Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 54: Bão Gió Kiếm Hội (3)
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội
Chương 54: Bão gió kiếm hội (3)
Dịch giả: nhatchimai
Biên tập: 123456vn
Nhìn cuộc đấu kiếm bên trong đình, đôi mày liễu của thiếu nữ mặc lụa trắng cau lại, thị nhòm thân ảnh hiện lên trên kiếm đài trong lòng có chút nghi hoặc: "Là hắn? Không đúng, khí tức không đúng."
Ánh mắt người tuổi trẻ bên cạnh lóe lên: "Xem khí tức người này đúng là thích khách đã lẻn vào danh kiếm sơn trang ngày hôm qua. Thật không ngờ giờ đây còn có đảm lượng hiện thân."
Nghe thấy câu tự hỏi của thiếu nữ mặc lụa trắng, y ngoái đầu lại hỏi: "Vân sư muội biết gã hả?"
Bạch sa thiếu nữ khẽ gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Không phải người kia đâu."
Câu trả lời làm cho người trẻ tuổi không hiểu ra sao, thế nhưng y nhanh chóng hiểu ra chỗ mấu chốt nên cặp mắt sáng ngời bèn bảo: "Ngươi bảo gã cải trang thành người khác đến à? Đúng rồi, thảo nào ta cứ thấy dáng vẻ của hắn nho nhã như con gái thế gia, hoá ra là dịch dung giả trang. Ha ha, xem ra vị này rất có thể là truyền nhân "Nguyệt" của Dục kiếm môn rồi. Nàng ta thật là tuyệt vời, thật chờ mong chân diện của nàng ta lộ rõ. Nghe nói dung mạo nàng này không thua kém sư muội, cũng là tuyệt sắc nhân gian. Không biết là thật hay giả.
Nói xong người trẻ tuổi đưa mắt liếc nhìn thiếu nữ mặc lụa trắng. Y thấy thần sắc đối phương lạnh nhạt không có vẻ ghen ghét như trong tưởng tượng nên trong lòng có hơi hụt hẫng. Nhưng y nhanh chóng chỉnh lại tinh thần rồi lại nhìn trên Kiếm đài.
Ở phía bên kia Quan Kiếm đình, đôi mày liễu của Mộ Thanh Thanh cau lại ngắm nghía cái thân ảnh trên đài, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ. Một tên thanh niên linh kiếm sư ở bên cạnh chừng ba mươi tuổi thấy vẻ khác thường của Mộ Thanh Thanh bèn lo lắng hỏi dò: "Tiểu muội sao thế?"
Mộ Thanh Thanh lắc đầu: "Không có chuyện gì, ta có cảm giác quen thuộc với người kia, hình như là có biết."
"Muội bảo gã thiếu niên này sao?" Tên thanh niên lắp bắp kinh hãi, gã có hơi kinh nghi bất định nhìn lại người thiếu niên kia.
Mộ Lôi ở bên cạnh nói nhỏ: "Khuôn mặt người này có điểm giống tam nương Liễu gia."
" Ngài nói là giống dì Ba sao? Cũng có điểm giống thật!" Tên thanh niên tặc lưỡi rồi thở dài bảo: "Nếu không phải đã biết cái đứa kia nhà Mạc thúc gia đã chết từ hai năm trước thì có lẽ ta cũng cho là đứa nhỏ nhà dì Ba đó!"
Nói tới đây thì cảm thấy ánh mắt muội muội lạnh như băng, tên thanh niên chỉ biết cười cười, so vai rụt cổ ngượng ngùng không dám nói tiếp. Y giả bộ như chăm chú quan sát Kiếm đài.
Mộ Lôi thở dài. Từ hai năm trước, cô bé này từ Chú Kiếm Sơn Trang về đến nhà thì đổi tính trở nên lạnh lùng ít nói, ngoài tu luyện ra thì chẳng thích thú với điều gì. Sau đó quyết ý đi du lịch, nửa năm cũng không trở về lần nào. Mà tên thằng bé kia cũng trở thành cấm kỵ, không ai dam đề cập ở trước mặt nó.
" Tiểu tử! Ngươi là ai? Sao dám động thủ với trang chủ? Có lăn xuống mau không!" Trong quan kiếm đình, các đệ tử hậu bối của Ân Thiên Hoa nhao nhao hò hét.
" Lăn xuống đi!"
" Đứa trẻ nhà nào không biết? Sao lại chẳng hiểu quy củ gì thế hả? Người lớn trong nhà đâu? Mau đưa nó về đi!"
Khuôn mặt của thiếu niên đang đứng trên đài đột nhiên trầm xuống, hắn nhìn đám đệ tử gia tộc đang hò hét. Một luồng lệ khí trong ánh mắt lóe lên rồi biến mất.
" Lão đầu, đừng có nói suông. Không phải lão muốn giáo huấn bổn thiếu gia sao? Sao còn chưa động thủ?" Bộ mặt thiếu niên câng câng khiêu khích nhìn về hướng Ân Thiên Hoa.
" Thật càn rỡ!" Gương mặt Ân Thiên Hoa tím lại. Lão giận dữ quát lên một tiếng, một chiêu xuất ra. Một đạo kim hành kiếm khí phụt ra dài đến hai mươi trượng.
Trên mặt thiếu niên lộ ra một tia trào phúng:" Lão đầu, chỉ chút bổn sự ấy mà mong làm Minh Chủ sao? Để ta, phá!"
Một tiếng "phá!" hô lên, chỉ thấy ngón tay của người thiếu niên trực tiếp chỉ tới, một chỉ hướng lên trời như kiếm nghênh đón kim hành kiếm khí.
Ầm! Cả Kiếm đài rung lên. Đạo kiếm khí mạnh như thế như dòng nước xiết đập vào đá ngầm, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Tất cả các linh kiếm sư cao giai ở giữa sân đồng thời hít sâu một hơi. Bàn tay Hoàng Hạc Tùng bóp chặt tay vịn của chiếc ghế, thần sắc cực kỳ kinh hãi. Mới rồi y vừa giao thủ với Ân Thiên Hoa. "Sao lại thế này? Kiếm khí phóng ra ngoài, dùng ngón tay ngự khí! Đây rõ ràng là thủ đoạn của Kiếm Thánh!
Những đệ tử trẻ tuổi mới rồi còn đang lớn tiếng kêu gào đều há hốc. Chúng không thể tin nổi cảnh tượng trên Kiếm đài. Sao lại thế được? Đây chính là một kích toàn lực của linh kiếm cửu giai đỉnh! Làm sao mà tên kia dùng tay không đỡ được? Gã thiếu niên này không phải là người sao?
Những người đang xem đấu kiếm bên trong đình, cặp mắt của thiếu nữ mặc lụa trắng và gã thành niên kia đều loé sáng những tia kỳ dị: "Đã có thể Ngưng Khí Hóa Hình. Xem ra tu vi đã đến mức kiếm mạch sơ kỳ. Sư muội, người ta là đối thủ tu vi không kém ngươi đâu."
Ánh mắt của thiếu nữ mặc lụa trắng vẫn bình tĩnh không chút dao động, dường như gã thanh niên đang nói chuyện với người khác vậy. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn tên thiếu niên trên Kiếm đài.
" Lão đầu, còn muốn đánh nữa không?" Tên thiếu niên đùa cợt, gã đưa mắt nhìn Ân Thiên Hoa.
Sắc mặt Ân Thiên Hoa trắng bệch, toàn thân run rẩy kịch liệt không thể khống chế được. "Ngươi, ngươi là Kiếm Thánh?"
" Kiếm Thánh?" Tên thiếu niên hừ nhẹ một tiếng: "Với cách nghĩ của các ngươi thì cứ gọi là Kiếm Thánh đi."
Ân Thiên Hoa hít sâu một hơi. Thân thể run rẩy cũng ngừng lại, lão hướng về phía thiếu niên cúi đầu xá một cái: "Lão phu sống sáu mươi năm rồi. Hôm nay nhìn thấy tiểu hữu mới biết cả đời này coi như là sống vô dụng rồi. Lão phu thua tâm phục khẩu phục."
Nói xong, lão tung mình nhảy lên rồi bay xuống Kiếm đài. Lão đi thẳng về chỗ ngồi của mình ở trong Quan kiếm đình.
Tên thiếu niên chắp tay sau lưng, gã nhìn về phía Quan kiếm đình cao giọng bảo: "Hiện giờ thắng bại đã phân, vị trí minh chủ này chính là bản công tử!"
" Ha ha ha ha ..." Một tiếng cười dài vang lên. Gã thanh niên hoàng gia ngồi trong Quan kiếm đình vươn người đứng dậy: "Cô nương, vị trí minh chủ này cũng không phải là dễ làm như vậy."
" Ngươi là người phương nào? "Hai mắt tên thiếu niên như điện nhưng khuôn mặt nhanh chóng biến sắc: "Ngươi bảo bản công tử cái gì?"
Gã thanh niên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đương nhiên là cô nương. Tiên tử thân là nữ nhi, nếu không gọi cô nương thì gọi là gì đây?"
" Nói năng bậy bạ! Bổn công tử đường đường là nam nhi thân bảy thước, sao lại thành nữ nhi hả? Ngươi còn nói lung tung thì coi chừng bổn công tử rút đầu lưỡi của ngươi đó!" Tên thiếu niên dùng ngôn từ chính nghĩa phủ nhận.
" Ha ha, sát khí bức nhân, quả nhiên không hổ là đệ tử chân truyền của Dục kiếm môn. Ngươi bảo ta nói có đúng không, Nguyệt tiên tử?"
Khuôn mặt tên thiếu niên hoàn toàn biến sắc, ánh mắt âm tình bất định nhưng cũng không cãi lại.
Thiếu nữ mặc lụa trắng chậm rãi đứng dậy. Thân hình nàng như một đóa bạch liên nhẹ nhàng bay đến Kiếm đài. Nàng đứng đối diện với tên thiếu niên, nhẹ nhàng nói: "Sau lần từ biệt trước, tu vi sư tỷ càng thêm tinh tiến."
Sắc mặt tên thiếu niên tối sầm lại, lúc sau mới buồn bực bảo: "Ngươi, sao lại nhận ra được ta?"
Thanh âm trong trẻo dễ nghe, thanh tao như là thanh âm của cô bé vậy.
Tất cả mọi người đều ngớ người. Chuyện xảy ra vượt khỏi dự liệu của mọi người. Đầu tiên là một thiếu niên cường đại đột nhiên ngang trời xuất thế nhưng lại là một cô gái! Tiếp đó lại một thiếu nữ thần bí khó lường hiện thân, hơn nữa hai người dường như quen biết nhau!
"Chẳng lẽ là "Nguyệt" và "Tịch vân" trên danh kiếm bảng và thanh kiếm bảng!" Có người phỏng đoán làm mọi người còn rét lạnh hơn.
"Ta đã gặp hắn!" Thiếu nữ mặc lụa trắng nhìn chằm chằm vào mặt tên thiếu niên.
Tên thiếu niên mới đầu ngạc nhiên nhưng sau đó mới hiểu. Y thị giơ tay khoát một cái, một vật như da người rơi ra, dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành lộ ra.
Đám thanh niên con cháu thế gia lại hít một hơi lạnh vào bụng, ánh mắt nhiều người thậm chí lộ ra vẻ si mê.
"Yêu nữ, là ngươi!" Một gã linh kiếm sư cửu giai đứng bật dậy lớn tiếng quát.
Vài gia chủ thế gia sắc mặt biến thành xanh lét. Họ tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng thiếu nữ trên Kiếm đài, trong ánh mắt lại có phần e sợ.
Đối với một vài thế gia đại tộc thì một năm sắp tới sẽ không tốt lắm, một thiếu nữ tên là Nguyệt ngang trời xuất thế, lại chỉ chăm chăm tìm linh kiếm sư cường đại thành danh đã lâu để khiêu chiến. Hầu như bọn họ đều bị thiếu nữ thần bí thăm hỏi. Thực ra nếu là cường giả vô danh lớn tuổi thì bọn họ còn có thể chấp nhận nhưng lại thua ở trong tay một con nhóc chưa dứt sữa nên những thế gia linh kiếm đó làm sao chịu đựng nổi. Tuy rằng mọi người kính sợ thực lực nhưng đáy lòng vẫn mang oán niệm và hận ý nhiều hơn.
"Đây chính là "Nguyệt" sao? Quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, nếu như có thể cưới được nàng thì du giảm thọ hai mươi năm ta cũng nguyện ý.
"Dẹp đi, mặt mũi ngươi như vậy thì chớ có làm ô uế nữ thần trong suy nghĩ của ta. "Nguyệt" tiên tử! Ta ủng hộ nàng!" Một người đứng xem thất thố hét to. Thanh âm vang vọng khắp núi non.
Trên ngọn chủ phong, sắc mặt những con cháu thế gia đã từng bị "Nguyệt" chiếu cố càng thêm khó coi. Nhìn khắp núi non toàn người là người, chẳng biết họ là từ nơi nào đến?
"'Nguyệt' đã xuất hiện, vị 'Tịch vân' kia chỉ sợ sẽ cũng là thiếu nữ đeo mạng này!" Có người to gan suy đoán.
"Có cơ hội được nhìn hai thiếu nữ thiên tài đại tuyệt thế Nguyệt và Tịch Vân. Quả nhiên không uổng công đến xem kiếm hội.
" Đáng tiếc Tịch Vân đeo mạng che mặt nên không nhìn thấy béo tròn ra sao để so với Nguyệt hơn kém thế nào."
"Thiên địa quả chỉ ưu ái hai người con gái này. Ai có thể cưới được các nàng chắc phải có phúc phận tu luyện mấy đời!"
Tịch Vân thoáng nhìn mặt nạ da người trong tay Nguyệt rồi nhẹ nhàng hỏi: "Sư tỷ đóng giả hắn đến đây, thế hắn ở đâu?"
Cặp mắt Nguyệt khẽ chuyển, ánh mắt như trêu chọc: "Lo cho hắn vậy sao? Sư tỷ phải lòng rồi sao? Hoá ra sư tỷ cũng động phàm tâm."
Tịch vân lắc đầu: "Ta đã gặp hắn hai lần, tu vi của hắn thực cổ quái quá."
Thấy Tịch vân dửng dưng như thế làm cho Nguyệt mất cả hứng thú. Tay thị vung lên cáu kỉnh: "Ta giết hắn rồi."
"Giết rồi sao?" Hai đầu lông mày Tịch vân giãn ra như hơi thất vọng.
Ánh mắt Nguyệt sáng lên. Thị nắm được một điểm biến hoá nhỏ của Tịch Vân. Trong lòng thị thầm nhủ, thiếu niên kia quả thật không đơn giản. Gã có thể làm cho kiếm tâm của đệ tử chân truyền của Tâm Kiếm dao động. Tuy rằng không rõ là tình ý nam nữ nhưng có thể lưu lại ấn tượng trong lòng khối băng trảm tình tuyệt dục cũng thực khó mà được.
"Lần này sư tỷ làm nhiễu loạn kiếm hội thì đúng là gây chuyện không hay đâu." Tịch vân khôi phục rất nhanh. Trong nháy mắt đã để chuyện của Mạc Vấn ra khỏi đầu.
Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng: "Các ngươi tụ chúng chỗ này là muốn thảo phạt Tuyệt Tình Cốc ta. Ta muốn phá các ngươi không được sao?
" Các ngươi là Ma Môn ư."
" Ma Môn? Ha ha, Ma Môn thì làm sao? Ai quy định Ma Môn là tà đạo? Tâm Kiếm môn các ngươi là tâm kiếm trảm tình, mỗi một người tuyệt tình tuyệt dục ngay cả nhân tính đều không có. So với Ma Môn chúng ta còn tà đạo hơn! Thế mà không biết xấu hổ, sao dám tự xưng là chính đạo hiệu lệnh thiên hạ?
Tịch vân chưa kịp trả lời thì một gã linh kiếm sư cửu giai phía dưới Quan kiếm đình đã bật dậy giận dữ hét lên: " Hoá ra là yêu nữ Tuyệt Tình Cốc! Khó trách tuổi còn nhỏ thế mà đã tâm ngoan thủ lạt, hành sự bất đoan! Chính đạo thiên hạ tại lòng người, ngươi là một yêu nữ Ma Môn làm gì có tư cách vọng bàn về chính tà?"
" Yêu nữ! Đã biết chúng ta hội minh tại đây muốn thảo phạt Ma Môn các ngươi, còn dám xuất hiện ở chốn này sao? Khinh thiên hạ chính đạo chúng ta không người sao?" lại một gã linh kiếm sư cửu giai quát lên.
" Hôm nay linh kiếm sư chính đạo bọn ta hội minh. Con yêu nữ nhà ngươi tự chui đầu vào lưới, coi như vừa đẹp bắt ngươi tế cờ!"
Nguyệt Thành Phủ có thâm sâu thì cũng chỉ là một cô bé nên sao chịu được sự khiêu khích này? Lập tức thị giận tím mặt: "Tất cả im miệng cho ta!"
Tiếng nói như sấm mùa xuân, thanh âm trong trẻo nổ vang như một tiếng sấm sét. Tất cả linh kiếm sư cửu giai trở xuống đều cảm thấy trong tai nổ vang. Kiếm khí toàn thân đều bị kiềm hãm! Một vài linh kiếm sư trung giai ngay gần đó mắt tối sầm lại thiếu chút nữa thì gục ngã.
"Một đám ngu ngốc giả nhân giả nghĩa! Còn muốn làm địch nhân Tuyệt Tình Cốc ta hả? Thật sự là không biết nên gọi là cái gì! Muốn giết ta vậy thì tới đây!" Nguyệt cầm kiếm đứng thẳng trên Kiếm đài lạnh lùng ngạo thị phía dưới.
Phần đông linh kiếm sư cao giai phía dưới đều không dám nhìn thẳng. Bọn họ chỉ là trông vào số đông mà có thêm can đảm. Họ chỉ kích động người khác động thủ chứ bản thân thì không dám xông lên nên nghe vậy đều tỏ vẻ do dự cả.
"Sư tỷ, ngươi không nên tới đây." Lời nói của Tịch vân làm cho khí thế của Nguyệt mới rồi bị giảm xuống.
Cặp lá liễu của Nguyệt nhướng lên: "Ngươi muốn dạy ta sao? Hừ, đang muốn xem tẩy trần kiếm quyết của ngươi tinh tiến được bao nhiêu so với lần trước!"
Tịch vân khẽ gật đầu. Mộ đạo kiếm quang trắng sáng như ngọc vẽ lên không trung làm người ta hít thở không thông.
Mạc Vấn nhìn thiếu nữ mặc lựa trắng đang đứng trên Kiếm đài, hai tay nắm chặt. Tâm hắn vốn tưởng đã bình tĩnh lại bị xáo động trở lại, hơn nữa xáo trộn lại càng mãnh liệt.
Đây có phải do nhìn vẻ đẹp ở khoảng cách này sinh ra không? Biết rõ không thể thành nhưng nội tâm càng ngày càng áp chế không nổi vọng tưởng. Mạc Vấn cười khổ, hai tay từ từ buông ra. Nếu không thể áp chế vậy thì mặc cho bản tâm đi.
Trong Quan kiếm đình, gã thanh niên nói với Bạch Lâm rằng:"Cá đã vào lưới. Cất lưới thôi."
Bạch Lâm gật đầu một cái, giơ tay ra hiệu cho một tên cận vệ. Gã đó lại ra rỉ tai mấy tên hộ vệ khác. Sau đó cả đám hộ vệ rời Quan kiếm đình, chúng lao về phái ngọn chủ phong.
Bởi sự sinh tồn của danh kiếm sơn trang nên tại giữa hồ, họ có tạo ra rất nhiều kênh dẫn nước để dẫn nước từ Thái Hồ vào bên trong sơn trang. Ở đầu kênh dẫn nước vào lòng hồ, có hơn chục chiếc thuyền đỗ sẵn tại đó. Những thuyền này đều là những thuyền hàng ngày sinh sống dọc Thái hồ. Những ngư dân trên thuyền này kiếm sống bằng nghề đánh cá. Cứ mười năm một lần, lúc Kiếm hội khai mạc là lúc các ngư dân có thêm khoản thu nhập. Bởi vì những kiếm khách và linh kiếm sư cấp thấp và trung giai muốn lên đảo xem Kiếm hội sẽ phải thuê thuyền của ngư dân chở lên đảo. Mỗi lần có Kiếm hội, ngư dân cũng kiếm được một món không nhỏ.
Hiện giờ hơn mười chiếc thuyền đánh cá tụ ở đây để chờ Kiếm hội xong rồi chở người rời đảo. Ngư dân ngồi ở đầu hoặc đuôi thuyền, họ thả câu hoặc tán gẫu để thời gian trôi qua.
"Lão Lý đầu à, lần này thu được nhiều tiền như vậy thì cũng nên kiếm lấy vợ chứ nhỉ?"
Một ngư lão cười ha hả bảo: "Vợ đúng là phải lấy nhưng không phải cho ta. Con của ta đã làm văn lại ở Ty Không phủ Thái Tân thành được mười năm rồi. Nó cũng trưởng thành rồi. Sau khi Kiếm hội kết thúc ta sẽ tìm bà mai dựng vợ cho nó. Sau khi nó xây dựng gia đình thì người làm cha như ta cũng coi như xong được hơn nửa nhiệm vụ rồi, chỉ còn đợi đến lúc ôm cháu mà thôi."
"Chuyện mà thành thì đừng quên mời chúng ta bữa rượu mừng nhé."
"Không quên đâu, không quên đâu." Lão đánh cá cười ha hả. Đột nhiên cảm giác cần câu trong tay lão động đậy nên vội vàng nắm chặt cần câu kéo lên.
"Không biết có con nào cắn câu đây?" Một gã ngư dân nhìn xuống nước hô to.
"Hình như là cá! Sao lại có một bầy lớn như vậy? Hay là từ trong đảo xông ra!"
"Nhìn kìa! Phía đầu kia đều là ...!"
Đám ngư dân đều ngoái lại nhìn về phía kênh dẫn nước. Chỉ thấy dưới nước đen đặc cả giống như là mực đổ thẳng xuống Thái Hồ.
Đột nhiên, có âm thanh như rơi xuống nước.
"Không ổn! Lão Lý đầu rơi tõm xuống nước rồi!"
Đa số ngư dân chỉ thấy một thân ảnh rơi xuống nước. Tùm một cái đã bị lũ cá đông nghìn nghịt cắn xé. Tất cả chỉ có một mảng đỏ au trồi lên mặt nước rồi nhanh chóng bị hoà tan.
"Là yêu thú! Cứ xỉ yêu ngư!" Một gã ngư dân sắc mặt đại biến khàn cả giọng quát lên: "Lên bờ, mau lên bờ!"
Đám ngư dân kinh hãi vạn phần đều thất kinh vứt thuyền mà lên bờ. Đứng trên bờ nhìn xa xa, cả nhánh sông phảng phất toàn bầy cá màu đen vô cùng vô tận. Sắc mặt mỗi một người đều trắng bệch, cả người như nhũn ra.
Bên trong Thái Hồ không phải là yêu thú đã bị giết sạch toàn bộ từ lâu rồi sao? Những con yêu ngư từ đâu tới vậy?" Một gã ngư dân run giọng hỏi.
Phần đông ngư dân nhìn lẫn nhau. Chẳng ai biết được nguyên cớ là gì?
Những tiếng bước chân rầm rập từ trong rừng rậm bên bờ vang lên. Một đội kiếm sĩ Hoàng gia mặc áo giáp vàng nhanh chóng xông tới. Mỗi người đều cầm cây đuốc, tay kia cầm một cái thùng. Trong thùng không phải là nước mà là một chất lỏng màu đen sền sệt.
Những kiếm sĩ thuộc Hoàng gia đi thẳng đến bờ kênh dẫn rồi tưới chất lỏng màu đen kia lên mỗi con thuyền.
Một gã ngư dân nghĩ tới điều gì bèn kinh hãi kêu lên: "Đó là dầu hỏa! Bọn họ muốn đốt thuyền!"
Quả nhiên những tên kiếm sĩ Hoàng gia dí cây đuốc lên thuyền. Lập tức chất lỏng màu đen bốc cháy.
"Tại sao các ngươi phải đốt thuyền của chúng ta?"
Phần đông ngư dân phản đối, họ rối rít xông lên nhưng mười mấy tên kiếm sĩ Hoàng gia đồng thời rút trường kiếm ra, mặt đằng đằng sát khí cản bọn họ lại. Một gã thủ lĩnh đứng ra quát lên: "Bọn ngươi nghe đây! Bọn dân đen các ngươi tự tiện bước lên tư viên Hoàng gia, Vương gia có lệnh chỉ thiêu hủy toàn bộ thuyền của các ngươi để trừng phạt mà thôi!"
Bọn ngư dân đưa mắt nhìn nhau. Đúng là tự tiện tiến vào tư viên Hoàng gia là có tội. Chuyện này làm gì bọn họ không biết được? Nhưng hơn một trăm năm qua, kể từ khi Thái Hồ có Kiếm hội tới nay, mỗi lần có Kiếm hội thì đời nọ nối tiếp đời kia đều đưa người lên đảo. Sao lần này lại muốn truy cứu trách nhiệm?
"Đại nhân, các người đốt thuyền của chúng ta thì chúng ta làm sao trở về đây?" Một gã ngư dân không cam lòng nên hỏi.
Gã thủ lĩnh lạnh lùng quét mắc nhìn ngư dân kia một cái: "Đây là chuyện của các ngươi!"
Gã thủ lĩnh vẫy tay, mười mấy tên kiếm sĩ Hoàng gia lập tức thu kiếm vào vỏ rồi lẩn vào trong rừng vô tung vô ảnh.
Đám ngư dân đưa mắt nhìn nhau rồi ai cũng nhào tới bên bờ kênh dẫn. Nhìn thấy thuyền câu bị đốt không còn cả tro ai cũng khóc thét.
Cùng lúc xảy ra chuyện đó ở tất cả các bờ kênh dẫn nước. Từng luồng khói đen đặc như khói báo động bốc lên khắp nơi...
Mặt trời dần dần ngả về phía Tây, trận chiến của hai nàng đã muốn được gần nửa canh giờ. Trận chiến này độ khốc liệt vượt xa đại chiến của các linh kiếm sư cửu giai. Kiếm đài được làm từ những vật liệu cứng rắn như thép vậy mà nứt nẻ khắp nơi, dường như lúc nào cũng thể sập xuống. Trong phạm vi trăm trượng, linh khí thiên địa bị đảo lộn tạo thành từng trận gió linh khí, làm cho thiên địa linh khí cả nghìn trượng cũng bị cuốn vào, rung chuyển bất an.