To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
e cảnh sát và xe thùng của SWAT cuối cùng cũng đến, choán đầy bãi đỗ xe, các sĩ quan cảnh sát tản ra qua bãi đỗ và lên tầng hai. Các sĩ quan cảnh sát khác bắt đầu di tản những vị khách đang sợ hãi ra khỏi tòa nhà. Ánh đèn nhấp nháy từ các xe tuần tra phủ lên mọi thứ một màu xanh đỏ loang loáng. Tracy đứng dậy khỏi ghế, bước ra cửa, súng và mắt cô vẫn cố định trên người Kotar.
“Tracy Crosswhite, Phòng Điều tra Án mạng Seattle.” Cô hét lên. “Đây là vở diễn của tôi. Nói với mọi người là tôi bảo rút lui.”
“Vở diễn lớn của mày, điều tra viên.” Kotar nói. “Tao thích thế.”
“Tao nghĩ mình chỉ là diễn viên phụ thôi, Nabil. Mày mới là diễn viên chính ở đây.” Cô hất đầu ra cửa. “Họ đều đang ở đây, hoặc đang trên đường đến. Mày sẽ có tất cả các phương tiện truyền thông đại chúng.”
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng. Ánh đèn pha chiếu sáng bãi đỗ xe. Mắt Kotar di chuyển sang cửa sổ. “Trực thăng đưa tin.” Cô nói.
Kotar mỉm cười. “Ánh sáng. Máy quay. Diễn.”
“Khán giả đang chờ kìa, Nabil. Mày sẽ diễn cho họ màn trình diễn kiểu gì?” Cô đang ứng biến, hy vọng Kotar không diễn cảnh cuối khi mà mọi người đều kết thúc bằng cái chết. Cô không nghĩ thế. Cô có cảm giác Kotar muốn tiếng vỗ tay và những lời khen ngợi.
Kotar bắt đầu ngâm nga khe khẽ. Ban đầu, cô không nhận ra bài hát ấy, sau đó, nó gợi nhớ thứ gì đó từ thời thơ ấu của cô. Là thỏ Bugs. Hắn đang hát ca khúc mở màn trước khi những bộ phim hoạt hình bắt đầu.
“Thỏ Bugs.” Cô lên tiếng.
Lông mày hắn nhướng lên. “Mày biết nó sao?”
“Mày đùa tao à? Sáng thứ Bảy nào tao và em gái chẳng xem cùng nhau.”
“Thật sao?” Kotar trở nên trầm ngâm. “Tao có nghe về em gái mày. Có vẻ như gã đó là một thằng tâm thần thật sự.”
“Phải, đúng vậy.”
“Mày đã bắn hắn.”
“Hắn không cho tao lựa chọn, Nabil. Đây lại là tình huống hoàn toàn khác.”
“Đó có phải là lý do mày làm chuyện này không? Sao mày lại quan tâm? Vì em gái mày à?”
“Có lẽ…” Cô nói. “Tao chưa bao giờ thật sự ngừng phân tích điều đó.”
“Quá đau đớn sao?”
“Có thể.”
Kotar nhìn xuống, và Tracy phải chống lại thôi thúc bóp cò. Cô không nghi ngờ gì việc cô có thể bắn vào giữa trán hắn, nhưng cô sợ là hắn sẽ ngã xuống và cứa vào họng người phụ nữ.
Hắn nhìn lên và nói: “Mày không thể ngăn hắn lại được đâu, mày biết không? Điều hắn đã làm. Ý tao là mày không thể đổ lỗi cho bản thân về những gì đã xảy ra với em gái mày.”
“Nói thì dễ hơn làm.”
“Không.” Hắn nói, giọng nói toát lên sự sắc bén. “Mày không hiểu.”
“Giải thích cho tao đi, Nabil.”
“Hắn phải làm thế. Bọn tao phải làm thế. Vậy nên đây cũng không phải lỗi của mày. Chỉ là cách nó diễn ra. Bọn tao là vậy. Bọn tao được tạo ra như vậy.” Kotar nhìn xuống người phụ nữ, sau đó nhìn lại Tracy. Hắn hất cằm. “Có phải cánh tay đang giữ khẩu súng đó đang mỏi đi không, điều tra viên?”
“Thật ra là vai tao.”
“Axit lactic bắt đầu hình thành trong các cơ bắp cho đến khi chúng co rút lại. Cách duy nhất để giảm đau là thay đổi vị trí, kéo căng và giãn cơ.”
“Mày đã tự mình chế ra cái cơ chế đó ư?”
“Theo thời gian.”
“Tay mày sao rồi?” Cô hỏi. “Có phải con dao đó đang bắt đầu trở nên nặng nề không? Mày nói sao nếu mày cắt dây thừng và hạ dao xuống rồi tao sẽ hạ súng, và tất cả chúng ta cùng rời khỏi đây?”
“Và tiểu bang tuyên án tử hình tao.”
“Sao nào, thế án hai mươi năm nhé?” Cô lắc đầu. “Mày biết có bao nhiêu luật sư sẽ muốn bào chữa cho mày chỉ bởi danh tiếng, để có cơ hội nói rằng thân chủ của họ chính là Cao Bồi không?”
“Nhân thể, tao thích cái tên đó. Mày đặt đấy à?”
“Không, là cộng sự của tao. Dù vậy, các phương tiện truyền thông đã phát hiện ra nó.”
“Kinsington Rowe. Giờ thì đó là một cái tên rồi.” Kotar dựa đầu vào tường, đột nhiên trông có vẻ kiệt sức. “Dù sao thì tao cũng sẽ chết, bây giờ hoặc hai mươi năm nữa.”
“Không ai trong chúng ta sẽ còn sống khi ra khỏi đây, Nabil.”
Kotar cười khúc khích và ngồi thẳng dậy. “Tao thích câu đó. Đó là một câu hay. Không ai trong chúng ta sẽ còn sống khi ra khỏi đây. Hay. Ai đã nói thế?”
“Tao chịu.” Tracy đáp.
“Có phải trong một bộ phim không?”
“Tao không nghĩ vậy.”
“Không ai sẽ còn sống khi ra khỏi đây.” Hắn lặp lại, dường như thích thú với mỗi từ ngữ.
“Nhưng không phải là hôm nay.”
“Nhưng không phải là hôm nay.” Hắn nói, nụ cười của hắn rộng ra. “Không ai sẽ còn sống khi ra khỏi đây. Nhưng không phải là hôm nay.” Hắn nhìn Tracy, đột nhiên tràn đầy sức sống. “Còn mày thì sao hả điều tra viên? Mày có thể là một người hùng. Mày có thể lấy lại danh tiếng của mình: điều tra viên đã giết chết Cao Bồi.”
“Tao đã có mười lăm phút nổi tiếng rồi, Nabil. Nó bị đánh giá quá cao.”
Kotar bật cười. “Đây giống như một kịch bản vậy, điều tra viên. Mày giỏi đấy. Mày đã bao giờ diễn xuất chưa?”
“Tao á? Tao sợ mất mật mỗi khi đứng trước đám đông.”
“Ôi không.” Kotar nói. “Đó là sự hồi hộp. Đó là điều thú vị của nó. Nó sống động. Bất cứ điều gì xảy đến. Mày có nghĩ một ngày nào đó bọn họ sẽ viết một kịch bản về chúng ta, về khoảnh khắc này không?”
“Tao không nghi ngờ gì là có; các nhà văn có vẻ hay đi theo hướng này. Hollywood cũng vậy. Tao cược là họ sẽ muốn phỏng vấn mày để biết được hồi ức của mày.”
Hắn giống như một đứa trẻ. “Nó sẽ là một bối cảnh quá đỉnh, đúng không? Mày nghĩ ai sẽ đóng vai mày trong phim?”
“Tao á? Chịu.”
“Charlize Theron.” Hắn nói.
“Tao nghĩ mày đang cố tâng bốc tao đấy, Nabil.”
“Không, thật đấy. Tao có thể thấy. Cô ta cao bằng mày, thân hình săn chắc. Và mày là một phụ nữ xinh đẹp. Mày biết Nash thường nói gì về mày không?”
“Tao không nghĩ là mình muốn biết.”
“Nó nói mày sẽ là một vũ công cực đỉnh, mày có đôi chân dành cho chuyện đó.”
“Nghe không giống giọng điệu của Nash.”
“Tao đã lược bỏ những phần thô tục.”
“Tao đánh giá cao điều đó.”
“Được rồi, đến lượt mày. Ai sẽ đóng vai tao?”
Tracy chẳng có ý tưởng nào nhưng vẫn muốn chơi tiếp, vẫn hy vọng cô có thể cho Kotar thấy cái kết thúc là họ sẽ bước ra khỏi căn phòng này cùng nhau. “Mày nói cho tao đi!” Cô liếc nhìn người phụ nữ, mắt giờ đã nhắm lại, nhăn nhó, chân bắt đầu run rẩy. “Lâu lắm rồi tao không còn để ý đến phim ảnh.”
“Tao nghĩ là Rami Malek. Dù vậy anh ta phải đến phòng tập thể hình và tăng thêm khoảng mười cân cơ bắp nữa.”
“Tao không biết anh ta.”
“Thật sao? Anh ta đóng một nhân vật trong phim Chạng vạng và Đêm trong viện bảo tàng.”
“Tao bỏ lỡ chúng rồi.”
“Mày làm việc nhiều quá đấy, mày cần tìm thời gian để thư giãn đi!”
“Mày đã khiến tao khá bận rộn. Mày có phiền nếu tao ngồi xuống trở lại không?”
Kotar phẩy bàn tay rảnh của mình.
Tracy ngồi xuống. Cô đang hết chuyện để nói và cảm thấy rằng, với tập phim hoạt hình đang sắp hết, cô không còn nhiều thời gian. Những ánh xanh đỏ vẫn đang tiếp tục nhấp nháy.
“Woody Harrelson sẽ là lựa chọn đầu tiên của tao, nhưng ông ta già quá.”
“Ông ta giỏi mà.” Cô đồng tình. “Thế mày nói sao nào? Mày đã sẵn sàng bước ra khỏi đây cùng tao chưa? Sống đủ lâu để xem hình tượng của mày trên màn ảnh rộng?”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng