủ tịch trong truyền thuyết hạ mình khiêm tốn tham dự một cuộc thi cấp trường!”- Chiếc bút bi chạy sột soạt trên cuốn sổ tay của những sinh viên khoa thông tin.
- Hi vọng được tuyển thẳng vào vòng trong của chúng mình đã bị bóp chết từ giờ phút này! – Hàng chục nam sinh kêu Trời vô cùng thống khổ.
Người thanh niên từng bước điềm nhiên tiến ra giữa sân khấu hội trường, lịch lãm cúi chào rồi đến ngồi bên cây dương cầm màu đen sang trọng.
Mái tóc được cắt gọn phần mai, lộ ra những đường nét tuấn mỹ của gương mặt. Sóng mũi cao thẳng, đôi mắt đen lạnh phiêu diêu, khóe môi nhạt cong lên cao ngạo.
Anh ngồi trên ghế, lưng thẳng như cây tùng, áo sơ mi trắng phối hợp đơn giản với quần tây đen làm tôn lên cái tư thế vừa đầy chất phong tình lãng tử, đồng thời cũng không hề lu mờ đi sự oai linh của một bậc vua chúa…
Tay anh lướt trên phím đàn, thanh âm của dương cầm vang lên ngọt lịm, chậm rãi, tinh khôi như sương mai nơi đầu lá, từng giọt, từng giọt rơi xuống, khuấy động mặt hồ tĩnh lặng.
Anh ngước lên, mắt dõi tìm một bóng hình giữa muôn người ngồi bên dưới. Khi anh thấy Gia Nguyên, một cảm giác yêu thương từ tận sâu trái tim theo từng nhịp đập xuyên thấm vào tâm hồn lạnh giá. Anh nhìn hắn, chỉ duy nhất mình hắn. Giọng anh cất lên trầm ấm, nhẹ nhàng, ngân vang trong hội trường rộng lớn, rót vào tâm hồn người nghe một cảm giác ấm áp, chân thành kì lạ. Có một thứ tình cảm nào đó rất sâu, rất đậm, âm thầm len lỏi vào tim. Tan chảy…
“Look into my eyes - you will see
What you mean to me
Search your heart - search your soul
And when you find me there you'll search no more
(Hãy nhìn vào mắt anh - em sẽ thấy
Em có ý nghĩ thế nào với anh
Hãy lần tìm trong trái tim em - trong tâm hồn em
Và khi em tìm thấy anh thì em không cần phải tìm nữa)
Don't tell me it's not worth trying for
You can't tell me it's not worth dying for
You know it's true
Everything I do - I do it for you
(Đừng bảo anh rằng điều đó không đáng để cố gắng
Em không thể bảo anh rằng điều đó không đáng để hi sinh
Em biết đó là sự thật
Mọi điều anh làm - anh làm là vì em)
Look into my heart - you will find
There's nothing there to hide
Take me as I am - take my life
I would give it all - I would sacrifice
(Hãy nhìn vào tim anh - em sẽ nhận ra
Không có gì che giấu ở đó cả
Hãy chấp nhận con người anh - nhận lấy cuộc đời anh
Anh sẽ trao tất cả - anh sẽ hi sinh)
There's no love - like your love
And no other - could give more love
There's nowhere - unless you're there
All the time - all the way
(Không có tình yêu nào như tình yêu của em
Và không ai khác có thể yêu nhiều hơn
Không có nơi nào - trừ phi em ở đó
Suốt thời gian - suốt không gian)
Ya know it's true
Everything I do - I do it for you
(Em biết điều đó thật mà
Mọi điều anh làm - anh làm là vì em)
Anh nhìn hắn. Hắn nhìn anh. Âm thầm, lặng lẽ trao tình cảm cho nhau qua ánh mắt. Ánh mắt của một người chín năm chờ đợi và ánh mắt của một kẻ cô độc, lạnh lùng, giao nhau. Giờ đây, Gia Nguyên biết trái tim vốn khóa chặt của mình đã mở ra, chập chững đón nhận tất cả sự yêu thương, niềm tin tưởng, trân trọng mà anh gửi gắm.
Từ khi ai đó ra đi, hắn tự chui vào một chiếc hộp rồi khóa kín lại, âm thầm gặm nhấm nỗi đau, để sự cô độc, nỗi nhớ ăn mòn tâm hồn mình mỗi ngày. Nhưng chẳng bao lâu, hắn nhận ra mình bị thiếu dưỡng khí, bị ngạt thở trong cô đơn, tuyệt vọng. Hắn cần một người giải thoát.
“Đừng bảo anh rằng điều đó không đáng để cố gắng
Em không thể bảo anh rằng điều đó không đáng để hi sinh
Em biết đó là sự thật
Mọi điều anh làm - anh làm là vì em”
Anh đã làm được điều kì diệu ấy, anh đã giải thoát cho hắn, ngay trong thời khắc này…
Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, top 3 được tuyển thẳng vào vòng chung kết của cuộc thi “Nam vương mùa thu” đã được hội đồng giám khảo quyết định.
Người dẫn đầu là Đỗ Hồng Quân với phần dự thi ca khúc: “Everything I do” (Do it for you) của Bryan Adams, chất giọng nam trầm ấm, đầy cảm xúc cộng hưởng cùng khả năng chơi dương cầm điêu luyện đã chinh phục hoàn toàn người nghe, làm trái tim nữ sinh trong trường tan chảy không còn một mảnh!
Xếp ở vị trí thứ hai, bám sát nút số điểm của Hồng Quân là Dương Minh Kha. Phần dự thi của anh đã làm cả hội trường phát ngốc, mắt chữ A, mồm chữ O. Nhớ lại cái lúc bốn chai rượu được anh tung hứng vèo vèo, rồi cách anh hứng rượu từ trên không trung nhanh như chớp, cách anh chốc ngược chai rượu lại mà không để một giọt rượu nào rơi ra khỏi miệng chai, người xem không khỏi cảm thán. Các nam sinh dự thi chỉ muốn gào khan cả cổ: “Dương Minh Kha! Chừa đường sống cho anh em chúng tôi với chứ! Đừng độc ác như vậy! Làm ơn đi!”
Người thứ ba, cũng là người cuối cùng được tuyển thẳng vào vòng chung kết - sinh viên năm hai Cao Gia Nguyên. Hắn đã làm giám khảo sửng sốt bằng việc cover lại bản nhạc “Canon in D” bất hủ bằng violin, phiên bản rock. Tay hắn chạy như múa trên những dây đàn, vĩ kéo thật nhanh, thật mạnh mẽ, kéo luôn tim của khán giả về phía mình cách dễ dàng. Nữ sinh thật sự bị choáng váng bởi vẻ phong tình, lãng tử, mới nhìn đã say của hắn, không ngừng hò hét tán dương nhiệt liệt.
Đỗ Hồng Quân – Dương Minh Kha – Cao Gia Nguyên, ba cái tên này đã trở thành mối thù lớn nhất của toàn thể nam sinh tham gia dự thi. Đúng là không công bằng chút nào hết! Trời đã sinh ra ba tên siêu nhân kia rồi sao còn sinh ra họ chứ? Cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác áy náy vì sự bất tài vô dụng của mình quả thực…khó chịu quá đi mất!
Khi nhận được thông báo về tác phẩm văn học mà nhóm mình phải tự biên kịch thành một bài nhảy cho đêm chung kết: “Vũ điệu mùa thu”, mặt mũi Gia Nguyên xám ngoét, hắn lững thững tiến về chỗ Hồng Quân và Minh Kha như một kẻ mất hồn.
- Sao rồi? Kết quả bắt thăm như thế nào hả nhóc con? – Minh Kha vỗ vỗ lên đầu Gia Nguyên trìu mến.
- Này Ngố! Bọn anh đặt hết tin tưởng vào chú em nên mới để chú em lên bắt thăm chọn vở diễn. Sao mà mặt mũi xám xịt thế hả? Bắt được tác phẩm văn học nào vậy? – Hồng Quân chọc chọc tay vào trán hắn, buông ra một hơi dài thườn thượt như ông già tám mươi tuổi.
- Là…là…Nhà thờ Đức Bà Paris! – Gia Nguyên nhắm mắt, khổ sở lí nhí trong miệng.
- CÁI GÌ? – Cả hai người kia đều giật mình thốt lên.
- Truyện kể về…nàng vũ nữ Esméralda ấy hả? – Hai mắt Minh Kha tròn xoe sau gọng kính bạc, anh nuốt khan một cái, lúng túng đẩy kính lên – Vậy… chẳng phải là tác phẩm xoay quanh cuộc đời một người nữ sao?
- Đúng vậy! Nhân vật chính là nữ, thật quá thương tâm! – Gia Nguyên cúi đầu nhìn ngón chân mình, hắn cắn môi – Ngoài Esméralda ra thì còn hai nhân vật nam chính nữa là Claude Frollo và Quasimodo. Vậy là một trong ba người chúng ta buộc phải giả gái rồi!
- Cái gì mà “một trong ba người chúng ta buộc phải giả gái”? – Hai giọng nam cất lên cùng một lúc, bốn con mắt hình viên đạn không ngại ngần quăng thẳng vào mặt Gia Nguyên – Ai đóng vai Esméralda thì tự hiểu đi! Nhìn mặt hai thằng này mà bảo giả gái được à?
- Nào Kha, bây giờ tôi tung đồng tiền xu cho công bằng nhé? Nếu mặt số thì cậu là Quasimodo, tôi là Claude Frollo, nếu mặt hình thì ngược lại! – Quân xem hắn như không khí, “đá” sang một bên không thèm quan tâm đến, quay sang bắt đầu bàn bạc với Minh Kha.
- Được!
Đồng xu tung lên, vạch ra một đường cong kiêu hãnh, rồi nhẹ nhàng đáp xuống bàn tay Hồng Quân. Đôi khi, những việc rất tầm thường, vặt vãnh lại có thể hé mở cả một số phận, một tương lai sau này. Đôi khi, một điều không đáng chú ý đến lại là điềm báo cho những biến động to lớn về sau …
Hồng Quân nhận vai thằng gù Quasimodo. Minh Kha nhận vai phó giám mục Frollo. Còn Gia Nguyên dù có hối lộ, đút lót kiểu gì cũng không thể chạy thoát khỏi vai diễn vũ nữ kia. Lí do là vì: “ Những mỹ thụ vương đều giả gái rất đẹp. Bởi vậy “chú em” khỏi bàn cãi đi!”
“Cô gái Bohémiens xinh đẹp tên là Esméralda làm nghề múa rong ngoài phố, trên quảng trường trước nhà thờ Đức bà. Hành động này gặp phải sự cấm đoán của phó giám mục nhà thờ Claude Frollo vốn nổi tiếng là một người đạo hạnh, uyên bác.
Nhưng hắn đã say mê nàng và bị tình yêu lôi kéo vĩnh viễn…
Quasimodo – Người kéo chuông nhà thờ Đức bà là một kẻ dị dạng, vừa gù, vừa chọt, vừa thọt. Hắn theo lệnh phó giám mục Claude Frollo mưu toan bắt cóc Esméralda, nhưng không thành. Quasimodo bị bắt và xử phạt trên đài vì tội bắt cóc và gây rối loạn ban đêm.
Vốn là người giàu lòng nhân từ, vị tha, Esméralda đã bỏ qua chuyện này, nàng đem nước đến cho Quasimodo uống, chăm sóc hắn bằng tất cả niềm cảm thương.
Tâm hồn hoang dã của Quasimodo từ lâu không quen giao tiếp với thế giới con người, chỉ biết đến người cha nuôi là phó giám mục Frollo. Vẻ đẹp và tấm lòng của Esméralda đã làm thức tỉnh trái tim hoen gỉ của hắn. Quasimodo bắt đầu yêu, một tình yêu bất diệt không cần đền đáp.
Khi Esméralda bị kết án treo cổ vì mắc oan vào tội giết người và làm phù thủy, Quasimodo đã phá pháp trường để cứu nàng, đem nàng vào trú ẩn an toàn trong nhà thờ Đức bà.
Chịu sự công kích, ép buộc và đe dọa khủng khiếp từ phía Frollo, Esméralda rơi vào bi kịch, lại một lần nữa bị tuyên án treo cổ.
Quasimodo khi hiểu được chân tướng sự việc, chứng kiến nụ cười thâm độc nở trên môi Frollo khi nhìn Esméralda bị xử tử, biết được người đã nuôi mình là kẻ khi không có được thứ mình muốn thì sẽ tàn nhẫn đạp đổ tất cả, liền xô hắn ngã từ trên tháp chuông nhà thờ xuống.Sau đó, Quasimodo đã ôm xác Esméralda vào chết chung trong hầm mộ.
Tám tháng sau, ngôi mộ bị quật lên, thấy hai bộ xương, người ta đã định tách họ ra. Nhưng xương của Quasimodo khi tách ra khỏi Esméralda lập tức tan thành bụi…”
- Nhìn chung tinh thần của tác phẩm “Nhà thờ Đức bà Paris” là như thế! Ông Victor Hugo này thuộc trường phái lãng mạn nên mới viết về tình yêu bi lụy kiểu này, thực khiến cho người ta đọc đến trang cuối vẫn cảm thấy vô cùng ức chế, S.E với chả Sad Ending, đọc xong chỉ muốn đập phá hết đồ đạc! – Hồng Quân thở dài ngao ngán, quay sang chọc chọc tay vào trán người bên cạnh - Ngố! Nói xem giờ diễn thế nào đây? Bắt cái thăm quái gở gì thế hả?
- Có phải tôi muốn thế đâu! – Gia Nguyên khổ sở vò vò đầu.
- Thăm của đội bên kia là gì vậy? – Minh Kha lãnh đạm khoanh tay.
- “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” của Colleen Mc. Cullough!
Nghe Gia Nguyên nói, cả Hồng Quân và Minh Kha đều đồng loạt đen thui mặt mũi. Xem ra mình vẫn còn may mắn chán! Tác phẩm này cũng xoay quanh cuộc đời một người nữ, thậm chí yêu còn bi bi lụy lụy hơn cả “Nhà thờ Đức bà Paris”, mà đội kia toàn mấy tên đô con, tráng kiện, bảo giả gái thì cũng thật là…có lỗi với Tổ Quốc!
- Này Ngố, mình thuận lợi hơn đội kia rất nhiều đấy! Liệu mà tập cho tốt! Ngôi vị Nam vương là của ông! “Chú em” mà để xổng mất thì đừng có trách ông tàn nhẫn nghe chưa! – Hồng Quân vò đầu hắn rối bù lên như cái tổ quạ, lại nhập vai thành “vú em quái vật”, ra sức đe dọa, áp bức hắn – Lần này ông cắn răng làm một thằng vừa gù, vừa chọt, vừa thọt, hi sinh tất cả hình tượng chủ tịch kiêu hãnh, đẹp đẽ cho nghệ thuật, “chú em” mà đào hố không lấp thì liệu hồn với ông đấy!
- Thôi nào Quân! Gia Nguyên cũng đã cố gắng lắm rồi! Đúng không? – Minh Kha mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn an ủi.
- Cậu mới thôi đi ấy! Vào vai Frollo vừa đẹp trai, vừa cool, vừa đạo hạnh, uyên bác, y như siêu nhân, còn kêu ca cái gì!
- Công bằng mà! Chính cậu là người tung đồng xu chứ ai? Tôi sinh ra là để diễn vai này! – Khóe môi Minh Kha cong lên, vẽ ra một nụ cười khoan hòa, ấm áp – Nào, bây giờ tôi có ý kiến này. Chúng ta nên bắt đầu từ phần…
Trải qua một tuần luyện tập vất vả, mọi thứ chuẩn bị cho đêm chung kết “Vũ điệu mùa thu” đã đi vào khâu hoàn chỉnh. Đêm nay sẽ là đêm long hổ tương phùng, các sinh viên đều đang háo hức được chiêm ngưỡng nhạc kịch được dựng lên từ hai tác phẩm văn học lãng mạn bất hủ của nhân loại: “ Tiếng chim hót trong bụi mận gai “ của Colleen Mc Cullough và “Nhà thờ Đức bà Paris” của đại văn hào người Pháp Victor Hugo. 19 giờ mới chính thức bắt đầu chương trình nhưng chưa đến 18 giờ 30, cả khán đài khu B đã chật kín người.
Không khí đêm thu mát lạnh, phảng phất chút rộn rã, náo nhiệt của mùa hè hòa cùng chút u buồn, lãnh đạm của mùa đông, những vòm cổ thụ rợp kín hoa bằng lăng, lan tỏa hương thơm nhè nhẹ trong gió. Sân khấu khu B được trang hoàng lộng lẫy, hoành tráng, những đóa hồng nhung to bằng lụa óng ánh, giăng mắc từ trên cao xuống, tạo nên sự kiêu sa, ủy mị lạ thường…
- Đêm nay là đêm cuối cùng của “Lễ hội Mùa Thu”, cũng là đêm chung kết của cuộc thi Nam Vương. Sau thời gian luyện tập là một tuần ngắn ngủi, giờ đây, hai đội thi của chúng ta sẽ chính thức tranh tài. Nào các bạn, hãy sẵn sàng điện thoại di động trong tay, chuẩn bị nhắn tin về tổng đài của trường kèm với số báo danh của thí sinh mà mình yêu thích để bình chọn. Ai sẽ là Nam Vương? 50 % quyết định nằm trong tay các bạn… Không làm mất thì giờ nữa, ngay giờ phút này, tôi xin tuyên bố khai mạc đêm chung kết: “ Vũ điệu mùa thu”. Và xin được giới thiệu phần thi đầu tiên của bộ ba Tần Khoa – Trần Hạo Thiên – Hàn phong với vở nhạc kịch: “ Tiếng chim hót trong bụi mận gai” dựa theo tác phẩm văn học cùng tên của tiểu thuyết gia Colleen Mc Cullough!
Tiếng vỗ tay cổ vũ, hò hét vang lên râm ran. Đèn sân khấu dịu dần dịu dần rồi tắt hẳn. Thanh âm ngọt ngào của một biệt Thánh ca vang lên trong cô độc…
Phòng chuẩn bị…
- Gia Nguyên vẫn chưa xong à? – Hồng Quân thở dài ngao ngán.
- Chưa! Jully bảo cần phải chỉnh lại phục trang một chút! Còn bảo … bộ váy ấy chưa đủ hở! – Minh Kha lắc đầu cười cười.
- Phụt! – Vai Hồng Quân rung lên, tưởng tượng đến gương mặt tái mét của Gia Nguyên khi Jully đưa bộ váy ra. Anh hít vào một hơi thật sâu, quay sang nhìn Minh Kha – Kha à! Không bỏ kính ra sao?
- Bị cận nặng quá! Bỏ ra lát không thấy đường sao diễn?
- Nhưng mà thời đó làm gì có kính để đeo chứ? Siêu nhân cũng có phải là kẻ đi trước thời đại đâu?
- Ờ… vậy chắc là phải nói Tiểu Mạn kiếm giúp cặp lens rồi. Có gì lúc lên sân khấu rồi bỏ kính ra cũng được! – Minh Kha nhún vai.
- Này, diễn cho đạt vào nhé! Xuất thần càng tốt! Cậu phải làm sao cho nhìn ác độc một tí! Mặt hiền như nai ấy! – Quân vỗ vỗ vào má Minh Kha, nghiêm túc dặn dò.
- Thế này được không? – Kha trợn mắt lên, nhe răng nanh ra, gầm gừ.
- Đi đóng phim X-men đi! Giống người sói quá!
- Ha. Đùa thôi! Cậu cũng phải nhập vai đấy! Còn vai diễn của tôi, tự tôi biết cách xuất thần!
Vở diễn thứ hai: “Thằng gù ở nhà thờ Đức bà” dựa theo tác phẩm văn học: “ Nhà thờ Đức bà Paris” của Đại văn hào Pháp Victor Hugo…
Tiếng chuông nhà thờ ngân vọng như một niềm hoài cổ, kéo chùng tâm hồn xuống, đẩy người ta về lại những năm tháng xa xưa, từ từ lần dở những trang sách quá khứ, làm sống dậy một câu chuyện đã bị lãng quên, phủ vùi dưới lớp bụi năm tháng…
Đèn sân khấu rọi sáng bóng dáng hai con người. Đi trước là vị linh mục tuấn mỹ, bộ lễ phục màu đen tôn lên dáng người thanh cao, đạo hạnh. Hai tay đặt ra sau lưng, đầu ngẩng cao. Từng bước chân thâm trầm, đầy khí chất.
Phía sau người là một thằng gù, mặt cuối gằm xuống, chiếc áo màu nâu đã bạc thếch, khiến người ta không khỏi cảm nhận được sự tăm tối, thống khổ. Hắn khó khăn bước từng bước khập khiễng, bờ vai gù run run, như một cái bóng cô đơn, theo sát vị linh mục đến chỗ đài kéo chuông.
Khi hai người bước qua, họ đều khựng lại, mắt đăm đăm nhìn về một hướng. Nơi đó, đèn sân khấu không chiếu đến, tối tăm, mờ ảo, nhưng ai cũng cảm nhận được một bóng người đang nhẹ nhàng chuyển động…
Dưới khán đài, những đợt sóng bình luận bắt đầu lan tỏa:
- Người đóng phó giám mục Claude Frollo là phó chủ tịch Dương đúng không?
- Còn ai nữa? Tuấn mỹ quá! Trời ơi! Xem thần thái trầm tĩnh của anh ấy kìa! Đạo mạo quá đi mất! Ôi tim tớ… đập chậm lại chút coi! Ôi không được, yêu rồi, yêu mất rồi! – Nữ sinh ôm ngực thống khổ kêu lên.
- Thằng gù Quasimodo là ai? Sinh viên năm hai Cao Gia Nguyên hả?
- Không! Gia Nguyên nhỏ người hơn chứ? – Một nam sinh đẩy kính lên, săm soi bình luận.
- Nhóm đó chỉ có ba người thôi. Nếu Minh Kha đã đóng Frollo thì Quasimodo chỉ có thể do hai người còn lại đóng. Cậu nói xem, Gia Nguyên không đóng. Lẽ nào… chủ tịch đóng vai… thằng gù à?
- Hả? Cái gì? – Những nữ sinh đồng loạt giật mình – Ôi…chủ tịch! Sao anh lại đi đóng cái vai khắc khổ kia chứ? Nhìn chẳng phong độ gì cả! Quasimodo vừa gù, vừa chọt, vừa thọt… bôi nhọ hình tượng cao quý của mình như thế là cùng!
- Mới hôm vòng loại xem anh ấy chơi dương cầm, tớ chảy máu mũi đến suýt ngất đi đấy!
- Xem Dương Minh Kha trầm hùng thế kia…chủ tịch bị lu mờ mất! – Vài người tiếc nuối cảm thán không thôi.
- Cái gì mà bị lu mờ? Người ta gọi đó là hi sinh cho nghệ thuật! Mấy cậu đúng là chẳng hiểu quái gì cả. Nhìn càng khắc khổ sẽ càng đạt hiệu quả cảm xúc cao hơn. Quasimodo trông xấu xí nhưng tấm lòng cao đẹp, chẳng như phó giám mục thâm hiểm, độc ác! – Fan girl cuồng của vị chủ tịch trong truyền thuyết lập tức lên tiếng phản bác.
- Ây, nhưng mà Minh Kha trông rất xuất thần, xấu tâm nhưng vẫn khiến người ta như thiêu thân muốn lao đầu vào nha!
- Khoan đã… nói vậy, Minh Kha là Frollo, chủ tịch là Quasimodo, thế vũ nữ Esméralda chẳng phải là… - Cô sinh viên tóc ngắn chưa kịp dứt lời đã bị nghẹn họng, hai mắt thô lố tròn lên nhìn về phía sân khấu như…mắt ốc bươu.
Cuối cùng, cái góc tối tăm, mờ mịt kia đã được chiếu sáng, bóng người bí ẩn lúc nãy hiện ra…
Ánh sáng như thứ vàng ròng bao phủ lấy nàng vũ nữ, tạo nên đôi cánh hào quang huyền nhiệm. Nàng đang múa vũ điệu say đắm của mình. Mái tóc đen tuyền chảy trên bờ vai mảnh khảnh. Bước chân nàng nhẹ bẫng, tựa hồ bước trên mây trời phiêu diêu. Chiếc váy dài ôm lấy từng đường cong cơ thể quyến rũ, màu đỏ của rượu vang làm tôn lên nước da trắng ngọc, khiến người ta say từ cái nhìn đầu tiên.
Từng bước, từng cái nhón chân lên xuống tạo độ dập dềnh, bung nở của tà váy. Dưới ánh đèn sân khấu mị hoặc, Esméralda tiến ra, hệt như một bông hồng nhung bừng nở. Ủy mị, đài các, kiêu sa, làm chấn động lòng người…
Ào! – Cả khán đài như bùng nổ bở sự bất ngờ, cái tên Esméralda vang vọng ào ào như tiếng sóng vỗ. Người ta dường như quên mất trên sân khấu vẫn còn hai nhân vật khác. Và chính Frollo, Quasimodo cũng quên đi sự tồn tại của mình. Họ say đắm nhìn người vũ nữ. Nàng sáng chói…
Vai Diễn Định Mệnh Vai Diễn Định Mệnh - Omi Olala