Số lần đọc/download: 614 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:54 +0700
Chương 60: Gặp Lại Trác Hiểu
T
rước khi Bạc Tranh đi trung ương, Bạc Tể Xuyên đem tin Phương Tiểu Thư có thai sinh đôi một trai một gái nói cho ông, biểu hiện của ông tuy nhiên không có mừng rỡ như điên, nhưng sắc mặt rõ ràng có sự vui sướng.
Ông nặng nề vỗ bả vai Bạc Tể Xuyên bả, sau đó dùng ánh mắt nhìn Nhan Nhã ý bảo rời khỏi, làm cho Bạc Tể Xuyên ngồi bên cạnh ông, rót chén trà, hai cha con mỗi người một ly, chậm rãi uống.
Một hồi lâu, Bạc Tể Xuyên uống trà xong, Bạc Tranh mới nhẹ nhàng mở miệng.
"Ánh mắt của con rất tốt, gia cảnh của Tiểu Thư tuy không tốt, nhưng là một người tốt."
Bạc Tể Xuyên từ chối cho ý kiến, rót thêm một ly trà.
Bạc Tranh nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó thở dài, nhẹ nhõm, nói: "Cha liền muốn đi thủ đô công tác, hẳn là không thể về nhà thường xuyên, đến lúc đó trong nhà có chuyện gì, con nhớ rõ chiếu cố nhiều."
Bạc Tể Xuyên cúi đầu uống trà, gật đầu nói: "Con sẽ."
Bạc Tranh nhìn sườn mặt Bạc Tể Xuyên, người khác luôn nói Bạc Tể Xuyên lớn lên giống ông, nếu là chính ông nói, ông cảm thấy Bạc Tể Xuyên lớn lên giống mẹ.
Nhớ tới Từ Ân, Bạc Tranh lòng tràn liền cảm thấy đầy áy náy, ông nhiều năm qua làm quan, thanh liêm, tự hỏi không làm thất vọng quốc gia không làm thất vọng đảng, không làm thất vọng cha mẹ không làm thất vọng dân chúng, ông tại thế giới này cảm thấy xin lỗi duy nhất, cũng chỉ có Từ Ân.
Bây giờ ông có muốn cũng không có cơ hội bù đắp lại cho Từ Ân, ông chỉ có thể đem tất cả đều bù lại trên người Bạc Tể Xuyên, nhưng những sự bù đắp này, chỉ sợ là ông kiên trì không được bao lâu.
Chuyện trên đời rất khó nói,mạng sống là thứ yếu ớt nhất, có đôi khi hôm nay nói gặp lại, liền thật sự không biết ngày hôm sau còn có thể hay không gặp lại. Bạc Tranh đi đến nước này, mới bỗng nhiên có chút bừng tỉnh đại ngộ, ông tựa hồ có chút hiểu được, vì sao Bạc Tể Xuyên muốn làm người chuyên lo tang lễ. Ông đã dần dần hiểu được, dụng tâm khổ sở của con trai dành ẹ của nó, cũng oán hận mình.
Bạc Tranh trầm mặc một hồi lâu, uống xong một chén trà, mới mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, thanh âm mang theo một ít khó hiểu: "Tể Xuyên, cha thực xin lỗi con, mấy năm nay, đều thực xin lỗi con." Ông thở dài, "Nhưng cha lại càng thực xin lỗi mẹ con, cha không trách con mấy năm nay khư khư cố chấp, cha hy vọng con sau này có thể sống hạnh phúc, coi như là đối mẹ con còn có cái công đạo." ông nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhìn về phía trong phòng giá sách, trầm giọng nói, “Cha cũng lớn tuổi rồi, sau đó nếu cha đi rồi, cha hy vọng con có thể đối xử tử với Tế Yến Thần, không cần đem oán hận đối với cha mà đổ lên người nó, nó cũng không thể lựa chọn chính mình hay không sinh ra, sai không phải tại nó."
Bạc Tể Xuyên giương mắt liếc nhìn ông, thu hồi tầm mắt sau đó thản nhiên nói: "Con vẫn không có đem ý tưởng này đổ lên người Yến Thần trên, nó là em trai con, chính là em trai của con, vĩnh viễn đều là."
Bạc Tranh vui mừng nói: "Này cha cũng đã nhìn ra, con là con trai của ta, không hổ là con ta." Ông mỉm cười, "Kỳ thật hiện tại đều tốt, sự nghiệp của con như mặt trời ban trưa (ý ở đây là nói sự nghiệp của Bạch Tể Xuyên rất sáng lạng, có tương lai), đứa bé của Tiểu Thư thực ổn định, ta cũng thăng chức, mắt thấy còn muốn làm ông nội... Này tất cả đều tốt, đáng tiếc..." Đáng tiếc ông phỏng chừng không đợi được đứa nhỏ gọi ông là ông nội một ngày nào đó.
Bạc Tranh nói những lời này, đơn giản bàn bạc cùng Bạc Tể Xuyên một chút công việc cần chú ý tại Nghiêu Hải Thị và nhân viên, liền cho anh trở về chăm sóc Phương Tiểu Thư.
Hiện tại điều cần nhất của Bạc Tể Xuyên là và con dâu của ông, về phần ông, trên trời đã đối với ông nhân từ như vậy, ông chỉ có thể tự mình trừng phạt chính bản thân mình.
Bạc Tranh vẫn hy vọng mình có thể sống lâu thêm mộ chút thời gian, ít nhất nếu chính mình có thể làm chức cao, như vậy cho dù sau khi chết, cũng có thể cấp bọn nhỏ cái gì đó.
Ý tường này, Bạc Tranh tất cả đều một mình gánh vác, không có nói cho bất luận kẻ nào. Loại sự tình này một người thừa nhận tựa hồ có chút nặng nề, nhưng ông lại cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể làm cho đáy lòng.ông có một chút an tâm
Từng ngày đi qua, Bạc Tranh rất nhanh liền đi nhận chức, một mình ông đi thủ đô, Bạc gia chỉ còn lại Nhan Nhã cùng Phương Tiểu Thư còn có Bạc Tể Xuyên.
Khai giảng trường, Bạc Yến Thần đã rời đi, sau đó Bạc Tể Xuyên đi làm, trong nhà liền chỉ còn lại Phương Tiểu Thư và Nhan Nhã.
Nay đã muốn là tháng Năm, mấy ngày gần đây Bạc Tể Xuyên liền đi nhận chức ở viện kiểm sát, Phương Tiểu Thư nghe anh nói công việc của anh ở viện kiểm soát của thành phố Nghiêu Hảilà kiểm sát trưởng, tên chức vị ở viện kiểm sát khác biệt với tên gọi ở pháp viện, người đứng đầu pháp viện tên là viện trưởng, nhưng chức vụ lớn nhất ở viện kiểm sát chính là kiểm sát trưởng.
Trên phương diện quyền lợi, kiểm sát trưởng của viện kiểm soát kỳ thật còn lớn hơn so viện trưởng của pháp viện, dù sao nếu bên công tố không đề cập tới khởi tố, pháp viện chính là muốn phán ai có tội cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Phương Tiểu Thư mang thai sáu tháng, cũng sắp bảy tháng, bụng đã rất lớn, Bạc Tể Xuyên vừa mới đến viện kiểm sát nhậm chức kiểmsát trưởng, có rất nhiều chuyện cần làm quen, cũng tiếp xúc rất nhiều mối quan hệ, cho nên cô không muốn gây thêm phiền toái cho anh, mỗi ngày đều dựa theo lời dặn dò của anh vận động cùng với nghỉ ngơi đúng hạn, có một thời gian thời còn làm một chút dưỡng thai, nghe thêm chút âm nhạc để thư thái.
Hôm nay thời tiết phi thường tốt, ăn cơm trưa xong, Phương Tiểu Thư thừa dịp thời tiết còn ấm ấp mặc quần áo chỉnh tề ra cửa, theo đường nhỏ của tiểu khu chậm rãi đi bộ.
Bởi vì cô xuất hiện thường xuyên, lại là một phụ nữ xinh đẹp có thai, lại là Bạc gia đi ra, cho nên trong tiểu khu hầu hết mọi người biết cô.
Cô vừa ra khỏi cửa, mọi người gặp cô đều tốt bụng chào hỏi.
Phương Tiểu Thư đã muốn học được không miệt mài theo đuổi nhóm hàng xóm đối xử với cô thân mật như thế là vì địa vị của nhà họ Bạc vẫn là xuất phát từ lòng tốt, dù sao người ta đã đối xử thân mật với ngươi, ngươi cũng sẽ không sống chung cùng người ta, làm sao còn muốn phí công theo đuổi những thứ không hề có giá trị đâu?
Phương Tiểu Thư mỉm cười chào hỏi hàng xóm đi ngang qua, con trai của hang xóm ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình phi thường nghiêm túc, nhìn xem cô không khỏi cười.
Hàng xóm thấy cô tựa hồ thích con trai mình, liền làm cho con trai kêu cô là dì, nhưng thằng bé xinh đẹp trắng trẻo lại lạnh lùng hừ một tiếng, nói hai chữ: "Mập mạp."
"..." Phương Tiểu Thư miện vốn cười lập tức liền méo sệch, hàng xóm thập phần xấu hổ lôi kéo con trai mình nhanh chóng đi, Phương Tiểu Thư quyệt miệng cúi đầu nhìn xem thân thể của mình, quyết định quay về nhà.
!!!! Rất mất mặt!!!
Cô nhớ ngày đó không nói hoàn toàn 100% người quay đầu nhìn côđó cũng là 95%, cô đều biết bộ dáng của mình cũng được, bởi vì cô chỉ có mỗi ưu điểm đấy, nhưng bây giờ ưu điểm duy nhất của cô cũng mất, vậy phải làm sao bây giờ?
Cô phải trở về tự hỏi một chút chuyện lớn của cuộc đời này.
Phương Tiểu Thư theo đường cũ trở về, sắc mắt liền chuyển biến khi nhìn nhìn thấy cái người không nên xuất hiện ở nơi này.
Chỉ thấy một thân ảnh mặc quần áo màu xanh đứng dưới cây đại thụ cách đó không xa, đối phương có gương mặt tựa tựa giống cô làm cho cô không thể nào quên được.
Là Trác Hiểu.
Cô cư nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này, nói là ngẫu nhiên tiện đường, có đánh chết Phương Tiểu Thư cũng không tin.
Phương Tiểu Thư thập phần cảnh giác đứng tại chỗ không hề đi về phía trước, lấy điện thoại di động từ túi quần bấm dãy số của Bạc Tể Xuyên để gọi, nhìn chằm chằm xa xa Trác Hiểu, để phòng đối phương có hành động gì đặc biệt.
Này không thể trách cô, thật sự là Cao Diệc Vĩ là người cô căn bản không thể yên lòng được.
Trác Hiểu thấy Phương Tiểu Thư gọi điện thoại nhìn chằm chằm cô, trong lòng đoán ra hai điều, một là cảm thấy cô là gọi điện cho chồng của cô ta, hai đó là cô ta gọi điện cho Cao Diệc Vĩ để cáo trạng.
Trong long cô càng có khuynh hướng suy đoán thứ hai, bởi vì chỉ có như vậy mới phù hợp với cảm nhận của cô là Phương Tiểu Thư cướp đi Cao Diệc Vĩ.
Trong long Trác Hiểu nghĩ vậy liền lập tức cản thấy phiền chán tức giận, cô bước nhanh về phía Phương Tiểu Thư, lúc này Phương Tiểu Thư đã gọi điện xong, hướng phía đường sau ly khai.
Trác Hiểu tâm quýnh lên, nhanh chóng chạy đi qua, đi theo đường chuyển, sau đó liền thấy Phương Tiểu Thư cùng với một nam hang xóm trong tiểu khu nói chuyện phiếm.
Vị hàng xóm kia là cảnh sát, tuổi ba mươi cao thấp, thân hình cao lớn rắn chắc, vừa thấy cũng có cảm giác an toàn, Trác Hiểu thấy vậy bước chân không khỏi thả chậm, lén lút bước chậm tại bốn phía, chờ đợi cô hội Phương Tiểu Thư lẻ loi một mình.
Phương Tiểu Thư lớn hơn cô nhiều như vậy tuổi, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư cẩn thân của cô? cô cực kỳ nhiệt tình nói chuyện phiếm cùng đồng chí cảnh sát, hôm nay là kỳ nghỉ của vị đồng chí kia, buổi chiều cũng không có chuyện gì, khó được nhìn thấy Bạc thị trưởng... Là không, bây giờ cũng không thể gọi Bạc thị trưởng, Bạc thị trưởng thăng chức, bây giờ nhưng là làm người đứng thứ hai trên trung ương, sắp tới sẽ lên vị trí cao nhất kia, liền càng không cần phải nói đại thiếu gia của nhà họ Bạc đang làm kiểm sát trưởng ở viện kiểm sát của thành phố Nghiêu Hải, bất cứ bên nào chỉ cần có quan hệ tốt đều có thể một bước lên mây (ý nói có thể thăng chức nhanh), anh không cần quan hệ tốt sao được?
Vì thế, Phương Tiểu Thư nhiệt tình, đồng chí cảnh sát liền càng nhiệt tình hơn với cô, bên kia Trác Hiểuđều chờ đến chán muốn chết, bên này hai người còn không có tính toán tách ra.
Phương Tiểu Thư cùng đồng chí cảnh sát một đường nói chuyện với nhau đi về hướng Bạc gia, lúc này sau khi nói chuyện đại khái hơn mười phút, Trác Hiểu rõ ràng là sợ cô về đến nhà thì sẽ lại mất đi cơ hội, đã muốn có không kiên nhẫn nổi.
Cô có chút lo lắng Trác Hiểu sẽ làm xằng bậy, cô hiện tại mang thai cũng sắp bảy tháng, nếu bởi vì cô xảy ra chuyện gì như trong lời nói, cô thật sự không có biện pháp tiếp nhận.
Bạc Tể Xuyên đơn giản cũng lo lắng điểm này, cho nên rất nhanh để lại công tác trong tay xuống chạy trở về, thành công tại Trác Hiểu tính hướng phía trước đi,dừng xe ngăn giữa Phương Tiểu Thư cùng Trác Hiểu,Bạc Tể Xuyên nhanh như bay khóa xe đi xuống, nặng nề đóng sầm cửa xe bước vài bước đứng trước mặt Trác Hiểu, cúi đầu âm u nhìn chằm chằm cô, một chữ một chút nói: “Cô muốn làm gì?"
Trác Hiểu bị Bạc Tể Xuyên dọa, cô cũng là gặp anh qua rất nhiều lần, tại cửa chính phủ đón Phương Tiểu Thư, tuy nhiên không có nhìn thấy cô, nhưng là thường thấy Bạc Tể Xuyên ra vào.
Tại Trác Hiểu ấn tượng, Bạc Tể Xuyên là một người có phong độ của một người đàn ông lịch sự, cô không nghĩ là anh cũng có thời điểm đáng sợ như vậy, là một người luôn luôn ôn hòa nhưng một khi đã tức giận, so với thường xuyên hung ác nham hiểm Cao Diệc Vĩ còn đáng sợ hơn.
Trác Hiểu theo bản năng lui lại phía sau mấy bước, ai ngờ lúc này phía sau bỗng nhiên có một chiếc xe, xe phóng nhanh, hiển nhiên không dự đoán được Trác Hiểu bỗng nhiên lui về phía sau, nhất thời không kịp thời phanh lại, đành phải càng không ngừng nháy đèn cùng nhấn còi, Trác Hiểu sợ tới mức ngây người, kinh ngạc nhìn chiếc xe hướng chính mình đi tới, vốn tưởng rằng chính mình hôm nay sẽ chết tại đây, lúc sắp bị xe đâm tới, hai cánh tay lạnh như băng kéo mạnh tay cô hướng một bên tránh.
Trác Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Bạc Tể Xuyên lãnh đạm buông ra cô cánh tay, xoay người hướng chiếc xe dừng lại đi đến.
Chủ xe đã xuống xe, biểu tình của đối phương thực sự kinh hoảng, thấy Trác Hiểu liền chửi ầm lên: "Ngươi mẹ nó muốn chết à! Điên rồi đi!"
Cô là điên rồi.
Cô tưởng cô xác thực là điên rồi.
Nếu không giờ phút này cô cũng không cảm thấy, ánh mắt của Phương Tiểu Thư thật sự là không sai, này cái nam nhân thế nhưng so với Cao Diệc Vĩ càng làm cho người mê muội.
Cô cảm thấy, cô tựa hồ cũng không như vậy cố chấp Cao Diệc Vĩ, tình yêu của cô không nên cấp cho nam nhân không biết quý trọng, mà là nên cấp cho người vừa mới cứu cô.
Trác Hiểu đem ý nghĩ của chính mình nghĩ đến thực chính xác cùng trực tiếp, nhưng cô không biết là, nàng này cái niên cấp cô gái căn bản không hiểu cái gì mới là chân chính yêu, cái loại này đối yêu ảo tưởng làm cho các nàng đối này thành công nhân sĩ cùng lợi hại nhân vật quý sùng bái, thực dễ dàng sinh ra một loại sai lầm dị dạng luyến mộ, này căn bản là không phải yêu, nhất là tại trên thân thể của người có loại bệnh trạng trên tư tưởng như cô ta, chuyện này quả thực là tội nghiệt.