Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ue Ann đặt điện thoại xuống. "Cha muốn chúng ta về".
Sergei buông tờ báo, ngẩng lên. "Em biết là không thể đưa con ra khỏi bệnh viện được".
Sue Ann vùng vằng đứng lên. Cô vận động càng nhanh thì trông lại càng nặng nề. Sau khi đẻ, cô bỏ luôn những cố gắng giữ gìn cơ thể, mà còn như thích thú vì đã có lý do để khỏi phải chăm sóc dung nhan. Giờ thì cô có thể thả sức ăn món chocolate mà cô thích, và bao món khác mà trước đây phải kiêng cử. Chỉ có một thứ không thay đổi, đấy là sự thèm muốn tình dục vô độ.
"Em biết thế. Nhưng nếu về nhà thì cũng chẳng hề hấn gì. Bởi ở đây chúng ta có làm được gì cho nó đâu. Những người duy nhất mà nó thực sự biết là các cô bảo mẫu ở bệnh viện".
"Nó vẫn là đứa con bé bỏng của chúng ta, không thể cứ bỏ mặc nó mà đi".
Sue Ann nhìn anh, mặt sưng sỉa. "Anh không bỏ chứ gì? Anh không công nhận nó là vô vọng và vĩnh viễn nó là như thế chứ gì?"
"Các bác sĩ bảo vẫn còn cơ may".
"Cánh bác sĩ?" Cô cười khinh bỉ. "Họ chỉ thích tiền".
Sergei đứng lên, đi ra cửa.
"Anh đi đâu đấy?"
"Đến bệnh viện. Em đi không?"
"Để làm gì? để chỉ đứng đấy mà nhìn nó à?"
Anh nhún vai. Cô đến bên tủ rượu lấy chai Scotch xuống. "Em mua vé đi Mỹ vào tuần sau".
"Nếu vậy" anh lặng lẽ nói "em sẽ đi một mình".
Sue Ann ném mấy viên đá vào ly rồi tưới whisky lên, lắc lắc ly rượu rồi quay nhìn anh. "Còn có người khác mà. Con y tá ở bệnh viện ấy. Con người Anh ấy".
"Đừng có ngu".
"Bạn em trông thấy nó ngồi trong xe anh".
"Anh chỉ cho cô ấy đi nhờ trên đường về nhà".
"Vậy à?" Sue Ann mỉa mai. "Bạn em lại nói khác".
"Bạn em nói cái quái gì?"
"Anh lái xe qua ngay ban công nhà họ, và họ nhìn thẳng được vào trong xe anh, thấy quần anh mở tung, và con nhỏ kia đang lôi thằng cu nhà anh ra".
"Giữa ban ngày ban mặt?" Anh giễu cợt. "Em tin thế à?"
"Em biết anh mà" cô nói, uống hết whisky trong ly rồi rót tiếp. "Anh không thể lái xe được nếu không có ai đó vào số cho anh. Thế nào cũng có ngày anh chết vì trò ấy".
Sergei cười một cách cục cằn. "Chết vì thế thì cũng có khác chết vì cái gì đó đâu. Ít nhất thì anh cũng không tắt thở vì ăn như một con lợn".
Mặt cô sa sầm. "Đừng có lảng sang chuyện khác. Em không còn là con bé khi mới lấy anh đâu. Em thông minh hơn anh".
"Em rất thông minh" anh mỉa mai. "Nhưng em muốn biết điều này không? Em hấp dẫn hơn nhiều khi em ngu!"
Cánh cửa dập lại sau lưng anh. Sue Ann giận dữ ném chiếc ly vào cánh cửa. Ly vỡ, mảnh bắn tứ tung trên thảm. "Đồ khốn!"
Chợt cô chạy đến bên cửa sổ, mở tung ra, và nhìn xuống sân. Anh đang bước vào xe. "Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!" Cô vẫn còn ré lên khi chiếc xe rú máy, lao ra khỏi sân.
Hai tay Sergei nắm chặt tay lái, cảm nhận tiếng nổ dữ dội của cỗ máy Mercedes. Đúng là một sai lầm, hệt như anh đã biết trước. Nhưng dù có biết trước thì giờ đây cũng chẳng an ủi gì được anh. Cho dù là đúng đi chăng nữa thì đối với anh cũng chẳng hay ho gì hơn. Thậm chí còn tồi hơn nữa.
Hệt như anh nói. Họ quá giống nhau. Và quá khác nhau. Giờ thì thế là hết, chỉ có một bình diện là không bao giờ hết. Không phải là đối với anh. Là đứa bé. Vĩnh viễn còn đứa bé. Có thể là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa. Anastasia mãi mãi vẫn là một đứa bé.
Con bé chậm phát triển. Anh còn vẳng nghe giọng bác sĩ. Thứ giọng đơn thuần chuyên môn, bằng phẳng, lãnh đạm, nhưng vẫn đầy ắp sự đồng cảm với nỗi đau của cha mẹ đứa bé.
Anh đã nhìn Sue Ann khi ấy. Không một nét biểu cảm trên mặt cô. Thoạt tiên, anh cứ tưởng cô không hiểu, vì bác sĩ nói tiếng Pháp. "Ông ấy bảo là con bị chậm phát triển". Anh nhắc cô.
Cặp mắt cô nhìn anh lạnh lùng. "Em nghe rồi. Em tưởng có điều gì đó trục trặc khi nó mới sinh. Nó không bao giờ khóc".
Anh nhìn xuống chiếc nôi. Anastasia nằm đấy, yên lặng. Cặp mắt đen của nó mở to, nhưng không một chúg lanh lợi. Nó đã được ba tháng, đã vượt xa độ tuổi để có những biểu hiện của ý thức. Anh thấy ngực mình thắt lại và cố dằn hai dòng nước mắt. "Chả lẽ không làm gì được ư? Phẫu thuật chẳng hạn?"
Bác sĩ nhìn anh rồi nhìn đứa bé. "Bây giờ thì không. Có thể sau này, khi nó lớn hơn. Người ta không thể biết trước được về loại bệnh này. Cũng có khi nó tự khỏi".
"Thế bây giờ phải làm gì?" Anh tuyệt vọng. "Nó quá bé bỏng".
Sue Ann đã quay đi khỏi chiếc nôi, đến bên cửa sổ. Cứ như thể cô đã tự ly dị tất cả những gì đang diễn ra sau lưng.
"Để nó ở đây" bác sĩ nhẹ nhàng đề xuất. "Nó cần được chăm sóc đặc biệt. Ở bình diện nào thì nó cũng quá nhiều nguy cơ nếu chuyển đi. Đấy là những gì mà hiện tại chúng tôi có thể làm".
"Giết nó đi" giọng Sue Ann man rợ khi cô quay lại từ bên cửa sổ. "Đấy là điều các người có thể làm! Máu của nó hỏng rồi. Cha đã cảnh báo về những gia tộc cũ kỹ ở Âu Châu. Nó sẽ chẳng bao giờ khá cả. Nó sẽ là một đứa đần độn!"
Bác sĩ không giấu nổi cú sốc. "Không, thưa bà, nó sẽ không bao giờ là một đứa đần độn cả. Nó chỉ chậm phát triển mà thôi. Có thể chậm một chút, nhưng nó sẽ là một đứa trẻ đáng yêu".
Sue Ann trừng trừng nhìn hai người rồi bỏ đi, dập cánh cửa sau lưng. Một lát sau, đứa bé bắt đầu khóc. Bác sĩ cúi xuống chiếc no6i "Thấy không, nó phản ứng đấy. Như đã nói, sẽ chậm một chút, nhưng nó có phản ứng. Cái mà nó cần là chăm sóc và yêu thương".
Sergei lặng lẽ nhìn. Bằng vào trực giác và qua kinh nghiệm, bác sĩ hiểu anh đang nghĩ gì. Ông đứng lên, đến bên Sergei "Vợ ông quá buồn. Đấy không phải là lỗi của ông, những sự cố này đôi khi cũng xẩy ra trong trường hợp chửa ngoài dạ con. Đứa trẻ gần như bị dây nhau thắt cổ. Có chút tổn thương đối với não bộ trước khi chúng tôi đưa được oxy vào. Nhưng rất nhẹ. Thường thì với thời gian, cơ thể sẽ tự điều chỉnh". Sergei lặng thinh. Bác sĩ nói tiếp "Ông đừng tự trách mình, ông bạn".
Nhưng anh vẫn tự trách mình.
Sergei đỗ xe rồi vào thẳng phòng sơ sinh. Người hộ lý đang thay drap giường mỉm cười. "Đứa bé đang ở ngoài vườn với cô y tá".
Sergei đi qua chiếc cửa cao kiểu Pháp, ra vườn. Anh nhìn thảm cỏ xanh. Cô y tá đang ngồi trên ghế băng nhỏ, chiếc xe nôi đặt trước mặt, nhìn lên khi anh tới bên.
Anh đi quanh xe nôi. Đứa bé đang thức. Nó nhìn anh với cặp mắt yếu đuối. "Sáng nay bé thế nào?"
"Tốt. Đẹp trời và ấm áp nên em quyết định đưa nó ra ngoài".
Anh gật đầu, lấy thuốc lá châm hút. "Đêm qua em đi đâu? Anh chờ ở nhà trọ đến chín giờ".
"Em không ra được vì bị bà y tá trưởng giữ lại ở văn phòng bà ấy đến khuya. Lúc ấy thì làm gì còn xe buýt, em đành ngủ ở đây".
Có những nét mệt mỏi trên mặt cô.
"Có chuyện gì không?"
"Bà y tá trưởng đưa thông báo đuổi việc em".
"Thông báo đuổi việc? Vì sao? Em làm việc tốt lắm mà".
Giọng cô thoáng chút cay đắng. "Vậy mà có lý do đấy. Bà y tá trưởng bảo thế".
Chợt anh thấy ngờ vực. "Bà ấy có nói ai không?"
Cô y tá nhìn anh với cặp mắt xám, trong vắt. "Ồ không, bà y tá tới không bao giờ làm như vậy. Nhưng từ vụ khiếu nại, em có thể đoán được".
Anh chằm chằm nhìn cô. "Vợ anh?" cô gật đầu. "Sue Ann không làm thế đâu! Cô ấy biết em rất quan trọng với Anastasia".
"Cô ấy vẫn làm. Và là người duy nhất có thể làm. Không phải là khiếu nại về công việc của em, mà là về thái độ của em".
Sergei giận dữ đứng lên. "Anh sẽ gặp y tá trưởng".
"Đừng" cô cương quyết. "Làm thế chỉ rắc rối thêm thôi".
"Thế em sẽ làm gì? Em có kế hoạch gì chưa?"
"Em phải kiếm việc ở đây thôi. Giờ thì không có cách gì để về Anh cả, vì bọn Đức đã chiếm nước Pháp rồi". Cô nheo mắt nhìn bầu trời. "Mây đang kéo đến".
Sergei theo cô về phòng, đứng nhìn cô thay tã cho đứa bé rồi đặt lại nó vào nôi. Anastasia nằm đấy, chẳng hề phàn nàn gì. Có một cái gì đó thật cảm động trong cách cô nhẹ nhàng chăm sóc đứa bé. Nếu như Sue Ann chỉ bỏ chút thời gian để thấy đứa bé cần cô y tá đến nhường nào thì có lẽ sự thể đã khác.
"Nó là đứa bé rất ngoan", cô nói.
Sergei bước đến bên nôi, cúi xuống. "Chào Anastasia".
Đứa bé nhìn lên, rồi mặt nó rạng ngời, rồi cặp mắt nó, đôi môi nó nheo lại thành một nụ cười. "Nó cười với anh!" Sergei nhìn cô y tá. "Nó bắt đầu nhận ra anh!"
Cô y tá mỉm cười đồng cảm. "Em đã bảo anh là nó tiến triển tốt mà. Vài tháng nữa là thì phải biết!"
Sergei quay lại nôi. "Bố con đây, Anastasia". Anh sung sướng nói. "Bố của con đây, bố yêu con đây".
Nhưng nụ cười đã tắt và đứa bé lại nhìn anh với cặp mắt yếu đuối và sầu muộn.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu