Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Alibaba
Số chương: 243
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 5
Cập nhật: 2020-03-05 11:06:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Chương 21: Xé Rách Ngụy Trang.
ữ tử kia nói lời thật khó nghe, sắc mặt Cung Vân Phi hơi đổi sau đó khôi phục vẻ bình thường, ánh trăng bao phủ gương mặt nàng ấy cũng không che giấu được dáng vẻ nhợt nhạt, nở nụ cười nhạt, nàng ấy nói: “Công chúa, điện hạ có hưu ta hay không cũng không tới phiên ngươi làm chủ, dù sao thì bây giờ ta vẫn là hoàng tẩu của ngươi, cũng chính là trưởng bối của ngươi, đây là thái độ ngươi nói chuyện với trưởng bối sao? Hơn nữa nếu ngươi thật sự có thể khiến điện hạ hưu ta, nói không chừng ta sẽ cảm tạ ngươi đấy.”
Sống ở đây nàng đã sớm đâu đến thấu tim, cùng hắn và bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, cũng không bằng rời đi, nhưng người kia sẽ cho nàng đi sao? Cười khổ, Cung Vân Phi lắc đầu, nếu nàng xin Thiên Huyền gia gia nhất định sẽ giải quyết được chuyện này, nhưng Thiên Huyền gia gia đã giúp nàng một lần rồi, nàng không muốn gây thêm phiền toái cho ông…
“To gan!” khuôn mặt Hoàng Phủ Điệp trở nên lạnh lùng, hung dữ trừng mắt nhìn Cung Vân Phi: “Ngươi tính toán cũng hay thật, dám nói như vậy với bổn công chúa? Chẳng biết vì sao Thiên Huyền đại sư lại nhận ngươi là cháu gái, đoán chừng ngươi chắc sử dụng không ít thủ đoạn gì đó, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Huyền đại sư sẽ nhìn thấy rõ bản tính độc ác của ngươi, may mắn là hoàng huynh của bổn công chúa sớm đã nhìn rõ, lúc trước sao huynh ấy lại không đánh chết ngươi nhỉ? Loại người như ngươi chỉ biết chia rẽ ân ái vợ chồng người khác, nếu không phải tại ngươi Hân Nguyệt tỷ tỷ sao có thể làm trắc phi?”
Nghe thấy lời Hoàng Phủ Điệp nói, trong lòng Lâm Hân Nguyệt cười lạnh một tiếng, nữ nhân này đơn thuần lại rất dễ lừa, ả nói cái gì cũng tin là sự thật, ả ở trước mặt nàng ta nói mấy câu mà nàng ta lại dám tới đây chặn đường Cung Vân Phi, đến lúc Thiên Huyền đại sư biết chuyện, ả có thể đưa chuyện này đổ lên đầu nữ nhân ngu ngốc này rồi.
“Ta nói đêm hôm khuya khoắt thế này lại có chuyện gì nhao nhao thế nhỉ? Thì ra là một con cái cái đang động dục nên sủa bậy, khó trách, khó trách…”
Âm thanh trào phúng truyền từ phía sau lưng Cung Vân Phi, nghe thấy lời đó, sắc mặt Hoàng Phủ Điệp đại biến, cắn chặt răng, nổi giận nói: “Người nào dám mắng bổn công chúa? Mau lăn ra đây!”
Dưới ánh trăng màu bạc, một bộ xiêm y trắng như tuyết nhẹ nhàng đi trong bầu trời đêm, bóng dáng thiếu nữ dưới ánh trăng dần dần kéo dài, dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, dù là Hoàng Phủ Điệp hay Lâm Hân Nguyệt đều là nữ tử cũng thất thần trong phút chốc, bọn hắn chưa từng nhìn thấy nữ tử nào đẹp như vậy, đoán chừng xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cũng không đủ để hình dung.
Khôi phục lại tâm trạng, Hoàng Phủ Điệp cắn cắn môi, tràn đầy ganh ghét nó: “Ngươi là ai? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, nhìn thấy bổn công chúa mà không quỳ?”
Lông mày nhướng lên, Dạ Nhược Ly chậm rãi bước tới, nâng chân thon dài, hung hăng đạp một cái, “Phanh” một tiếng, Hoàng Phủ Điệp liền quỳ xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hiện tia khuất nhục (áp bức và lăng nhục), nắm chặt nắm đấm, hận ý tản ra nồng đượm.
“Công chúa, công chúa, muội không sao chứ?” Lâm Hân Nguyệt vội vàng nâng Hoàng Phủ Điệp dậy, dung nhan trang nhã xinh đẹp có chút lo lắng, bất quá trong ánh mắt cũng không có sự khẩn trương, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Dạ Nhược Ly, có tia khác thường nói: “Ngươi là…người của Huyền lực gia tộc?”
Ả không ngu ngốc giống Hoàng Phủ Điệp, không hiểu tình hình lại đi ức hiếp người khác, ả cũng biết tối nay trong cung mở tiệc chiêu đãi người trong Huyền giả gia tộc, thiếu nữ này thoạt nhìn không tầm thường, ai có thể biết được nàng có phải người của thế lực cường đại hay không chứ?
Quét mắt nhìn Lâm Hân Nguyệt, thần sắc Dạ Nhược Ly lạnh lùng: “Không phải.”
Nghe vậy Lâm Hân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đã không phải là người của Huyền lực gia tộc thì không sao rồi, chính là nàng chết đi cũng không biết ai là thủ phạm.”
“Ngươi là tiểu thư của nhà nào? Sao bản phi chưa từng thấy ngươi?” Lâm Hân Nguyệt ngẩng cao đầu, cung trang vàng nhạt càng làm ả phát huy được ưu thế ưu nhã cao quý, trên đầu có cài một cây trâm phối hợp với cung trang ngược lại không hề lộ vẻ tục tằng, cách trang điểm cũng khác với nữ tử bình thường chỉ phủ một lớp phấn mỏng, khó trách Hoàng Phủ Quân lại sủng ái ả như vậy.
Dạ Nhược Ly không trả lời câu hỏi của ả, hai tay Lâm Hân Nguyệt không khỏi nắm chặt lại, thần sắc không thay đổi nói: “Không biết phụ thân ngươi có dạy ngươi lễ nghi hay không, thái độ của ngươi như vậy là bất kính đấy, nếu điện hạ biết ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?”
Chậm rãi bước đến, Dạ Nhược Ly cười trào phúng, nàng cũng không muốn nói nhảm với Lâm Hân Nguyệt, trực tiếp đá ả một phát, ả ta bay xuống hồ nước cạnh đó. Thời tiết mùa này lạnh thấu xương, nước hồ đã sớm đóng băng, nhưng Lâm Hân Nguyệt ngã xuống cũng đủ chịu đựng cái lạnh này.
“Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu còn lần sau ta sẽ cho ngươi hối hận khi đã sống trên đời này, Cung Vân Phi, theo ta.” Dứt lời, Dạ Nhược Ly thu hồi tầm mắt, nắm lấy bàn tay Cung Vân phi đang ngây ngốc đứng đó đi về phía cung điện.
Cung Vân Phi sững sờ để Dạ Nhược Ly kéo về phía trước, đến lúc này nàng cũng không biết người thiếu nữ này là ai? Vì sao lại giúp nàng?
“Vị cô nương này…” Bỗng nhiên Cung Vân Phi dừng lại, không chịu đi nữa, đôi mắt thanh tịnh như nước có tia nghi hoặc: “Chúng ta quen biết nhau sao? Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Ta rất cảm tạ ngươi đã giúp ta nhưng…”
“Cung Vân Phi, xa cách tám năm, ngươi đã quên ta rồi sao?”
Phiêu diêu quay người lại, áo trắng như tuyết cùng hài hòa với nền tuyết trắng trong đêm, Dạ Nhược Ly nhìn Cung Vân Phi nói: “Tám năm trước, ta đã rất cảm kích khi ngươi tới Vân gia thăm ta, lúc ấy không thể nói với ngươi được một câu thật đáng tiếc, không nghĩ tám năm sau chúng ta lại có thể gặp lại nhau ở Thiên Vũ quốc.”
Lời nói của thiếu nữ vang vảng thật lâu bên tai Cung Vân Phi, nàng vẫn đang ngây ngốc cả người, sau đó thăm dò thử một câu: “Ngươi là Vân Vãn Ca?”
Dạ Nhược Ly nhẹ gật đầu, Cung Vân Phi đột nhiên nhào về phía Dạ Nhược Ly giống như hài tử khóc thật to, giống như đem mấy năm uất ức này xả ra cho bằng hết.
Dạ Nhược Ly cũng biết nổi khổ tâm trong lòng Cung Vân Phi nên để tùy nàng ấy khóc lóc, vỗ nhẹ lưng nàng ấy, lời nói nhẹ nhàng: “Cung Vân Phi, không phải nữ tử nào cũng phụ thuộc vào nam nhân, từ xưa đến nay nữ trung hào kiệt không hề thiếu, những gì mình muốn đều phải dựa vào sức của bản thân, thái tử kia thật sự quá vô dụng, ngươi hãy bỏ đi, loại nam nhân này không đáng để ngươi rơi nước mắt.”
Cung Vân Phi lau lệ rơi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, dung nhan trắng bệch có ý cười. Bởi gặp Dạ Nhược Ly mới khiến tâm trạng của Cung Vân Phi thay đổi, thế nên về sau nàng ấy sẽ vứt bỏ nội tâm u ám bắt đầu sự nghiệp của bản thân…
Trong đại điện, thấy Dạ Nhược Ly kéo Cung Vân Phi vào, tất cả đều yên lặng, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai nàng, ai cũng thắc mắc vị thiếu nữ thiên tài trên võ đài này với thái tử phi Thiên Vũ quốc có quan hệ gì?
Con mắt màu đen lưu chuyển, khuôn mặt Hoàng Phủ Sài càng thêm vui vẻ, hắn cười sang sảng hai tiếng, từ long ỷ (ghế rồng) đứng dậy, nói: “Vân Phi thì ra có quen biết với Dạ cô nương, đúng rồi Quân nhi lần trước Lâm Hân Nguyệt khi dễ Vân phi, loại nữ nhân như vậy không xứng với vị trí trắc phi thái tử, làm thiếp vẫn hơn!”
Ngữ khí quyết đoán, căn bản không cho Hoàng Phủ Quân phản đối.
Khóe miệng chợt thấy đắng ngắc, Hoàng Phủ Quân bất đắc dĩ gật đầu sau đó tầm mắt hắn nhìn về phía Cung Vân Phi không nói rõ được cảm xúc, nhưng khi thấy ánh mắt của hắn, Cung Vân Phi nắm chặt tay Dạ Nhược Ly, ánh mắt đạm mạc, tựa như trong mắt nàng, hắn không hề tồn tại.
Thời khắc này Hoàng Phủ Quân đột nhiên có cảm giác nữ tử này muốn rời xa hắn vĩnh viễn. Trước đây Cung Vân Phi không có chỗ dựa, cho dù hắn có tổn thương nàng đến đâu nàng cũng chỉ có thể nhịn, nhưng bây giờ nàng đã có người để dựa vào, không chỉ Thiên Huyền đại sư mà còn có Dạ Nhược Ly. Chẳng biết tại sao nội tâm hắn co rút đau đớn trong nháy mắt…
Người trong điện đều biết đến Cung Vô y và Dạ Nhược Ly, đáng tiếc không khí bên cạnh hai người quá cường đại khiến cho đám quyền quý hoàng tộc Thiên Vũ quốc không dám lại gần, chỉ có thể bám theo đám người của Tứ đại huyền lực gia tộc nói chuyện phiếm, về phần gia tộc Bắc Ảnh và tương trợ, trừ huynh muội Hỏa Vũ Sa thì không có ai ở đây.
Cung Vân Phi nghi hoặc nhìn Dạ Nhược Ly, trừng mắt nhìn, nàng cũng cảm nhận được ánh mắt Hoàng Phủ Sài nhìn Vân Vãn Ca rất đặc biệt, hơn nữa nàng ấy không phải tên Vân Vãn Ca sao? Hoàng thượng sao lại gọi nàng ấy là Dạ cô nương?”
“Sau khi rời khỏi Vân gia, ta đã đổi tên thành Dạ Nhược Ly rồi.” nhún vai, Dạ Nhược Ly cười nói.
Vừa dứt lời một bộ hồng sắc áo đỏ bay tới bên cạnh, Cung Vân Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Vô Y, thân thể không khỏi run lên, vội vàng cúi thấp đầu, sợ hãi nói: “Tứ…Tứ hoàng huynh, thì ra huynh cũng ở đây.”
Trong các vị hoàng huynh, người mà Cung Vân Phi sợ nhất không nghi ngờ gì đó chính là Cung Vô Y tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác), nhất là khi hắn đối xử với nữ tử đúng là làm người ta vô cùng căm phẫn.
Cung Vô Y liếc nhìn nàng một cái, chỉ gật đầu, ánh mắt liền phóng đến phía bên trái không có người ngồi bên cạnh Dạ Nhược Ly đang định đi tới thì một bóng dáng áo đen đã lao tới an vị trước, không đạt được ý nguyện, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm, nắm chặt tay nhìn thằng người ngồi phía trước.
Chu Tước không hề sợ hãi liếc nhìn hắn, vị trí bên cạnh chủ nhân là lão tử, ai cũng không cho đoạt.
“Tứ hoàng huynh, huynh ngồi ở đây đi.” Cung Vân Phi lau mồ hôi lạnh trên trán, nhường chỗ ngồi của mình cho Cung Vô Y, Cung Vô Y cũng không có chút khí phách ngồi thẳng xuống, mắt phượng mê người đến nháy mắt cũng không có nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, môi đỏ nở nụ cười yêu nghiệt.
“Tiểu Dạ…”
“Trắc phi thái tử đến, Lục công chúa đến…”
Lời còn chưa nói xong đã bị một âm thanh eo éo chen ngang, Cung Vô Y khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ không chút kiên nhẫn, ánh mắt âm trầm nhìn về phía ngoài điện, sắc mặt của hắn cho biết hiện giờ hắn đang cực kì bất mãn, lại không để ý đến Hoàng Phủ Sài đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Thái giám vừa nói xong, một bộ cung trang vàng nhạt Lâm Hân Nguyệt xinh đẹp và Hoàng Phủ Điệp đáng yêu sánh vai nhau bước vào.
Vừa mới bước vào cung điện, ánh mắt Hoàng Phủ Điệp đã rơi trên người Dạ Nhược Ly, nàng ta không ngừng nghiến răng, hận ý cũng nảy sinh: “Đám dân thường chết tiệt còn dám ở đây? Phụ hoàng, tại sao lại để loại người này đến tham gia yến hội? Phụ hoàng hãy đánh nàng ta một trăm trượng, sau đó đuổi ra hoàng cung.”
Cung điện đang huyên náo nghe thấy lời của Hoàng Phủ Điệp trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi người há hốc miệng, ánh mắt đồng loạt nhìn nàng ta.
“BA~”
Tiếng bạt tai vang lên thanh thúy trong không gian yên tĩnh, Hoàng Phủ Điệp ngạc nhiên ngẩng đầu, lông mi run nhẹ, không dám tin phụ hoàng trước nay luôn sủng ái nàng ta lại đánh nàng ta như vậy, âm thanh nghẹn ngào: “Phụ hoàng, con đã làm sai chuyện gì mà người lại đánh con?”
“Làm càn!” Hoảng Phủ Sài lắc lắc tay áo, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tàn khốc: “Lập tức xin lỗi Dạ cô nương.”
“Cái gì?” Thân thể mềm mại run lên, Hoàng Phủ Điệp cắn chặt bờ môi đỏ mọng, trừng mắt đầy oán hận nhìn Dạ Nhược Ly: “Phụ hoàng muốn con xin lỗi nữ nhân này? Vì cái gì? Rõ ràng là nàng…Con biết rồi, nhất định là phụ hoàng đã bị sắc đẹp này mê hoặc, nàng căn bản không đáng, chẳng lẽ trong lòng phụ hoàng nàng quan trọng hơn hoàng nhi sao?”
Ánh mắt Dạ Nhược Ly phát ra hàn ý, đứng dậy nhưng chưa kịp động thủ thì một bóng dáng hồng y bên cạnh đã ra tay trước, âm thanh ngoan lệ vang lên: “Vị hôn thê của bổn vương há có thể để loại người ngu ngốc như ngươi vũ nhục sao? Cút cho ta!”
Cung Vô Y giơ chân đạp Hoàng Phủ Điệp một cái thật mạnh bay ra ngoài, sau đó lại lấy chân dùng sức giẫm thật mạnh lên người nàng ta, giây phút này dung nhan yêu nghiệt trở nên vô cùng đáng sợ. Chính bản thân Cung Vô Y cũng không biết tại sao mỗi lần nghe thấy người ta vũ nhục nàng thì hắn lại có cảm giác muốn giết người.
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng Hoàng Phủ Điệp, Cung Vô Y cũng chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc, ngược lại còn giẫm mạnh hơn, môi đỏ mọng nở nụ cười lãnh khốc: “Những người ở đây nhớ thật kĩ cho bổn vương, nếu để bổn vương nghe thấy một lời nói không hay nào về nàng nữa thì kết cục sẽ giống như thứ ngu ngốc này!”
Dạ Nhược Ly chớp mắt, mặc dù nàng không thích Cung Vô Y nhưng tên yêu nghiệt này đối xử với nàng thật tốt, thật ra nàng đã không hề kiêng kị hắn như lúc đầu nữa rồi.
Giơ chân lên, Cung Vô Y lại đạp thêm một cước vào người Hoàng Phủ Điệp, sau đó lấy ra một tấm khăn lụa màu đỏ, cau mày, tinh tế lau sạch chiếc hài, cũng may Hoàng Phủ Điệp đau đến chết, nếu không nhìn thấy hành động này của hắn, tâm khí cao ngạo của nàng ta không trách được cơn kích động.
Hoàng Phủ Sài lau mồ hôi lạnh, đau lòng thở dài, phất phất tay, lệnh cho người đưa Hoàng Phủ Điệp lui ra.
Từ đầu đến giờ Dạ Nhược Ly không hề đếm xỉa gì đến Lâm Hân Nguyệt, cười lạnh một tiếng sau đó thì thầm phân phó Dạ Băng Nguyệt vài câu, trong lúc mọi người không chú ý Dạ Băng Nguyệt đột nhiên biến mất, một lát sau lại một lần nữa xuất hiện.
“Vân Vãn Ca, ngươi nói nàng ta đi làm gì vậy?” Cung Vân Phi khó hiểu nhướng mày, hỏi.
Hai tay khoanh trước ngực, Dạ Nhược Ly lười biếng ngồi trên ghế bạch đàn, nở nụ cười nhạt: “Ta để Băng Nguyệt bỏ một loại thuốc bột có khả năng bộc lộ cảm xúc, có thể khiến mọi người nhìn thấy cảm xúc thật sự của Lâm Hân Nguyệt, dù có sức ẩn nhẫn đến đâu thì cũng phải lộ ra thôi, ngươi chỉ việc ngồi xem kịch vui là được.” Dạ Nhược Ly cũng không nói gì thêm nữa.
Thiên Huyền đại sư đang ngồi cùng Nam Cung Liệt, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Dạ Nhược Ly, giống như đang sẵn sàng chờ nàng ra lệnh vậy, trong giây lát, trong thân hắn khẽ run, một giọng nói vang lên trong đầu: “Thiên Huyền, nếu ngươi có thể phối hợp với ta, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi thuật luyện đan.”
“Sư phụ?” Thiên Huyền trừng mắt nhìn, hắn rõ ràng nhìn thấy miệng của sư phụ không hề cử động nhưng âm thanh vang lên trong đầu mình chính là giọng nói của sư phụ mà. Chẳng lẽ vì muốn bái sư quá cho nên xuất hiện ảo giác? Đúng vậy, nhất định là như thế…
“Thiên Huyền, ngươi đừng nghi ngờ, đây là một loại huyền kĩ có thể dùng ý niệm để nói chuyện, lát nữa ngươi cứ làm theo lời ta dặn là được.” Bỗng nhiên âm thanh ấy lại truyền vào đầu Thiên Huyền làm hắn vô cùng ngạc nhiên, trong mắt hiện vẻ kích động.
Cái này… không phải là ảo giác? Sư phụ nói sẽ thu hắn làm đồ đệ? Hắn đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Thanh Nhiên và Thiên Mộc cũng nhận được truyền âm, đối với Dạ Nhược Ly lại thêm vài phần sùng bái gần đến mức mù quáng, nếu nói trên đời này có chuyện Dạ Nhược Ly không làm được, đoán chừng bọn họ sẽ không tin.
“Khục khục,” Thanh Nhiên hô hai tiếng, ánh mắt thanh tịnh có tia vui vẻ: “Thanh Mộc ngươi có nghe qua tin này chưa, ở trong giới hoàng tộc truyền ra tin tức hết sức đặt biệt, nghe nói trắc phi thái tử âm tàn độc ác, tâm như bò cạp, lại làm ra vẻ đáng thương, hãm hại thái tử phi nữa chứ, đúng là không bằng một góc của thái tử phi.”
Thanh Mộc không chút biểu tình, cái này không phải do chính hắn cố ý truyền đi hay sao?
“Rất nhiều người đều nói như thế.”
“Ah?” Thiên Huyền bỗng nhiên đứng dậy, vén đầu tóc lộn xộn lên, nói: “Thực sự có chuyện như vậy sao? Vân Phi chính là cháu gái của ta, ta không thể để cháu mình bị khi dễ như vậy được, chư vị, mọi người có thể nói cho ta nghe một chút, chuyện này có phải là sự thật hay không?”
Trong đại điện hết sức yên tĩnh vì lời nói của ba người này lại bắt đầu nổi sóng.
“Chuyện này chúng ta cũng có nghe qua, theo ta thấy vẫn là thái tử phi kiệt xuất hơn, tính tình ôn hồn, hiền lương thục đức, so với trắc phi dối trá đúng là tốt hơn gấp trăm lần.”
“Đúng vậy, nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không xem mắt cá như minh châu, trắc phi làm sao có thể so sánh với thái tử phi được?”
“Ta thấy trắc phi đúng là một người có tâm địa độc ác, tâm cơ thâm trầm, nghe nói giao tình của nàng ta và Lục công chúa không hề tầm thường đâu nhưng lúc nãy rõ ràng thấy chết mà không cứu, không biết ai lại đồn đại ra ngoài rằng nàng ta lương thiện đến mức nào, nặng tình nghĩa đến mức nào, ta nhổ vào, nàng ta là cái khỉ gì?”
Nắm chặt quyền, sắc mặt Lâm Hân Nguyệt từ trắng đến xanh rồi lại chuyển từ xanh sang đỏ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đám người đang nói chuyện: “Các ngươi câm miệng hết cho ta, sao ta lại không thể so sánh với Cung Vân Phi? Vô luận là tướng mạo hay tài năng nàng ta cũng không bằng ta, vì cái gì nàng ta được làm thái tử phi? Nếu nàng ta không phải là công chúa Ly Phong quốc thì ngay cá làm thiếp cũng không xứng!”
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, ai cũng không thể ngờ trắc phi thanh cao ưu nhã lại nói những lời như vậy. nhất là gương mặt dữ tợn kia, thật là đáng sợ a, vì sao thái tử lại có thể sủng ái nữ tử như vậy chứ, chỉ liếc nhìn nàng ta một cái đã thấy buồn nôn rồi.
“Hân Nguyệt!” Hoàng Phủ Quân dùng sức đè bả vai Lâm Hân Nguyệt lại, bất mãn cau mày, chính hắn cũng không ngờ tới Lâm Hân Nguyệt lại phát cuồng như thế.
Sững sờ qua đi, mọi người khôi phục lại tinh thần tiếp tục bàn tán.
“Chẳng lẽ lời đồn đại là sự thật? Thái tử phi đúng là do trắc phi hãm hại?”
“Xem bộ dạng như vậy chắc là sự thật rồi, trắc phi kia căn bản không giống lời đồn thanh cao ưu nhã, căn bản chỉ là một mụ đàn bà chanh chua.”
“Không, so với mụ đàn bà chanh chua còn đáng sợ hơn…”
“Phanh!” Lâm Hân Nguyệt một cước đá văng cái bàn gần đó, hung ác nói: “Ta nói các ngươi câm mồm, các ngươi không nghe thấy sao? Cung Vân Phi không xứng so sánh với ta, nếu bản phi còn nghe các ngươi nói những lời như thế một lần nữa thì bản phi sẽ tịch thu cả nhà các ngươi!”
“BA~!”
Hoàng Phủ Quân không thể nhịn thêm được nữa, bàn tay hướng tới má Lâm Hân Nguyệt tát một tai, lại làm bộ dạng đau đớn: “Lâm Hân Nguyệt, bổn điện hạ thật nhìn lầm ngươi rồi, đây mới chính là bộ mặt thật của ngươi sao? Bình thường ngươi đã ẩn nhẫn đến mức nào…?”
Một tát này lập tức làm Lâm Hân Nguyệt tỉnh táo lại, nếu là bình thường vì bảo trì hình tượng bên ngoài, ả có tức giận đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, nhưng vừa rồi không hiểu tại sao trong lòng hết sức tức giận không thể kìm chế nỗi, không phát tiết chắc chắn không thoải mái.
“Điện hạ, thiếp cũng không biết có chuyện gì xảy ra, những lời này không phải là lời thiếp muốn nói, điện hạ xin hãy tin tưởng thần thiếp.” Lông mi khẽ run, Lâm Hân Nguyệt ôm một bên má đỏ bừng, điềm đạm đáng yêu nhìn Hoàng Phủ Quân, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đó, ả hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Nhược Ly và Cung Vân Phi: “Thiếp biết rồi, là do các nàng, nhất định là các nàng ấy hạ độc với thiếp, thiếp mới có thể nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, điện hạ…”
“Đã đủ rồi!” Che kín sự đau đớn trong mắt, Hoàng Phủ Quân thất vọng lắc đầu: “Đến nước này ngươi còn muốn đẩy tội lỗi cho người khác? Trên đời này sao lại có loại độc có thể khống chế lời nói và hành động của người khác chứ? Lâm Hân Nguyệt, từ nay về sau ta sẽ không tin ngươi nữa.”
Mặc dù hắn cũng không muốn tin nữ nhân mình yêu thích lại lừa gạt hắn như vậy, nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mắt, hắn không muốn tin cũng phải tin…
“Nhược Ly, thật sự là ngươi rồi.” Hỏa Vũ Sa tiến lại gần Dạ Nhược Ly, dựng ngón tay cái, dung nhan yêu mị tràn đầy tươi cười: “Nữ nhân này thật khiến ta thấy buồn nôn, nhưng lớp vỏ ngụy trang đã được kéo xuống làm ta cũng thấy sảng khoái, ha ha, dạ tiệc hôm nay thật sự rất vui, lại còn được xem trò hay miễn phí nữa chứ.”
Trên tay cầm trường kiếm, hai tay khoanh trước ngực, Hỏa Viêm thủy chung nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, dung mạo tuấn tú cũng có nét tươi cười.
Về phần trò hay cùng nhân vật chính, từ đầu đến cuối hắn cũng không liếc nhìn một cái…
“Tiện nhân, ta giết chết ngươi!”
Bị người thương lạnh nhạt làm tâm Lâm Hâm Nguyệt chìm trong bóng tối, ả đều cho rằng là do các nàng giở trò, bản thân đã mất đi sự sủng ái thì ả sẽ cùng các nàng đồng quy vu tận (cùng chết), ả không chiếm được thì tiện nhân Cung Vân Phi kia cũng đừng hòng chiếm được.
Đáng tiếc, ả còn chưa tiếp cận được Dạ Nhược Ly đã bị Thanh Nhiên và Thanh Mộc chặn lại.
Quay đầu lại, Thanh Nhiên chân chó (nịnh hót) tươi cười: “Sư tổ, tên ngu ngốc này giao cho đồ tôn đối phó là được, người nên từ từ xem trò hay là được.”
“Đúng vậy, chuyện này còn để sư phó tự mình động thủ thì chúng con dùng để làm gì chứ?” ánh mắt Thanh Mộc lạnh lùng liếc Lâm Hân Nguyệt, mặt không biểu tình nói.
Cái gì? Sư tổ?
Không nói đến Lâm Hân Nguyệt, ngoại trừ đám người Hỏa Vũ Sa, những người còn lại đều ngây ngẩn cả người.
Nàng là sư tổ của Thanh Nhiên và Thanh Mộc, như vậy chính là sư phụ của Thiên Huyền đại sư? Trời ạ, không nghĩ tới nàng chẳng những là thiên tài luyện võ mà còn là thiên tài luyện đan dược nữa, mà thuật luyện đan của nàng còn hơn cả Thiên Huyền đại sư, bằng không Thiên Huyền đại sư sao có thể bái nàng là sư phụ?
Hoàng Phủ Sài thở dài, khó trách lúc trước Thanh Nhiên tới cảnh cáo hắn không được báo thù cho Hắc Ảnh, thì ra nàng ta còn có thân phận như vậy nữa, nhưng sao Hoàng muội của hắn lại trêu chọc phải nàng? Thậm chí nữ nhi của hắn cũng phạm phải sai lầm giống như vậy.
Nhân vật như vậy dù là người của hoàng tộc cũng chọc không nổi đấy.
“Vân Vãn Ca, ngươi là Luyện đan sư?” Cung Vân Phi sững sờ há to miệng, thật vất vả mới hồi phục tinh thần: “Khó trách Thiên Huyền đại sư lại giúp ta, thì ra là vì có quan hệ với ngươi, tuy ta không biết vì sao ngươi lại rời khỏi Ly Phong quốc nhưng cũng đoán được nếu Vân tướng quân biết được năng lực của ngươi không biết có hối hận hay không?”
Dạ Nhược Ly cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về gương mặt đang ngây ngốc của Lâm Hân Nguyệt.
Lâm Hân Nguyệt thế nào cũng không nghĩ tới thiếu nữ này lại là sư phụ của Thiên Huyền đại sư, trời ạ, ả trêu chọc phải ai rồi, nếu cho ả thêm một cơ hội nữa ả tình nguyện chưa bao giờ được gặp nàng ta, cũng không muốn kinh hãi như thế này.
“Lâm Hân Nguyệt, ngươi không biết sao? Hôm nay sư tổ ta ở đại hội huyền giả đã thu phục được bốn gia tộc lớn, cũng chỉ có ngươi và tên ngu ngốc Hoàng Phủ Điệp muốn trêu chọc sư tổ ta, cũng không nhìn một chút thân phận của các ngươi, có xứng nói chuyện với sư tổ ta không? Đối với sư tổ là vũ nhục a, ngay đến rửa chân cho sư tổ ta các ngươi cũng không xứng.”
Thanh Nhiên ngẩng cao đầu, khuôn mặt tuấn tú có tia khinh thường, đánh giá tên ngu ngốc Lâm Hân Nguyệt, trong mắt xoẹt qua tia chán ghét.
“Dám trêu chọc sư tổ, người Lâm gia các ngươi đừng mơ được yên thân…”
Một câu nói sau cùng lại làm sắc mặt Lâm Hân Nguyệt tái nhợt, ả biết rõ hôm nay ả không nên trêu chọc người này, chẳng những tính mạng khó bảo toàn lại còn làm liên lụy đến Lam gia, cơ nghiệp trăm năm của Lâm gia cũng bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, nếu Thanh Nhiên đã muốn giết chết ả thì sao lại nói cho ả muốn biết thân phận của thiếu nữ kia, nếu như không biết có lẽ trong lòng sẽ không thống khổ như vậy.
“Thanh Nhiên, Thanh Mộc, sự việc còn lại các ngươi tự giải quyết, chúng ta đi thôi!”
Đạt được mục đích tới đây, Dạ Nhược Ly cũng không muốn lưu lại, đối với nàng mà nói Lâm Hân Nguyệt chỉ là một tên phế vật, căn bản không đáng để nàng động thủ, giao cho người khác còn được, tin tưởng Thanh Nhiên sẽ cho nàng một câu trả lời hài lòng.
“Phi nhi…”
Sau lưng truyền đến một âm thanh khàn khàn, Cung Vân Phi dao động, nhưng vẫn theo sát bên cạnh Dạ Nhược Ly, không hề quay đầu lại rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng ngày càng xa dần, tựa hồ như trái tim của Hoàng Phủ Quân cũng không còn, trong mắt ngưng tụ lại vẻ đau đớn cùng hối hận…
Bước ra ngoài đại điện, Dạ Nhược Ly duỗi người một cái, ngay lúc này có một bàn tay thon dài nắm chặt bàn tay Dạ Nhược Ly, có chút khiêu mị, ánh mắt nàng nhìn dung nhan yêu nghiệt trước mặt, thanh âm không khỏi lạnh mấy phần: “Buông tay!”
“Nữ nhân, theo ta đi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Sau đó cũng không chờ Dạ Nhược Ly trả lời liền lôi kéo nàng đi.
“Hỗn đản!” dung mạo anh tuấn của Chu Tước bỗng nhiên tối sầm, nắm chặt quyền, mắt tóe lửa: “Trả chủ nhân lão tử lại cho lão tử!”
“Này, Chu Tước, ngươi đừng đuổi theo!” Hỏa Vũ Sa vội vàng túm Chu Tước lại, gắt gao giữ chặt hắn: “Ta cảm thấy nam nhân này cũng không tệ, rất xứng đôi với Nhược Ly, ngươi cũng đừng đi theo quấy rầy, nếu không ta sẽ nói chuyện kia cho Nhược Ly biết.”
Nghe vậy, quả thật Chu Tước cũng không đuổi theo nữa, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hỏa Vũ Sa, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Xem như ngươi lợi hại!”
Ánh trăng nghiêng nghiêng rơi vào dung nhan tuấn mỹ, dáng vẻ tươi cười khuynh nước khuynh thành, nam nhân này không hổ là yêu nghiệt, nếu không phải tinh thần Dạ Nhược Ly trầm ổn đại khái cũng sẽ bị nụ cười kia câu mất hồn phách.
“Có lời gì thì nói đi!” Dạ Nhược Ly nhíu mày, ánh mắt nhìn cánh tay Cung Vô Y: “Còn có, có thể thả tay ra không?”
“Tiểu Dạ, bổn vương…”
Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, lời vừa nói ra, không khỏi liếc nhìn cung nữ đang đi tới lại nuốt lời nói kia vào bụng, không kiên nhẫn cau mày, vội vàng dựa sát vào người Dạ Nhược Ly, với người thích sạch sẽ như Cung Vô Y mặc dù chỉ thoáng qua người nữ nhân khác cũng sẽ làm hắn có cảm giác buồn nôn. Thế nhưng khi bước chân của cung nữ lại hướng về phía hắn mà đi, bởi vì nàng cúi đầu nên không thể nhìn rõ dung mạo.
Lông mày ngày càng nhíu chặt, mắt phượng có tia chán ghét nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại làm chó chặn đường người khác như vậy?”
“Phù phù!”
Cung nữ kia đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cung Vô Y, chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nàng ta ngẩng mặt lên, Dạ Nhược Ly lập tức sững sờ.
Long Vũ Cầm? Lại là nàng ta? Không nghĩ tới nàng ta lại cải trang thành cung nữ trà trộn vào hoàng cung.
“Công tử, tiểu nữ tới là để nói cho công tử biết, ngàn vạn lần đừng để nữ nhân này lừa,” Long Vũ Cầm chỉ về phía Dạ Nhược Ly, ngập tràn hận ý: “Nữ nhân này cùng Long Phi Thanh có quan hệ không minh bạch còn cùng với Nam Cung Thần lại càng mập mờ hơn, bên cạnh còn không ít nam nhân đi theo không khác gì nữ tử thanh lâu, ngài ngàn vạn lần đừng để nữ nhân này lừa, nàng ta cũng chỉ vì thế lực phía sau ngài mà tiếp cận ngài, người như vậy không đáng để ngài yêu thương.”
Nói xong, Long Vũ Cầm đắc ý nhìn Dạ Nhược Ly, thà rằng tin là có cũng không thể không tin, vô luận là thật hay giả tiện nhân này cũng sẽ bị vứt bỏ, không có nam nhân nào có thể nhịn nhục để người khác ình mang nón xanh (cắm sừng).
Với người cao ngạo như hắn nói không chừng giận dữ đến mức giết chết nàng.
Ha ha, cái này cùng Long Vũ Cầm đúng là đại kết cục…
Thiên Tài Cuồng Phi Thiên Tài Cuồng Phi - Băng Y Khả Khả Thiên Tài Cuồng Phi