Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: win27
Số chương: 579
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Kinh Thiên Tam Côn
ử nhãn cương thi tốc độ cực nhanh lại không biến thân lần hai, Ngộ Không chỉ còn biết cố gắng tăng cường tốc độ nhưng muốn đánh trúng tử nhãn cương thi quả thật không dễ dàng gì. Tử nhãn cương thi cũng vài lần đánh trúng trên người Tôn Ngộ không nhưng với khả năng phòng ngự của Ngộ Không những đòn công kích đó không làm thương tổn được hắn.
Hồng Quân và Cổ Bàn đều nghĩ đến tử lệnh của Tu La đế quân, ba người đều biết tốc độ của tử nhãn cương thi là cực kỳ biến thái, ba người hợp kích muốn đánh trúng hắn đã khó chứ đừng nói đến chuyện giết chết được hắn.
“Tiểu Quân, ngươi không có cách gì hạn chế tốc độ của hắn được sao?” Cổ Bàn quan sát trận chiến sau đó truyền âm cho Hồng Quân.
“Không có, với trình độ của Tử Nhãn cương thi như thế này…”Vực” tác dụng với bọn họ cũng không lớn, ngoại trừ lần trước Âu Dương Phạm bọn họ dùng cực phẩm tiên khí Võng trạng, ta …hiện tại cũng không có cách nào khả thi” Hồng Quân cười khổ một tiếng, mọi công kích trước tốc độ biến thái này đều vô nghĩa, ngoại trừ đại phạm vi công kích và tiến hành quần công ra, chỉ còn cách kéo dài thời gian thật lâu cho hắn tiêu hao lực lượng, cũng không còn cách nào khác. Nhưng có điều, nếu Tử nhãn cương thi biết được mục đích chính của bọn họ thì với tốc độ của hắn, chuồn đi cũng không phải là điều quá khó khăn.
Tôn Ngộ Không đã sử dụng đến Kinh thiên cửu côn, vô số bổng ảnh rợp trời, một biến thành chín, chín biến thành vô vàn côn ảnh đập lên trên người Tử Nhãn, tuy nhiên một côn này cũng không làm cho Tử nhãn trọng thương, thương tổn cũng không được tính là lớn. Kinh thiên cửu côn không hiệu quả, Ngộ Không liên tục thuấn di, mỗi lần thuấn di cũng không nhất thiết là tiến tới bên cạnh Tử Nhãn, mà thuấn di tới một chỗ nào đó bất kỳ chờ đợi Tử Nhãn “Lạc đường” nhẩy vào vòng tấn công của hắn. Còn những lần Ngộ Không thuấn di tới bên cạnh tử nhãn thì côn ảnh lại vung lên và đánh vào …không khí.
Loại thuấn di này Tử Nhãn cũng có biết, khi thấy Ngộ Không thuấn di, hắn toàn lực tìm kiếm kể cả khi Ngộ Không không bay tới cạnh người hắn thì hắn cũng khôn ngoan tránh đi chỗ khác, không nhẩy vào địa phận tấn công của Ngộ Không. Điều này không những làm cho Ngộ Không đau đầu mà còn làm cho cả Hồng Quân và Cổ Bàn lao tâm.
Có một vài lần may mắn, Ngộ Không đã thuấn di tới bên cạnh Tử Nhãn, kim bổng thiếu chút nữa thì đập được hắn, nhưng cuối cùng thì cũng bị Tử Nhãn khó khăn né tránh.
Ngộ Không sử dụng phương pháp thuấn di lung tung khiến cho Tử Nhãn phải căng đầu óc, thần kinh, khiến Tử Nhãn tiến vào trạng thái khẩn trương …rốt cuộc không chịu được áp lực như vậy, hắn gầm lên giận dữ, tiến hành biến thân lần hai.
Sau khi biến thân lần hai, Tử Nhãn không còn sợ “Hỗn loạn thuấn di” của Tôn Ngộ Không nữa. Răng nanh mọc dài hơn, chưởng phong khéo léo nhằm hướng Ngộ Không đánh tới.
“Kinh thiên cửu côn”
Ngộ Không hét lớn một tiếng, chỉ sợ Tử Nhãn không dám tấn công chỉ biết trốn tránh, giờ này thấy Tử Nhãn phản kích thì mừng đến phát cuồng chứ chẳng chơi. Nhìn Tử Nhãn công kích mình, Ngộ Không trong lòng ngập tràn chiến ý.
Bổng ảnh nặng nề ồ ạt xuất hiện, nhưng tử nhãn cương thi đứng trước bổng ảnh vẫn không hề sợ hãi biến thân lần ba, lần biến thân này trông hắn như cuồng lang, hai răng nanh trở thành vũ khí từ miệng bắn ra xuyên qua côn ảnh nhằm vào Tôn Ngộ Không bắn tới.
“Ngộ Không cẩn thận”
Hồng Quân cùng Cổ Bàn kinh hô một tiếng, bất luận là ai cũng không nghĩ được Tử Nhãn cương thi một mạch biến thân lần ba, biến răng nanh thành ám khí tấn công Ngộ Không.
“Bồng”
Tử Nhãn mặc dù đã biến thân lần ba nhưng vẫn bị Kinh thiên cửu côn của Ngộ Không đánh bay đi thật xa, nhưng trước mắt đã xuất hiện hai chiếc răng nanh. Côn Bổng nhanh chóng giật về đỡ được một chiếc răng nanh, nhưng chiếc thứ hai thì không thể nào cản kịp. Chiếc răng nanh nhanh chóng đâm vào Thần khí chiến y của Ngộ Không. Răng nanh tuy không đâm xuyên được qua được thần khí chiến y nhưng chỉ còn cách Ngộ Không có một chút.
Hai chiếc răng nanh này Ngộ Không cũng biết độc tính của chúng là cực kỳ kinh khủng, chỉ cần trúng độc của chiếc răng nanh này thì có nghĩa cũng bị đồng hóa thành cương thi. ở trong Tu La ma giới từng đấy thời gia, Ngộ Không làm sao không biết được độ nguy hiểm của chiếc răng nanh này.
Hồng Quân cùng Cổ Bàn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Ngộ Không bị trúng độc của Cương thi nhất tộc, không phải Ma giới có thêm một đối thủ cực kỳ khó đối phó đó là Tôn Ngộ Không. Khi đó Tu La đế quân không ngần ngại mà trực tiếp ra tay đối với Ngộ Không, kết quả đó thì không một ai muốn chấp nhận.
Răng nanh bị đánh văng ra liền quay trở lại bay về phía miệng của Tử Nhãn, vừa rồi kinh thiên cửu côn đã gây tổn thương một mức độ nhất định đối với Tử Nhãn, nếu tử nhãn không bước vào lần biến thân thứ ba, khẳng định thương thế này sẽ là vết thương chí mạng.
“Hèn hạ, tức chết ta mà, xem côn” Ngộ Không hét lớn một tiếng, trong tay kim bổng cấp tốc chuyển động biến thành ba hư ảnh, ba hư ảnh khiến âm thanh vang động khắp nơi. Thực chất thì Ngộ Không chưa luyện thành Kinh thiên tam côn, nhưng trong lúc quá nóng giận, bất chấp tất cả tung ra đòn thế mà mình chưa luyện thành.
“Kinh – thiên – Tam – Côn “Ngộ Không mặt đỏ bừng trong miệng chậm rãi đọc ra mấy từ, ba đại kình lực từ côn phong hoa phá không gian trực tiếp hướngTử nhãn cương thi ba lần biến thân bay tới.
Một côn đó, không kể là người của Tu La ma giới ngay cả người của cương thi nhất tộc cũng nhất thời ngây dại, xé rách không gian chính là côn phong ầm ầm lao tới Tử nhãn cương thi, chỉ nhìn côn phong thôi cũng khiến chúng nhân quan chiến thấy một cảm giác ớn lạnh. Ở phía xa hai bên chiến trường bỗng xuất hiện hai bóng người từ phía dưới bay lên, lăng không đứng xem tràng đấu.
Hai người cả một đời đều theo chiến trường chinh chiến, tranh đấu đã ngàn ngàn năm nay, họ dường như đã biết đối phương là ai, người trẻ tuổi trong miệng nở ra một tia tiếu ý, đột ngột tiêu thất giữa không gian.
“Huống Nhật Minh, quả nhiên là ngươi cũng tới, để xem chung cực biến thân của ngươi có chế trụ truyền thừa linh bảo của ta không” Một người thân tòan hắc vụ chính là Tu La đế quân, lầm bầm nói một câu rồi cũng biến mất tại không trung.
“Ngộ Không đã luyện thành kinh thiên tam côn, ngoại trừ Tu La đế quân và gã Ngân nhãn cương thi kia ra, hắn chính là vô địch” Hồng Quân mỉm cười nói.
Hồng Quân cũng không nghĩ tới Ngộ Không lại luyện thành Kinh thiên tam côn nhanh đến như vậy. Tại Tiên Ma yêu giới hiện nay chính là vô địch, từ đại Viên Hòang tới nay có rất ít người luyện thành kinh thiên nhất côn, chỉ có Sư phụ của Ngộ Không là Hầu Phí được Tần Vũ trợ giúp mới luyện thành kinh thiên nhất côn.
Kinh thiên tam con so với kinh thiên chín côn thì mạnh hơn nhiều, nhìn không gian bị hoa phá như vậy Tử Nhãn cương thi cũng biết được côn này bá đạo như thế nào. Không những thế, ba côn này còn phong tỏa hết không gian, không có đường tiến thoái chỉ còn biết chịu khổ ngạnh kháng kinh thiên tam côn này.
Cương thi nhất tộc kiêu ngạo nhất chính là phòng ngự biến thái, dựa vào lần thứ ba biến hình này Tử Nhãn cương thi tưởng có thể ngạnh kháng được thế nhưng…dưới kinh thiên tam côn, thân thể của Tử Nhãn cương thi trở nên yếu đuối hơn, một khối da tay bị đánh bật ra, lộ cả xương trắng.
Màu côn khí màu xanh bắn ra, tử nhãn cương thi cũng không thể duy trì được lần thứ ba biến thân này nữa, nhanh chóng biến thành một người, toàn thanh héo rút hiện rõ hình người.
“Chịu chết đi” Ngộ Không mạnh mẽ sử dụng kinh thiên tam côn, tuy nhiên sử dụng tam côn thì yêu lực rất nhanh bị suy yếu, hắn vội vã lấy lại hơi thuấn di đến bên Tử Nhãn. Chiêu này cũng chẳng gọi là chiêu thức gì cao thâm mặc trắc gì chỉ nhất thời vung bổng đánh tới, quyết tâm lấy mạng của Tử Nhãn cương thi.
“Bồng, bồng, bồng…” Vài tiếng nổ vang lên, Hồng Quân cùng Cổ Bàn vội vã thuấn di tới bên cạnh Ngộ Không, vừa rồi chỗ Ngộ Không bỗng nhiên xuất hiện một người…
“Đường đường là Ngân nhãn cương thi Hòang mà lại đi đánh lén, không sợ mất đi thân phận của mình sao?” Người nói chuyện có hắc vân bao phủ, chính là Tu La đế quân đã nhanh tay cứu mạng Ngộ Không.
“Tu La đế quân quả là danh bất hư truyền, hôm nay coi như ta đã được lĩnh giáo. Mặc kệ là đánh lén hay phương pháp hèn hạ nào, ta chỉ cẩn bảo lưu tính mạng của thuộc hạ ta, tùy ngươi muốn nói thế nào thì tùy, nhưng ta thực sự chúc mừng ngươi, giờ đã có thêm một cao thủ, ngươi nghĩ trận chiến này ngươi sẽ thắng?” Một người trẻ tuổi với con mắt màu bạc trên tay ôm Tử Nhãn cương thi bay về phía quân của Cương thi, cương thi nhất tộc vội vã quỳ xuống hành lễ.
Hậu Tinh Thần Biến Hậu Tinh Thần Biến - Bất Cật Tây Hồng Thị Hậu Tinh Thần Biến