Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 23:00:58 +0700
Chương 59: Ngoại Truyện: Mang Thai (2).
S
au khi ở trong bệnh viện biết được tin mình có con, tư Không Cảnh lái xe đưa Phong Hạ về nhà họ Phong trước.
Lúc ở trên đường, anh gọi điện thoại cho ba mẹ báo tin tức tốt lành này, hai người xưa nay luôn rất nghiêm túc, cứng nhắc, sau khi nghe tin này lại vui vẻ, nói liên tục, giọng nói cũng run run.
“Hạ Hạ ở bên cạnh sao? Để cho nó nghe điện thoại.” Mẹ anh nói vào điện thoại. “Lần đầu mang thai, có rất nhiều nới cần phải chú ý.”
“Hiện tại cô ấy đang mang thai, cần phải ít chạm vào đồ có phóng xạ.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói vào trong điện thoại. “Con biết những điều cần phải chú ý.”
“Mới thời kỳ đầu, không quan trọng…” Cô bất đắc dĩ nhìn anh, đưa tay muốn cầm điện thoại trong tay anh.
Nhưng anh vẫn không chịu đưa điện thoại cho cô, chỉ nói vào trong điện thoại. “Cô ấy ngồi máy bay đến thành phố N, con không yên tâm, mẹ và ba cuối tuần thì đến đây đi, con chuẩn bị vé cho hai người.”
Cô không kịp ngăn cản, anh chưa nói được đôi câu, cũng cúp điện thoại.
“Tư Không…” Cô thở dài, điều chỉnh tốt tư thế ngồi. “Em yếu ớt như vậy sao? Mẹ anh muốn nói chuyện với em, sao anh lại không để bà nói…”
Vẻ mặt anh lạnh nhạt. “Gặp mặt nói là được rồi.”
Cô nhìn gò má tuấn tú của anh, đột nhiên nghĩ đến kết quả sau này của chính mình. “Chẳng lẽ tiếp theo, điện thoại di động của anh,máy vi tính, ipad,… đều không cho em dùng sao?”
Anh không nói gì chỉ gật đầu.
“Ra ngoài thì sao? Đi Dạo phố thì sao?” Cô nắm chặt dây an toàn, bối rối nhìn anh.
“Nhất định phải là trường hợp anh xem xét,” Anh thong thả nói. “Không có vấn đề gì.”
Toàn bộ 8, 9 tháng tới… chằng lẽ anh muốn cô quay về cuộc sống thời nguyên thủy sao?
Mặt cô như đưa đám, lúc này muốn cố gắng điều cuối cùng, đến gần anh, đôi mắt mở to, đáng thương nhìn anh. “Ông xã… có thể thỉnh thoảng thì sắp xếp, cho em chơi một chút?”
Môi anh vừa nhấc, lộ ra nụ cười như có như không, vẻ mặt mập mờ. “Có thể, chơi với anh.”
Cô không giãy dụa nữa, vẻ mặt đâu khổ chấp nhận sự thật.
…
Đến nhà họ Phong, Phong Trác Luân đang đánh cờ với Phó Chính, Dung Tư Hàm và vợ của Phó Chính Thiệu Tây Bội đang ngồi trên sô pha nói chuyện.
“Đến rồi.” Phong Trác Luân thấy hai người đến, giơ tay lên chào, lười biếng nói. “Tư Không, tới đây chơi thay tôi một ván, tôi muốn đi nằm một lúc.”
“Ba.” Tư Không Cảnh và Phong hạ cởi giày, thay dép. “Con có chuyện muốn nói và ba và mẹ.”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
“Chuyện gì?” Dung Tư Hàm thấy con gái và con rể, cũng rất vui vẻ, đi tới vừa giúp họ pha trà, vừa hỏi.
“Chuyện tốt hay là chuyện xấu?” Phong Trác Luân huýt sáo, liếc xéo anh. “Cậu bất lực rồi hả?”
Trong nháy mắt, Phong hạ đỏ mặt, đột nhiên ho khan một tiếng.
Không phải bất lực, mà là quá mạnh mẽ được không…
“Ba, mẹ, Hạ Hạ mang thai.” Anh bình tĩnh nhìn Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm, mở miệng nói.
Cả nhà yên lặng hai giây.
Thiểu Tây Bội mỉm cười, vừa định nói lời chúc mừng lại nhìn thấy Phong Trác Luân như bị rút dây thần kinh, nhảy lên từ trên ghế, đi tới sau lưng Dung Tư Hàm, ôm lấy bà xã của mình. “Ha ha ha ha… bà xã, tôi sắp được làm ông ngoại rồi… ha ha ha ha…”
Dung Tư Hàm cũng vô cùng vui vẻ. “Chúc mừng hai đứa, vậy là Tiểu Cảnh và Hạ Hạ sắp được làm ba mẹ rồi.”
“Bà xã, ý tôi là, tôi không muốn làm ông ngoại…” Phong Trác Luân lại kiêu ngạo nói. “Xưng hô này già đi nhiều lắm, tôi không muốn, tôi vĩnh viễn mười tám tuổi.”
Ngồi bên kia, Phó Chính đưa tay đẩy mắt kính. “Chỉ số thông minh của ông luôn dừng ở mười tám tuổi.”
“Hạ Hạ! Con sinh đứa bé rồi, đừng để nó gọi ba là ông ngoại!” Phong Trác Luân vùng vẫy.
“Vậy kêu là gì?” Thiệu Tây Bội kinh ngạc hỏi.
“Để ông ta làm ông ngoại của người khác?” Phó Chính tỉnh táo chỉ ra.
Dung Tư hàm không thể nhịn được nữa, lúc đầu đầy hắc tuyến, xoay người lại đẩy Phong Trác Luân đi vào phòng ngủ. “Ông đi ngủ cho tôi.”
Trên đường, Phong Trác Luân vẫn nhảy lên nhảy xuống, lúc đi tới phòng ngủ, cũng đưa tay nhanh nhẹn kéo Dung Tư Hàm vào. “Bà xã, bà ngủ chung với tôi đi.”
Phong Hạ và Tư Không Cảnh đứng ở trước cửa, nhìn cánh cửa đóng ‘rầm’ lại, liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu.
Hai trưởng bối nhà họ Phong đã náo loạn nhiều năm, hai người đã sớm quen…
Thiệu Tây Bội đi lên phía trước, vui vẻ cầm tay cô. “Hạ Hạ, chúc mừng con, nhưng phải chú ý, mang thai thời kỳ đầu vô cùng quan trọng, con phải cẩn thận một chút.”
Cô rất biết điều gật đầu, Tư Không Cảnh đứng bên cạnh cũng mở miệng nói. “Dì à, có điểm gì cần chú ý, dì có thể nói cho con biết.”
“Thời gian mang thái, chế độ ăn uống nhất định có chỗ khác với chế độ ăn uống hằng ngày, chế độ ăn uống cần phải hợp lý, dinh dưỡng cân đối. Đừng tưởng ăn được nhiều, ăn đồ ăn tinh tế mới tốt cho bảo bảo, điều đó ngược lại khiến bảo bảo bị thừa chất.” Thiệu Tây Bội kiên nhẫn nói. “Tiểu cảnh, từ bây giờ, cậu phải khổ cực rồi, tự mình sắp xếp một thực đơn hợp lý, nấu cho Hạ Hạ ăn, dù sao ở trong nhà cũng sạch sẽ hơn bên ngoài.”
“Được, con biết rồi.” Anh gật đầu. “Còn nữa không?”
“Không thể tùy tiện uống thuốc, cũng cố gắng trong thời gian mang thai đừng để bị bệnh.” Thiệu Tây Bội suy nghĩ một chút. “Cố gắng ít đi đến những nơi nhiều người, còn nữa, những đồ vật phóng xạ, cò thể dùng út đi.”
Cô cũng lắng nghe, nghe được trưởng bối cũng muốn hạn chế tự do của mình, mặt như đứa đám.
“Nhưng…” Thiệu tây Bội cười. “Cũng không hẳn phải sừng lại tất cả hoạt động, tĩnh dưỡng là có thể an thai, nhiều lúc cũng phải vận động, đi công viên một chút là rất tốt.”
“ĐƯợc.” Anh nói. “Con nhớ rồi, cảm ơn dì.”
“Tiểu Cảnh, cậu nhất định sẽ là một người ba tốt.” Thiệu Tây Bội cười vỗ vỗ bả vai Tư Không Cảnh.
Lúc này, Phó Chính đi tới bên cạnh vợ mình, nhìn bà lạnh lùng nói. “Tôi không phải là một người ba tốt sao?”
Thiệu Tây Bội sững sờ, ngẩng đầu lên. “Là tự ông nói.”
Từ nhỏ, Phong Hạ đã luôn nghe Phó Căng nam và Phó Thiên Vấn tố cáo, dục vọng chiếm hữu của Phó Chính với vợ rất cao, cũng rất lạnh nhạt với bọn họ, lúc này chỉ nén cười không nói gì.
Tư Không Cảnh là một thương nhân giỏi và có sức quan sát, lúc này vừa nhìn, cũng đoàn chừng hai vị trưởng bối này cũng giống như Phó Ngọa Liễu, cầm tay Phong Hạ, nói. “Chú dì, con mang Hạ Hạ về trước, hôm nay đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, cô ấy cũng mệt rồi.”
Phó Chính tặng anh một ánh mắt khen ngợi, lôi kéo vợ mình đi trao đổi một ít vấn đề.
**
Về đến nhà, Phong Hạ lưỡi biếng nằm trên sa lon nói. “Tai sao tình cảm của ba mẹ em, luôn tốt như vậy…”
Từ lúc còn trẻ, thời gian qua rất lâu, trong mắt cô, Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm, thậm chí những vị trưởng bối khác, hình như tình cảm với nhau vẫn nhiệt tình như cũ,
Thời gian trôi qua, họ cũng già đi, người lại vẫn còn đó, chỉ dựa vào cảm giác mà thôi.
Hiện tại, chính cô kết hôn với người cô yêu nhất, còn có bảo bảo, càng có thể trải qua cảm giác tình cảm như vậy vẫn khiến nhiều người hâm mộ và xúc động.
Tư Không Cảnh ở trong phòng bếp rửa một ít dâu tây cho cô, lại hâm nóng nước đi ra ngoài. “Tình cảm của chúng ta không tốt sao?”
Anh ngồi xuống ghế, cô lập tức dựa vào người anh, tựa lên bả vai anh, cười híp mắt. “Đương nhiên rất tốt.”
Anh cưng chiều vuốt mặt cô, cho cô ăn dâu tây.
“Tư Không.” Cô nhẹ giọng hỏi. “Anh vui không?”
Lúc ở bệnh viện, mặc dù cô có thể thấy rõ cảm xúc của anh, nhưng sau đó lại không rõ ràng lắm.
Từ trước đến nay, anh luôn kín đáo lạnh lùng, hình như dù gặp phải chuyện gì, cũng không thấy nét mặt anh thay đổi.
Anh nhẹ giọng cười, nhìn cô. “Em nói xem?”
Cô trừng lớn hai mắt. “Phải rất vui vẻ, chẳng qua em không thấy rõ.”
Anh nhìn cô một hồi, thở dài, ôm cả người cô lên trên đùi, nhỏ giọng, nói từng câu từng chữ. “Anh vui vẻ đến sắp điên rồi.”
Đây là chuyện hạnh phúc trong cuộc đời anh, ngoại trừ việc cưới được cô ra.
Anh nhất định sẽ dùng tất cả những gì của mình, để thương yêu, chăm sóc, bồi dưỡng bảo bảo của họ.
“Thật?” Cô cười ôm lấy cổ anh, tiến tới cọ cọ vào mũi anh. “Tư Không, lỗ mũi sau này của bảo bảo, nhất định phải giống anh.”
Mặc dù ngũ quan của cô không tồi, nhưng cô vẫn hi vọng bảo bảo của hai người, có thể có bộ mặt hoàn mỹ giống như anh vậy.”
Lúc đó cô sẽ nhìn bảo bảo, giống như nhìn anh.
“Hạ Hạ.” Cô đang chìm trong ảo tưởng về khuôn mặt sau này của bảo bảo thì anh đột nhiên gọi cô.
“Hả?”
Anh hôn lên gương mặt cô. “Về sau, bảo bảo của chúng ta, có khuôn mặt giống như em mới khiến người ta cảm thán.”
Chờ đến sau này, cực kỳ lâu về sau, bọn họ vẫn sẽ như ngày hôm nay.
Lúc còn trẻ tuổi yêu nhau, trung niên làm bạn, lâu năm thì dựa vào nhau để sống.
Đợi đến lúc con hai người trưởng thành, sau khi có một người bạn đời khác, nhất định nó sẽ hiều, anh yêu em dường nào.
…
Phụ nữ có thai chính xác bị giam ở nhà, trừ giờ khám thai quy định ra, không được phép đi nơi nào.
Phong Hạ đáng thương, mà ĐỚi Tông Nho có vợ con cũng bị bức bách rất thảm.
Sáng sớm thứ bảy, Đới Tông Nho còn đang nằm trong chăn ôm vợ mình Đan Diệp, cũng bị Tư Không Cảnh lái xe đến biệt thự đập dậy.
“Tư Không Cảnh.” Lúc Đới Tông Nho đi theo anh vào nhà, khuôn mặt luôn dịu dàng đã có chút vặn vẹo. “Mình hi vọng cậu đừng bức mình đến cuối cùng, phải để bà xã mình chăm sóc.”
Vợ Đới Tông Nho, Đan Diệp, chủ khoa tiết niệu…
“Cậu mang trách nhiệm của bác sĩ, sẽ không đâu.”Anh vẫn bình tĩnh như cũ. “Là tự cậu nói, ngoại trừ chuyện đỡ để ra, tất cả mọi chuyện đều do cậu phụ trách.”
“Anh Đới, thật ngại quá.” Phong hạ ngồi trên ghế sa lon, ngược lại rất áy náy. “Mới sáng sớm đã buộc anh qua đây.”
Thời gian mang thai của cô cũng đã hơn ba tháng, hiện tại, thai nhi ổn định, nhưng sáng nay, trong người đột nhiên không thoải mái, cô cũng cảm thấy không có gì, nhưng Tư Không Cảnh lại không nói hai lời, lập tức lôi kéo Đới Tông Nho đến.
“Không sao.” Đới Tông Nho thở dài, tính tình dễ chịu ngồi xuống ghế sô pha. “Hạ Hạ, em thấy khó chịu ở đâu?”
“Chỉ cảm thấy hơi đau đầu, sau đó cổ họng cũng đau một chút…” Cô nhỏ giọng nói.
Đới Tông Nho quan sát mấy giây. “Có thể là bị cảm…”
Tư Không Cảnh đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, lúc này cũng tự trách nhíu mày, điều chỉnh lại điều hòa nhiệt độ trong nhà vài lần.
“Tốt nhất là đừng uống thuốc, có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều, tự lãnh sẽ tốt hơn.” Đới Tông Nho xoay người nhìn anh, “Mình sẽ chờ,lát nữa gọi điện thoại cho bác sĩ chịu trách nhiệm việc này hỏi một chút.”
“Ừ.” Anh gật đầu, tất cả suy nghĩ đều đặt trên người cô.